Thám Tử Chứ Không Phải Thánh Giả Gái

Chương 57: Chương 57






Editor: Chymteo

---

Đội phó Đội Cảnh sát Hình sự Mạnh Quân đã có vô số đóng góp cho đất nước, mà bây giờ chiếc khiên vàng hoàn toàn bị nứt gãy.

Không có lễ truy điệu nghiêm túc, bởi vì không ngờ hàng loạt vụ náo loạn ở thành phố Thanh Đàm lại xuất phát từ chứng bệnh hoang tưởng dai dẳng suốt nhiều năm của gã.

Xúi giục tội phạm gây án là thật, dùng thân thể để ngăn cản tội phạm tự bạo cũng là thật.

Bóng tối trỗi dậy chỉ nhằm vào một người, nó sẽ tiếp tục lan rộng và ăn mòn sự tỉnh táo. Có thể là do gã không muốn để lòng nhiệt huyết chính nghĩa của mình đứng vào sau song sắt, không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của đồng đội, hoặc cũng có thể là lý trí còn sót lại trước cơn điên cuồng, Mạnh Quân đã chọn cách chủ động kết liễu cuộc đời mình.

Những bông hoa trắng chất thành đống trước bia mộ, Vu Trạch Dục vẫn mặc thường phục, anh đứng thẳng người, trên gương mặt kiên quyết mang theo vẻ cô đơn.

Trong không gian yên tĩnh, những chiếc lá nát khẽ xào xạc, người cảnh sát phía sau vỗ vai Vu Trạch Dục.

Bỗng nhiên Vu Trạch Dục cúi đầu, lòng bàn tay dùng sức xoa mặt. Anh lấy lại vẻ bình tĩnh sắc bén, xoay người sải bước rời đi.

Cách đây không lâu, tóc xanh tình cờ nhìn thấy Mạnh Quân ướt sũng trên bờ biển, chính điều trùng hợp này đã xoay chuyển tình thế vụ án.

Thông qua manh mối của Thẩm Quý Trầm và đám người Hình Ngạn cung cấp, cảnh sát đã điều chỉnh hướng điều tra, chỉ còn chờ người xuất hiện lần nữa để tìm ra vị trí.

Mọi việc đã ổn thỏa, ngoại trừ bản thân Mạnh Quân, không có thương vong khác. Điều duy nhất cần xây dựng lại chỉ có tình cảm bị tổn thương.

Kỳ thi tuyển sinh đã kết thúc, điểm thi vào cấp ba của Giang Thi Doanh vượt ngoài sức tưởng tượng. Theo như lời cô bé nói, đó là vì sức mạnh bút đen của đàn anh Du Dực.

Tâm trạng của Vu Ca điều chỉnh rất chậm, nhưng vì cô gái nhỏ bên kia điện thoại thể hiện niềm vui sướng làm cậu cũng dao động nở nụ cười.

Làm người anh trai đã đồng hành cùng cô bé trong suốt thời gian tự học trước kỳ thi tuyển sinh, Vu Ca vội vàng đồng ý lời mời đi cùng Giang Thi Doanh đến ngôi nhà ma kế trường cấp hai.

Giang Thi Doanh nói hai người họ đã cùng nhau trải qua buổi truyền hình trực tiếp dưới tầng hầm, họ là bạn thân bước ra từ cánh cửa chết, lễ tốt nghiệp luôn phải náo nhiệt.

Trước khi tìm Giang Thi Doanh, Vu Ca mời ba người bạn thân đến thăm giáo viên tại trường cũ của họ. Chẳng qua là sau khi chuyển trường các giáo viên khó liên lạc với nhau, cuối cùng chỉ tìm được thầy chủ nhiệm lúc còn học ở trường trung học cơ sở.

Sau khi cởi dây an toàn, Vu Ca nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa nhìn thấy bóng dáng ba người ở cổng trường, cậu vội vẫy tay, mỉm cười muốn mở cửa xe đi xuống.

"Hả?" Khuỷu tay cậu đột nhiên bị kéo, Vu Ca nghi ngờ nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Nghiêm Từ Vân.

Đôi môi đối phương hết nhấp lại mím, có ý gì không cần nói cũng biết.

Vu Ca nhướng mày, nhưng cậu từ chối hôn.

Người này quả thực không biết điểm dừng là gì, lúc ngủ hôn từ trán đến ngón chân thì thôi đi, đi ra ngoài còn muốn trêu chọc cậu, nói hôn là hôn, chán ngấy hết sức.

