Lạc Chỉ nâng tay áo mình lên ngửi thử, quả nhiên có mùi dầu mỡ thức ăn của căng-tin.
Nhưng chàng trai bên cạnh cô, sau khi cởi chiếc áo khoác mặc lúc ở căng-tin để lộ áo sơ mi xám, lúc ngồi xuống có một cơn gió nhẹ lượt qua, từ phía anh vẫn thoang thoảng có mùi thơm của quần áo mới giặt.
Tại sao chứ?
Am thanh loạt soạt khi chiếc bút máy màu bạc chuyển động trên giấy khiến tim cô mơ hồ hoảng loạn.
Lạc Chỉ nhìn chằm chằm cuốn giáo trình trong tay, ánh mắt cứ đăm đăm ở một chữ, những chữ bên cạnh giống như bắt đầu xoay vòng rồi dần trở nên hỗn độn.
Cô mệt quá.
Mặc dù biết vừa ăn xong mà đã nằm bò ra bàn là rất hại dạ dày, nhưng cô vẫn cúi người, lấy từ trong túi xách dưới đất một chiếc gối kê đầu nhỏ màu vàng rồi ném lên trên bàn, Cả ba người bên cạnh đều rất bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của chiếc gối. Lạc Chỉ hít sâu hai lần, xoa xoa vùng bụng, sau đó nhắm mắt thoải mái gục xuống.
Mặt cô bất ngờ đập thẳng xuống bàn, xương gò má va vào bề mặt cứng tạo ra một tiếng động lớn khiến nửa số người trong phòng quay lại nhìn. Lạc Chỉ không kêu thành tiếng, chỉ lấy tay đè chặt gò má, đau đến muốn khóc.
Cô ngẩng đầu, trừng mắt hung giữ với Trương Minh Thuỵ ngồi ở phía đối diện.
Trương Minh Thuỵ cầm chiếc gối hình đầu voi trong tay, há miệng giả vờ kinh ngạc nhìn cô. Lạc Chỉ không nói gì, chỉ khư khư ôm má, đợi nước mắt từ từ tan hết mới ngẩng đầu lên, nghiến răng hỏi, “Cậu... Cậu muốn chết à?”
Trương Minh Thuỵ cười rạng rỡ như một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Trẻ con bảy tám tuổi, đến chó cũng phải e dè.
Lạc Chỉ đứng bật dậy, nhào về phía trước cướp lại chiếc gối đặt về trên bàn, nhìn người đối diện bằng ánh mắt đe doạ, sau đó gục xuống chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Lúc ngủ Lạc Chỉ thích vòng tay ôm đầu gối, hướng mặt về bên phải. Nhưng lần này mới nhắm mắt được mấy giây, cô thấy mặt mình nóng bừng lên.
Anh ngồi ở bên phải.
Dù chưa chắc anh đã đang nhìn cô, nhưng qua mí mắt khép kín, Lạc Chỉ vẫn cảm giác như có ánh mắt đang hướng về phía mình. Cô nhíu mày, vội xoay mặt sang trái, chỉ để lại chiếc gáy đối diện với người ngồi bên phải.
Lạc Chỉ dần đi vào giấc ngủ. Trong mơ màng cô nghe thấy tiếng ghế chuyển dịch, hình như có người rờ bàn học. Đến khi tỉnh dậy giữa cơn ngái ngủ, vị trí đối diện đã trống không. Trương Minh Thuỵ và Hứa Nhật Thanh đều không còn ở đây, trên bàn chỉ có hai chồng sách và mấy tờ nháp, ngoài ra còn có vài chiếc bút bị quăng lộn xộn.
Cô nhìn sang bên cạnh. Thịnh Hoài Nam cũng không ở đây. Chiếc bút màu bạc còn chưa đóng nắp, ánh sáng chiếc vào ngòi bút loang loáng phạn xạ vào mắt cô. Lạc Chỉ nghiêng đầu né tránh, động tác này khiến chiếc áo trên vai trượt xuống.Lúc này cô mới phát hiện trên người mình đang đắp chiếc áo khoác đen trắng của Thịnh Hoài Nam. Mất áo khiến hỏi ấm tay đi nhiều, cô rùng mình, vội nhặt lại rồi cẩn thận mặc lên người. Chiếc áo khoác rộng bao bọc lấy cơ thể cô, mang theo cảm giác ấm áp khó diễn tả.
