Cát Tường đi vào hoa thính,
Mục đại nhân bình thản ung dung ngồi uống trà, còn là trà ngon, Chu lão thái
gia tặng.
... Hôm nay đưa trà nước là
Tiểu Lý Nhi đi? Tiểu tử chết tiệt, chờ đó. Nàng sớm dặn dò Mục đại nhân đến chỉ
có thể cho hắn uống trà nát, không bỏ ba đậu (thuốc xổ) đã là nàng rất thiện
lương.
Không một tiếng vang chạy đi
đánh giặc, ngay cả một câu cũng không để lại cho nàng.
Nhưng nàng vẫn hành lễ, giọng
điệu bình tĩnh, "Gặp qua Mục đại nhân."
"Đã nói , gọi ta Nhược
Bạch là được rồi." Mục đại nhân thản nhiên nói
"Cát Tường tự mình biết
mình." Nàng bộ dạng phục tùng hạ mắt.
Mục đại nhân nở nụ cười,
"Cũng may cũng may. Còn chịu phát hỏa, vậy tất cả đều không sao."
Cát Tường biến sắc, hung hăng
trừng hắn.
"Ta là lo lắng ta không
thể sống trở về." Mục đại nhân vẫn dáng vẻ không nóng không lạnh kia.
Cát Tường ngồi xuống, ngữ khí
nhã nhặn ôn hòa, "Khốn kiếp."
"Phải." Mục đại
nhân gật đầu, "Cho nên, nàng có muốn gả cho ta hay không?"
"......"
Lặng yên lan tràn. Mục đại
nhân sung sướng phẩm trà, Cát Tường ôn tĩnh nhìn hắn. Lại có một loại hơi thở
quỷ dị từ từ bay lên.
"Người thật sự nắm chắc
a, Mục đại nhân." Cát Tường ôn nhu lên tiếng.
"Gọi ta Nhược Bạch. Ừ,
là có nắm chắc
"... Sẽ không sợ ta đột
nhiên lập gia đình?"
"Không thể nào."
Mục đại nhân quả quyết, "Nếu nàng gả người khác, sẽ không thu ngọc bội của
ta." Hơn nữa ta còn sai người nhìn chằm chằm mà. Có điều lời này không thể
nói.
Cát Tường cười một tiếng,
"Ngài sai người nhìn chằm chằm chứ gì?"
Đòi mạng a đòi mạng, quả
nhiên là nữ nhân hắn nhìn trúng. Không uổng công phí nhiều năm công sức. Cô
nương cơ trí giảo hoạt như thế, chỉ có thể nước chảy đá mòn, lặng im không
tiếng động từ từ đến, chỉ ra quá rõ sẽ khiến trốn mất không thấy bóng dáng.
Hắn không có trả lời thẳng,
chỉ nói, "Bởi vì ta hiểu nàng. Nàng căn bản không muốn lập gia đình, thậm
chí cũng không đặt bản thân ở vị trí ‘nha đầu’ này. Nàng chỉ là lười, tham
luyến yên ổn. Ta không thể chứng tỏ ta rất yên ổn, nàng sẽ không chịu chuyển
ổ."
Nam nhân này. Cát Tường
nhướng cao mày. "Ngươi phải biết rằng, cô gia nhà ta cũng không có phúc
khí nạp thiếp. Mục đại nhân, Ta không dám cản ngươi nạp thiếp, nhưng ngươi cũng
không thể giữ lại con của ta. Cô nương nhà ta là người bao che khuyết điểm, bất
cứ khi nào ta cũng có thể dẫn con đi tìm nàng, nhất định có chén cơm yên ổn cho
chúng ta."
Mục đại nhân thở dài,
"Nói rõ ràng đúng là tốt hơn nhiều... Nhưng Cát Tường cô nương, yểu điệu
thục nữ, quân tử hảo cầu. Ta cầu một mình nàng đã không còn thời gian, đến h
còn cô đơn, ngay cả thị thiếp cũng không có một người. Những năm nay ta không
thiếu viết thư, nàng cũng biết chủ tử của ta là thế nào, ta rất bận. Thẳng thắn
mà nói, ta bề bộn nhiều việc, chỉ sợ thường đi công tác. Nhưng ta đối với nữ
nhân dị thường soi mói, búp bê xinh đẹp ta không có hứng thú... Nhiều năm như
thế, ta cũng liền cầu một mình nàng."
"Bởi vì ta thông minh
giảo hoạt?" Cát Tường chế giễu.
Mục đại nhân cười to. Ngươi
nói cô nương như vậy tìm ở đâu? Làm sao có thể bỏ qua?
"Cho nên?" Mục đại
nhân mỉm cười nhìn nàng.
Cát tường suy nghĩ một hồi,
"Được rồi, Nhược Bạch." Nàng gật đầu, "Còn chưa gả qua đâu,
thỉnh thoảng cũng mạo hiểm một lần thử xem."
"Nàng nhất định sẽ cảm
thấy ta là người thú vị, sẽ không hối hận." Mục đại nhân thành khẩn nói.
"Vậy thật khó nói."
Cát Tường nhẹ thở dài, "Hiện tại ta liền cảm thấy có chút hối hận."