Sài Gòn nửa đêm không yên tĩnh như những thành phố khác. Có khi trên những con lộ thẳng tắp ở Quận 2 sẽ có tiếng rú ga kéo dài của tụi racing boy. Có khi trên các nhánh của ngã năm chuồng chó sẽ có tiếng còi ưu tiên từ xe cứu thương đang tranh đường. Có khi trên vỉa hè ở phố Tây Bùi Viện sẽ có tiếng huyên náo, hát hò từ mấy gã say xỉn chưa chịu về nhà.
Có khi trong một góc hẻm cụt, chỗ một toilet công cộng ở Bình Thạnh sẽ có tiếng tranh cãi từ một cảnh sát mới vào nghề và một bà lão tóc bạc lương thiện.
- Sao lại là to béo được? Bà có nhớ nhầm không? Bà nhớ kỹ lại xem! - Cậu cảnh sát trẻ nói.
- À thì bà cũng không chắc lắm.
- Vậy là sao chứ? Bà vừa nói như khẳng định cơ mà? - Cậu cảnh sát lộ rõ sự mất bình tĩnh.
- Cậu cứ bình tĩnh đã, chúng ta hãy tóm tắt lại sự việc xem có để sót chi tiết nào không. - Tôi trấn an cậu cảnh sát trẻ. - Tối nay vào khoảng 23 giờ cậu đi tuần ngang qua khu căn hộ ở đường Nguyễn Văn Lạc thì phát hiện có một bóng đen khả nghi, cậu đuổi theo đến trước lối vào nhà vệ sinh công cộng thì gặp tôi và bà Ba. Bà Ba là nhân chứng trực tiếp đối diện với nghi phạm và chứng kiến hắn chạy vào nhà vệ sinh này. Do chỉ có một lối ra duy nhất đã bị chúng ta chặn giữ nên tạm thời có thể nói nghi phạm vẫn còn đang ở trong khu vực nhà vệ sinh. Sau đó qua tiến hành kiểm tra thì phát hiện có 3 người đang sử dụng toilet. Cả 3 đều không mang theo giấy tờ tuỳ thân cũng như không có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng. Chúng ta cũng đã tìm thấy một túi xách có chứa một số tang vật gồm một áo khoác đen, một nón kết đen và một số vật khác như một đồng hồ đeo tay hiệu omega, một ipad màu trắng, một số tiền giấy Việt Nam tổng mệnh giá khoảng 3 triệu đồng. Túi này được tìm thấy ở thùng rác đặt cuối dãy phòng vệ sinh. Cùng với lời khai của nhân chứng trực tiếp đối diện với nghi phạm thì nghi phạm là một người đàn ông, cao và mập.
Về cơ bản thì sự việc xảy ra là như thế, chúng ta có cảnh sát, nghi phạm, nhân chứng, tang vật. Mọi thứ đều đầy đủ và chính xác, duy chỉ có một điều...
- Vấn đề ở đây là cả 3 không ai có ngoại hình giống hoàn toàn với lời khai của nhân chứng cả. - Cậu cảnh sát trẻ ngắt lời. - Nghi phạm thứ nhất là anh Hiếu, tuy mập mạp nhưng lại khá thấp. Nghi phạm thứ hai, dáng cân đối, không quá cao nhưng là phụ nữ, tên là Hà thì phải. Nghi phạm thứ ba là một giáo viên, tên anh này là Thành Nhân, dáng tuy cao nhưng lại quá gầy.
Khi chúng ta nhận ra mảnh ghép cuối cùng của bức tranh không hề khớp với các mảnh còn lại, chỉ có 2 nguyên nhân. Một là đó là mảnh ghép của một bức tranh khác, hai là chúng ta chưa xoay nó đúng đầu.
- Cậu có cảm thấy là bản thân quá dễ dãi trong việc lấy lời khai sao?
- Anh nói vậy nghĩa là sao? - Viên cảnh sát tỏ vẻ giận dữ.
- Theo cậu thì thế nào là mập?
- Mập nghĩa là bề ngang quá to so với chiều cao.
- Vậy như thế nào thì gọi là cao?
- Thì ngược lại! Cao là chiều dài cơ thể... ơ không đúng! Cao là phải cao trên... - Cậu cảnh sát trẻ ấp úng.
Thể hiện trí thông minh trước mặt cảnh sát chính là việc mà một thám tử thích làm nhất. Là một người điển trai, tôi cũng không ngoại lệ.
- Đối với mập béo chúng ta có thể dùng cùng một kiểu quy định chung là những người có bề ngang thân người quá to so với chiều cao cơ thể. Nhưng đối với việc một người gọi là cao thì phải là dựa trên chỉ số chiều dài cơ thể, thông thường nam phải trên 1m80 và nữ từ trên 1m70. Tất nhiên còn tuỳ vào từng quốc gia, tuỳ vào từng loại nhóm người mà những hạn mức này được nâng lên hoặc hạ xuống. Ví dụ như đối với cầu thủ bóng rổ thì 1m80 vẫn bị coi là thấp, đối với giáo viên mầm non thì nữ trên 1m60 đã là quá cao. - Tôi nói.
- Vậy theo bà thì chiều cao từ bao nhiêu mới là cao? - Cậu cảnh sát quay sang hỏi bà Ba.
Lần này không một chút ngập ngừng, bà Ba trả lời bằng một giọng dứt khoát, có xen lẫn chút hào hứng.
- Phải cao như diễn viên vậy đó cháu.
- Diễn viên nào vậy bà? - Tôi hỏi.
- Giống cái cậu Khang Minh trong phim Bạn trai phòng gym ấy.
- Ôi bà cũng xem phim này sao? Cháu không xem trực tiếp trên TV được vì thường bị trùng vào lịch gác, nhưng cháu luôn xem lại vào ngày hôm sau trên internet. - Cậu cảnh sát hí hửng nói.
Tôi chưa xem qua phim đó, nhưng thật lạ khi bà Ba và cậu cảnh sát trẻ này lại có cùng một gu về phim ảnh. So ra về tuổi tác, giới tinh, trình độ tiếp cận nghệ thuật thì cách biệt của họ khá xa. Chưa kể là theo tôi thì phim Việt cũng không còn là mối quan tâm nhiều của giới trẻ.
- Đó là diễn viên nào vậy? - Tôi hỏi viên cảnh sát.
- Chính là diễn viên Triệu Đạt đấy, cậu ấy dạo này nổi tiếng lắm, đóng rất nhiều phim như Theo dõi anh hàng xóm, Chuyện tình thầy giáo thực tập, Mỹ nam vượt rào...
Vừa nghe qua cũng đủ hiểu đây là thể loại phim gì rồi.
- Anh ấy còn thường xuyên tham gia các chương trình thực tế, nghe nói là đang chuẩn bị debut ở vai trò ca sĩ.
Đáp lại sự hào hứng của cậu cảnh sát trẻ là vẻ mặt không chút cảm xúc của tôi, cậu cảnh sát nói tiếp.
- Anh không biết thật sao? Cậu ấy chính là người đứng ở phía trước cửa hàng dụng cụ thể thao chỗ ngã tư đấy.
Chính là góc ngã tư nơi viên cảnh sát trẻ mất dấu tên trộm, nơi đó có một cửa hàng dụng cụ thể thao nhưng hiện giờ đã đóng cửa. Trước cửa hàng có một cái standee hình người loại dùng để quảng cáo được dựng sát vào tường. Chỗ này nằm trên đường về nhà nên tôi cũng thường đi qua, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi chú ý đến nó nhiều như vậy.
- Chính là cái standee hình người nam lực lưỡng cởi trần ấy hả? - Tôi hỏi.
- Nó được cắt ra từ ảnh chụp của diễn viên Triệu Đạt theo tỉ lệ 1:1 luôn, giống y như đúc. - Viên cảnh sát trẻ giải thích thêm.
Giống y như đúc? Nhưng chẳng phải nó chỉ cao ngang tôi thôi sao? Nó còn chẳng đẹp trai bằng tôi!
Tôi rốt cuộc cũng đã hiểu thấu toàn bộ những khúc mắc trọng vụ án này. Tôi chợt định đưa tay lên đầu thì nhớ ra tối nay không đội mũ.
Không sao cả, hất mái tóc ánh vàng, khoe nụ cười rạng rỡ cũng được.
Thám tử thời hiện đại, quan trọng phải đẹp trai.