Lạc Chỉ như sực nhớ ra điều gì, cẩn thận giơ tay áo lên ngửi thử rồi cười thoả mãn. Quả nhiên là có mùi dầu mỡ.
Thực ra anh cũng giống cô thôi.
Lạc Chỉ gục mặt xuống chiếc gối, hai tay tự ôm lấy cơ thể, dùng độ ấm của chiếc áo để sưởi ấm chính mình. Tim cô thoáng mềm đi. Nhưng cảm giác đó chỉ đến trong chốc lát rồi tan biến rất nhanh.
Lạc Chỉ đóng nắp bút giúp Thịnh Hoài Nam, sau đó đứng lên, cầm điện thoại di động và ví tiền trên bàn, định ra ngoài hít thở không khí cho tỉnh táo. Lúc đặt vào túi áo khoác, cô không cẩn thận chạm vào thứ gì đó cưng cứng, lấy ra nhìn, hoá ra là một chiếc ví da màu nâu. Lạc Chỉ gõ ngón tay lên lớp da, nhớ tới tấm hình của Trần Mặc Ham trong ví Bách Lệ, chợt cảm thấy tò mò, không biết trong này liệu có ảnh chụp của ai đó không?
Nhưng cô không mở ra mà chỉ thả nó về chỗ cũ.
Cô đặt tay vào trong túi áo khoác. Ngày đầu năm đó, Diệp Triển Nhan cũng ủ ấm tay trong túi áo này.
Lạc Chỉ xoa xoa gò má đang cứng lại, cảm thấy ngực mình rất nghẹn, muốn nấc lên mà không sao nấc được. Luồng không khí trong lành nhưng lạnh lẽo ở hành lang khiến cô hơi run rẩy.
Ngoài cửa sổ là khung cảnh dày đặc màu trắng xám. Bắc Kinh trong ấn tượng của Lạc Chỉ không có những bức tường đỏ và mái ngói xanh, cũng không có phồn hoa rực rỡ. Trường đại học P nằm ở khu vực tẻ nhạt nhất thành phố này, những thứ cổ xưa đã bị hư hại, cái mới thì chauw làm xong, tất cả đều khoác lên mình lớp áo xám xịt mang theo bầu không khí ảm đạm. khung cảnh như được vẽ bởi những cành khô trụi lá, thỉnh thoảng có một trận gió lướt qua cuốn theo bụi bặm và giấy vụn, mang đến một chút sức sống đáng thương.
Lạc Chỉngẩng lên mới biết mình đã đi được mấy vòng, đến thư viện sách Khoa học ở tầng Hai. Cô biết rõ trừ “Mười vạn câu hỏi vì sao” ra thì bản thân mình không hiểu được bao nhiêu trong số những cuốn sách này, đang muốn bỏ đi thì bỗng dưng nghe được tiếng nức nở khe khẽ.
Hành lang không có ai, nhìn vào thư viện chỉ thấy một nhân viên đang tựa vào bàn mà ngủ gật. Lạc Chỉ quan sát xung quanh một lúc, phát hiện một bóng người màu hồng ở cửa cầu thanh bên phải. Cô rón rén bước đến gần, nhìn thấy Hứa Nhật Thanh đang ngồi ở bậc thang nối từ tânhf hai lên tầng ba, cô ấy vùi đầu vào đầu gối nên không thể nhìn thấy mặt. Xuyên qua lan can, Lạc Chỉ còn thấy được một đôi giầy nam đứng cạnh đó, ở thân giầy có một ký hiệu màu trắng in lớn.
Trương Minh Thuỵ và Hứa Nhật Thanh.
