Editor: Chymteo
“Cốc cốc”
Biên tập viên Chu thu tay lại, hai ngón tay cuốn lấy lọn tóc xoăn yên lặng chờ đợi. Từng luồng nóng ập đến bao trùm bên ngoài tòa nhà kiểu phương Tây, làm cô phải nép mình lại dưới mái hiên.
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, không khí mát mẻ từ trong phòng phả vào mặt, biên tập viên Chu không quan tâm tán gẫu với Nghiêm Từ Vân, chui vào nhà dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của hắn, “Chào anh, trời nóng thật đấy.”
Cô quen thuộc đứng ở cửa ra vào mang dép lê, tinh ý nhận ra vành tai của người đàn ông tự phụ lạnh lùng kia ửng đỏ lên. Nụ cười của biên tập viên Chu thay đổi, trêu chọc hỏi: “Vừa rồi trốn trong phòng làm gì thế?”
Nghiêm Từ Vân không để mắt đến cô, ngồi dựa lưng vào ghế da ở ban công, cầm bút chì 4B phác họa những đường nét uyển chuyển trên tập phác thảo, “Bản thảo vẽ tay ở trên bàn, cầm lấy rồi về đi.”
Biên tập viên Chu vì lời nói đuổi khách trắng trợn của đối phương mà nghiến răng nghiến lợi, lặng lẽ trừng mắt nhìn Nghiêm Từ Vân rồi mới cầm bản thảo vẽ tay trên bàn lên.
Trước đây, họ với Nghiêm Từ Vân hợp tác đều là vẽ điện tử, nhưng lần này không hiểu sao đối phương lại đề xuất phương pháp vẽ tay trước rồi máy tính tạo ra sau. Nhưng cho dù đó là vì tên tuổi vang dội của hắn trong giới minh họa hay chất lượng cao của các tác phẩm trước đó, họ cũng chỉ có thể vui vẻ chấp nhận bất kỳ ý tưởng nào từ đối phương.
“Cái này...” Biên tập viên Chu có chút không dám tin, cẩn thận cầm mặt sau của tờ giấy, hai mắt sáng rực.
Lần này bản thảo là thiết kế poster phim, là một bộ phim có IP lớn, lấy bối cảnh thần tiên, bên A đương nhiên mong đợi bản thảo sẽ thể hiện được phong thái tiên khí rong chơi sông núi, bản thảo lần này vượt ngoài mong đợi, thể hiện tốt một cách kinh ngạc.
“Họa sĩ Nghiêm, xịn xò quá.”
Trên tờ giấy trắng sạch sẽ dùng những gam màu đậm, nhạt phác họa ra phong cảnh cổ trang, biểu cảm của nhân vật chính bắt đúng chỗ, thể hiện rõ linh khí.
Biên tập viên Chu tràn đầy cảm xúc, hiểu rõ tại sao người họa sĩ vốn tỉ mỉ trong công việc nhưng không dễ gần này lại được yêu thích đến vậy, “Họa sĩ Nghiêm, sao đột nhiên lại muốn vẽ bằng tay vậy?”
Cây bút chì kêu sột soạt trên tờ giấy nháp, hắn bình tĩnh trả lời: “Tâm lý thay đổi.”
Biên tập viên Chu thở dài một hơi, liên tục nhìn bản phác thảo, trong lòng chợt có chút suy nghĩ, “Rất hợp với bộ phim, nhưng tôi luôn cảm thấy nó có chút khác biệt...”
Nhân vật chính có phong thái tiên khí, nhưng có chút siêu phàm thoát tục.
Nghiêm Từ Vân lấy bút lông vẽ một vết đen trên tờ giấy phác thảo, hắn giơ ngón tay cái lên vuốt nhẹ vết đó, vuốt lên mặt giấy vẽ một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Làm sao?”
“Nhân vật chính một mình bước lên con đường tu tiên, nhưng trong lòng hắn luôn giấu kín một tiểu muội vì bảo vệ hắn mà bị tàn sát.” Biên tập viên Chu cảm thấy rất thỏa mãn với tranh phác thảo, chỉ là xuất phát từ cái nhìn chủ quan cá nhân nên thẳng thắn, “Anh che giấu một phần tình cảm dịu dàng của hắn rồi.”
