Thâm Tình Thật Lâu

Chương 3: Chương 3: Đề nghị táo bạo




Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Diệp Phi thực sự coi câu nói đó như một lời nói đùa, dù sao thì họ cũng không có bất kỳ thông tin liên lạc nào của nhau, và anh thậm chí còn không biết tên của cô.

Cô chỉ biết mỗi việc anh tên là Lê Tiện Nam, ngoài ra dường như không biết gì cả — cũng không đúng lắm, còn có tên của Triệu Tây Chính, nhắc mới nhớ khuôn mặt của hắn làm cô thấy quen lắm. Sau một hồi suy nghĩ, cô nhớ ra hắn là thiếu gia nổi tiếng trong giới thượng lưu, thường xuất hiện trên tin tức giải trí.

Nếu lựa chọn nào đó là một cánh cửa vô hình thì Diệp Phi chỉ mong đợi một chút thôi, bởi vì cuộc sống nghèo khổ cũng khiến cô muốn vươn lên, nhưng suy cho cùng cô vẫn không có sự dũng cảm như người khác.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ ở đó, cô chỉ xem như đã lạc vào thế giới không thuộc về mình.

Cũng giống như Cung đàn phía Tây và ngõ Hòe Tam vậy, một trái một phải, hai đường thẳng song song.

Nhưng cô chưa biết nhiều về thành phố này, không biết những ai sống ở ngõ Hòe Tam, cũng không biết thế giới trong ngõ hẹp này diễn ra như thế nào.

Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Diệp Phi dường như trở lại bình thường.

Cô đến công ty làm việc. Công ty này là một công ty văn hóa nổi tiếng ở Trung Quốc, có nhiều nhóm chịu trách nhiệm xuất bản các loại sách khác nhau. Nhóm của Diệp Phi chịu trách nhiệm về tiểu thuyết thanh xuân, nhưng năm nay tiểu thuyết thanh xuân mới trên đà phát triển, đồng thời nhiều công ty bắt đầu vươn lên cùng với sự cạnh tranh của nhiều đề tài mới, nên các tác giả nổi tiếng sẽ không bao giờ thiếu đối tác tìm đến cửa, điều đó khiến nhóm của Diệp Phi phải chịu rất nhiều áp lực.

Một số biên tập viên cũ đã rời đi và đến công ty mới, hiện tại trong nhóm vẫn còn một số bản thảo cũ, riêng tổng biên tập vẫn đang loay hoay với việc làm thế nào để ký được sách với các tác giả tên tuổi.

Tổng biên tập là một phụ nữ chưa kết hôn, ngoài bốn mươi tuổi, tính tình rất tệ và có phần bệnh công chúa, nhưng là nữ vương trong văn phòng. 5 giờ công ty làm tan nhưng 8 giờ tổng biên tập vẫn chưa về, những nhóm khác cũng xấu hổ vì đi về trước. Trong một công ty khổng lồ như vậy, họ là nhóm cuối cùng rời đi.

Ba biên tập viên khác trong nhóm phàn nàn không ngớt trong ngày, còn Diệp Phi thì không nói quá nhiều. Cô học ngành văn, hiện tại cô khá hài lòng vì tìm được một công việc phù hợp với mình.

Mặc dù công việc này có vẻ hơi khác so với những gì cô từng mơ ước - cô tưởng mình sẽ được làm việc với những cuốn sách báo mình thích, nhưng không phải vậy. Các bản thảo tồn kho còn rất nhiều, vì những người khác đã từ chức nên bây giờ các biên tập viên còn lại phải chịu trách nhiệm hiệu đính, kiểm tra lại nhiều lần lỗi đánh máy… Mặc dù nói biên tập viên có thể đọc những quyển sách họ quan tâm và thích, nhưng quyền ký xuất bản hay không vẫn là của tổng biên tập.

Ban ngày Diệp Phi bận rộn với công việc, đôi khi phải làm thêm giờ đến tối muộn, sau khi về nhà còn bận viết luận văn.