Hứa Nhật Thanh cố gắng nén giọng nhưng vẫn không kìm được tiếng nấc khẽ. Lạc Chỉ lùi về một bước, đang định rời khỏi thì đột nhiên phía sau vang lên một câu hỏi, âm thanh nghèn nghẹn như dùng giọng mũi, “Cậu đang trả đũa mình đúng không? Mình muốn xin lỗi cậu, nhưng mình nghĩ nếu nhắc lại chuyện cũ thì sẽ rất khó xử, cho nên mới gặp gỡ cậu như chưa có gì xảy ra. Thực ra cậu đang trả đũa mình đúng không?””Thực sự không phải.”
“Phải.”
“Cậu nghe mình giải thích đã...”
“Không nghe!”
Lạc Chỉ suýt chút nữa thì bật cười. Cô dừng chân, không đi tiếp nữa.
“Thực ra mình biết hết.” Giọng Hứa Nhật Thanh yếu ớt vang lên trong hành lang vắng lặng, “Hôm Noel, chúng mình cùng đi 798*. Mấy người ở cùng ký túc cậu nói, cậu vừa về đã bị họ lôi vào trong, bắt khai báo tiến triển giữa mình và cậu. Cậu lại nói chúng ta chỉ là bạn bè.”
(*798: Tên một khu giải trí văn hoá ở Bắc Kinh.)
“Cậu bảo, người cậu thích là người khác.” Hứa Nhật Thanh khẽ nói.
Trương Minh Thuỵ yên lặng. Lạc Chỉ đời mãi nhưng vẫn không nghe thấy câu trả lời của anh.
“Mình muốn hỏi cậu lâu rồi, nhưng luôn cảm thấy nếu hỏi sẽ làm rối chuyện. Lỡ như... Lỡ như cậu vì ngại nên mới nói lung tung... Lỡ như... Thế thì sẽ tổn hại đến tình cảm lắm.”
Rất nhiều chuyện trên đời thực ra vốn có thể nói rõ ngay từ đầu, vốn hoàn toàn có thể tránh được, vốn không phải vận mệnh trêu người... Nhưng tất cả luôn bị gây trở ngại bởi lòng tự tôn và thương hại. Lạc Chỉ nghĩ thầm, khe khẽ thở dài.
“Thực ra mình đoán được mà.” Hứa Nhật Thanh lạnh lùng cười khan, “Thực ra cậu thích...”
“Thế mà mình cứ tưởng là cậu sẽ thông minh hơn trước cơ đấy. Cậu vùa phải thôi.”
Lạc Chỉ khoanh tay dựa vào tường nghe trộm, bị ngữ điệu lạnh nha mà dứt khoát của Trương Minh Thuỵ làm cho ngạc nhiên. Cô biết mình vẫn luôn đánh giá thấp Trương Minh Thuỵ. Thịnh Hoài Nam là một tia sáng rạng ngời, sáng đến mức khiến tất cả những người xung quanh trở nên tối tăm mờ nhạt, chẳng hạn như Trương Minh Thuỵ. Nếu cuộc sống là một vở kịch, vậy trong vở kịch của Lạc Chỉ, anh sắm vai một chàng trai luôn mang theo nụ cười và những câu thoại hồn nhiên vui vẻ để lên sân khấu. Cho đến hôm nay khi ở chỗ sạp báo, anh dùng một cậu nói hết sức tự nhiên để xua tan bầu không khí ngượng ngùng giữa ba người, Lạc Chỉ mới bắt đầu nhìn về phía anh.
Nhưng những gì vừa nhận ra khi nhìn về phía anh khiến trái tim cô không yên ổn.
“Vừa phải thôi là thế nào? Nếu mình không biết thế nào là vừa phải thì tại sao lại quay đầu? Cậu thích mình thật lòng không? Nếu thật thì tại sao chỉ kiên trì và chờ đợi trong vài thánh thôi mà cậu cũng không làm được? Đúng, đúng là mình không có tư cách bắt cậu phải chờ, thế nhưng tại sao ngày nào cậu cũng ở cạnh mình chứ? Mình rũ cậu đi học, đi ăn, vì sao cậu từ chối? Vậy mà còn dám bảo không phải cậu đang trả thù mình, không phải đang khiến mình hoang tưởng? Cậu có khác gì cậu ấy đâu?”
