Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái

Chương 46: Chương 46




Editor: DenDen

---

Sau khi ngủ đủ giấc tinh thần sảng khoái, Vu Ca đứng trong phòng tắm súc miệng, vệ sinh xong cậu thong thả đi đón Giang Thi Doanh. Cậu vốn định chờ cô bé hoàn thành kỳ thi tuyển sinh cấp hai sẽ tiếp nhận phi vụ mới nhưng giữa đường lại gặp tên R điên loạn nên không biết chừng nào mọi chuyện mới yên bình, thế nên chuyện nhận phi vụ mới quá xa vời.

Đến cổng trường cấp hai, có rất ít phụ huynh đứng chờ, Vu Ca nhìn đồng hồ mới thấy mình đến sớm hơn một giờ. Cậu day lông mày, nghi ngờ gần đây thần kinh căng thẳng nên đầu óc cứ như trên mây.

Cậu uể oải dựa người lên tường phòng bảo vệ, Vu Ca chán nản nhìn vào cửa kính làm mặt quỷ, chọc cho bác bảo vệ thò đầu ra: “Tới sớm à?”

“Vâng.” Vu Ca dựa trán lên cửa kính, hai mắt sáng lên khi nhìn thẻ bài trên tay bác bảo vệ: “Cái đó ở đâu ra vậy ạ.”

Bác bảo vệ cầm một xấp thẻ tròn, mở cửa bước ra khỏi phòng bảo vệ, “Buổi trưa có nhóm học sinh hay mua mì giòn nên thu thập không ít thẻ bài, bọn nhóc ngồi trước cổng trường chơi, sau đó bị thầy chủ nhiệm phát hiện tịch thu.”

“Lúc nhỏ con cũng chơi như vậy.” Vu Ca cầm vài thẻ bài lật qua lật lại, hoài niệm về quá khứ.

Bác bảo vệ vỗ tay cười lớn, lúc sau mới giơ tay lên chỉ chỉ, “Trường đại học N bên cạnh có diễn viên nổi tiếng đang quay phim, nếu không có việc gì thì cháu qua đó xem thử một chút.”

“Diễn viên nổi tiếng?” Vu Ca suy nghĩ một lúc, nói lời tạm biệt rồi chậm rãi đi về phía trường đại Học N, dọc đường còn tiện tay mua một ly trà sữa.

Lần lượt đi ngang qua nhóm thiếu nữ đang vui vẻ nói cười, cuối cùng Vu Ca cũng dừng chân ở kí túc xá nam đại học N, cậu chao đảo khi bị một cô gái đang hét chói tai đâm sầm vào, lúc này cậu mới ý thức được diễn viên nổi tiếng kia là ai.

Kỳ Giang Hàn mặc một bộ đồng phục học sinh sẫm màu kết hợp với mái tóc xoăn lọn to màu cà phê đang đứng trên bậc thềm trước ký túc xá sinh viên nam, trên tay cầm một cuốn sách nặng trĩu đang đi lại, hiển nhiên là đang đóng vai sinh viên.

Công tác giữ bí mật của đoàn phim rất tốt, ngoại trừ sinh viên nghe được tin tức thì bên ngoài trường học hầu như không có người hâm mộ. Vu Ca nhai trân châu vị khoai môn vừa quan sát cảnh quay của đoàn phim, vừa dỏng tai lên để thu thập thông tin từ những người xung quanh.

Qua kính lọc của fan, từ trong miệng các cô mới biết bộ phim này bóc tách những mâu thuẫn giai cấp thời Trung Hoa Dân Quốc, chắc chắn đây sẽ là một bộ điện ảnh được mọi người đổ xô ra đường đi coi, Vu Ca không hóng nữa, không có chuyện gì nên cậu núp dưới bóng cây, nghiêm túc quan sát.

