Editor: DenDen
- --
“Anh đừng mắng em.” Vu Ca như kẹo cao su dính trên người Nghiêm Từ Vân, đầu cậu choáng váng, động tác hoàn toàn theo bản năng. Quay lưng về phía quầy bar nên cậu không thể nhìn thấy biểu hiện của Nghiêm Từ Vân, vì vậy Vu Ca từ từ nghiêng người, chống đỡ chóp mũi người kia tỏ vẻ đáng thương, làm nũng nói: “Anh đừng mắng em.”
Đôi mắt dài hẹp của hắn hơi rũ xuống, con người sâu thẳm chăm chú nhìn về phía cậu. Vu Ca bị tầm mắt không thể nào trốn thoát làm cho hoảng sợ, mềm mại dán lại gần lỗ tai hắn: “Anh à, được không?”
“Có được không?”
Nghiêm Từ Vân im lặng không nói lời nào, một tay hắn giữ chặt eo cậu, tay còn lại xoa lên huyệt thái dương của đối phương, cậu thoải mái gối đầu lên tay hắn, không ngừng lẩm bẩm: “Không phải em sai, mà là thế giới này...”
Rượu vào khiến cả người khô nóng, quần áo vải bông cũng không ngăn được nhiệt độ thoát ra ngoài, cậu được xoa thoải mái, chóp mũi ghé sát vào động mạch trên cổ ngửi tới ngửi lui, ngửi ngửi một lúc lâu, cậu bất mãn cắn lên chỗ đó, mơ hồ oán giận: “Mùi hương ở đâu ra vậy hả?”
Cậu cứ vậy nói ra những lời vô nghĩa, Nghiêm Từ Vân không quan tâm đến cảm giác đau đớn chỗ phần da Vu Ca cắn, hắn dùng sức bế cậu lên, dự định đưa người ra ngoài.
Hắn vốn nghĩ rằng việc Vu Ca trốn tránh là vì không thể chấp nhận tình cảm của hắn, nhưng lần này đến, xem ra không phải vậy.
Ánh sáng màu cam mờ ảo chiếu trên sườn mặt, Vu Ca không thành thật cứ nhao nhao lên, muốn đáp xuống đất làm dáng hành quân. Nghiêm Từ Vân bị hành động không khác nào khơi lửa này dày vò, lòng bàn tay đang xoa sau gáy cậu di chuyển xuống cằm, nhẹ nhàng nghiêng đầu cậu sang một bên, sau đó hắn cắn lên đôi môi đang say xỉn của cậu, trầm giọng cảnh cáo: “Ngoan nào.”
“Hừ.” Cằm Vu Ca đặt lên vai Nghiêm Từ Vân, đôi mắt gợn sóng của cậu lười biếng nhìn về phía trước, nhếch môi vẫy tay với Ivana, “Bye bye!”
Ivana lần nữa nâng ly rượu lên, dựa người trên quầy bar, vuốt mái tóc quyến rũ, chu đôi môi đỏ mọng ném ra một nụ hôn.
Vu Ca ai u một tiếng vùi đầu vào cổ Nghiêm Từ Vân, thẹn thùng không nói lời nào.
Nửa đêm nhận một cuộc điện thoại đã nhanh chóng chạy tới, hắn ôm nhóc quỷ đang say mèm rời đi mà không một lời phàn nàn, dáng vẻ mím môi im lặng toát lên sự dịu dàng hưởng thụ, ánh mắt của Ivana rơi vào đôi chân dài thẳng tắp của Nghiêm Từ Vân. Cô cảm khái nhấp một ngụm Singapore sling (*), giả vờ hao tổn tinh thần quay mặt sang hướng khác.
(*)Singapore sling: Một loại cocktail sling dựa trên gin từ Singapore. Thức uống này được phát triển vào khoảng trước năm 1915 bởi nhân viên pha chế Ngiam Tong Boon, làm việc tại Long Bar ở khách sạn Raffles, Singapore.
Bên kia, gã đàn ông ngã đau lộ vẻ mặt hung tợn, gã thô bạo ngạo nghễ đỡ bàn đứng lên, bởi vì giận dữ mà triệt để mù quáng, gã điên cuồng vội vàng chạy tới cửa.
Vu Ca nhấc mi mắt, nhìn thấy tên đàn ông khốn nạn kia lập tức nhe răng trợn mắt, giơ nắm đấm ra thị uy, chuẩn bị xông lên đánh người.
Tên say rượu giật lấy chiếc đục đá từ tay người pha chế, động tác đột ngột khiến cho thực khách ở đó đồng loạt kêu lên.
