Editor: Michellevn
Beta: B.Cat
Chủ đề của tiết mục kỳ này là nói về người trẻ tuổi gây dựng sự nghiệp. Một trong hai khách mời là doanh nhân trẻ khá thành công, người còn lại là nhà đầu tư đẳng cấp hàng đầu.không chỉ là anh em tốt nghiệp cùng một trường, năm năm trước, khi Lê Lạc tốt nghiệp đại học gây dựng sự nghiệp, khoản đầu tư đầu tiên chính là đến từ Trình Khiên Bắc. Hai người tự nhiên quen nhau như vậy, nói chuyện phỏng vấn cũng rất suôn sẻ.
Giang Mạn và Chương Tiếu Tiếu không muốn vào trong phòng thu, cũng không ngồi trong phòng dành cho khán giả, chỉ tìm đại chỗ ngồi nào đó ở lối vào hậu trường dùng cuốn tập giả bộ ghi lại. Thật ra cũng không phải làm bộ làm tịch gì, kịch bản chương trình là công việc chủ yếu của họ, ghi chép lại các vấn đề trong mỗi kỳ thực hiện chuyên mục, cũng là để tiếp tục cải thiện.
Có điều hôm nay Giang Mạn lại không quá chuyên tâm giống như mọi ngày, thường mất tự chủ mà nhìn Trình Khiên Bắc trên sân khấu. cô hiếm khi thấy anh có bộ dạng chính nhân bát kinh(*) như vậy.Ngoại trừ vài lần xuất hiện thoáng qua trong những năm ở trường học, anh ở trước mặt cô, luôn có phần thờ ơ khó mà đoán được ------ đương nhiên, cô cũng chưa từng đoán qua.
(*)正儿八经: chính nhi (nhân) bát kinh. Có 3 nghĩa:
- Nghiêm túc nghiêm chỉnh
- thật sự, xác thực
- Xứng danh
Mà giờ đâyTrình Khiên Bắc đang ngồi ở giữa phòng thu, cùng với người đàn ông cô quen biết kia, có phần không quá giống lắm dù quan sát thế nào. Trầm ổn, nghiêm túc và đầy khiêm nhường.
So với Lê Lạc đang cởi mở hoạt bát bên cạnh anh, Trình Khiên Bắc lại điềm tĩnh kiệm lời rất nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng, đều là tinh hoa, rất khó khiến người ta không chú ý lắng nghe.
anh quả thực là vị đàn anh huyền thoại của Học viện quản lý Giang Đại.
Mà Giang Mạn, cho tới bây giờ có lẽ vẫn chưa thật sự quen thuộc anh, ngoại trừ cơ thể thon gầy mạnh mẽ dưới bộ đồ của anh.
Bỗng dưng cô cảm thấy hơi hậm hực.
Thời lượng mỗi tiết mục tuy rằng chỉ có bốn mươi phút, nhưng trong quá trình thực hiện thu hình có thời gian nghỉ giải lao, thành ra ít nhất cũng phải mất hơn tiếng đồng hồ. Gặp lúc không suôn sẻ, thu trước thu sau làm đi làm lại có thể tiêu tốn cả mấy giờ liền. Mà hôm nay thuận lợi như đang phát sóng trực tiếp, làm liền mạch một hồi, không đến bốn mươi phút đã đến phân đoạn đặt câu hỏi.
Đối mặt với hai vị đàn anh mẫu mực trên sân khấu, phản ứng của đám sinh viên trong khán phòng rất sôi động.
Trình Khiên Bắc khiêm nhường để Lê Lạc trả lời trước hai câu hỏi về vấn đề lập nghiệp, chính mình mới bắt đầu trả lời câu hỏi đầu tiên.
Văn Hạo hỗ trợ chọn lấy khán giả giơ tay lên ở chính giữa, là một nam sinh trông rất sáng sủa. Lúc cậu ta đứng lên nhận lấy micro, nét mặt thể hiện rõ vẻ phấn khích không thể kìm nén: “Em chào Trình sư huynh, em là sinh viên năm ba chuyên ngành quản lý công trình của Học viện quản lý Giang đại, cũng là một sinh viên có giấc mơ lập nghiệp. anh vẫn luôn là thần tượng của em, em muốn xin anh chỉ bảo. Lúc anh lựa chọn hạng mục đầu tư đầu tiên, là chú trọng vào những yếu tố nào? Mỗi lần người lập nghiệp gửi cho anh BP (Business plan - Kế hoạch kinh doanh), đều sẽ có cơ hội được xem xét công bằng và bình đẳng đúng phải không ạ?”