Cứ như vậy bận rộn suốt một tuần.

Cho đến một ngày thứ sáu nào đó, lúc Diệp Phi ra khỏi tàu điện ngầm đã 11 giờ 30 tối, lúc này cô còn chưa ăn tối nhưng cô cũng không định ăn.

Khi cô đi bộ đến lối vào của ngõ Hòe Tam, bỗng nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu trong bóng tối.

Một chiếc ô tô màu đen tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong đêm, có một người đàn ông đứng bên cạnh xe. Anh vẫn mặc áo gió dài, nhưng cổ quấn khăn quàng. Anh đang ngậm một điếu thuốc vẫn chưa châm lửa, dựa người vào xe, đôi chân dài hơi cong lên, hơi thở hóa thành sương trắng rồi tản ra, khung cảnh hiện tại thật giống với buổi tối kỳ diệu đó.

Cô đứng lặng người, trên tay đang cầm một chồng sách.

Ánh mắt Lê Tiện Nam nhìn sang, không biết anh đã ở đây bao lâu.

Anh hẳn đã nhìn thấy cô, anh thản nhiên ném điếu thuốc vào ghế điều khiển trong xe.

“Sao anh lại ở đây?” Diệp Phi đi tới, hôm nay cô quên mang theo khăn quàng cổ, gió lạnh thổi đến khiến giọng nói của cô khàn khàn.

“Không phải tới ăn bữa cơm với em sao.” Lê Tiện Nam đứng thẳng dậy, nghiêng đầu hỏi cô, “Ăn cơm chưa?”

Dường như họ quen nhau đã lâu, giọng điệu anh vẫn thản nhiên nhưng ánh mắt nhìn cô lại rất đỗi rất chân thành.

Có bị gì không? Rõ ràng lời nói đó đâu phải nghiêm túc?

Thực ra, đây mới là lần thứ ba hai người gặp nhau - nhưng cô lại không thấy phản cảm.

Tại sao không phản cảm? Vì sự thản nhiên của anh và cách cư xử đúng mực? Hay vì cái gì khác?

Nhưng trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí.

Diệp Phi đứng ở nơi đó, rất nhiều thứ xẹt qua trong đầu.

Liệu gặp một người vào buổi tối, sẽ khiến người đó có sức hấp dẫn hơn chăng?

Lê Tiện Nam không nhúc nhích, mà vẫn đứng đó dùng ánh mắt để trưng cầu ý của cô.

Anh dường như chỉ đợi cô trong một đêm khuya bình thường.

Diệp Phi gật đầu, hắn mở cửa xe, “Đi thôi, cùng nhau ăn cơm đi.”

Trên ghế sau có đặt vài thứ, nên Lê Tiện Nam để cô ngồi ghế phụ vì sợ làm cô ngượng ngùng. Lê Tiện Nam vừa lái xe vừa cười nói: “Em thường về vào giờ này?”

“Dạ, làm việc xong em còn phải viết luận văn buổi tối.” Diệp Phi muốn thắt dây an toàn.

“Thực tập?”

“Em làm trong một công ty văn hóa.”

Diệp Phi trả lời thành thật, mặt khác vì không thể nhìn rõ trong bóng tối, nên dây an toàn cũng không được thắt chặt.

Lê Tiện Nam nghiêng người, cơ thể thoang thoảng mùi hương thật mát lạnh. Anh lặng lẽ giúp cô thắt dây an toàn, lại vô tình đụng phải mu bàn tay của cô làm sót lại một chút hơi ấm.

“Khá vất vả đó, em muốn ăn gì?”

Anh đang hỏi ý kiến ​​của cô.

“Em… em gì cũng được.”

Cô có vẻ thận trọng, nhỏ giọng hỏi: “Anh đợi lâu chưa?”

“Đoán xem.”