Biên tập viên Chu dán mắt vào tờ giấy, bên tai nghe được tiếng đao kiếm, bực bội gãi gãi đầu, “Dù là vậy thì nhân vật chính cũng rất mê người.”
Một mình ngông nghênh, ung dung không vội vàng.
Nghiêm Từ Vân cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đóng tập phác thảo lại, ẩn đi nụ cười nhẹ của người thanh niên, “Được rồi, trở về đi.”
Biên tập viên Chu đang chìm đắm trong suy nghĩ, cân nhắc mãi về biểu cảm của nhân vật chính trong tập tranh. Khi đi đến bên đường, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, “Không phải thiếu dịu dàng mà là kìm nén.”
“Vì sợ bị điều khiển bởi những cảm xúc điên cuồng nên đã kìm nén nó trong lòng, làm ra hành động như thể đang cầu xin.”
“Càng ép tới tàn nhẫn, hành động càng dễ điên rồ.”
“Không hổ là họa sĩ Nghiêm.”
- --
Vào buổi chiều, khách đến tiệm làm móng càng đông. Trong những năm gần đây, khả năng thu hút lượng truy cập của bình luận cư dân mạng ngày càng mạnh mẽ, nhiều cửa hàng ban đầu không được biết đến đã trở thành “cửa hàng nổi tiếng trên mạng” để giới trẻ tới check in đầu tiên.
Tiệm làm móng của Tiểu Mỹ không phải là cửa tiệm nổi tiếng trên mạng nhưng cũng thu được nhiều lợi nhuận nhờ mua hàng theo nhóm sẽ được giảm giá.
Vu Ca nhắm mắt lại, để mặc Tiểu Mỹ khéo léo bôi vẽ trên khuôn mặt của mình, thỉnh thoảng mở mắt ngoan ngoãn nhìn mình trong gương để xác nhận mình hài lòng.
“Tiểu Mỹ.” Lúc đang kẻ mắt Vu Ca không dám di chuyển, từ kẽ môi nặn ra vài chữ, “Làm sao để xác nhận có người thích em hay không?”
Vấn đề này Vu Ca đã suy nghĩ rất lâu rồi, nếu như cái gọi là yêu qua mạng thành công, tiến độ giả nữ công lược đều là mong muốn đơn phương của một mình cậu, trên thực tế đối phương căn bản không động lòng, đó mới thực sự là xuất sư chưa thành công thân đã chết trước.
Tiểu Mỹ tập trung kẻ mắt, đang định mở miệng nói thì cô gái nhỏ phía sau đang rọi đèn làm móng đã trả lời, “Xem người đó có ghen không.”
Người bạn của cô vặn lại, “Ghen có thể là do tính chiếm hữu ngớ ngẩn thôi, phải xem người đó có ý nghĩ kia với mình hay không?”
“Chiếm hữu không phải là do để ý sao? Cái ý nghĩ kia quá thô tục.”
“Khi nhìn thấy nam thần của cậu, cậu sẽ nói cảm ơn vì đã 'bắn tinh', hay là nói cục cưng, anh là của em đừng nhìn người khác?”
“Ơ, cậu lại hiểu rồi à.”
Người khởi xướng bị kẹp giữa hai người gật gật đầu, cảm thấy hai bên đều có lý.
Sau khi lo liệu xong xuôi, Vu Ca lấy một chiếc gương tròn nhỏ nghiêng người nhìn lại bản thân. Lông mày được cạo một chút, lông mày cong cong màu nâu sẫm ẩn hiện dưới tóc mái, phấn mắt màu đất phù hợp với hàng mi dài rõ rệt, đôi mắt hoa đào lúc chớp mắt mang theo vẻ dịu dàng như nước mùa thu.
“Tại sao lại vẽ màu mắt ở đây?” Vu Ca dùng đầu ngón tay chỉ vào đuôi mắt, khá là tò mò.
“Lúc hạ mí mắt xuống có thể khiến người ta trông có vẻ ngây thơ, thiếu nữ Vu Ca.” Tiểu Mỹ che môi cười khúc khích.
Trong đầu Vu Ca tự nhiên nghĩ đến Nghiêm Từ Vân, cậu đã từng tới gần quan sát kỹ hai mắt của hắn, mí mắt dưới của tên cặn bã rủ xuống tự nhiên, nhưng chẳng hợp với vẻ “ngây thơ” chút nào, nhìn tổng thể đôi mắt hẹp dài trông vô cùng sắc bén.
