Thầm Yêu: Quất Sinh Hoài Nam

Chương 32: Chương 32: Tuổi trẻ của người đứng xem




Chiều hôm đó cô ngồi trước bàn, vài lọn tóc trước trán bị mưa làm ẩm dính vào trước mắt, không sao gát đi được. Bao khúc mắc cứ cuồn cuộn trong lòng, chỉ cần lơ là một chút là cảm giác giận dữ, tủi hờn, khó hiểu, đau buồn sẽ kéo đến, nhưng cô cũng chẳng muốn bận tâm. Lạc Chỉ mở cuốn tự truyện của Agatha Christie ra đọc, đọc đến tận tám giờ tối, sau đó bắt đầu làm bài tập môn xác suất thông kê, giặt quần áo, quét dọn phòng, tắt đèn ngủ, rồi chìm vào giấc ngủ rất nhanh mà suốt đêm không mộng mì gì, sáng hôm sau tỉnh tái thoải mai đi ôn tập.

Cô thường nhạy cảm với những chi tiết nhỏ, nhưng lại thờ ơ với chuyện lớn. Giống như sâu thẳm trong tâm hồn có người mạnh mẽ hơn Lạc Chỉ, bình thường vẫn luôn ẩn náu, mặc cho cô chiếm giữ thân thể, mặc cho cô yếu đuối, mê muội nhưng đến thời khắc quan trọnh thì lập tức chiếm lại thể xác, điều khiển linh hồn, đẩy cô gái nhạy cảm ưu sầu bình thường sang một bên.

Tối hôm sau về, cô học đến mười một rưỡi, lúc cảm thấy mắt hơi đau liền đi rửa mặt, sau đó nằm trên giường cố gắng ngủ.

Có lẽ do ban ngày uống nhiều cà phê để nâng cao hiệu suất ôn tập nên không ngủ được, cô lấy ra chiếc iPod, bắt đầu luyện kỹ năng nghe, lại phát hện mình chỉ lưu bốn bài khoá của cuốn New Concept English 4.

Cô không thể nghe New Concept English 4, nghe rồi cô sẽ điên mất.

Bách Lệ vẫn chưa về. Lạc Chỉ trở mình mãi , chợt nhớ cuối năm lớp mười một, cô đã ngồi nơi bậc thang nghe đi nghe lại bài khoá 1 của New Concept English 4, nhưng nghe mãi mà vẫn không hiểu tình huống bào khoá, rồi chẳng biết sao lại cười, cũng chẳng biết thế nào mà lại khóc, sau đó... không cứu vãn được nữa.

Đã qua mười hai giờ đêm. Cô đứng dậy rửa mặt , thay quần áo, đéo tai nghe ra ngoài đi dạo.

Mưa suốt hai ngày một đêm, đến chiều muộn mới tạnh. Thời tiết rất lạnh. Lạc Chỉ rụt cổ, đi về khu thương mại phía Bắc, nơi đó ánh ddenf vẫn rạng rỡ, tuy rất nhiều cửa hàng đã đóng, nhưng ở các quán ăn mở cửa suốt đêm vẫn có mấy câu đùa cợt vọng ra, trên đường thỉnh thoảng lại bắt gặp vài người đang đi vội vã.

Lúc đi đến toà nhà Thiên Diệp, cô ngẩng đầu, nhìn thấ tấm biển quảng cáo bằng pha lê rất lớn của hãng Swarovski*.

(*Swarovski:hãng nhan hiệu trang sức pha lê nổi tiếng thế giới.)

Cô bỗng dưng nhớ đến Diệp Triển Nhan.

Mà phải nói là cô chưa bao giờ quên Diệp Triển Nhan mới đúng, thậm chí cô còn nhớ kỹ cô ấy hơn cả cái cách mà Bách Lệ để anh của Trần Mặc Hàm trong ví. Người con gái đó, cô luôn che giấu trong tiền thức, không bao giờ nhắc đến trước mặt anh, nhưng cũng luôn giữ trong lòng một phần nhỏ hình ảnh của cô ấy để cẩn thận quan sát và ngẵm nghĩ. Người con gái đó - bạn gái cũ của Thịnh Hoài Nam.