Hơn nữa đây là một cái bẫy, nếu cậu hôn hắn một cái rồi vội vàng rời đi, giây tiếp theo sẽ nằm trong lòng hắn rầm rì gọi anh.

Vu Ca len lén hướng cửa xe chớp mắt dời đề tài, "Thầy giáo chắc là đang đợi sốt ruột rồi."

Nhìn dáng vẻ như sợ hãi sẽ bị ôm, Nghiêm Từ Vân ngừng trêu chọc cậu, cúi người hôn lên chóp mũi cậu cười khẽ, giọng nói từ tính trầm ổn quanh quẩn bên tai cậu, "Đi đi, anh ở đây đợi em."

Vu Ca giống như bị bỏng, giọng ồm ồm bước ra khỏi xe, một lần nữa cậu không thể kiềm chế được vành tai từ từ ửng đỏ lan đến má mình.

Cậu chậm rãi bước đến cổng trường, cố gắng làm cho cơn nóng dịu đi.

"..." Ba người đứng như thần giữ cửa nhìn chăm chú vào cậu, cũng may là có Lộ Tại Lâm ngăn cản, Vu Ca mới tránh khỏi va vào lan can.

Hình Ngạn giơ nắm đấm về phía Nghiêm Từ Vân nghiến răng hồi lâu.

Cậu ta hận không thể rèn sắt thành búa để đánh Vu Ca, "Ông bị tên dã nhân bắt cóc thì thôi, nét mặt già nua đỏ bừng này là sao hả! Ông là vợ hay anh ta là vợ!"

Sau khi đăng ký thông tin tại phòng bảo vệ, Vu Ca liếc mắt nhìn cậu ta, "Đồ ngốc, bọn tôi đều là đàn ông, cái gì mà vợ với chả chồng."

Du Dực kéo kính xuống, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Vậy anh ta gọi cậu là gì?"

"A?" Tai của Vu Ca run lên, má lại đỏ bừng, môi dưới run rẩy khiến cậu ngập ngừng không nói nên lời.

Nếu nói tới thì thỉnh thoảng hắn lại gọi là nhóc con. Chính là lúc làm chuyện ấy thời điểm hắn ngồi lên làm cậu thở không nổi, vừa nhấp mạnh vừa cúi xuống gọi liên tục, thẳng cho đến khi đặt dấu ấn vào sâu trong tâm hồn cậu, làm hại cậu mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy xấu hổ.

Càng nhớ mặt càng đỏ, Vu Ca bị ba người nhìn chăm chú đến chột dạ, suýt nữa đã muốn chạy về trong xe, trốn vào trong lòng của Nghiêm Từ Vân. Cậu nói lung tung một hồi rồi chạy nhanh về phía trước.

Du Dực khó hiểu đuổi theo.

Cậu ta thực sự rất tò mò.

Hầu hết học sinh trong sân trường đều đến lấy bằng tốt nghiệp, sau khi tìm được văn phòng, một thầy giáo trung niên bị nhóm học sinh quây xung quanh. Sau bao nhiêu năm, vầng trán có mái tóc đen dày của người thầy ấy cũng bạc đi.

Ánh sáng cửa sổ bị chặn lại, ánh mắt thầy chủ nhiệm thản nhiên lướt qua, đột nhiên cao giọng nói: "Em... các em..."

Điều hòa không khí quanh co trong phòng làm việc bị đảo loạn, vài người trong phòng đứng cùng nhau tán gẫu.

Các học sinh vẫn còn trong văn phòng biết Du Dực là thủ khoa còn chạy đến xin bắt tay.

Thầy chủ nhiệm lau đi hơi ẩm trên khóe mắt, nhìn chăm chú vào những đứa học sinh bây giờ đã cao lớn, run giọng hỏi: "Sau khi chuyển đến trường cấp ba, cuộc sống của mấy em thế nào? Thầy luôn nhớ tới mấy em, học trường mới có bị bắt nạt không?"

"Sao cậu ấy có thể bị bắt nạt được ạ, Hình Ngạn là vệ sĩ của cậu ấy."

Hình Ngạn không phản bác lại Lộ Tại Lâm.

"Không sao cả ạ." Vu Ca biết thầy đang nghĩ gì, cậu không chút do dự xoay người sang ngang, trực tiếp ngăn bả vai Du Dực run lên, "Năm đó chỉ là hiểu lầm, chúng em vẫn là anh em tốt của nhau."