Giọng Hứa Nhật Thanh trống trải mà đau buồn, âm vang rõ đến nỗi gần như không cần nghe lén. Trước mắt Lạc Chỉ hiện ra khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt của cô gái trong quán cà phê hôm đó. Cô hơi lo lắng nhìn sang bên cạnh, phát hiện nhận viên quản lý thậm chí còn đang ngáy, mặt úp hẳn xuống bàn.
Lạc Chỉ nghĩ, có lẽ cả đời này cô sẽ không quên khung cảnh khôi hài xem lẫn bi ai này.
Trương Minh Thuỵ bật cười, như thể Hứa Nhật Thanh đang nói câu đùa gì rất nhạt. Nhưng dù từng nhìn thấy nụ cười của anh rất nhiều lần, Lạc Chỉ cũng không thẻ nghĩ ra vẻ mặt lúc này rốt cuộc là có ý gì.
“Chính cậu chạy đến nói với mình là không nhắc lại chuyện cũ nữa, mọi người vẫn là bạn tốt. Trước kia khi cậu thích Thịnh Hoài Nam, chúng ta cũng cùng đi học, cùng đi ăn thế nay, cho nên hình như bây giờ mình đâu có chơi trò mờ ám gì với cậu nhỉ? Còn cậu nói chờ đợi... Mình hỏi cậu, nếu bây giờ Thịnh Hoài Nam quay đầu lại, cậu có chấp nhận cậu ấy hay không?”
“Không, không đâu. Có người quay đầu mình sẽ chờ, có người sẽ không. Mình không phải người mau quên.”
“Đúng rồi. Mình cũng không phải người mau quên.” Trương Mình Thuỵ mỉm cười.
Lạc Chỉ cúi đầu, tóc mái dài che khuất đôi mắt.
“Cậu hận mình như thế cơ à? Đến làm bạn cũng không được? Cậu nhất định phải trả đũa mình đúng không?”
“Làm bạn được chứ, mà mình vốn đang làm thế mà. Mình không trả đũa cậu, mình đơn giản chỉ là từ chối một người mà mình không thích. Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Lạc Chỉ thở dài. Cuốc đấu miệng này rõ ràng không cân sức. Không bàn đến tài ăn nói, cũng chẳng liên quan gì tới khí thế, chỉ đơn giản là bạn thích một người không thích mình, vậy mà còn bàn luận chuyện yêu đương với người ta thì rõ là tự tìm đường chết.
Khi nhấc chân rời đi, cô nghe được câu nói bình thản mà lạnh nhạt cuối cùng cảu Trươnh Minh Thuỵ, “Mình không đùa với cậu. Từ hôm nay trở đi chúng ta coi như không quen biết.”
Lạc Chỉ nhắm mắt, trong đầu vẫn hiện rõ cảnh khi ở trước sạp báo: Trương Minh Thuỵ cầm tạp chí giúp Hứa Nhật Thanh, Hứa Nhật Thanh đưa tay đặt vào trong túi áo khoác, cúi đầu mỉm cười thẹn thùng trước mặt Lạc Chỉ. Gió đông thổi làn tóc mái của cô ấy bay bay, như vạt váy mềm nhẹ nhàng lay động.
Trương Minh Thuỵ thật sự không nhân ra sao?
Khi ấy, phải mất một lúc lâu Hứa Nhật Thanh mới cảm ơn, còn nhỏ giọng nói, “Cậu luôn tốt với mình như vậy.” Trương Minh Thuỵ nghe xong chỉ cười, thản nhiên đùa một câu, “Cậu phản ứng chậm thật đấy.”
Chỉ một câu nói đùa mà bỏ lỡ ngàn núi muôn sông.
“Nếu bạn rơi nước mắt khi để lỡ mất ánh mặt trời, vậy thì bạn sẽ bỏ lỡ cả những vì sao.” Tagore luôn có những câu nói thoạt nghe rất ấm áp những thực chất lại vô cùng tàn khốc như vậy.
Một nụ cười khiến lòng người đau nhói. Giống như Trương Minh Thuỵ, giống như Thịnh Hoài Nam.
-Hết chương 59-