Tại sao mình phải tránh né những vấn đề liên quan đên cô ấy? Bản thân cô cũng không biết nữa. Có lẽ là vì thương hại chính mình, cũng có lẽ là vì trong lòng cô có toan tính.Cô cũng không con nhớ rõ động cơ của sự ghi nhớ đó.

Những động cơ tăm tối ấy chầm chậm hoà làm một với lớp nguỵ trang thuần khiết, mỗi ngày đều đắp lên thân cô một lớp mặt nạ. Thời gian đắp càng dài, lúc bóc xuống càng đau.

Từ lúc phân ban, Lạc Chỉ và Diệp Triển Nhan học chung một lớp nhưng hầu như không có giao tiếp gì. Lúc gặp nhau có lẽ cũng chào nhau, nhưng chỉ chào bằng nụ cười khách sáo. Thường là cô sẽ quay đi ngắm bước chân dung nhà Vật lý học được treo trên tường để tránh phải nói chuyện. Lạc Chỉ và Diệp Triển Nhan không có xích mích gì, sự lảng tránh và lạnh nhạt này cô cũng không phải chỉ thể hiện với một mình cô ấy. Cô cảm thấy trước giờ mình vẫn luôn sống yên ổn hoà thuận với mọi người.

Trước kia cô không đọc sách cua Trương Ái Linh, cũng rất ít khi nghe đến tác giả này, cho nên trong lúc vô tình nghe được câu “Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an” mà Diệp Triển Nhan cùng các bạn nữ thích nhất, trong lòng cũng rung động, cảm thấy rất hay.

Tiếc là về sau cô biết được, người viết hai câu này vào giấy đăng ký kết hôn không phải Trương Ái Linh, mà là người chồng tài giỏi, người sau này đã phụ bạc bà ấy. Năm tháng xoay vần, vận mệnh đưa đẩy, cuối cùng chỉ để lại một câu thề nguyện ngắn ngủi này cho những người của thế hệ sau dùng để thể hiện hạnh phúc, trong khi chính bản thân họ cũng không biết sự thật đắng cay ẩn giấu phía sau.

Từ trước đên nay Lạc Chỉ chẳng bao giờ để tâm đến cuộc sống của người khác. Nhưng cô phải thừa nhân, nụ cười trẻ trung mà chân thanh của Diệp Triển Nhan khi đó luôn khiến cô ngưỡng mộ. Đôi khi cô nghĩ, rất nhiều năm sau liệu mình có hối hận vì khi còn trẻ đã không mặc váy áo đẹp đẽ, làm những kiểu tóc thịnh hành, đứng dưới ánh nắng cười rạng ngời như vậy hay không?

Cô ngưỡng mộ lắm chứ. Tuổi trẻ tươi đẹp và rực rỡ biết bao.

Lạc Chỉ vẫn thường nhìn chính mình trong chiếc gương nơi cầu thang của toà nhà chính, nhưng không phải vì muốn chỉnh trang gì. Cô gái trong gương trong yếu ớt, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt bình thản. Có lẽ là tự yêu thương mình, có lẽ là tự thấy xót xa, mà có thể hai cảm xúc này vốn đã chẳng có gì khác biệt. Cô thích ôm sách vở cúi đầu đi qua hành lang dài, tự chìm trong nỗi kiêu ngạo của riêng mình. Bao nhiêu năm qua cũng chỉ có chút kiêu ngạo này ràng buộc cô như hình với bóng, dường như bơi thế nên cô mới bớt cô đơn, hoặc là sự kiêu ngạo của cô đến từ chính nỗi cô đơn này. Lạc Chỉ cũng không rõ nữa...

Ngày 24 tháng ba, trong giờ học của tiết thứ hai. Chưa đến cửa lớp, cô đã nghe thấy tiếng vỗ tay vang dội vọng ra từ bên trong. Diệp Triển Nhanh đứng trước bục giảng, bị vây quanh bơi một đám người, làn da nâu hơi ửng hồn, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ sự tự tin và kiểu ngạo như thường, nhưng hôm nay lại pha thêm chút ngượng ngùng, trông rất bắt mắt.