Du Dực vội vàng gật đầu.

Sau năm lớp 9 Vu Ca chuyển đi, dáng vẻ thường xuyên muốn lại thôi của thầy chủ nhiệm cậu là người nhận ra rõ ràng nhất.

Sống mũi cậu cũng có chút chua xót, nghiêng đầu che đi nước mắt trong mắt.

"Ủa không phải chứ, chúng ta hài lòng bắt đi lính theo danh sách sao?" Hình Ngạn cao giọng cắt ngang bầu không khí đang dần không ổn.

Vẫn là dáng vẻ ông già cáu kỉnh đó, mọi người bỗng bật cười.

Ký ức mất đi, nhẫn nại chờ đợi một lời giải thích, lại đi tìm hiểu năm tháng bị nuốt chửng cũng không có ý nghĩa, con đường sau này cứ đúng hướng mà đi.

Tiếc là sau khi rời ghế nhà trường, nhiều người không khỏi thở dài với những kỉ niệm đã qua.

Vu Ca lười biếng vươn vai, lơ mơ buồn ngủ trước ánh nắng chiều, cậu hắt xì một cái rồi nói: "Lát nữa tôi đi theo Giang Thi Doanh đến ngôi nhà ma, còn mấy ông thì sao?"

"Tôi còn lớp nên sẽ không đi đâu." Du Dực cười xin lỗi.

"Không làm kỳ đà cản mũi." Hình Ngạn và Lộ Tại Lâm nhìn nhau, nhếch khóe miệng khiêu khích nhìn Vu Ca, "Cũng không cướp vợ của người khác."

"?" Vòng eo của Vu Ca gần như run lên, cậu mài răng nanh nhảy tới, vồ lấy Hình Ngạn vật lộn với nhau, "Để xem tôi có đập đầu chó của ông không nhé!"

Trở lại xe, Vu Ca vẫn còn thở dốc vung nắm đấm.

Nghiêm Từ Vân để điện thoại di động xuống, lái xe đến ngôi nhà ma mới mở bên cạnh trường cấp hai, "Sao lại không vui?"

"... Cũng không phải." Vu Ca nắm lấy dây an toàn hờ hững nói, "Bọn họ nói em là vợ của anh."

Gió điều hòa lặng lẽ thổi, trong xe im phăng phắc. Không đợi được tiếng đáp lời, Vu Ca không hiểu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy hầu kết của Nghiêm Từ Vân trượt lên xuống.

"Sao... có chuyện gì vậy?" Vu Ca dùng sức nắm chặt dây an toàn, đoán không ra có phải lời này khiến đối phương không vui hay không.

Ai biết Nghiêm Từ Vân nhấp bờ môi khô, giọng nói trở nên khàn khàn, "Xin lỗi, anh cứng rồi."

"..." Vu Ca ngậm miệng lại, máy móc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu đóng vai tượng gỗ.

Khi đến ngôi nhà ma, cậu phát hiện một người không ngờ tới.

Thẩm Quý Trầm.

Bởi vì tóc đỏ đã từng cứu Giang Thi Doanh một lần nên xem như hai người có quen biết. Vu Ca sợ đội ngũ không nhiều nên gọi điện cho tóc đỏ, ai ngờ hắn ta lại dẫn theo Thẩm Quý Trầm đến đây.

Tóc đỏ kéo Vu Ca sang một bên, chắp tay mỉm cười xin lỗi, "Em xin lỗi anh Vu, anh ta nghe thấy cuộc gọi, em tự chủ trương nói anh hỏi anh ta có muốn đến hay không."

Thẩm Quý Trầm đã sắp xếp công việc cho đám tóc đỏ, tóc đỏ và tóc vàng cũng có lòng cải tạo, vô cùng trân trọng công việc nghiêm túc không dễ có được này, hắn ta cũng nhuộm tóc đen lại, chủ động làm thêm giờ để học tập, rất thật lòng.

Hơn nữa, hắn ta theo thói quen lấy lòng Thẩm Quý Trầm, vì vậy tóc đỏ thấy Thẩm Quý Trầm có hứng thú, đã vội vàng mời y tới.

Vu Ca thấy thú vị sờ sờ mái tóc đen của tóc đỏ, hờ hững lắc đầu, "Mọi người đều có quan hệ tốt, có gì mà không tiện."