Trình Khiên Bắc vừa lắng nghe vừa mỉm cười gật đầu. Đợi cậu ta nói xong, chậm rãi mở miệng trả lời: “Khi chúng tôi lựa chọn hạng mục đầu tư, trước tiên sẽ xem BP viết như thế nào. Theo tôi, một bản BP dễ coi chứng tỏ thái độ và năng lực cơ bản của người lập nghiệp. Sau đó, chúng tôi mới suy xét đến việc hạng mục này có giá trị hay không. Ngoài việc đánh giá tính sáng tạo của hạng mục gốc và tính khả thi của thị trường, chúng tôi cũng rất coi trọng các phương diện rèn luyện hàng ngày của người lập nghiệp. Chẳng hạn như ánh mắt, phẩm hạnh cùng với năng lực hành vi, vân vân... Đây là những gì chúng tôi sẽtập trung xem xét. Về phần mỗi người lập nghiệp có được đối đãi công bằng bình đẳng hay không, ngay tại lúc này đây,tôi đại diện cho Quỹ số 7 của chúng tôi trả lời vị bạn học này ------không thể nghi ngờ.”
Giọng anh trầm trầm đầy từ tính, cách nói êm tai như vậy tạo cảm giác khá thoải mái. Nam sinh rốt cuộc vẫn còn quá non trẻ. Thực ra những lời này rõ ràng chỉ là lời nói khách sáo chân thành được thể hiện trôi chảy sát với thực tế. Nhưng nom bộ dạng kích động của cậuta, lại cứ như là đã kiếm được mộtmón lợi không nhỏ.
Giang Mạn nhếch nhếch khóe môi. Nhớ tới lúc trước, trong lúc vô tình Trình Khiên Bắc đã từng đề cập qua BP mà công ty họ nhận được. Mỗi tháng ít nhất có thể nhận đến cả trăm suất, phần lớn đều là liếc sơ qua phần lý lịch của người lập nghiệp, rồi cứ thế vứt bỏ.
cô nhớ có một lần, khi hai người ăn cơm ở bên ngoài, không biết sao lại nói chuyện có liên quan đến gây dựng sự nghiệp. anh đối với lớp thanh niên lập nghiệp như vầy, giọng điệu từ đầu tới cuối chỉ là cười nhạt.
“Còn chưa trải qua một ngày làm việc mà đã ảo tưởng gây dựng sự nghiệp. Cho rằng có thể có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống hay sao, tùy ý một chút là có thể kiếm được hàng triệu hả. Cuộc đời lấy đâu ra con đường tắt như vậy?”
Dường như anh đã quên chính mình cũng chưa từng làm việc được ngày nào. không chỉ kiếm được con số hàng triệu lúc đang ở trường học, mà còn thông qua những thủ đoạn có tính chất lợi dụng để đầu cơ cổ phiếu. So với thành thật lập nghiệp thì xác địnhcòn hơn cả việc đi con đường tắt.
Đây có lẽ chính là bản chất của nhà tư bản. Dối trá gấp bội.
Hai người trên sân khấu vừa mới tự trả lời thêm mấy vấn đề nữa, những lời giải đáp đều khiến cho đám sinh viên ảo tưởng cảm thấy mỹ mãn tràn trề.
Câu hỏi cuối cùng dành cho Trình Khiên Bắc.
Câu hỏi là của một cô gái. cô gái ấy không hỏi về chủ đề có liên quan đến ngày hôm nay, mà là hỏi trông rất tò mò: “Xin hỏi Trình sư huynh, nguồn gốc của cái tên Quỹ số 7 này là gì ạ? anh có thể chia sẻ một chút với chúng em được không?”