Gã lao như bay đến, nhưng đột nhiên lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng như băng khiến gã nổi da gà khắp người, đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào mái đầu đang cúi xuống của Vu Ca thì bụng gã bỗng nhiên nhói đau, bị đạp mạnh gục xuống nền gạch lạnh buốt, cả người trượt dài một đoạn trên sàn đâm sầm vào bàn ghế.
Nghiêm Từ Vân lật người đang ngủ thiếp lại, đổi thành nâng mông đối phương, vững vàng bước tới chỗ tên say rượu, hơi không kiên nhẫn hỏi: “Mày còn muốn về nhà không?”
Tiếng nhạc xung quanh nhẹ nhàng dễ nghe, sự bình tĩnh như nước này của hắn khiến cho gã đàn ông đột nhiên tỉnh táo lại, gã run như cầy sấy co rúm dưới gầm bàn, thậm chí không dám nhìn đôi nhân thon dài của Ivana trước mặt.
Nếu còn muốn quậy tiếp, gã sẽ xong đời.
Đầu ngón tay trắng nõn của Ivana gõ nhẹ vào đế ly, dựa vào nguồn sáng cô nhìn thấy rõ khuôn mặt Nghiêm Từ Vân không khỏi kinh ngạc thốt lên, cho đến khi đôi mắt đen láy của đối phương lướt tới, cô nhún vai dịu dàng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy cậu rất đẹp trai.”
“Xin chào” Nghiêm Từ Vân nhíu mày, cảnh giác ôm chặt ai kia vào lòng, “Cô là người gọi điện phải không?”
Trong quán rượu cô gái quyến rũ chủ động tiếp cận, hắn không cách nào không đề phòng.
Ivana gật đầu, thẳng thừng nói: “Cậu ấy rất quyến rũ, anh cũng vậy.”
“Anh ấy rất quyến rũ?” Trán Vu Ca bị ép đỏ bừng lên, cậu mơ hồ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ivana không thể tin hỏi.
Âm giọng cậu vốn rất trong trẻo, lúc này khi thốt ra lời thăm dò lại mang cảm giác du dương và quyết liệt hơn, Ivana không rõ gì, không quan tâm ánh mắt của Nghiêm Từ Vân muốn vươn tay gãi cằm Vu Ca, lúc bị né tránh cũng chỉ trêu đùa cười nói: “Đúng vậy.”
“Cô đừng để bị anh ấy lừa!”
Nghiêm Từ Vân buồn cười, cắn vào tai Vu Ca, “Tôi lừa gạt khi nào chứ?”
Vu Ca phớt lờ hắn, nghiêm túc trịnh trọng nói rõ: “Anh ấy sẽ toát ra môt mùi hương kỳ quái, sẽ khiến cô eo mềm chân nhũn, còn...”
“Còn gì nữa? “Ivana ngày càng cảm thấy thích thú.
“Anh ấy sẽ nhào lên ăn môi của cô!” Chàng trai cảm thấy lời nói ra còn chưa đủ, thè lưỡi mạnh dạn bổ sung: “Anh ấy còn có thể...”
Trong lời nói từ từ mờ ám lên.
Ý thức không thể lưu lại chỗ này được nữa, Nghiêm Từ Vân gật đầu chào tạm biệt Ivana, ôm người kia rồi nhanh chóng rời khỏi quán bar.
Thẳng cho đến khi thắt dây an toàn, Vu Ca vẫn còn phàn nàn lên án, tự thuật hết một lần chuyện hôn nhau ngày hôm đó, yết hầu bị ngậm vào như thế nào, đầu lưỡi bị cắn mấy lần cậu đều nói ra hết. Sau khi kể ra xong cậu còn thất vọng mất mát cúi đầu, “Mất tiêu nụ hôn đầu rồi.”
Cậu giơ nắm tay làm thành dáng vẻ điện thoại đặt ở bên tai, làm bộ ngón út là loa, lẩm bẩm lầm bầm nói hết với Vu Trạch Dục: “Anh hai, đừng đá em ra khỏi nhà.”
“Em không có xằng bậy.”
Tay hắn nắm chặt vô lăng, dừng lại: “Vậy anh đền cho em có được không?” Đêm đã khuya nên đường phố rất ít người, những chiếc xe đỗ hai bên đường trông có vẻ hiu quạnh dưới màn đêm, trong không gian xe thoang thoảng mùi rượu khiến cho bầu không khí bên trong càng nóng rực hơn.
“Có được không... lại là có được không...”
Chàng trai suy nghĩ mông lung vặn dây an toàn, đối với ba chữ này vô cùng mẫn cảm, bất mãn lặp lại. Bỗng cậu tỉnh táo lại, mỉm cười hướng Nghiêm Từ Vân ngoắc ngón tay: “Anh, lại đây...”