“…”

“Sau hôm đó, em nói mình sống ở ngõ Hòe Tam, nên ngày nào làm việc xong tôi cũng đến đây. Một tuần nay rốt cuộc cũng chờ được người bận rộn như em về.”

Giọng điệu của anh thoải mái như đang nói đùa, là thật hay giả cũng không phân biệt được.

Buổi tối 11 giờ, một trai một gái cùng đi ăn cơm. Xe cũng đã lên, cho nên cô cũng không cần thiết ra vẻ chi nữa.

“Anh có thường làm thế này không?” Sợ anh hiểu lầm, cô nói thêm: “Không thích ăn một mình à?”

“Tôi không thích ở một mình.”

“Nhưng hình như có một số điều tôi không biết. Em có phiền không?”

“Em nên để tâm xem đồ ăn có phù hợp với sở thích của em hay không.” Đúng lúc đến một ngã tư, có một lớp sương mù mùa đông trên con đường vắng tanh. Anh dừng xe và nhìn qua cô, ánh mắt của anh như có một nỗi thâm tình, “Em có phiền không?”

Diệp Phi ma xui quỷ khiến lắc đầu.

Nhà hàng mà Lê Tiện Nam đưa cô đến là một nhà hàng rất cao cấp, nhưng chỉ tập trung vào hải sản. Đầu bếp liệt kê thực đơn, và vì không có hình ảnh nào nên Diệp Phi không biết phải gọi món gì.

Vì vậy, khi món ăn được dọn lên khiến Diệp Phi hơi sững sờ.

Tất cả các món đều là cua, hơn nữa chúng còn có những chiếc càng to khủng khiếp. Tiếp đó, người phục vụ bày ra cả một bộ dụng cụ để ăn cua, các loại búa và nhíp có kích thích khác nhau nhưng nhìn chung trông phức tạp quá - cô nghĩ, mình lại sắp sửa làm trò hề.

Lê Tiện Nam không gọi nhiều món, chỉ gọi một số món khai vị và cháo.

Nhìn thấy ánh mắt của cô, Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, đưa bát cháo đến chỗ cô, sau đó anh bưng đĩa cua ngâm rượu đến chỗ mình.

Anh không sử dụng những dụng cụ có vẻ phức tạp đó mà bắt đầu bóc cua trực tiếp, dẫu vậy mọi hành động vẫn toát ra cảm giác thật thanh tao. Có những người ở bàn bên cạnh nhìn qua, cô cũng liếc nhìn họ, thấy những người ở đằng kia đang gõ càng cua bằng búa lớn, may mắn là những âm thanh đó được át đi phần nào bởi tiếng nhạc nhẹ nhàng trong nhà hàng.

Diệp Phi sửng sốt, cô vội vàng nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Phải dùng mấy thứ đó sao?”

“Nhìn qua chỗ kia.” Anh nâng cằm.

Diệp Phi nhìn theo hướng anh chỉ, nhưng không thấy gì ở đó.

Khi cô quay lại lần nữa, thịt càng cua đã được anh lột xong và đặt trước mặt cô.

“Được rồi, muộn như vậy còn bắt một cô gái ra ngoài ăn cơm với tôi, đâu thể bắt người ta lột cua nữa.” Lê Tiện Nam tỏ vẻ ung dung, “Ăn đi.”

Diệp Phi giật mình, nhịp tim đập nhanh.

Lê Tiện Nam ngồi đó, chăm chú bóc những con cua ngâm rượu trên đĩa, cẩn thận gắp thịt đặt lên đĩa nhỏ rồi đưa qua cho cô.

Đôi mắt của cô hoàn toàn đặt trên người anh, cô luôn cảm thấy đôi tay sống trong nhung lụa ấy thế mà lại đi bóc cua, thật khiến cô cảm giác không dễ chịu.

“Em đang nhìn cái gì vậy?” Lê Tiện Nam hỏi một cách bình tĩnh khi thấy cô đang nhìn mình.