“Hừ.” Rũ bỏ nếp gấp của chiếc váy xám đen, Vu Ca sải bước đôi chân dài, rũ tóc đứng dậy. Lúc rời đi còn nảy ra ý hay, dừng ở bên cạnh hai vị khách, cúi người nhẹ nhàng nháy mắt, “Tôi có đẹp không?”
Cô gái tóc ngắn chống tay lên bàn để thợ sơn sửa móng tay, quay đầu nhìn chằm chằm người nọ từ đầu đến chân.
Cô gái có mái tóc dài rũ trên khăn choàng, hai chân dài thẳng tắp trắng nõn dưới chiếc áo khoác thể thao rộng rãi, vòng eo rõ ràng trong chiếc váy tối màu rất mê người. Giọng nói trong trẻo phát ra từ bờ môi đầy đặn, lúc nói chuyện đôi mắt cong cong như vầng trăng...
“... Bắn.” Cô gái tóc ngắn lẩm bẩm.
Cô gái bên cạnh búng trán cô, “Cái miệng của cậu nên giả làm tay nắm cửa đi!”
Vu Ca thở phào nhẹ nhõm có chút tự tin với chiếc váy này.
Rời khỏi máy lạnh trong nhà, ánh nắng sau hai giờ khá độc. Vu Ca dựa vào vách tường từ từ tiến về phía trước, không thể mở mắt nỗi vì nóng. Khi bước đến cổng khu phố, cậu mới ỉu xìu núp dưới bóng cây, chán chường ngồi xổm xuống quan sát lũ kiến.
Con kiến màu vội vã cõng vụn bánh mì quay về, mắt Vu Ca dán vào lưng nó, cho đến khi một chiếc xe hơi quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Không khí xung quanh nóng lên, Vu Ca đột ngột đứng dậy, đợi đến khi Nghiêm Từ Vân đậu xe xong, hai chân dài vừa đáp xuống đất, cậu không kịp chờ đợi đã vẫy tay kêu lên: “Anh ơi!”
Đôi mắt cậu nóng rực híp lại, mi trên và mi dưới đan chéo vào nhau khiến tầm nhìn bị mờ đi, từ phía xa ngoài nhìn thấy Nghiêm Từ Vân đã đóng cửa xe còn có một người khác đột nhiên dừng chân, nghi ngờ quay đầu nhìn lại.
Vai rộng, tóc đầu đinh...
Vu Ca sợ hãi giật mình một cái, sự lười biếng toàn thân trong nháy mắt biến mất. Mắt thấy Vu Trạch Dục định nhìn sang, cậu xuống quít thở hổn hển nhào tới trước mặt tên cặn bã, không chút khách khí giơ tay hắn lên, sau đó trốn vào trong lòng hắn.
“Anh trai, ôm em một cái.” Sợ Vu Trạch Dục phát hiện có chuyện không ổn sẽ đi tới hỏi, Vu Ca co rụt vai lại, vùi đầu yêu cầu thẳng.
Cảm nhận được lòng bàn tay đặt ở sau gáy và thắt lưng, Vu Ca cảm thấy an tâm hơn. Hai giây sau, cậu lặng lẽ ngẩng đầu lên khỏi vai Nghiêm Từ Vân, thấy Vu Trạch Dục và bạn anh dừng lại, thỉnh thoảng lại liếc về phía đây, cậu co rút lại càng thêm đáng thương.
Cảnh sát mặc thường phục nhìn theo tầm mắt của Vu Trạch Dục, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, vai rộng vô cùng cưng chiều ôm một cô gái cao lớn, anh ta khó hiểu nghi ngờ hỏi, “Đội trưởng Vu, anh biết sao?”
Vu Trạch Dục xoa ngón tay cái lên thắt lưng, cảm thấy có chút không thể giải thích được. Cái câu “anh ơi” khiến anh cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, đến khi không nghĩ ngợi gì nữa anh quay đầu lại nở nụ cười.
“... Nhận lầm.” Vu Trạch Dục véo lông mày, thầm nghĩ gần đây do quá mệt mỏi, luôn thích suy nghĩ lung tung.
“Đi thôi.”
