Edit:Michellevn
Lúc Giang Mạn về đến nhà thì Trình Khiên Bắc đang nấu bữa tối trong bếp, mùi thơm trong bếp đã lan tỏa ra hết phòng khách.
cô yên lặng đi đến cửa phòng bếp và nhìn người đàn ông cao lớn đĩnh đạc đứng ở đó. Tay áo anh săn lên rất ra dáng nấu ăn nghiêm túc, có sự quyến rũ không thể diễn tả, khiến cho những bốc đồng vừa đến với cô trên đường đi, loáng một cái vì mùi khói lửa này mà giảm đi không ít.
cô nghĩ, Trình Khiên Bắc có thủ đoạn hơn nữa, tàn nhẫn hơn nữa và có tâm cơ hơn nữa thì nói cho cùng cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, vẫn có hỉ nộ ái ố và cần khói lửa nhân gian.
anh đã trải qua quá nhiều đau khổ, hiển nhiên sẽ không phải là người hoàn hảo, có thể giữ được điểm mấu chốt là đủ rồi. Cho dù anh thật sự đã làm một số chuyện không tốt có liên quan tới cô thì cô cũng nên tha thứ.
Bởi vì cô biết, người đàn ông đang vì mình mà rửa tay nấu canh, đối với mình là yêu thương thật lòng.
Nghĩ đến đây, Giang Mạn hít một hơi thật sâu, mỉm cười mở miệng:“ đang làm gì vậy?”
Có lẽ Trình Khiên Bắc đang rất tập chung, hoàn toàn không phát hiện cô về nhà lúc nào, đã vậy lại còn đứng ngay sau lưng mình, nghe thấy tiếng cô dường như bị giật mình.
“ Em về lúc nào vậy? Sao mà không hề có tiếng động gì thế?” anh quay lại cười hỏi,
Giang Mạn bước tới, vòng tay ôm thắt lưng anh từ phía sau, dán mặt lên lưng anh, ậm à ậm ờ:“ Chính là muốn hù anh đó.”
Hiếm khi cô làm nũng dính người, khiến trong lòng Trình Khiên Bắc mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên có chút khàn khàn:“ Sao vậy hả?”
Giang Mạn:“ không sao, chỉ là mấy ngày nay ngày nào cũng về muộn quá, chẳng có thời gian nào ở cùng anh, có chút nhớ anh.”
cô chưa bao giờ thể hiện mình là người phụ nữ nhỏ bé, kiêu ngạo nhiều hơn cả nũng nịu, tùy hứng nhiều hơn cả cảm tính, miễn bàn hơn đến việc chủ động nói ra những lời như yêu đương gì đó. Đây có vẻ như là lần đầu tiên kể từ khi hai người bên nhau.
Cơ thể Trình Khiên Bắc khẽ run lên, xoay người lại, đỡ vai cô, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô rồi cười hỏi:“ Mặt trời mọc lên từ phía tây rồi sao?”
Bị đôi mắt đen như đá cẩm thạch mang ý cười của anh nhìn mình như thiêu đốt,Giang Mạn cũng không khỏi lộ ra tia ngượng ngùng, làm ra vẻ đập anh một cái, rồi sửa lại:“ Nhớ anh làm đồ ăn.”
Trình Khiên Bắc bật cười, vì quá thoải mái và vui vẻ mà cười lên đến cả người có phần rung rung.
Giang Mạn ngẩng lên nhìn anh, ý cười nơi đầu mày đuôi mắt chân thực hết mức. Đây thật sự cũng chỉ là người đàn ông bình thường mà thôi.
Trình Khiên Bắc khẽ đẩy đẩy vai cô :“ Mau đi rửa tay rồi ăn cơm nào.”
***
Thời gian này ngày nào Giang Mạn cũng tăng ca, hiếm khi được về sớm như này, ăn cơm xong vẫn chưa đến tám giờ, buổi tối vấn còn cả đống thời gian thuộc về hai người.
Ăn uống no đủ mà vẫn chưa đến giờ đi ngủ, cô đứng tiêu thực một lát, rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha xem ti vi. Trình Khiên Bắc cầm quyển tập tranh nhỏ đi đến bên cạnh cô, kéo cô vào trong lòng nói :“ Lần trước không phải nói thích đảo nhỏ sao? anh đã kêu người tìm được một phần tài liệu hải đảo đang bán, em xem xem thích cái nào?”
Giang Mạn cầm lấy quyển tập tranh trong tay anh, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn anh :“ Em chỉ nói bừa thôi, vậy mà anh thật sự tính mua một cái đảo á?”