Cô đi vòng qua cửa sau đến chỗ ngồi của mình, nhìn lớp học đang nhốn nháo, biết là không có cơ hội đứng lên bục giảng phát trả bài thi. Khi ngồi xuống thấy Hứa Thất Xảo đang cười đắc ý, thỉnh thoảng lại liếc mắt, trên mặt lộ rõ ý muốn nói, “Hỏi mình đi, mình biết nhiều chuyện lắm.”Lạc Chỉ xếp gọn bài thi xong, mỉm cười, “Sao vậy?”

Còn chưa nói xong, Hứa Thất Xảo đã vội vàng nói, “Thịnh Hoài Nam ở lớp số 3 tỏ tình với cô ấy.”

Sự ngạc nhiên của Lạc Chỉ chẳng kéo dài quá một giây. Cô vẫn giữ nụ cười, đặt cặp vào chỗ rồi không nói gì nữa. Hứa Thất Xảo nhìn một lúc, Lạc Chỉ mới nhận ra là biểu hiện của mình làm cô bạn giận. Tin này lớn thế mà cô lại phản ứng bình thường như vậy, chẳng trách người luôn coi việc tám chuyện là trọng tâm của cuộc sống như Hứa Thất Xảo đã bắt đầu bĩu môi tỏ vẻ không vui. Từ lâu Lạc Chỉ đã biết Hứa Thất Xảo không hề muốn ngồi cạnh mình, đơn giản bởi cô là người không nhiệt tình, còn chủ nhiệm lớp lại muốn lợi dụng đúng điểm này để trị Hứa Thất Xảo.

Để làm dịu bớt bầu không khí, cô hỏi, “Thổ lộ bằng tin nhắn à?”

“Sao cậu biết ? Cậu nghe nói rồi à?”

Có thể thấy rõ mọi người đang chuyền tay nhau di động của Diệp Triển Nhan, mà Diệp Triển Nhan đang luống cuống giành trở về, sự lo lắng trộn lẫn trong niềm hạnh phúc đâng đầy trong đôi mắt của cô ấy. Lạc Chỉ nhún vai, cười đến độ cứng cả cơ mặt , “Xem tình hình thì biết.”

“Đúng rồi. Cậu đoán xem Thịnh Hoài Nam nói thế nào?”

Điện thoại bị chuyền đến gần chỗ Lạc Chỉ, bạn nữ ngồi bàn trên bắt lấy chuyển xuống bàn cô. Diệp Triển Nhan đã xông đến, Hứa Thất Xảo lại nhanh tay chộp lấy điện thoại, kết quả là sườn mặt của Diệp Triển Nhan và Lạc Chỉ bị va vào nhau.

Cảm giác đó giống như chỉ vừa mới hôm qua. Dường như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhớ được sự đau đớn bên xương gò má.

Mọi người vừ ahoir han vừa cười lớn. Cô chẳng buồn xoa má, vội nói với Diệp Triên Nhan lúc này đang đỏ bừng mặt, “Cậu không sao chứ?”

Diệp Triển Nhanh lắc đầu, đứng thảng người quát lớn, “Cái đám cô lương tâm này,trả điện thoại di động cho chị đây!“. Cùng lúc đó, tiếng của Hứa Thất Xảo vang lên, “Diệp Triển Nhan, Diệp Triển Nhan, Thịnh Hoài Nam gọi điện này.”

Lớp học lại nhốn nháo lên. Diệp Triển Nhanh giật lấy điện thoại chạy ra của sau, đằng sau mấy bạn học nam còn gọi với theo, “Diệp Triển Nhan, cậu không được nói với Thịnh Hoài Nam là bọn này bắt nạt đâu đấy.”

Thịnh Hoài Nam. Lạc Chỉ nhớ rất rõ cái tên này. Trong quá khứ, người ấy ôm quả bóng đứng trên bậc thanh, ánh hoàng hôn chiếu sau lưng, xuyên qua vai, xuyên qua kẽ tay, rải những tia sáng ấm áp lung linh trong đôi mắt Lạc CHỉ. Người ấy cười, đôi mắt cũng cười theo, khẽ nói, “Mình là Thịnh Hoài Nam.”

Năm lớp mười, cô nghe đến cái tên này lần thứ hai, cảm xúc như tơ vò, rối ren, không sao tháo gỡ được.

Giờ cái tên này lại vâng dội bên tai cô. Lạc Chỉ nằm bò ra bàn , đeo tai nghe, nhắm mắt lại, để tiếng kèm Scotland át đi mọi âm thanh ầm ĩ bên ngoài.

