Thầm Yêu

Chương 90: Chương 90: Âm Mưu Đen Tối.




Sau khi nghe tin Minh Anh bỏ đi, gia đình cô rối cả lên Win tức tốc điều tra tung tích nhưng liền bị bà nội của mình chặn đường. Mẹ nó khóc nhiều bà lo cho con gái bé bỏng biết phải sống sao, tự lập trong khi trong túi lại không có kinh tế, cuộc sống này có biết bao điều đáng sợ, vậy mà bây giờ con gái của bà lại lưu lạc phương trời nao không ai hay.

Vì chuyện này, một người cam chịu như mẹ nó nhịn không được thêm nữa đã có vài lần cãi vả, nếu không vì Win bà nhất quyết đi khỏi đây.

Mẹ nó lại khóc lóc, giọng nói nài nỉ “ mẹ à, con bé cũng là con của con và cháu của mẹ, chỉ cần mẹ cho con biết tin tức của con bé thôi được không?”.

“ chẳng phải tôi đã nói với anh chị là nó tự ý bỏ đi sao, nó đã muốn bỏ đi thì tìm kiếm làm gì chứ” giọng nói của Nguyễn phu nhân đầy cay nghiến.

“ mẹ à, chẳng có lý do gì khiến con bé bỏ đi như vậy. Minh Anh là một đứa trẻ ngoan” ba nó phân trần.

“ Kim Bình, con đừng có để mẹ con nó qua mặt, chẳng phải bị qua một lần rồi con còn không chưa sáng mắt. Ta nói rồi, đừng có làm mất mặt gia phong của chúng ta, đồ con gái hư như nó bỏ đi cũng không thèm xỉa với ai một tiếng, hừ nó muốn đi thì cho nó đi không cần phải tìm kiếm” Nguyễn Phu Nhân bực bội quát lớn.

“ Mẹ là vì chuyện năm xưa, mà mẹ ghét con bé đến vậy hay sao hả. Con phải giải thích bao nhiêu lần nữa mẹ mới tin, con bé là con của anh ấy không hề dơ bẩn chút nào, tại sao mẹ lại đai nghiến nó chứ, nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà”

Lòng mẹ nó đau như cắt, ôm ngực khóc lớn trong tiếng nấc. Ba nó ôm vợ trong lòng, mặc dù đang hoang mang không hiểu hai người đàn bà này đang nói gì, sao lại có sự việc Minh Anh là con ruột hay không, nhưng ông tin tưởng vợ mình bà ấy là một người vợ đảm dứt khoát không thể nào phản bội ông.

“ Sao, nay cả gan dám cãi lại ta nữa sao. Ta nói cho cô nghe, chỉ có con trai của ta ngu ngốc mới tin lời cô thôi” Nguyễn Phu Nhân đai nghiến.

Người mẹ chồng này quá ác độc, mẹ nó không ngờ chỉ vì sự hiểu lầm khi xưa mà bà ta luôn đai nghiến vì sự có mặt trên đời này của Minh Anh, nhớ năm đó chỉ vì ngu ngốc tin lời của Thanh Hoa, đêm đó mẹ nó bị trút say sáng sớm lại tĩnh dậy trong bộ dạng không chỉnh tề người nằm bên cạnh lại là Sang Thế Hùng, sau đó thì bị Nguyễn Phu Nhân bắt gặp cảnh giường chiếu đó, như có một sự sắp xếp đến tính toán rất tỉ mỉ.

Dù có nhãy xuống sống Hoàng Hà cũng chẳng giải thích được, sau sự việc đó lại mang thai Minh Anh cho nên lúc nào cũng cho rằng cái thai không phải của Kim Bình, và Minh Anh là chửa hoang vì điều này liên tiếp bà bị mẹ chồng xem như con ở không một chút tôn trọng, Kim Bình vì thương vợ nên chọn cách về Việt Nam sinh sống, tưởng chừng mọi việc đã qua đi lại suông sẻ như những gì bà tưởng.

“ Con phải nói với mẹ bao nhiêu lần nữa, mẹ mới tin Minh Anh là con gái của anh ấy cơ chứ” mẹ nó gào lên.

“ im ngay cho tôi, cô…cô…” Nguyễn Phu Nhân thở mạnh lên cơn tim, ngã xuống sàn bất tỉnh.

“ mẹ, mẹ có sao không” ba nó hoảng hốt, chạy lại chổ Nguyễn Phu Nhân.