Trình Khiên Bắc cười nhẹ nhàng bảo:“ Đảo nhỏ cũng không bao nhiêu tiền, vẫn cứ mua được. Sau này chúng ta nghỉ phép thì đi đảo của mình, cũng không e ngại bị người khác quấy rầy. Đến lúc lớn tuổi rồi, con cái có cuộc sống của chúng nó, hai chúng ta thì đi lên đảo dưỡng già.”
Giọng anh rất tự nhiên lại xem là điều hiển nhiên, như thể tương lai của hai người đã được xác định chắc chắn.
Giang Mạn hơi ngẩn người trong giây lát, buồn cười bảo:“ anh nghĩ xa quá rồi đấy! Ai biết chúng ta có thể ở bên nhau bao lâu chứ? không chừng ngày nào đó chia tay thì sao hả?”
Nét mặt Trình Khiên Bắc sầm xuống rồi lại khẽ cười sau đó:“ Em cam lòng buông bỏ được tuổi trẻ tài tuấn ngàn dặm mới tìm được một, như anh đây hay sao?”
Giang Mạn:“ Em không cam lòng, nhưng lỡ đâu ngày nào đó mà anh, tuổi trẻ tài tuấn này này gặp được người tốt hơn, em vẫn phải ngoan ngoãn nhường đường thì sao.”
“ không có chuyện đó.” Trình Khiên Bắc đáp
“ Đúng không hả?”
Trình Khiên Bắc gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên một tia cười xấu xa:“ một ốc vít và một đinh tán, thực tế đã chứng minh, ốc vít anh đây khớp vừa vặn với một đinh tán là em, muốn đổi đinh tán, khẳng định là không vừa vặn đâu.”
Giang Mạn cau mày, nghẹo đầu nhìn anh, ngoài cười nhưng trong không cười:“ Sao em có cảm giác là anh đang nói truyện đồi trụy thế nhỉ?”
Trình Khiên Bắc trịnh trọng:“ Nếu như em muốn nghĩ về phương diện đó, anh cũng không có ý kiến.”
Giang Mạn không chút khách khí lấy khửu tay chọt anh:“ Cấp dưới trong công ty anh có biết anh là kẻ bại hoại nhã nhặn không ?” nói xong lại tiếp,“ Mà không đúng, bề ngoài này của anh cũng không phải kiểu nhã nhặn. Phải nói là mặt người dạ thú mới đúng!”
Trình Khiên Bắc chẳng thèm để ý:“ Con người không phải cũng chính là cầm thú cao cấp hay sao?”
Đối với biểu hiện ung dung bình tĩnh này của anh, Giang Mạn bội phục, giơ ngón tay cái lên, nghĩ nghĩ rồi nói :“ Đời người biết bao nhiêu là bất ngờ và biến cố, cả quãng thời gian dài, không chừng tự nhiên rồi liền chán ghét đối phương. anh không thấy rất nhiều cặp đôi yêu nhau cuối cùng thành vợ chồng lại trở nên bất hòa. Cho nên mới nói, mọi chuyện vẫn không nên nói quá vẹn toàn.”
Trình Khiên Bắc nhìn cô, nhất thời im lặng, anh là người rất kiên nhẫn, hễ thích cái gì thì chưa bao giờ chán. Tuy nhiên, nghe Giang Mạn nói về những điều này, anh mới nhận ra được, không phải người nào cũng giống anh. Có điều, với anh mà nói cũng không quan trọng, bởi vì anh biết, mình không thể buông tay được nữa.
anh cười cười:“ Ừm, em nói đúng, hiện giờ sống tốt là quan trọng nhất. Cho nên, xem xem thích cái đảo nào, tranh thủ em còn chưa chán anh thì đi nghỉ cùng nhau được mấy lần nữa.”
“Cái gì gọi là em còn chưa chán anh hả? nói ra cứ như em là con đê tiện ấy.” Giang Mạn lật lật quyển tập tranh, trả lại anh,“ Bỏ đi, cái này vẫn là để sau này hẵng nói, cũng đâu phải đơn giản như mua quần áo giày dép. Em biết tiền Vương Hạo Thiên trả lại cho người đầu tư, đều lấy từ anh, hiện giờ đoán là trong tay anh cũng chẳng có tiền gì nữa.”
Trình Khiên Bắc khẽ cười bảo:“ Quả nhiên là anh cưới được người vợ tốt khéo hiểu lòng người, được, anh lại nỗ lực kiếm tiền hai năm nữa.”