Kỳ Giang Hàn là người nhẹ nhàng và tao nhã, lúc diễn xuất lại rất có khí chất, đôi mắt thể hiện sắc nét một học giả ưu tú khiến Vu Ca sửng sốt, thậm chí cậu còn muốn mang ghế ra ngồi hóng.

Đám người vây xem lần lượt thay đổi, Bùi Miểu vui vẻ trò chuyện với một nhóm sinh viên đến xem náo nhiệt. Dáng vẻ của Vu Ca khá dễ tiếp cận, ngoại hình của cậu lại rất nổi bật nên Bùi Miểu có thể nhận ra cậu từ xa. Sau khi cậu ta nhận ra tất cả nhiệm vụ công lược đều thất bại, cậu ta không còn né tránh Vu Ca như né rắn rết nữa, thậm chí còn xách theo cơm hộp tới, chủ động nói chuyện.

“Chào.” Vu Ca nhìn thấy cậu ta, cậu cũng ngừng nhai trân châu khoai môn.

Trước khi Bùi Miểu lên tiếng, một vài người ở phía sau đã bắt đầu líu ra líu ríu hô lên: “Lần trước có phải anh cũng đến ăn BBQ không?”

Vu Ca chớp mắt gật đầu.

“Có nhớ khi đó anh ấy đã nói những gì không?” Nam sinh giả vờ hồ đồ kéo dài âm giọng: “Anh ấy đã nói bản thân đã từng nói chuyện với Kỳ Giang Hàn.”

Cô gái lần trước tiếp lời cũng nói theo, không để ý tới Bùi Miểu lúng túng ngăn cản, hăng hái phụ họa” “Tôi cũng nghe thấy.”

Vu Ca hờ hững nhún vai, hoa sơn trà từ phía sau hàng rào bay tới, hương hoa thơm ngát ngập tràn, tâm trạng cậu rất vui vẻ nên không muốn tranh cãi vô vị.

Có lẽ vì tâm lý hóng chuyện, hoặc là chỉ thích xem náo nhiệt, các thành viên khác trong câu lạc bộ cũng bị khí thế của hai người lây nhiễm, chạy tới ồn ào nói: “Anh ấy ở bên đó, anh tới nói chuyện đi.”

“Ơ, sợ chỉ lo uống trà sữa.”

Vu Ca xém sặc, không thể tin lẩm bẩm: “Uống trà sữa cũng có tội?”

Bùi Miểu giơ tay muốn kéo họ đi. Những người này không biết, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được - tên Vu Ca này là một ác ma khó đối phó.

Nhóm người bị Bùi Miểu kéo đi, tỏ ra bất mãn: “Bùi Miểu, cậu phải làm rõ có phải lần trước cậu bị dọa sợ nên muốn bỏ trốn không?”

Bùi Miểu rùng mình, lúng túng siết chặt túi ni lông, “Đừng nói nữa.”

“Cũng phải cậu ấy không giống với chúng tôi, Bùi Miểu đã tham gia ghi hình hai tập của chương trình rồi đấy.”

Vài người tụ tập tranh cãi không ngớt trước mặt Vu Ca, ghen tị với Bùi Miểu được lên TV, lại còn châm biếm Vu Ca khoe khoang khoác lác, lại còn lên giọng dạy đời tự cho mình có điểm đạo đức cao nhất khiến người ta đau não.

Cậu chỉ là nhàm chán muốn dạo quanh một chút, Vu Ca mất hết kiên nhẫn, cậu định uống xong ly trà sữa thì rời đi nhưng không ngờ rằng một sinh viên mặt mũi đỏ bừng vì tranh luận giữ tay lại ngăn không cho cậu đi.

Vu Ca mỉm cười hất nhẹ tay đối phương ra, “Cậu có hiểu được mình là ai không?”

“Cậu chính là vựa chanh lớn phân chia cho toàn trường đại học N.”

Nam sinh nghe xong sửng sốt chợt tức giận đến mù quáng.