“Vâng.” Viên cảnh sát vội vàng theo sau.
Nghiêm Từ Vân cụp mắt hôn vào vành tai Vu Ca, nhẹ giọng dỗ dành hỏi: “Bé cưng, sao vậy?”
Vu Ca rùng mình, hơi thở ẩm ướt quen thuộc phả ra trên tai cậu, vành tai trắng nõn nóng bỏng lập tức đỏ bừng. Cậu thăm dò nhìn xung quanh một lần nữa, sau khi xác nhận Vu Trạch Dục đã rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, “Nhớ anh cho nên ôm một cái.”
Cậu rất dễ mềm eo run chân, nhưng trên miệng nói mấy lời dâm vẫn dễ như ăn cháo.
“Bên ngoài nóng. Lên xe rồi nói, có được không?” Nụ hôn dịu dàng lại rơi xuống trán, cảm xúc truyền từ da thịt đến từng dây thần kinh, Vu Ca không khỏi nhắm mắt lại, trong lòng lại bắt đầu thối lui.
Hôm nay có quá nhiều nhiệm vụ, không chỉ khéo léo hỏi để xác nhận xem đối phương có phải là đồ cặn bã hay không, mà còn phải xác định xem Nghiêm Từ Vân có thích mình hay không.
Nhưng... mỗi lần gặp cậu mặc váy, Nghiêm Từ Vân đều rất dịu dàng, luôn kề sát bên tai cậu nói mấy lời ngọt ngào hết bé cưng này tới cục cưng nọ.
Có chút không biết làm sao.
“Được...” Trong lòng tự tiếp sức, Vu Ca lại mở mắt ra, trong đôi mắt ngấn nước trong veo có chút bốc đồng không đạt được mục đích sẽ không dừng lại.
“Ngoan.” Nghiêm Từ Vân buông tay ra, lòng bàn tay rộng lướt qua cẳng tay nhỏ của đối phương, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dẫn Vu Ca đi về phía xe.
Trái tim nhỏ bé vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu đánh trống.
Không khí mát lạnh trong xe khiến mọi tế bào đều thoải mái, Vu Ca cưỡng lại ý muốn ném bộ tóc giả xuống đất, đưa trán hưởng luồng gió mát từ máy điều hòa.
“Đừng để cảm lạnh.” Lòng bàn tay ấm áp đặt lên trán Vu Ca.
Vu Ca nhăn mũi, thừa lúc đối phương không chú ý quay đầu về hướng khác, muốn thay đổi phương hướng gió thổi nhưng bàn tay kia bám dai như đĩa theo sát, ngăn cản làn da và gió điều hòa tiếp xúc trực tiếp.
Đây là quan tâm, cậu vẫn phân rõ được.
Ve sầu bên ngoài xe kêu vang, không khí bên trong xe rất trong lành. Cái nóng mùa hè đã được giảm bớt một chút, Vu Ca giữ động tác dựa vào lòng bàn tay của Nghiêm Từ Vân, hạ quyết tâm thẳng thắn hỏi: “Có ai tỏ tình với anh chưa?”
Đối phương thoáng sửng sốt, con ngươi xinh đẹp của Vu Ca lướt qua, dò xét cẩn thận, “Có ai... từng hôn anh chưa?”
Tim cậu đập loạn xạ không kiểm soát được.
Tên cặn bã... sẽ trả lời như thế nào đây?
Tiếng ve kêu nấp trong bóng râm càng ngày càng dài, bên trong xe im phăng phắc, tiếng nuốt nước bọt vang lên có chút đột ngột.
Lòng bàn tay khô ráo như mất sức lực, trượt xuống sống mũi Vu Ca, cuối cùng chạm vào đôi môi đỏ tươi.
Nghiêm Từ Vân cởi dây an toàn, nghiêng người qua, một tay chống lên cửa, dùng cánh tay mạnh mẽ tạo ra một khoảng nhỏ không thể thoát ra được.
Hắn cụp đôi con ngươi đen như vực sâu, đôi mắt dài hẹp chưa từng có sóng gió mang theo vẻ mê hoặc quyến rũ, hắn không để ý đến dáng vẻ run rẩy co rúm lại của cậu, chóp mũi kề sát vào, không rõ ý hỏi, “Còn em thì sao?”
“Tôi có thể hôn em không?”