Diệp Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Mong là có con cua không có vỏ.”

“Vậy làm sao con người có thể tự bảo vệ mình?”

Lê Tiện Nam sững sờ một lúc, vì dường như không ngờ cô lại nói một câu như vậy.

Diệp Phi ăn bữa này, vị ngọt của thịt cua thấm đượm với vị rượu, vô tình khiến những suy nghĩ của cô cũng như ngâm trong rượu.

Khi Lê Tiện Nam đưa cô trở về đã hơn hai giờ sáng, họ dường như chỉ đơn thuần đi ăn một bữa mà thôi.

Cô dựa người vào cửa sổ kính, bất giác cô nhớ đến Lư Nhân ngày hôm đó - Nàng lên đồ đẹp đẽ, mặc kệ người ngoài cười nhạo nhưng nàng vẫn vươn lên, để rồi nhận lại những thứ mà người khác không dễ có được. Tuy nhiên, Diệp Phi lại không có gì cả, ngay cả cái mai cua cũng không có, nếu bước ra ngoài chỉ có thể bị bắt.

Nhưng không phải ai cũng có được cơ hội này.

Trong vài giây ngắn ngủi...

Lại là đèn đỏ, Lê Tiện Nam mở cửa kính xe làm gió lạnh thổi vào, tựa như muốn đánh thức Diệp Phi một chút.

Cô quay đầu nhìn Lê Tiện Nam, góc mặt nghiêng của anh thật xuất sắc, trông lạnh lùng và cô đơn. Lúc đó anh dường như chỉ bất chợt nói ra, nhưng rốt cuộc anh đã nói câu đó - nói rằng anh đã đợi ở ngõ Hòe Tam vài ngày, mặt khác cô lại cảm thấy lời anh nói rất chân thành và thâm tình.

Lê Tiện Nam chú ý tới điều gì đó, đóng cửa kính xe, quan tâm hỏi: “Có lạnh không?”

Diệp Phi lắc đầu.

Phải chờ đèn đỏ một lúc.

Trong bầu không khí im lặng đó, Lê Tiện Nam nghe thấy người bên cạnh nói chuyện. Giọng nói hơi nhỏ nhưng có thể nghe ra là đang giả vờ nhẹ nhàng, càng không khó để nhận ra sự khô khan và căng thẳng.

Cô nói: “Lần sau, anh không cần phải đợi em, anh có thể gọi điện thoại cho em, rồi em sẽ tìm anh.”

Lê Tiện Nam quay đầu nhìn cô, Diệp Phi rũ mắt xuống trước. Trong xe đã tối, khiến rất nhiều thứ cũng chìm trong bóng tối.

Cái gì là sự thật?

Lê Tiện Nam chỉ có thể nhìn thấy sự khách sáo, thậm chí là xấu hổ của cô, và tất cả dũng khí để nói ra câu này.

Lúc đầu anh không nói, nhưng Diệp Phi thực sự cảm thấy những gì cô nói thật là táo bạo.

Có lẽ im lặng là câu trả lời.

Nhưng Lê Tiện Nam lại lên tiếng: “Xem hộp đựng đồ đi.”

Diệp Phi ngoan ngoãn nhìn sang, tưởng anh đang tìm thứ gì đó.

Anh nhìn thoáng qua, có điện thoại ở bên trong.

“Mật khẩu là ngày sinh của tôi.”

“Nhưng em không biết ngày sinh của anh.”

“1110.”

Diệp Phi nghe thấy, ngày 10 tháng 11… Chòm sao Bò Cạp?

Diệp Phi tưởng anh định làm gì, mở khóa rồi lại đưa điện thoại cho anh.

Lê Tiện Nam cầm vô lăng trong tay, quay đầu nhìn cô một cái ngắn ngủi, trong mắt mang theo ý cười sâu xa khiến cho khuôn mặt cô nóng bừng không hiểu vì sao.