"Hì hì." Tóc đỏ lè lưỡi, "Đi thôi, trở về đi, người yêu của anh lại muốn ăn người rồi."

Nghiêm Từ Vân và Giang Thi Doanh đang ngồi trò chuyện trên ghế gỗ, cô gái nhỏ thậm chí còn không để ý đến Vu Ca đi đến bên cạnh, ngạc nhiên thốt lên: "Anh nói đúng!"

"?" Vu Ca dùng ánh mắt hỏi Nghiêm Từ Vân.

Nghiêm Từ Vân chưa kịp lên tiếng, Giang Thi Doanh đã xoa mặt đứng dậy, túm lấy ống tay áo của Vu Ca thở dài, "Mấy người bên cạnh anh sao lại trâu bò như vậy!"

"Em hỏi vài cái đề, tốc độ giải tính nhanh làm em sợ muốn chết!"

Vu Ca vỗ đầu cô bé, "Sau này em cũng có thể làm được."

"Hừ." Giang Thi Doanh lại hướng sự chú ý của mình vào ngôi nhà ma, vội vàng kéo nhóm người vào trong.

Tóc đỏ co rúm trốn ở hàng cuối, trong khi Giang Thi Doanh háo hức khám phá phía trước.

Ngôi nhà ma mới xây rất rộng, cơ chế hoạt động rất phức tạp, dưới ánh sáng yếu ớt sẽ có vài người bị tách khỏi đoàn, từng người phải tự hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Bên cạnh Vu Ca chỉ có Thẩm Quý Trầm, hai người đi cạnh nhau ngược lại cũng không sợ gì.

"Tiếp theo em muốn làm gì?" Giọng Thẩm Quý Trầm vang dội, dưới nền nhạc kỳ quái rất dễ nhận ra.

Vu Ca đang tháo dỡ cơ quan, chỉ vào lối đi bí mật, sau đó mới chợt nhận ra, cậu vỗ đầu vui vẻ đáp: "Tôi sẽ ra ngoài đi phượt một chuyến, suy nghĩ thêm vài chuyện khác."

"Một mình em sao? Nguy hiểm."

"Không có, tôi đi với Nghiêm Từ Vân. Anh ấy đang tìm cảm hứng, tôi chỉ đơn giản thèm ăn thôi." Vu Ca đẩy cửa một cách khó khăn, đi ngang qua con ma lưỡi dài không thèm liếc mắt, "Trước đó vì có chuyện nên tinh thần tôi có chút vấn đề, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi."

Thẩm Quý Trầm im lặng một lúc rồi gật đầu, "Thỉnh thoảng nhớ gửi vài tấm ảnh."

"Nếu em gặp khó khăn gì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ luôn ở bên em."

Vu Ca đá văng cánh tay bị đứt lìa dưới mặt đất, dùng vai thúc vào người Thẩm Quý Trầm, "Nhìn anh kìa, đừng vì những chuyện đã qua mà hạn chế bước chân của mình. Tôi mừng vì tình cờ cứu được anh, nhưng cũng không thể tính là công lao của tôi."

"Cũng vì cứu tôi mà em gặp phải một loạt phiền phức." Thẩm Quý Trầm thở dài một hơi.

Vu Ca nháy mắt với y, "Anh là ai, đây vẫn là ngài Thẩm luôn làm mưa làm gió sao?"

Thẩm Quý Trầm gật đầu, không nói những lời tiêu cực nữa.

Toàn bộ quá trình qua cửa mất rất nhiều thời gian, ở ngoài cửa ba người kia đã đứng đợi sẵn.

Bởi vì đây là một ngôi nhà ma đặc trưng mới được xây dựng, được tuyên truyền đúng chỗ, các hoạt động cũng sôi nổi nên có rất nhiều học sinh gần đó đến tham gia vui chơi.

Trùng hợp là học sinh cấp hai Lưu Diện Diện cùng với sinh viên đại học Bùi Miểu hợp thành một đội.

Hai nhóm người nhìn nhau không nói gì chờ tiến vào trong, Lưu Diện Diện liếc mắt nhìn người vừa đi ra tới, chạy vụt về phía Vu Ca, "Anh cũng tới rồi!"

Lưu Diện Diện vừa trắng vừa tròn, mới kêu lên đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhóc vòng tay qua eo Vu Ca nhếch miệng cười, nhìn thấy Thẩm Quý Trầm bên cạnh còn chào hỏi, "Chào chú, lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi."