Nghiêm Từ Vân không cưỡng lại được sự mê hoặc, thuận theo áp tới. Giây tiếp theo, đôi môi nóng bỏng của ai kia dính lên môi hắn, hung hăn gặm cắn, bởi vì đã trả thù được nên khóe mắt cậu vui vẻ cong lên, mi trên mi dưới dính vào nhau giống như con tằm đang nằm.
Ly rượu cuối cùng là whisky pha ô long đào trắng, có hương đào ngọt dịu vươn trên khóe môi.
Tim như trống đánh xuôi theo máu chảy tới màng nhĩ, Nghiêm Từ Vân cụp mắt im lặng nhìn Vu Ca, để mặc cho đầu lưỡi mịn màng của cậu lộn xộn liếm láp.
Nụ hôn hoàn toàn bất ngờ, hoàn toàn làm bừa hôn lên nhưng vẫn rất mê người, bởi vì dòng máu nóng bỏng dồn lên nên mu bàn tay của hắn nổi đầy gân xanh có chút dọa người, Nghiêm Từ Vân nhắm mắt lại, nhéo cằm Vu Ca tách môi cậu ra.
Chàng trai nghĩ rằng kĩ năng hôn tuyệt vời của bản thân đã chiếm thế thượng phong nên cảm thấy rất đắc ý, cậu phồng miệng thổi bay tóc mái che lông mày của Nghiêm Từ Vân, mùi rượu ô long đào càng nồng hơn: “Sợ chưa.”
Cậu hoàn toàn không phát hiện ra đối phương đang dùng toàn lực để kiềm chế bản thân.
Đèn xe trên đường vụt qua cũng không thể xuyên qua không khí mơ hồ mờ ám trong xe.
“Có sợ không.” Nếu không có dây an toàn, Vu Ca đã loạng choạng ngã xuống. Cậu kêu ngạo hừ một tiếng: “Anh nói chuyện đi chứ.”
Lúc này trong lòng Vu Ca đang nghĩ đến hai chuyện, một là cậu vẫn canh cánh trong lòng chuyện bị cưỡng hôn, hai là nhận được sự tha thứ của Nghiêm Từ Vân.
Trả thù vì bị cưỡng hôn xong, suy nghĩ trốn tránh của cậu lập tức nhảy đến một không gian khác, một lúc sau cậu thu lại vẻ đắc ý, ỉu xìu nói: “Thật sự xin lỗi, em không nên làm loạn mà không xác nhận tình huống.”
Nghiêm Từ Vân vén tóc mái lên, cố gắng kìm nén cỗ nhiệt đang dâng trào trong người: “Nói cho tôi biết, chuyện là như thế nào?”
Vu Ca cảm thấy không thoải mái, oan ức lấy điện thoại di động ra, mơ mơ màng màng tìm đến người ủy thác muốn lấy năm món đồ của hắn, cậu theo bản năng xoay người sang chỗ khác gõ chữ, vừa xin lỗi cô gái kia vừa lung tung giải thích với Nghiêm Từ Vân, chỉ là dòng chữ chưa được chỉnh sửa, tin nhắn cậu gửi đi câu chữ lại rất kì quái.
- Tôi nhận nhầm người, xin lỗi, hức hức.
Sắc mặt Nghiêm Từ Vân trở nên u ám, rốt cuộc chỉ qua vài câu nói hắn cũng đã hiểu ra nguyên nhân, “cạch” một tiếng, hắn cởi dây an toàn của cả hai, âm trầm rút điện thoại di động của Vu Ca ra, đặt nó ở phía trước xe hơi.
“A?” Lưng ghế dựa được hạ xuống, Vu Ca tưởng đã đến giờ đi ngủ, ngoan ngoãn đặt hai tay lên ngực, chép miệng nhắm mắt lại, “Chúc anh ngủ ngon.” Giờ phút này, đôi môi mọng nước phát ra nhịp thở đều đều.
Ánh trăng mờ ảo hoàn toàn bị chặn kín lại, mùi hương của ai đó bao quanh cậu, đưa lòng bàn tay chống ở bên cạnh lỗ tai cậu dùng lực đè lên ghế da, Vu Ca ngứa lỗ tai, miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn, chỉ một cái chớp mắt đã khiến cậu sợ hết hồn vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Bé cừu còn tưởng rằng đang bị tên sói theo dõi nên nín thở, giả vờ nhắm mắt ngủ say, nhưng con ngươi lại cứ liên tục chuyện động.
“Nghĩ tôi là đồ cặn bã?” Giọng Nghiêm Từ Vân trầm đến đáng sợ, Vu Ca còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, hoàn toàn là dựa vào năng lực nhận biết nguy hiểm co quắp người lại.
Sự im lặng kỳ lạ khiến Vu Ca đổ mồ hôi hột, cậu chép miệng một cái rồi đột nhiên bắt đầu nhỏ giọng ngáy ngủ.