Bùi Miểu vội vàng đi tới làm hòa, tên nam sinh kia thường ngày rất thích trêu chọc người khác, không phải là người hiền lành. Trong lòng cậu ta, Vu Ca chính là người phá hỏng cốt truyện, cho nên nếu Vu Ca và tên kia đánh nhau thì mọi chuyện càng hỏng bét hơn.

Nam sinh hất tay Bùi Miểu ra, ngón tay không lễ phép chỉ loạn lên, cho đến khi một bàn tay đặt lên vai, tên đó không kiên nhẫn kêu lên: “Đừng kéo tôi! “

Nghe thấy tiếng động bên cạnh, nam sinh buồn bực quay đầu lại nhất thời im bặt, tên đó ngây người như phỗng, chỉ biết ê a một lời hoàn chỉnh cũng không thốt ra được. Những sinh viên còn lại cũng im như tờ, vội vàng lấy điện thoại ra chụp cận mặt Kỳ Giang Hàn.

Kỳ Giang Hàn dường như vẫn chưa tham gia diễn, vẫy tay với Vu Ca, rành mạch nói, “Lại đây một chút.”

Vu Ca không vui, “Tôi còn phải đến trường cấp hai có việc.”

“Nhanh thôi, giúp tôi một việc.”

Vu Ca khoanh tay định bước đi, nhưng động tác của Kỳ Giang Hàn rất nhanh, cầm lấy ly trà sữa trên tay Vu Ca, cười dịu dàng uy hiếp: “Giúp tôi một việc.”

“...” Học sinh xung quanh cũng tản đi không ít, công việc quay phim cũng sắp kết thúc, rất ít người để ý tới chỗ này. Những lời thô tục của tên nam sinh lúc nãy tắc nghẽn trong cổ họng, ánh mắt né tránh lùi ra sau.

Ai mà ngờ rằng người bình thường lại quen biết với ngôi sao điện ảnh!

Vu Ca và Kỳ Giang Hàn giằng co đoạt lại ly trà sữa, cuối cùng Vu Ca đành chịu thua. Cậu đoạt lại ly trà sữa, cười tủm tỉm nhìn nam sinh kiêu ngạo kia, “Bây giờ tôi là ông nội của cậu rồi, yo yo(*).”

Nhóm người lần trước ở quán BBQ, lúc nãy kẻ xướng người họa, châm biếm Vu Ca là kẻ khoác lác về chuyện cậu quen biết với Kỳ Giang Hàn, vội vàng lên nhận ông nội, nhận ba.

Nam sinh xấu hổ gãi gãi mặt, “Yo yo là cái gì...”

“Yo yo đồ quả chanh.”

(*) Yo yo: thuật ngữ mạng TQ, ngụ ý thứ nhất là nếu bạn không thể đánh bại thì bạn bỏ cuộc, ý thứ hai là tạm biệt (ở đấy ý công chắc là tạm biệt?).

Trước cây sơn trà những con gà trống gân cổ lên kêu vừa tò mò vừa tiếc nuối. Mà Bùi Miểu đã sớm dự liệu được kết cục, chê cười chủ động rời nhóm kia.

Bây giờ cậu ta đã hiểu, nếu không thể quyến rũ được hậu cung vạn nhân mê trong tiểu thuyết thì tốt hơn hết quay đầu là bờ, chuẩn bị học hành chăm chỉ.

Vu Ca bị kéo qua một cách bí hiểm, cậu như rơi vào trong sương mù nhìn trợ lý của Kỳ Giang Hàn. Người trợ lý muốn đưa quạt gió cho Kỳ Giang Hàn nhưng bị đối phương ngăn lại.

Kỳ Giang Hàn kéo thẳng cổ áo đồng phục học sinh của mình, nghiêng người thấp giọng nói: “Gần đây đàn anh của tôi đang tìm kiếm người mẫu, tôi cảm thấy cậu rất phù hợp.”