Thẩm Quý Trầm tự mang năng lực uy hiếp, cố gắng thư giãn mặt mày mỉm cười với đứa nhỏ.

Trong hội trường toàn người quen, Bùi Miểu cũng ngập ngừng đi đến.

So với lần đầu tiên họ gặp nhau trong chuyến khám phá khuôn viên trường, Bùi Miểu đã bớt đi vẻ nóng nảy, cậu ta cũng không còn cố tình trông yếu ớt khi ăn mặc nữa.

Nhưng cậu ta vẫn không bỏ được thói quen tỏ ra yếu thế trước mặt Vu Ca, gãi gãi đầu, "Tôi... thật ra tôi rất muốn cám ơn anh đã ngăn cản kế hoạch của tôi."

Vu Ca cảm thấy khó hiểu.

"Bây giờ bình tĩnh đi học là tốt nhất rồi." Bùi Miểu không dám nhìn Thẩm Quý Trầm, sau khi vội vàng cảm ơn, cậu ta kéo Lưu Diện Diện trở lại đội chờ vào trong.

"Cố lên!" Vu Ca mỉm cười đáp lại, mạnh mẽ vẫy tay.

Về phần Lạc Hành Chi, cuốn sách của cậu ta đã hoàn thành từ lâu, cũng nên tập trung vào việc tìm kiếm mục tiêu cuộc sống mới.

Dù không có nhiều thời gian đi dạo cùng Giang Thi Doanh trong ngôi nhà ma nhưng cô gái nhỏ vẫn rất vui vẻ. Khi mặt trời sắp lặn, mọi người nói chuyện ở cửa một lúc rồi từng người rời đi.

Tóc đỏ đến công ty tiếp tục học, Thẩm Quý Trầm cũng cần thu xếp tài liệu cuộc họp ngày mai.

Nghiêm Từ Vân lặng lẽ đi theo cậu đến văn phòng, đặt những nguyên liệu đã mua xuống rồi chuẩn bị cho bữa tối. Tay nghề của hắn cũng khá tốt nên Vu Ca không đi tranh làm, cậu đi thẳng vào phòng ngủ để thay quần áo.

Chỉ là lần này lại lấy ra được chiếc váy ngắn màu xanh từ lần trước.

Cơ bắp của Nghiêm Từ Vân rắn chắc hơn cậu rất nhiều. Mặc bộ đồ này ra đường làm rối tầm nhìn của R, nhưng hắn lại không hề xấu hổ chút nào, vẫn luôn tận tâm bảo vệ an toàn cho Vu Ca.

Vu Ca cầm chiếc váy ngắn, nở nụ cười ranh mãnh. Cậu ôm quần áo rồi lặng lẽ đóng cửa phòng làm việc lại.

Nghiêm Từ Vân đang rửa cà chua thì thấy một cánh tay bắt ngang eo hắn, sau đó một người như người không xương dựa vào lưng hắn, ghé vào tai hắn cố ý làm nũng, "Anh ơi."

"Anh..." Thấy hắn không để ý tới mình, Vu Ca càng ra sức dụ dỗ, trêu chọc cho đến khi trái tim hắn run lên mới oan ức nói, "Em muốn nhìn anh mặc váy lần nữa."

Nghiêm Từ Vân rũ mi lau khô tay, xoay người kéo tay Vu Ca xuống, trầm giọng hỏi: "Em còn muốn nhìn sao?"

Khá lắm, tinh thần rất tốt.

Vu Ca không vui, khẳng định rằng cậu muốn nhìn thấy Nghiêm Từ Vân mặc quần áo nữ một lần nữa. Cậu bĩu môi nghiêng người lên trước Nghiêm Từ Vân, chóp mũi sượt qua môi hắn, cậu ngước mắt lên tiếp tục làm nũng, "Em muốn nhìn."

Cậu không rảnh bận tâm nghĩ về hậu quả, đạt được mục đích là được.

Cậu còn vội vàng đề nghị cùng nhau mặc, đối phương nhướng mày gật đầu, lúc này Vu Ca mới nhận ra mình đã nhảy xuống hố lửa.

Quả nhiên đợi cho đến khi cậu đội tóc giả mặc váy ngắn vào rồi, Nghiêm Từ Vân thậm chí còn chưa cởi cúc.

Vu Ca nhảy lên ghế sô pha, dạng chân ngồi lên đùi hắn, cố gắng giúp hắn thay quần áo, "Anh chơi xấu!"