Vẫn luôn thẳng thắn với các vấn đề ngay từ lúc đầu, Trình Khiên Bắc thành thạo giải quyết nhẹ nhàng lưu loát, bỗng dưng vì câu hỏi đơn giản này mà có phần ngơ ngẩn. Một lát sau mới cười trả lời: “khôngcó nguyên nhân gì đặc biệc cả, chỉ là số 7 chính là con số may mắn của tôi, cho nên gọi là Quỹ số 7.”
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, lúc anh nói lời này, Giang Mạn luôn cảm thấy tầm mắt của anh cứ hướng về phía mình.
Dĩ nhiên, cô thiên về việc đây chỉ là ảo giác của bản thân.
cô gái bỗng nhiên hiểu ra gật gật đầu, cười tủm tỉm hỏi: “Thì ra là như vậy ạ! Em còn cho rằng nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó cơ đấy? Chẳng hạn như là cùng người yêu kỷ niệm ngày gì gì đó.”
Lời của cô gái cùng với các vấn đề vừa có trong tiết mục hôm nay, không hề đồng điệu, thế nhưng lại thành công làm bầu không khí dễ chịu hơn, giảm bớt vẻ nghiêm túc. Bởi vì có rất nhiều người đã nở nụ cười, thậm chí bắt đầu rì rầm tiếng nói nhỏ.
Giang Mạn không khỏi nghi ngờ, nếu lại để cho đám sinh viên này hỏi tiếp nữa, khả năng sẽ không phải là vấn đề chuyên ngành nữa, mà là chuyện kết hôn và việc riêng tư. Dù sao hai vị sư huynh ở trên sân khấu kia, rất dễ khiến cho đám thanh niên có ham muốn nhiều chuyện.
Cũng may, đúng lúc này tiết mục đã kết thúc.
Các sinh viên trong khán phòng, hưng phấn chạy lên sân khấu, cùng MC và khách mời chụp ảnh rồi xin chữ ký. Văn Hạo đã từng trải qua nhiều lần, nên rút đi rất nhanh, Trình Khiên Bắc và Lê Lạc lại bị nhóm đàn em nam nữ nhiệt tình vây quanh.
Giang Mạn và Chương Tiếu Tiếu đứng lên, duỗi duỗi cánh tay, cùng đi tới chào hỏi Văn Hạo.
“anh Văn!”
Văn Hạo gật gật đầu, nhìn Giang Mạn, cười hỏi: “Về rồi hả?”
Giang Mạn cười đáp lại: “Mới về hôm nay ạ.”
Văn Hạo nói: “Lão Vương cũng thật là, ngày mai cũng là cuối tuần rồi, vẫn còn kêu em đi làm nửa ngày cho được.”
Giang Mạn cười: “Lão Vương ấy còn không phải là lo em rời đi mấy ngày liền bị tụt lại phía sau đó sao?”
Văn Hạo khẽ cười lắc đầu, lại dường như nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn hai người trên sân khấu kia vẫn bị mười mấy sinh viên bao quay, nói: “Chút nữa Tổng giám mời Trình tổng và Lê tổng đi Đào Nguyên Cư dùng cơm, hai người không phải học cùng trường sao, đến lúc đó cùng đi đi.”
Đào Nguyên Cư là một nhà hàng cao cấp xa hoa đối diện với Đài truyền hình. Nếu là khách mời bình thường, tổ tiết mục sẽ mời họ dùng cơm phần tại căn tin trong đài truyền hình. Gặp người quan trọng hơn, mới có thể đi Đào Nguyên Cư. Hiển nhiên hai vị khách hôm nay đối với tổ tiết mục mà nói đã là khách quý.
Nhân viên làm việc trong tổ tiết mục mấy chục người, đi Đào Nguyên Cư dùng cơm cùng khách quý, chẳng qua đều là tổng giám sản xuất, đạo diễn, tổng biên tập và nhóm lão đại như anh Văn. Biên tập nhỏ nhoi như Giang Mạn, là rất hiếm có cơ hội. Giờ nghe thấy Văn Hạo nói cùng đi dùng cơm, tự nhiên có hơi bất ngờ, cô do dự nói: “Em và họ chênh nhau mấy khóa, không quá thân thuộc, em đi có chút không thích hợp lắm đâu!”