“Cái gì?” Vu Ca và trợ lý của anh ta đồng thanh nói, chỉ là một người thiếu hứng thú còn người kia thì không dám tin tưởng.

Vu Ca chủ động tiếp nhận kịch bản quạt gió cho Kỳ Giang Hàn, bắt chước dáng vẻ trợ lý, sợ lại gây ra rắc rối không cần thiết cho đối phương, buồn cười nói: “Anh muốn giới thiệu công việc cho tôi?”

“Chuyện về cậu tôi đều biết.” Vẻ mặt Kỳ Giang Hàn ôn hòa thổn thức cảm thán, tựa hồ còn chen lẫn chút thương hại.

Vu Ca không cảm thấy bị xúc phạm, nín cười hỏi: “Anh biết cái gì?”

Kỳ Giang Hàn vẫy trợ lý sang một bên, đôi mắt như vầng trăng khuyết, ngập ngừng nói, “Tôi đã xem tin tức rồi, công việc của cậu quá nguy hiểm.”

“Anh quan tâm đến chuyện của tôi làm gì? Thật sự là fan anh trai của tôi à?” Vu Ca chớp đôi mắt ranh mãnh, uống ngụm lớn trà sữa: “Đáng tiếc tôi đã có hai anh trai rồi...”

Kỳ Giang Hàn giống như không nghe thất, cầm điện thoại định gọi điện: “Đàn anh của tôi tính tình rất tốt, hình tượng của cậu rất hợp với thẩm mỹ của anh ấy, đương nhiên tiền thù lao theo giờ sẽ rất cao. Cậu có thể nói chuyện trước với anh ấy trước...”

“Kỳ Giang Hàn.”

Ba ký tự này thình lình thốt ra, Kỳ Giang Hàn bị giọng điệu nghiêm túc của Vu Ca kiềm chế, ngừng động tác.

“Không phải là anh nghĩ tôi rất nghèo đó chứ?” Vu Ca gãi gãi mặt, cậu không muốn làm mất mặt Kỳ Giang Hàn nhưng lại không muốn bị hiểu lầm thêm nữa: “Tôi chỉ là hơi keo thôi, nhưng thật ra tôi cũng rất có tiền...”

Kỳ Giang Hàn cười, dứt khoát phản bác: “Không thể nào.”

“Tiền của tôi đã sớm xoay chuyển... Quản lý tài chính tương đối mệt, vốn lưu động cũng không nhiều nên tôi cũng lười chuyển tiền, chủ yếu tôi sử dụng tiền từ ủy thác.”

Viền kính của Kỳ Giang Hàn lóa lên, anh ta vẫn bướng bỉnh lắc đầu.

“Là thật... nhưng vẫn cảm ơn anh vì có ý giúp đỡ tôi.”

Vu Ca vỗ đầu, giả vờ nhớ ra có chuyện gấp, chỉ kịp nói một câu rồi nhanh chóng chạy trốn: “Tôi còn có chuyện cần phải giải quyết. Hẹn gặp lại!”

Chàng trai vội vàng rời đi chớp mắt đã biết mất ở góc cổng, chỉ còn lưu lại hương thơm trên mái tóc mềm mại, lần trước gặp gỡ anh ta đã được xoa mái tóc mềm mại của Vu Ca, đến bây giờ vẫn còn lưu lại cảm giác như lông xù trong lòng bàn tay. Tay Kỳ Giang Hàn ngứa ngáy, thầm tiếc nuối rồi quay lại thu dọn đồ đạc.

Vu Ca ném chiếc ly rỗng vào thùng rác, sau khi ra khỏi cổng trường đại học N, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu không nói dối, chỉ là tiết kiệm quen rồi nên chính cậu cũng quên đi sự thật là bản thân rất giàu.

Khi kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đến gần, giáo viên của trường trung học cơ sở số hai đều xắn tay áo lên nhiệt tình chỉ dẫn cho học sinh. Thầy dạy toán dạy quá giờ vì cố giải thêm đề, lúc Giang Thi Doanh ra tới cổng trường thì mặt trời đã ngả về tây.

