Sáng sớm đưa Tam Lang ra cửa,
Chỉ Hạnh cảm xúc vẫn không cao.
Đêm qua Tam Lang không có cầu
hoan, lại nói cảm thấy lạnh, ôm nàng, phá hư tướng ngủ quy củ của nàng. Lo lắng
hỏi hắn lạnh ở đâu, Tam Lang lại kéo tay Chỉ Hạnh đến ngực, "Ngực, luôn
ngủ không ấm.”
Hại nàng thiếu chút nữa lại
rơi lệ.
Người này, thật sự hạ quyết
tâm muốn bắt giữ nàng. Đây phải làm thế nào cho tốt?
Rõ ràng biết, tình cảm mới là
cửa ải sống chết của nữ tử, giao trái tim ra, tương lai chỉ có thể ngày ngày
đợi lăng trì. Tu Thân Uyển rộng lớn, lúc nào đó cũng sẽ nhét vào... nhét vào thông
phòng thiếp thất thiên kiều bá mị, thứ xuất tử nữ... là chuyện sớm muộn.
Mẫu thân nàng từng thản nhiên
nói qua, lúc tân hôn, bà chính là không tuân tổ huấn, tháo gỡ phòng thủ quá
nhanh, cuối cùng lương nhân (phu quân) thành lang nhân (người sói).Mất bò mới lo làm chuồng, đã
muộn rồi, cuối cùng phải chịu rất nhiều buồn bực cùng đau lòng.
Trượng phu có thể thân có thể
kính có thể nịnh, nhưng tuyệt đối không thể yêu cũng không thể tin! Bằng không
nhất định không
làm được phụ nhân hiền lương.
Như vậy mẹ truyền con hơn hai
trăm năm, cũng liền chỉ có một ngoại lệ. Cố thị thái ngoại tổ mẫu gả cho người
chỉ có công danh tú tài, làm vợ thương gia buôn bán ngàn dặm, là kinh thế tuyệt
diễm nhất. Cả đời cả kiếp chỉ hai người, cũng thật sự chỉ có thái ngoại tổ mẫu
cùng thái ngoại tổ phụ làm được.
Thư tuyệt mệnh của ngoại tổ
mẫu tự hối không thôi, vì thiếu niên Tằng gia mỉm cười dưới hoa, không để ý mẫu
thân phản đối, trở lại lồng son thế gia. Mẫu thân xuất giá không bao lâu, ngoại
tổ mẫu liền u uất rồi qua đời. Thư tuyệt mệnh của mẫu thân nàng rất ngắn, chỉ
có bốn chữ: “Biết vậy chẳng làm.”
Nàng cảm thấy không thở nổi.
Đem hộp thư tuyệt mệnh kia khóa lại, gục trên đó. Đây là một hộp máu và nước
mắt, loang lổ máu lệ của hơn hai trăm năm.
"Cô nương? Cô nương
người làm sao vậy?" Như Ý kinh hãi, đi vào lắc lắc Chỉ Hạnh, "Không
thoải mái sao? Chẳng lẽ là nguyệt sự... nhưng còn chưa tới lúc nha?”
Nhìn khuôn mặt đơn thuần lại
nghi hoặc của Như Ý, cảm thấy thiếu tâm nhãn như nha đầu này cũng không phải
chuyện xấu, ít nhất khóc cười thẳng thắn, mà không phải khốn khổ che giấu đau
thương.
"Quản gia tỷ tỷ, ngươi
không đi làm việc của ngươi, chạy tới trốn việc sao?" êu ghẹo.
"Lời này của cô nương
làm người ta đau lòng, không phải sợ ngài khát sao?" Như Ý nhíu nhíu mày,
bưng trà qua, "Có cần ăn một chút gì không? Nhìn ngài bữa sáng cũng không
dùng bao nhiêu...”
Để nàng tiếp tục lải nhải
cũng không tốt. Chỉ Hạnh ngắt ngang, "Những viện trống có khóa, cách năm
ba ngày, nhớ bảo người đi quét tước.”
Như Ý ánh mắt trừng thật to,
"Ai sẽ đến ở sao?”
Chỉ Hạnh cười khổ một chút,
"Ai biết? Có tiền lệ của Hứa đại nhân các ngươi, khó tránh... sẽ có cái gì
thông phòng di nương.”