Theo nhóm Lão đại đi dùng cơm cùng Trình Khiên Bắc, ngẫm nghĩ lại cứ cảm thấy mất hết cả tự nhiên.
Nào biết đâu, cô vừa dứt lời, Lê Lạc đã bước nhanh qua đây, sau đó đến gần lại, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc không thể tin được: “Giang Mạn?”
Giang Mạn vẫy vẫy tay chào anh ấy: “Lê sư huynh!”
Lê Lạc cười: “Sau khi tốt nghiệp vẫn chưa gặp lại lần nào đấy, chút nữa là không nhận ra rồi, thì ra em đã vào làm ở chuyên mục kinh tế của Đài truyền hình rồi.”
Giang Mạn cũng cười: “So với sư huynh cũng là quá mất mặt rồi.”
Văn Hạo ở bên cạnh nhìn thấy hai người quen biết nhau, mở miệng cười nói: “Tôi mới vừa rồi còn nói Giang Mạn là học muội của cậu và Trình tổng, kêu cô ấy cùng nhau đi ăn cơm đi. Nếu đã quen biết, vậy thì không cần ngại ngùng nữa rồi!”
Lời của anh ấy chính là nói với Giang Mạn, có điều cô còn chưa trả lời, Lê Lạc đã cười lên nói trước: “Sao hả? Nhìn thấy sư huynh, vẫn không muốn cùng đi ăn cơm sao?”
“..........không phải.” Giang Mạn rầu rĩ trong lòng.
anh Lê Lạc này lúc ở trường học chính là loại nam sinh nhiệt tình quá mức, cô thật sự là có phần chống đỡ không được.
Lê Lạc cũng không để cô nói gì thêm, quay đầu vẫy tay với Trình Khiên Bắc đã đứng lên: “Sư ca, gặp được một tiểu học muội, mau tới để giới thiệu cho anh làm quen một chút.”
Trình Khiên Bắc thong thả đi tới, sau khi đứng lại ánh mắt không giấu diếm dừng trên khuôn mặt Giang Mạn, rồi nhướng mày nhìn Lê Lạc, dáng vẻ chờ anh ấy giới thiệu.
Lê Lạc nói: “Giang Mạn, sư muội cùng khoa kinh tế đại học với chúng ta, nhỏ hơn em hai khóa, so với anh thì ba khóa. Em đoán người bận rộn như anh cũng không dành nhiều thời gian ở trường, khẳng định là không biết được.” Nói xong lại nhìn về phía Giang Mạn, “Vị này chính là sư ca của học viện tài chính chúng ta, vẫn là không cần giới thiệu nhiều thêm nữa hả!”
Trình Khiên Bắc cười như không cười nhìn Giang Mạn, đưa tay ra với cô: “Sư muội, nhìn rất quen mắt, chắc là lúc ở trường đã từng gặp qua.”
Lê Lạc ồ lên một tiếng, cười nói: “Nữ sinh trong học viện vẫn còn có thể gây được ấn tượng với anh sao, hiếm có à!”
Khóe môi Trình Khiên Bắc cong lên, khẽ cười: “Dáng dấp sư muội xinh đẹp như vậy, thật là khó khôngcó ấn tượng đó!”
Lê Lạc gật đầu chậc chậc hai tiếng.
Trong đầu Giang Mạn tỏ ý xem thường, ánh mắt rơi vào cánh tay đang hướng về phía mình, hơi lưỡng lự, vẫn đưa tay ra cùng anh bắt tay.
Tay anh lớn hơn tay cô rất nhiều, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Hai bàn tay giao nhau, tay của cô giống như bị anh bị anh bao phủ toàn bộ, độ mờ ám nóng bỏng đan xen.
Khi tách ra, Giang Mạn cảm thấy lòng bàn tay bị người ta cố ý cọ quẹt một chút. cô khẽ nhíu mày, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Trình Khiên Bắc, thế nhưng anh vẫn giữ nguyên nụ cười bình thản, tựa như mình chưa làm cái gì hết.
Giang Mạn nhịn không được trong lòng lại cho một ánh mắt xem thường.