Album này có tên “Hoạ mi Ireland“.

Sau khi vào tiết học được năm phút, Diệp Triển Nhan dõ cửa đi vào phòng. Rất nhiều người cười trộm, giáo viên Tiếng Anh trừng mắt nhìn cô ấy, cũng không nói gì thêm. Cô giáo Tiếng Anh bình thường luôn lớn tiếng, nhưng tiết học hôm đó giọng cô ấy chợt nhỏ bất ngờ, dường như không hề biết đến những tiếng cười thì thầm, cười khẽ dưới lớp. Hứa Thất Xảo liên tục viết giấy với bạn nữ ngồi đằng sau, còn Lạc Chỉ thì chỉ muốn nhanh chóng nghe cho xong album này.

Hết tiết đầu tiên, mọi người vẫn nhiệt tình vây quanh Diệp Triện Nhan hỏi liên tục. Lạc Chỉ cúi đầu, lặng lẽ đi lên bục giảng viết lên bảng.

Nếu nói được thì tốt, nhưng cô không muốn khản giọnh la hét yêu cầu mọi người im lặng. Phá hỏng bầu không khí là tội lớn lắm, cô cũng chẳng mông làm tụt cảm xúc của mọi người. Cô viết tất cả những yêu cầu chỉnh sửa của giáo viên đối với bài thi tháng lên góc bảng, biết xong quay người lại, chợt phát hiện có một một chàng trai đang đứng trước cửa lớp. Lúc đó chỉ có ở vị trí của cô mới có thể nhìn thấy anh.

“Cậu tìm ai à?” Cô hỏi.

“Ừ, phiền cậu. Mình tìm Diệp Triển Nhan.” Chàng trai có nụ cười vô cùng ấm áp, nhưng giọng nói còn khiên người ta say mê hơn cả nụ cười. Cô gật đầu, quay vào phòng học đang ầm ĩ gọi, “Diệp Triển Nhan.”

Giọng cô vốn không lớn, lúc này bị át hết bơi tiếng ồn trong lớp. Gọi hai lần đều không ai để ý, trong lòng Lạc Chỉ thầm rủa một tiếng, sau đó mỉ cười với chàng trai ở cửa lớp, “Cậu chờ một lát nhé.”

Cô chen đến bên cạnh Diệp Triển Nhan, khống chế biểu cảm, cố gắng làm ra vẻ thần bí rồi nói với cô ấy, “Ngoài cửa có trai đẹp tìm cậu kìa.”

Không ngoài dự đoán, mọi người lại ầm ĩ cả lên. Lạc Chỉ quay trở lại chỗ tấm bàng, tiếp tục viết những gì giáo viện toán đã dặn.

Nếu có người thực sự quan tâm và hiểu Lạc Chỉ thì nhất định sẽ nhìn ra, người trước giờ luôn ra vẻ hờ hững như cô hôm đó là lần đầu tiên ra vẻ bà tám, cười trộm trước mặt mọi người. Tất cả những điều đó đều biểu hiên sự bối rối và chột dạ của cô, chỉ tiếc là chẳng có ai nhận thấy.

Lạc Chỉ chăm chú viết, không hề quay đầu. Cô tin là ở cửa đang có rất nhiều người. Nơi mà hai phút trước chỉ có mình cô trông thấy, hiện giờ người chật như nêm.

Họ ở trong ngôi trường này ba năm, dần dần khuôn mặt của mọi người đều trở nên quen thuộc. dù là ở quầy uống nước hay quầy bán quà vặt, dù không thể nói ra tên và lipws của đối phương, thì đi đường nhìnthaasy nhau cũng sẽ ý thức được người này đã từng học chung trường với mình mà dừng lại một chút.

Nhưng lúc ở sân trượt băng, Thịnh Hoài Nam đã hỏi cô một cách nghiêm túc, “Có phải bình thường cậu luôn làm tổ trong lớp học không? Sao mình chưa bao giờ trông thấy cậu vậy?”

Sao mình chưa bao giờ trông thấy cậu...

Câu hỏi khiến chính cô cũng hoài nghi, rốt cuộc những tháng năm đó mình có thực sự tồn tại hay không.

-Hết chương 32-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.