Như Ý tức giận đến phồng mặt,
má đỏ bừng như quả táo, tuy rằng muốn nhịn, nhưng vẫn không nhịn xuống được,
"Cô gia có ý này, cô nương ngài nên cào trên người hắn vài cái, giáo huấn
một chút!”
Cái này Chỉ Hạnh có chút xấu
hổ, tính tình này thực sự nên sửa, sao có thể vừa cáu lên liền cào loạn chứ?
"Không có chuyện đó. Cô gia... trước mắt tự nhiên đối với ta rất tốt.
Chẳng qua là chuyện tương lai, làm sao có thể nói chính xác... ?”
Như Ý yên tâm xuống, than
thở, "Cô nương, nô tỳ thật đúng là không hiểu, sao ngài cùng nhị tẩu tôi
đều chú ý cái gì hiền tuệ thế. Hiền tuệ này, là có thể ăn, hay có thể mặc? Nhị
ca tôi đánh nhị tẩu, tẩu ấy chỉ biết trốn tránh khóc, rõ ràng không muốn ở cùng
hắn, chỉ biết nhịn. Nếu là nô tỳ đã sớm hưu hắn, còn xắn tay áo cho hắn một
trận!" Nàng căm giận quơ quơ nắm đấm
"Nếu ngươi lập gia đình
cũng cứ như vậy, làm sao có thể? Đánh không lại làm sao bây giờ?" Chỉ Hạnh
nhẹ trách nàng.
"Không phải còn có cô
nương sao?" Như Ý ngượng ngịu, "Nô tỳ thật đúng là không hiểu, này
đích a thứ a, rõ ràng kém nhau rất xa. Khai chi tán diệp (ý nói có thật nhiều con
trai)...
Ai biết có thể nở ra một đống hoa (hoa là đại biểu cho con gái) hay không? Cho dù là sinh con
trai, cũng là thứ, mới sinh ra đã bị người ta soi mói, đứa nhỏ thật đáng
thương. Di nương ở nhà chúng ta, cả ngày chỉ biết cãi nhau đánh nhau, lại ầm ỹ
không ra thể thống gì, uổng phí son bột phấn nước, còn tốn không ít tiền cơm.
Nô tỳ sẽ không làm người hiền lương gì đó đâu. Dám hái hoa bắt bướm... trước
cho ăn chày cán bột! Không thể toàn tâm toàn ý với nô tỳ, vỗ hai cái chia ra!
Dù sao cô nương sẽ không bỏ nô tỳ, đi theo cô nương, tốt hơn nhiều.”
Không làm người hiền lương?
Này... trước giờ Chỉ Hạnh chưa từng nghĩ như vậy, nhất thời có chút ngớ ra.
"Cô nương ngài thật sự
suy nghĩ nhiều quá. Cũng chỉ có ngài mới có thể cùng cô gia..." Như Ý rùng
mình một cái, "Đám người mới đến còn nói cô gia như nắm tuyết, lộ ra hàn
khí, may mắn không cho người ở trước mặt hầu hạ, bằng không chắc chắn sẽ bị
lạnh đến sinh bệnh. Bọn họ nào biết lúc chúng ta vừa tới, cô gia liếc mắt một
cái có thể làm cho người ta gặp ác mộng...”
"Như Ý! Muội lại ở đây
lảm nhảm cái gì?" Cát Tường tiến vào trừng nàng, "Còn cả một đống
việc kìa!
Chỉ Hạnh khẽ cười cười, vẫy
tay cho các nàng đi xuống, một đường còn nghe các nàng nhỏ giọng cãi nhau.
Không nghĩ tới, nàng tự phụ
thông minh lanh lợi, còn không thấu triệt bằng tiểu nha đầu suy nghĩ đơn giản.
Vui một ngày tốt một ngày, lo lắng cái gì phá hư thanh danh? Dù sao thanh danh
của Tam Lang đã sớm bị hoàng đế làm bại hoại hết, nàng làm đố phụ cũng chẳng
sao.
Dám hái hoa bắt bướm, thưởng
chày cán bột trước!
Nàng che miệng, len lén nở nụ
cười.