Đôi chân dài miên man, eo nhỏ da trắng. Cậu ngồi quậy cho đến khi chảy ra mồ hôi, Vu Ca vẫn còn ngồi dang chân thở dốc, tầm mắt của đối phương dần dần u ám lên.

Lòng bàn tay mỏng kén chạm vào má Vu Ca, Nghiêm Từ Vân nhẹ nhàng nói: "Vu Ca."

Ghế sô pha chìm xuống, váy ngắn và áo sơ mi xộc xệch.

Như thể bị mê hoặc, giọng nói trầm thấp mê người lại gọi lần nữa, "Vu Ca."

Tai của Vu Ca run lên, sức chống đỡ sụp đổ trong nháy mắt, cậu choáng váng mềm nhũn vì ngửi được mùi hương quen thuộc, trán tựa vào vai Nghiêm Từ Vân không ngừng thở dốc.

Cậu càng thở dốc càng hít vào nhiều mùi hương hơn, một vòng luẩn quẩn, thanh niên hồ đồ đã mất đi sức lực, mặc cho bàn tay phía sau nâng gáy cậu lên, nụ hôn như vũ bão ập tới như dự đoán.

"A..." Tư thế ngồi vẫn như cũ, hai cánh tay của Vu Ca chỉ có thể quấn lấy cổ đối phương, ngửa đầu nhắm mắt.

Mái tóc dài xõa phía sau lưng, nhiệt độ trong văn phòng cao như lửa đốt.

Ngay khi một tay Nghiêm Từ Vân nắm lấy vai Vu Ca định đặt người đang ngồi trên đùi mình lên sô pha, cánh cửa quên khóa đột nhiên mở ra.

"Cạch-"

Hàm dưới ê mỏi, hai má đỏ bừng, cậu mơ màng quay đầu lại, trên môi vẫn còn đọng lại vệt nước rất dễ thấy.

Một nam một nữ đứng ngoài cửa.

Tay người phụ nữ cầm vali, mặt mũi của Vu Ca và cô tương tự đến mấy phần. Cô ngạc nhiên nhìn con trai mình mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn.

Khi nghe được tin tức, hai người vội vã trở về nước, nhưng tại sao mới vài tháng không gặp con trai mình lại nằm trong lòng người đàn ông khác ôm hôn nhau?

"Ba xấp nhỏ..." Người phụ nữ gọi.

Người đàn ông phía sau đỡ khung cửa thản nhiên liếc nhìn, "Thấy được."

Ba Vu hờ hững liếc nhìn bàn tay Nghiêm Từ Vân đang ôm eo Vu Ca, thở dài nói: "Con cái lớn rồi."

Mẹ Vu dùng sức nện vào vali, mạnh miệng nói với ba Vu: "Nhìn cho rõ, váy! Đàn ông!"

"Rất đẹp trai." Ba Vu gật đầu với Nghiêm Từ Vân đang thong dong đứng dậy, sau đó nhìn Vu Ca đang núp trong góc, "Không tệ."

Mẹ Vu đấm ba Vu một cái, "Không tệ cái gì mà không tệ!"

"Anh nói ánh mắt con trai anh không tệ không được hả?" Ba Vu vội vàng động viên cô, "Thanh niên chơi đùa làm sao là chuyện của bọn nhỏ."

Giọng điệu ba Vu nhỏ nhẹ, mẹ Vu mếu máo kéo mở cánh tay của ba Vu rồi ôm lấy eo y, cả hai lầm bầm không biết đang nói gì.

Ngay từ lúc mới xuất hiện, hai người đã tự tán gẫu, từ ngạc nhiên đến an ủi đến chấp nhận, trong khoảng thời gian ngắn tự mình hoàn thành mọi chuyện, đứng ở cửa biểu lộ tình cảm không coi ai ra gì.

Vu Ca xấu hổ gãi mặt, mếu máo với Nghiêm Từ Vân.

Nghiêm Từ Vân nhìn vào khóe môi đang chùng xuống của cậu.

Quả nhiên thói quen mếu máo làm nũng đều là do di truyền.

Nhưng nhóc con của hắn dễ thương hơn.

Nghiêm Từ Vân không kìm được, lại cúi người hôn lên khóe môi Vu Ca, thì thầm vào tai cậu: "Thích em nhất."

KẾT THÚC CHÍNH VĂN

________________

Ảnh bìa minh họa bé công nè cả nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.