Giang Mạn nghĩ nghĩ:“ Mặc dù em cũng hiểu tiền rất quan trọng, nhưng sau khi có thể đạt được cuộc sống vật chất mà mình mong muốn, tiền cũng chỉ là một con số thôi, mà con số kia, hạnh phúc mà nó mang lại, cũng có thể rất là hạn chế.” cô vừa nói vừa bình tĩnh ung ung nhìn anh, chân thành,“ Bất luận thế nào, em hi vọng anh có được hạnh phúc thật sự.”
cô biết, mười chín năm trước, con người anh, để nhảy ra khỏi phố Hạ Đường mà phải cố gắng đấu tranh, mười năm sau tuổi mười chín, lại để chính mình ngập trong thù hận. Cuộc sống như vậy rõ ràng là đau khổ nhiều hơn vui sướng.
Cho dù anh là một người xấu xa không thể tha thứ, cô cũng không muốn có thêm bất cứ đau khổ nào cho anh nữa. Huống chi anh cũng không phải người độc ác, chỉ là một người bình thường mà thôi.
Trình Khiên Bắc lắng nghe cô nói xong, đối diện với ánh mắt cô, nét cười hiện lên trên gương mặt, anh quăng quyển tập tranh sang một bên, kéo cô ôm vào trong lòng.
Động tác của anh quá tự nhiên làm Giang Mạn giật cả mình, ôm lấy cổ anh:“ anh làm gì thế?”
“ hiện giờ anh đang vô cùng hạnh phúc.” Trình Khiên Bắc mổ lên môi cô một cái, cong môi cười.
“ thật vậy hả?”
Trình Khiên Bắc gật đầu, ôm cô trong lòng, gác cằm lên cổ cô, thấp giọng bảo:“ thật mà. Mặc dù anh không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, trái tim Giang Mạn cũng tan chảy theo, cô vẫn để anh ôm mình một lúc, qua hồi lâu, mới làm như lơ đãng mà buột miệng nhắc tới:“ À, hôm nay em đã gặp Ninh Nhiễm.”
Trình Khiên Bắc ngẩng mặt lên khỏi cổ cô, cau mày nhìn cô :“ Ninh Nhiễm?”
Giang Mạn cười:“ không phải ngay cả bạn gái cũ của mình mà anh cũng không nhớ ra hả?”
Trình Khiên Bắc trả lời bằng giọng bâng quơ nhẹ nhàng:“ Nếu là bạn gái cũ, vậy thì không nhớ gì là điều cần thiết.”
Giang Mạn bật cười:“ không phải chứ! anh có phải quá bạc tình hay không ?”
Trình Khiên Bắc liếc cô, hỏi bằng giọng quái gở:“ Thế nào? Đối với bạn gái cũ, em hi vọng anh nhớ mãi không quên sao? Hay là nói chính em đã làm như vậy?”
Bầu không khí ấm áp ngọt ngào, thoáng chốc đã biến thành một mùi chua loét.
Giang Mạn dở khóc dở cười:“ Sao em phát hiện anh còn là một người lòng dạ hẹp hòi nữa đấy!”
Trình Khiên Bắc:“ anh vốn chính là người như vậy.”
Giang Mạn không muốn cùng anh vướng vào vấn đề rối rắm này, nghĩ nghĩ rồi hỏi:“ Hồi đó anh cũng không thích Ninh Nhiễm đúng không ?”
Trình Khiên Bắc gật đầu:“ Ừ!”
“ Nếu không thích vì sao lại ở bên nhau?”
Yên lặng chốc lát rồi Trình Khiên Bắc trả lời qua loa:“ Tới tuổi rồi thì nên tìm bạn gái thôi, điều kiện của cô ấy không tệ thì bên nhau thôi.” Dứt lời, hỏi cô, “ Hai người đã nói gì?”
Giang Mạn:“ Cũng chẳng nói gì mấy, chỉ là có nhắc tời Hứa Thận Hành.”
Trình Khiên Bắc miệng cười ha ha nhưng trong lòng thì hầm hừ.
Giang Mạn do dự một lúc rồi bảo:“ Chị ấy nói Hứa Thận Hành đang điều tra chuyện của anh.”
Trình Khiên Bắc cười mỉa mai:“ Điều tra anh vi phạm pháp luật, sau đó nhân cơ hội mà nhảy vào à? Người này thật đúng là âm hồn không tan.”
Giang Mạn lẳng lặng nhìn biểu tình của anh rồi nói :“ Có lẽ không phải vi phạm pháp luật, mà là những việc khác thì sao?”