Nghiêm Từ Vân rời khỏi ghế lái, hắn khuỵu đầu gối xuống hai chân Vu Ca, không gian nhỏ hẹp khiến tiếng tim đập đột nhiên trở nên chói tai, giọng nói trầm thấp thoát ra từ yết hầu mang theo âm giọng khàn khàn nghiến răng nghiến lợi: “Còn dám một mình tới đây uống rượu.”
“Một mình còn dám đi gây phiền toái.”
Tóc mái rũ xuống, tầm mắt sắc bén cùng hơi thở cứ thế rơi xuống, bám chặt vào đôi môi tràn ngập hương ô long đào trắng của Vu Ca, cánh tay của Nghiêm Từ Vân di chuyển, hai ngón tay không thương tiếc kẹp lấy mũi Vu Ca khiến cậu không thở được.
“Nhóc con đã trưởng thành rồi.”
Vu Ca mím môi, bởi vì không khí loãng dần khiến hai má cậu đỏ bừng, đầu cậu vốn đã choáng váng lại càng không có cách nào suy nghĩ, mơ hồ cân nhắc ý tứ trong lời của hắn nhưng vẫn không có kết quả.
Nghiêm Từ Vân thuận thế quỳ gối, chống tay lên ghế, không muốn kiềm chế tính chiếm hữu một cách nực cười nữa.
Hôm nay người này có thể ngốc nghếch va vào vòng tay mình, ngày mai lại có thể lau miệng lao vào vòng tay của người khác. Thay vì để cho nhóc con này đùa giỡn vui vẻ thì tốt hơn hết là hùa theo sự cám dỗ chết tiệt này.
Nghĩ đến hình ảnh quả đào ngon ngọt nhất trong vườn bị người khác hái, người hái luôn cẩn thận chăm bón cảm thấy vô cùng khó chịu, vì vậy ánh mắt lộ vẻ bất chấp. Hắn xé toạt chiếc mặt nạ luôn tỏ ra khắc chế bình tĩnh, mạnh bạo vuốt ve cành lá.
Vu Ca bướng bỉnh mím môi, muốn nghiêng đầu tránh ngón tay đang nhéo mũi mình nhưng cậu lại không đủ sức để né tránh, làm thế nào cũng không quăng ra được. Cho đến khi những ngón tay thô ráp sờ đến chỗ sưng tấy đã từng bị muỗi đốt khiến cậu không chịu nổi rùng mình, lúc này cậu mới há miệng thở dốc.
Sau đó ai kia đột nhiên hôn xuống, trực tiếp quấn lấy đầu lưỡi đỏ mọng tràn ngập hương rượu, đôi mắt hắn híp lại lộ ra vẻ hung hăng đáng sợ.
Vu đang đấu tranh nội tâm, thái dương của cậu căng lên, vì hormone quen thuộc khiến người ta hồi hộp theo không kìm lòng được đón ý hùa theo đầu lưỡi của người kia.
Đêm đen yên tĩnh không một bóng người, mùi đào ngọt phân tán khắp nơi.
Động tác rất mãnh liệt khiến cho nơi đó ngứa ran và sưng tấy, trải nghiệm mới mẻ này khiến cậu có cảm giác nao núng, cậu không kiềm được nhấc eo lên để tiếp tục trải nghiệm.
Rõ ràng Vu Ca đã rất say, có thể sáng mai lau miệng đều quên sạch hết. Nghiêm Từ Vân thầm than một tiếng, chở người đang rầm rì về nhà mình.
Sau khi say rượu trên da thịt ướt đẫm mồ hôi, lo lắng Vu Ca choáng váng sẽ ngất đi trong bồn tắm nước nóng, Nghiêm Từ Vân vươn tay đặt dưới đầu gối Vu Ca bế lên, đặt cậu ở trên giường sạch sẽ, sau đó nhẹ nhàng lau chùi cho cậu.
Tiếng vắt khăn mặt làm nước nóng rơi tí tách trong chậu nước ấm, hòa cùng hơi thở hỗn tạp trong căn phòng yên tĩnh.
Ngoại trừ hai chấm đỏ vừa mới bị cắn, chàng trai vẫn ngủ ngon như mọi khi.
“Mơ đẹp.” Nghiêm Từ Vân nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của Vu Ca, đắp chăn lại cho cậu, sau đó hắn bưng chậu nước rời đi.
Đèn tường cũng chìm vào giấc ngủ say, ánh trăng rơi xuống đôi môi sưng đỏ, hơi thở nóng rực hòa cùng kem đánh răng bạc hà thở ra, giống như bụi trắng thoát ra trong không khí, cuối cùng nhẹ nhàng chiếu rọi vào khuôn mặt người đang ngủ say.
Người nào đó vô tình quên đi mọi muộn phiền cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu.