Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 7: Chương 7: Dịu dàng




Editor – Tử Dương

Bảy giờ cuối tuần, Bách Chính về lại nhà họ Bách.

Người hầu thấy cậu tới, hai mắt nhìn nhau, vội vàng kêu Bách thiếu.

Bách Chính ném áo khoác cho bọn họ, nhìn chung quanh một vòng, Bách Thiên Khấu quả thật không lừa cậu, trong phòng khách trang trí tiệc mừng rất long trọng, có cả bánh kem tầng.

Bách Thiên Khấu nói: “Lại đây ngồi, lát nữa tám giờ người nhà mới đến.”

Bách Chính xùy một tiếng, ngồi cạnh ông.

Bách Thiên Khấu hỏi cậu: “Dạo gần đây thế nào rồi? Đủ tiền xài không?”

Bách Chính nói: “Ông phiền phức quá đấy, lần nào cũng hỏi đi hỏi lại hai câu này. “

“Ba quên, con có bao giờ thiếu tiền đâu.” Bách Thiên Khấu vỗ vỗ vai cậu: “Ngồi đó đi, mẹ con lát nữa xuống sau.”

Bách Chính cười lạnh: “Có thật là bà ta muốn chúc mừng tôi không? Bà ta không khóc, không la hét đòi đánh chết tôi đã may phước lắm rồi.”

Câu này Bách Thiên Khấu nghe không lọt tai, ông nghiêm nghị nói: “Không được nói mẹ con như vậy.”

Bách Chính im lặng, tiện tay cầm bình hoa quăng chơi.

Người hầu nơm nớp lo sợ nhìn món đồ cổ mà Nghi phu nhân thích nhất. Bách Chính chống cằm, lười biếng mím môi: “Vèo!”

Mọi người bị dọa nhảy dựng, thầm nghĩ bình hoa sớm muộn gì cũng tan nát.

Nhưng Bách Chính chỉ ném bình hoa cho Bách Thiên Khấu.

Bách Thiên Khấu luống cuống tiếp được, ông giận tới mức gân xanh trên trán giật giật, nhanh tay đặt bình hoa về chổ cũ.

Không lâu sau, một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống từ chiếc cầu thang xoắn ốc.

Rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhờ chăm sóc và bảo dưỡng đúng cách nên nhìn như mới gần ba mươi, bà ta đang vừa đi vừa cười nói với cô giúp việc trong nhà.

Có điều ngay khi thấy Bách Chính, nét cười trên mặt bà ta cứng đờ, nếu không muốn nói là lạnh lùng.

Bách Chính cười như chẳng sao cả.

Lúc này chuông cửa vang lên, thiếu niên đứng ngoài cửa xuất hiện thì gương mặt Mục Mộng Nghi mới vui vẻ trở lại: “A Nguyên tới rồi à, bác ở đây.”

Mục Nguyên xấu hổ, liếc nhìn Bách Chính theo bản năng.

Bách Chính cười nhạo, làm như không thấy.

Khoảng bảy giờ năm mươi thì Đinh Tử Nghiên cũng tới. Cô ta cố tình trang điểm lộng lẫy, cười khéo: “Chú Bách, dì Mục, Mục Nguyên.”

Mục Mộng Nghi gật đầu.

Bách Thiên Khấu nhíu mày nhìn Đinh Tử Nghiên, cái liếc mắt này nhanh tới mức không ai nhận ra sự bất thường của ông. Đinh Tử Nghiên là con gái của bạn thân Bách Thiên Khấu, nhưng người bạn kia lại không may qua đời trong một vụ tai nạn xe, vì tình nghĩa ông đành tìm người chăm lo cho hai mẹ con họ, cũng vì thế mà cuộc sống của Đinh Tử Nghiên bỗng trở nên giàu có hơn hẳn.

Mắt nhìn người Bách Thiên Khấu rất chuẩn, cô gái này tuy nhỏ tuổi nhưng tâm cơ lại hoàn toàn trái ngược. Trước kia lúc tới nhà họ Bách bao giờ cũng trăm phương ngàn kế tiếp cận Bách Chính, còn hiện tại ngay cả một câu chào cũng không có, cô gái này rõ ràng vẫn chưa ý thức được thái độ của mình với Bách Chính có bao nhiêu sự khinh miệt trong đó. Rốt cuộc Đinh Tử Nghiên đã biết bao nhiêu chuyện?

Khách khứa lần lượt ngồi xuống, bữa tiệc này im lặng một cách lạ lùng, bầu không khí vẫn tiếp tục trầm mặc.

Mục Mộng Nghi không động đũa, Bách Thiên Khấu thở dài, gắp đồ ăn cho bà ta.

“Không ăn, quá ghê tởm.” Bà ta lạnh lùng nói.

Bách Chính đang cúi đầu ăn cơm nghe vậy liền buông đũa xuống hỏi Mục Mộng Nghi: “Ý bà là sao?”

Bách Thiên Khấu quát lớn: “A Chính, ngồi xuống!”

Bách Chính cười khẩy, thong thả vén tay áo: “Nói rõ nghe xem, ý bà là sao.”

Mục Nguyên vội giữ chặt cậu: “Chắc trong người bác thấy khó chịu thôi.”

Tuy Mục Mộng Nghi hận Bách Chính thấu xương nhưng thiếu niên này nay đã trưởng thành, sự bạo phát khủng bố của cậu lần đầu tiên làm bà ta có cảm giác đáng sợ hãi.

Mục Mục Nghi cứng họng, thế nhưng ánh mắt lại nói lên tất cả.

“À, hiểu rồi.” Bách Chính giễu cợt nói, tiệc sinh nhật gì chứ, thà nói đây là trò cười nghe còn hay hơn. Cậu ném mạnh chén vào thùng rác như ném bóng, cầm điện thoại di động trên bàn lên, tức tốc ra ngoài.

Bách Thiên Khấu đau đầu nói: “Còn ra thể thống gì nữa, mau cản nó lại.”

Mấy người hầu đứng trước cửa kinh hồn bạt vía, không một ai dám bước lên. Giỡn à, Bách thiếu sẽ đánh người thật đó, đến vệ sĩ chuyên nghiệp còn đánh không lại cậu, bọn họ nào dám cản.

Không có người cản, Bách Chính đi hai ba bước liền biến mất sau cánh cửa.

*

Bách Chính không muốn về nhà riêng nên quay lại trường học.

Buổi tối cuối tuần thường có tiết tự học, nhưng với đám học sinh ở trường Hành Việt thì đừng mong có chuyện đi đúng giờ, bọn họ thường kéo dài tới tiết thứ hai mới vào lớp.

Giờ này đã chín giờ mà phòng học ban mười lăm chỉ có vài người thưa thớt.

Mạnh nấy chơi đánh bài, số còn lại thì nghịch điện thoại, giáo viên cũng không có trong đây. Bách Chính tay đút túi bước vào lớp, cả căn phòng đột nhiên im bặt.

Có người lí nhí nói: “Sao Bách Chính lại tới nhỉ? Thường thì mấy ngày thế này có bao giờ Bách Chính có mặt ở trường đâu?”

“Ai biết.”

Bách Chính kéo ghế ra, ngồi úp mặt xuống bàn ngủ.

Cậu vừa xuất hiện, toàn bộ học sinh trong ban mười lăm đều tự giác biết mình nên làm gì, đến cả chia bài cũng không dám phát ra tiếng.

Dụ Sân đúng lúc chứng kiến cảnh đó, ban mười lăm cũng quậy không thua gì ban cô, đi học hay tan học đều y chang nhau.

Cô cản một nam sinh đang định ra ngoài lại: “Cho em hỏi anh có thể gọi anh Bách Chính ra đây giúp em được không?”

Nam sinh theo phản xạ định nói em gái điên rồi hả, lúc Bách Chính ngủ cũng dám kêu? Nhưng khi thấy Dụ Sân, cậu ta chớp chớp mắt mấy cái mới có phản ứng: “Em là Dụ Sân bên ban bốn đúng không.” Thì ra tin đồn là thật, vẻ đẹp này chỉ cần nhìn đúng một lần là nhận ra ngay.

Dụ Sân không ngờ anh chàng này lại biết mình, cô gật đầu.

Nam sinh do dự hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn sợ Bách Chính hơn: “Cậu ta ngồi ở hàng cuối cùng sát cửa sổ, hay em tự vào kiếm cậu ta được không? Ban tụi anh dễ lắm, muốn vào là vào thôi.”

“Tốt quá, cảm ơn anh.”

Dụ Sân chạy xuống cuối lớp gần cửa sổ nhìn Bách Chính đang vùi đầu vào khuỷu tay ngủ khò.

Theo quy tắc lịch sự thì không được tùy tiện vào lớp người khác nên Dụ Sân đành đứng bên ngoài, cô nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ.