Lông mày Trình Khiên Bắc khẽ cau lại, qua một lúc thì nghiêm túc nhìn nét mặt của cô, gằn từng chữ một :“ không phải em nói, chỉ cần anh không vi phạm pháp luật thì cái khác đều không quan trọng hay sao? Cho nên bất luận cậu ta điều tra được cái gì của anh, đối với chúng ta mà nói cũng không quan trọng, không phải sao?”
Ánh mắt anh tăm tối, giống như một cơn lốc xoáy, có thể hút người ta vào. Bỗng dưng Giang Mạn có phần hoảng hốt.
“ Đúng, không quan trọng.” cô gật đầu trả lời.
***
Tuy rằng trong lòng Giang Mạn nghĩ như vậy, nhưng vì sự u ám sau khi gặp Ninh Nhiễm mãi mà vẫn chưa thể tản đi. Cũng có thể không phải là Ninh Nhiễm, mà là sau khi nhìn thấy quá trình Trình Khiên Bắc trả thù nhà họ Diệp, cô luôn có linh cảm xấu.
cô muốn loại bỏ linh cảm xấu này, nhưng cứ luôn mù mịt, không hề có manh mối, cả người giống như dẫm lên mây, có cảm giác hoang mang không hiểu vì sao.
Cảm giác hoang mang này lên đến đỉnh điểm khi trông thấy Hứa Thận Hành vài ngày sau đó.
Hôm đó, sau khi tan tầm thì gặp Hứa Thận Hành ở hầm để xe. Thực ra, lúc làm việc trong ngày, Giang Mạn nhận được tin nhắn anh ta hẹn gặp mặt, nhưng cô lờ đi. không nghĩ tới, anh ta đến thẳng tầng hầm đợi cô, hiển nhiên là đã đợi từ lâu.
Dự cảm xấu trong mấy ngày gần đây khiến Giang Mạn vô thức kháng cự lại việc gặp người này. Sau khi trông thấy anh ta thì bước chân không hề dừng lại, chạy thẳng lên xe của mình.
Thế nhưng Hứa Thận Hành nhanh chóng đi tới, trước khi cô nổ máy xe đã chắn ở phía trước xe.
Giang Mạn không thể làm gì khác là hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra hỏi:“ Hứa Thận Hành, anh muốn làm gì hả?”
Hứa Thận Hành:“ Em cứ như vậy mà không muốn gặp anh sao? Hay là nói em đang sợ cái gì?”
Giang Mạn nhíu mày lại:“ Chỉ là tôi cảm thấy chúng ta không có gì cần gặp nhau cả.”
Hứa Thận Hành khẽ cười:“ Tốt, em đã chán ghét anh như vậy, anh cũng không muốn mình chuốc lấy nhục nhã.” anh ta giơ một túi tài liệu trong tay lên, để lại trên mui xe của cô,“ Đây là một phần tài liệu về Trình Khiên Bắc, có liên quan đến em rất nhiều.”
“ Tôi không có hứng thú.” Giang Mạn nói.
Hứa Thận Hành gật đầu:“ Đồ đưa em rồi, anh cũng đã tận hết trách nhiệm của người bạn trai cũ, em xem hay không là quyền của em.” nói xong rồi thì bước đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Giang Mạn kéo cửa sổ lên, liếc nhìn túi hồ sơ trên mui xe, xoa đầu bực bội, nổ máy xe và lái đi. Nhưng chạy được mấy mét thì vẫn dừng xe lại, mở cửa bước xuống xe, từng bước một đi về phía túi hồ sơ đã rơi trên mặt đất, khom người xuống nhặt lên.
Nhưng mãi cho đến khi chạy xe trở về tầng hầm dưới nhà, cô vẫn chưa mở túi hồ sơ đặt trên ghế phụ kia. Giác quan thứ sáu của cô nói cho cô biết, đây là hộp Pandora, mọi chuyện sẽ kết thúc khi mở nó ra.
cô ngồi trong xe, cũng không biết đã ngồi bao lâu, chỉ biết là bóng đêm dần trở nên sâu hơn, xe ra vào ít đi, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Điện thoại di động im lặng hồi lâu chợt vang lên có tiếng tin nhắn.
Giang Mạn lấy điện thoại di động mở ra, là tin nhắn của Trình Khiên Bắc: Vẫn chưa tan tầm sao? Muộn thế này rồi, có cần anh đi đón em không ?”
cô nhìn chằm chằm tin nhắn kia cả nửa ngày, rồi thả lại chỗ cũ, quay đầu nhìn về phía túi hồ sơ trên ghế phụ, do dự một lát, cuối cùng vẫn cầm lên, rút trang giấy bên trong ra.