“Em có mệt không?” Vu Ca nhảy đến sau lưng cô bé, chu đáo mang hộ cặp sách nặng nề giúp cô bé.

Giang Thi Doanh vẫn trông như bà cụ non, nhìn Vu Ca đeo cặp sách thích thú trêu chọc cậu. Chỉ là hiện tại vầng mắt xanh xao, khuôn mặt mũm mĩm non nớt có hơi mệt mỏi.

“Em thức đêm làm bài tập à?” Vu Ca đưa cô bé về nhà, “Nghỉ ngơi thật tốt thì mới có thể học bài hiệu quả được.”

Giang Thi Doanh lơ đễnh, ấp úng.

Trên con hẻm đi qua đều có ánh nắng dịu nhẹ và yên tĩnh. Hai người đi qua bóng tối phía trước, Giang Thi Doanh rất nhạy cảm, tiếng lá gãy rơi cũng khiến cô bé giật nảy mình, co rúm lại ôm lấy cánh tay Vu Ca, cả người phát run.

Vu Ca nhận thấy có gì đó không ổn, cậu dẫn cô bé đi về phía đường lớn đông người, cúi người nghiêm nghị hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Giang Thi Doanh ngập ngừng một lúc lâu, đột nhiên ủ rũ nói: “Hai hôm nay em luôn cảm thấy nửa đêm có người gõ cửa sổ.”

Tim Vu Ca hơi ngưng lại, nụ cười trên môi dần tắt,“Em đã nói chuyện này với ba mẹ chưa?”

“Em sợ phát hiện sai nên chưa nói ra.”

Giang Thi Doanh lén nhìn xung quanh, nhỉ giọng nói: “Trước đây em từng xem phim kinh dị, phim đó nói tới những kẻ xấu sẽ núp dưới gầm giường, họ sẽ đục khoét một lỗ to trên con gấu bông lớn để trốn vào đó, đợi lúc nửa đêm mới chui ra ngoài, em rất sợ chuyện này xảy ra với mình.”

“Cũng không biết có phải do kì thi tuyển sinh nên đầu óc em căng thẳng...”

Cô bé uể oải ỉu xìu, tâm tư rối loạn, khảy khảy đầu ngón tay. Vu Ca để cô bé nắm chặt quần áo, luôn bảo hộ cô bé về đến tận nhà, cậu dự định nói chuyện với ba mẹ của Giang Thi Doanh.

Tận đáy lòng cậu rất mong những chuyện này chỉ là do Giang Thi Doanh quá căng thẳng vì áp lực kì thi tuyển sinh.

Vừa đi lên lầu, điện thoại của cậu liên tục reo lên. Vu Ca đưa Giang Thi Doanh vào nhà sau đó dựa vào khung cửa nghe điện thoại, không ngờ người gọi tới là Nghiêm Từ Vân.

Hắn có vẻ rất lo lắng, hơi thở dồn dập dò hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Nhịp tim của Vu Ca đột nhiên tăng nhanh, xoay người ngăn cánh cửa đang dần bị gió đóng lại, muốn xác nhận Giang Thi Doanh luôn nằm trong tầm mắt.

Nghiêm Từ Vân đóng hộp quà màu hồng nhạt lại, giấu đi những ngón tay nửa giả nửa thật trông vô cùng đáng sợ, cầm chìa khóa xe lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Sự tình có gì đó không đúng, chú ý an toàn, bây giờ tôi sẽ đến chỗ em.”

“Cọt kẹt-” cánh cửa nặng nề bị Vu Ca đẩy ra, thức ăn trên bàn do dì giúp việc để lại vẫn còn bốc khói nghi ngút, bên trong phòng khách sáng đèn nhưng lại không thấy bóng dáng Giang Thi Doanh đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.