Dụ Sân cúi đầu nhìn Bách Chính, thầm nghĩ, lúc ân nhân ngủ không ló mặt vẫn thuận mắt hơn nhiều. Nhưng ngay sau đó, cái con người thuận mắt ấy lại biến thành con rồng hung ác, Bách Chính ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn cô, cũng mặc kệ là ai, cậu quát: “Muốn chết hả!”

Dụ Sân bị sốc, rề rà cả buổi mới dám trả lời: “Không... không muốn.”

Lúc này Bách Chính mới nhận ra Dụ Sân.

Tâm trạng cậu vốn đã không vui, bây giờ vừa nhìn thấy cô lại càng bực bội hơn. Bách Chính nhìn cô bằng gương mặt lạnh tanh, còn cô chỉ biết đứng co quắp ngoài ô cửa, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Bách Chính đi ra, Dụ Sân sợ sệt lùi về sau mấy bước.

Bách Chính nhếch môi: “Đỡ cảm chưa?”

Dụ Sân ngạc nhiên, cô cong mắt, vội vã gật đầu: “Cảm ơn anh, đỡ hơn rồi.”

Bách Chính thấy Dụ Sân đúng là ngu ngơ hết chổ nói, làm cậu bỗng dưng nảy ý xấu muốn giẫm đạp lên sự khờ khạo của cô.

Cô ta tưởng cậu đang quan tâm cô ta thật sao?

“Được, vậy đi mua nước cho tôi đi.”

Dụ Sân há miệng: “Nhưng em sắp tới...”

“Ai quan tâm cô sắp làm gì, rốt cuộc có đi hay không?”

Dụ Sân ngửa đầu nhìn Bách Chính, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cậu, cô gật đầu: “Được.”

Bách Chính móc tiền trong túi ra đưa cho cô tờ một trăm: “Cầm, ngoài trường có một chổ bán đồ ăn vặt ở cuối phố, tới đó mua cho tôi một ly đá bào.”

Dụ Sân siết chặt tiền: “Nhưng bây giờ đã gần tới giờ học.”

Bách Chính dựa tường liếc cô: “Biết vậy thì đi nhanh lên.”

Dụ Sân gật đầu, lạch bạch chạy xa, trên người mặc bộ quần áo màu xám nhạt như cô thỏ trắng. Bách Chính cười cười, đồ thiểu năng trí tuệ.

Dụ Sân chạy một từ trường học ra ngoài đường, vừa chạy vừa nhìn đồng hồ.

Hên là Dụ Sân biết hàng ăn vặt này ở đâu, cô thở phì phò nhưng không dám dừng, cô sợ lỡ như nữa tiếng nữa mà khong quay lại là hết đường đưa bánh kem cho cậu.

Vất vả lắm mới chạy được đến cuối đường, nhưng chổ này chỉ có một cửa hàng bán đậu hủ thúi.

Dụ Sân chống tay xuống gối ho khan, cô hỏi bà lão bán đậu hủ: “Bà ơi, cho con hỏi chổ này có bán nước không? Gọi là “đá bào” gì đó.”

Bà lão thấy cô bé cứ thở hổn hển, nhìn mà đau lòng, vì thế nói: “Trước tiên con phải ổn định nhịp thở cái đã, theo bà biết thì gần đây không ai bán nước, “đá bào” cũng là lần đầu tiên bà nghe nói, con gái, chắc con nhầm chổ rồi.”

Dụ Sân ngẩn người, cô nhìn đồng hồ, chỉ còn mười lăm phút nữa là tới giờ học.

Muốn chạy về cũng phải mất hơn mười phút nữa.

Dụ Sân nhấp môi: “Con cảm ơn bà.” Cô nhìn trái nhìn phải, đúng là chung quanh chỉ toàn bán đồ ăn vặt, không có nước.

Dụ Sân không hiểu sao Bách Chính lại gạt cô, nhưng... nghĩ đến điệu bộ gật gù của cậu trên bàn mà không ai dám đến gần cậu, cô lại phải chạy vội về.

Mặc dù Bách Chính khiến người ta ghét cay ghét đắng, nhưng cô vẫn muốn tặng anh một món quà nhân ngày sinh nhật trọng đại này.

Dụ Sân không còn nhiều thời gian, cô nghẹn đỏ mặt, lật đật chạy về.

Lúc đi ngang qua cửa hàng bánh, cô nói: “Dì Tống, con muốn mua hộp bánh kem trong tủ.”