“Lưu số điện thoại của em.” Lê Tiện Nam nói, “Đôi khi tôi rất bận, vì vậy tôi sẽ gọi cho em khi tôi rảnh.”

Tôi sẽ gọi cho em khi tôi rảnh.

Như một lời hứa.

Diệp Phi từ từ bấm số điện thoại của mình, sau đó lưu tên: Diệp Phi

Không có nhiều người trong danh bạ của anh, và cũng không có nhiều ứng dụng.

Xe đến nơi, muốn quay đầu xe trong ngõ rất bất tiện nên Diệp Phi nói: “Đến đây thôi, em tự mình đi bộ về là được.”

“Trong ngõ không có đèn, nếu có người xấu thì sao?” Lê Tiện Nam không nghe, lái xe đi vào, “Đã đến đây rồi, tôi đưa em vào.”

Diệp Phi xấu hổ nên chỉ đành chỉ đường cho anh.

Lê Tiện Nam ngừng xe trước cửa nhà, Diệp Phi cảm ơn rồi mở cửa đi ra.

Anh bất ngờ ngăn cô lại.

Lê Tiện Nam cởi chiếc khăn quàng cổ, sau đó tiến đến gần cô, choàng chiếc khăn có nhiệt độ cơ thể của anh lên cổ cô.

Cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ dám nhìn lướt qua nhanh chóng. Lê Tiện Nam dường như chỉ đang tập trung choàng khăn và buộc nó cho cô.

Trên khăn quàng cổ vẫn còn sót lại mùi thuốc lá và mùi hương rất nhạt trên người anh, một mùi gỗ trầm lạnh thấu xương nhưng vì hòa với nhiệt độ cơ thể của anh mà trở thành một loại dịu dàng khác trong bóng đêm.

“Sống một mình ở Yến Kinh phải tự chăm sóc tốt bản thân.” Giọng nói của anh thong thả, giúp cô buộc lại khăn quàng cổ, sau đó ngước mắt lên nhìn cô, “Lần sau tôi sẽ gọi cho em rồi đến đón em, chạy tới chạy lui rất phiền phức.”

Diệp Phi rốt cục ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt của Lê Tiện Nam thật sự rất đẹp, trời sinh một đôi mắt đa tình, nhưng khi tập trung nhìn người thì lại rất bình thản.

Suy nghĩ của cô, sự giả vờ dè dặt của cô, dường như bị anh nhìn thấu hoàn toàn.

Đột nhiên, trái tim cô run lên, cô hỏi như muốn xác nhận, “Thực sự có thể chứ?”

“Được.” Lê Tiện Nam cười khẽ, dường như có một đường cong nhỏ được vẽ ra ở đuôi mắt anh, “Tôi mới chỉ gặp em hai lần, lần sau đừng căng thẳng quá.”

Diệp Phi cuối cùng cũng nở nụ cười, cô gái nhỏ cười đến con mắt sáng ngời, nụ cười thận trọng non nớt kia dường như đã trở thành một loại hấp dẫn khác. Lê Tiện Nam nâng cằm lên, “Vào nhà, đi ngủ sớm đi.”

Diệp Phi mở cửa xuống xe, ban đêm ở ngõ Hòe Tam không có đèn — hay nói cách khác chỉ nửa đường sau mới có. Lúc này, anh mở đèn xe, Diệp Phi đi về phía trước, khi đi đến chỗ ngoặt cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Lê Tiện Nam ngồi trong xe, dưới áo khoác chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng như chẳng bao giờ sợ lạnh, dung mạo người đàn ông tuấn tú, trong mắt mang theo ý cười nhìn cô.

Cô nhớ lúc mình về, anh cũng đứng bên cạnh xe như thế này, định quay đầu châm thuốc nhưng vừa nhìn thấy cô lập tức ném ngược điếu thuốc vào trong xe.

Dù thật hay giả, sự chờ đợi có thể là bước khởi đầu cho lòng chân thành của anh.

Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.