“Được được, tối nay là sinh nhật bạn cùng trường của con à?”

“Dạ vâng, cảm ơn dì.”

“Không có gì, không có gì.”

*

Bách Chính hết hứng ngủ, nghĩ đến con nhóc phiền phức kia mà tới chổ bán đậu hủ thúi chắc trợn tròn mắt mất, nói không chừng còn khóc chí chóe. Con phố ngoài trường, đậu hủ thúi... haha, đã cảnh cáo Dụ Sân ngay từ đầu, thứ hôi hám như cô ta cút xa được bao nhiêu thì cứ cút.

Bách Chính nghĩ vậy mà tâm trạng dễ chịu hẳn lên, cậu lấy điện thoại ra chơi game. Dù sao con nhóc đó mà biết mình bị chơi khăm sẽ không quay lại nữa.

Kiều Huy và Bàng Thư Vinh đang đấu đôi, thấy cậu gia nhập, hai người họ liền bừng bừng hứng chí.

Trình độ của Bách Chính quá pro, vì thế mà sự tự tin của Kiều Huy tăng lên gấp đôi, mới vào màn đã bắt đầu khoác loác: “Mình nói cho cậu biết, ván này bọn mình cân tất, cậu chỉ cần nằm hưởng là được.”

Bàng Thư Vinh nói: “Sao cậu không nói cậu được dẫn theo?” Chưa được ván nào mà cứ kênh kiệu, coi chừng lát nữa bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, rồi đừng lại trách sau đồng đội giễu cợt mình.

Kiều Huy làm mặt quỷ: “Ợi ơi! Mình chỉ cần há miệng chờ sung thôi, có Chính ca ở đây là ổn hết.”

Hai người chơi qua đường khác ngoác mồm ngạc nhiên, được được được, chúng ta nằm chờ sung rụng.

Tốc độ hai tay Bách Chính vuốt trên màn hình cực nhanh, lại vô cùng chuẩn xác, một mình cậu gánh cả đội là chuyện bình thường.

Buổi đêm, ánh đèn trong trường học bật sáng, chiếu rọi bầu trời xanh lam đã sớm đen như mực tàu. Gió theo khe cửa luồn vào, thoang thoảng cảm giác lạnh lẽo cuối thu.

Khung cửa sổ sát người cậu lại một lần nữa gõ vang.

Dụ Sân hít sâu một hơi, cười nói: “Em về rồi.”

Bách Chính dừng tay, chậm rãi nghiêng đầu, gió đêm thổi tới một mùi hương vô cùng ấm áp. Nếu không phải trời đã vào thu, cậu còn tưởng bây giờ đang là tối mùa hè.

Xung quanh vẫn tiếp tục ồn ào, Bách Chính ngước mặt lên nhìn tròng mắt Dụ Sân sáng tỏ, như thể đêm nay có bao nhiêu ngôi sao đều chạy hết vào đồng tử của cô nhóc này.

Dụ Sân đặt hộp bánh kem xuống ô cửa, mỉm cười chu môi, dịu dàng nói: “Bách Chính, sinh nhật vui vẻ.”

Bách Chính nhìn cô, không nói không rằng.

Dụ Sân tưởng Bách Chính đang đeo tai nghe nên không nghe rõ cô nói gì, vì thế cách lớp kính trong suốt, Dụ Sân dùng ngón cái tay phải và ngón út tay trái ra hiệu cho cậu —— chúc – anh – sinh – nhật – vui – vẻ!

Dụ Sân chỉ chỉ xuống ổ bánh kem.

Xong xuôi, như chợt nhớ ra gì đó, Dụ Sân vội lấy tờ một trăm trong xấp tiền giấy ra đặt cạnh ổ bánh kem rồi mới chịu đi.

Bóng dáng mảnh mai của Dụ Sân khuất dần sau ngã rẽ.

Kiều Huy đeo tai nghe đang bị đối thủ truy đuổi, cậu hoảng hồn la lên với Bách Chính: “A a a a Chính ca cứu mình, cứu mình! Chém chết bọn chúng đi!”

Vừa dứt lời, một trận nổ long trời lỡ đất tiễn Kiều Huy nằm chết tươi dưới tay đối thủ.

Kiều Huy: “...”

Đám Bàng Thư Vinh: “...”

Bách Chính đã rút tai nghe từ lâu, chờ Dụ Sân đi rồi cậu mới nhìn ổ bánh kem, không nhịn được nhỏ giọng mắng: “Đệt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.