Mẹ nó không ngờ mọi việc lại xãy ra như vậy, hoảng loạn chạy tới liền bị bà nó hất phăng ra lạnh lùng nghiến “ cô tránh ra, đừng động vào mẹ tôi”

Ba nó bế Nguyễn Phu Nhân lên trên, chỉ còn mẹ nó ngồi dưới sàn nhà lạnh ngắt khóc lóc, tại sao nhiều năm như vậy rồi người mẹ chồng kia vẫn không tin bà cơ chứ. Sự việc năm xưa chính Sang Thế Hùng cũng đã nói ông ta bị uống thuốc mê, hai người đêm đó không làm gì cả. Nhiều năm qua như vậy cũng vì chuyện đó chẳng phải bà luôn cam chịu mặt cho mẹ chồng hết lần này đến lần khác đối xử rất tệ, mắng nhiết sỉ nhục không dưới mười lần.

Đến nay ngay cả người đàn ông đầu kề gối ấp mấy mươi năm nay lại nghi ngờ, bà phải làm sao đây Minh Anh của bà đã làm gì sai trái đâu lại đối xử tệ bạc đến như thế, giờ này ba chỉ biết ngồi đó khóc lóc, mà chẳng làm được gì hơn.

Lúc thấy bóng dáng con trai của mình khuất bóng, Nguyễn Phu Nhân mới chịu mở mắt ra. Lúc nãy nếu như không diễn một màn, đứa con dâu sẽ kích động mà làm lộ hết mọi chuyện mà bà ta đã bỏ tâm tư sắp xếp.

Vừa hay trợ lý của Nguyễn Phu Nhân cũng vừa đến “ Chủ tịch” người đàn ông trung niên kính cẩn chào.

“ sao rồi, con bé đó ở đâu?” giọng nói ồm ồm của Nguyễn Phu Nhân.

“ theo lịch trình, tiểu thư có lẽ đang ở Anh. Theo những gì Uyển Nhi tiểu thư cho biết có lẽ giờ đây Minh Anh đang nhập học ở Đại Học Brighton, chỉ có điều…” nói đến đây người trợ lý hơi ngập ngừng.

“ tiếp tục đi” Nguyễn Phu Nhân lãnh đạm nói.

“ theo tôi điều tra thì trong trường không hề nhận được hồ sơ nhập học của tiểu thư, ngoài ở Anh ra thì mọi thông tin coi như bị cắt đứt”

“ ồ, vậy chẳng phải là tốt hay sao. Tốt nhất là nó tự sinh tự diệt, chỉ vài năm nữa thôi Myler sẽ chính thức do ta nắm giữ, bây giờ tốt nhất là tìm cách đuổi đứa con dâu vô dụng ấy đi” vẻ tính toán tâm kế lại xuất hiện trên mặt Nguyễn Phu Nhân.

“ Nếu lở phu nhân( mẹ nó) nói ra chuyện năm xưa ở bệnh viện thì thế nào ạ, hơn nữa lại là người duy nhất biết được Thanh Hoa đang ở đâu” người trợ lý trầm tư.

“ hừ, cái loại đàn bà ngu ngốc và vô dụng. Năm đó Thanh Hoa đã không chừa thủ đoạn mà bán đứng cô ta, muốn sánh vai cùng Kim Bình mà không tiết bắt cứ giá nào, đã vậy còn bảo vệ ả thư ký đó, ngu ngốc” Nguyễn Phu Nhân lắc đầu khinh miệt.

“ Quả thực năm đó Thanh Hoa giúp ta không ích việc, cô ta rất có năng lực, chỉ có điều phụ nữ thông minh quá lại chẳng tốt, lại còn mang cả dòng máu của Kim Bình. Chuyện này không ngăn chặn coi như tâm tư bày ra của ta sẽ đổ bể tất cả”

“ Bản di chúc đó, chỉ cần 7 năm sau tiểu thư không xuất hiện thì toàn bộ sẽ được chuyển cho phu nhân ạ, chỉ có điều người phụ nữ kia cùng tên luật sư của Chủ tịch quá cố đến nay vẫn bạc vô ấm tín. Tôi lo họ sẽ phá hỏng chuyện tốt của Chủ tịch ạ” người trợ lý phân tích.

“ cái con đàn bà kia tốt nhất hãy cùng tên luật sư mà ẩn nấp cho kỹ, chỉ cần ta biết được tung tích thì hai người họ vĩnh viễn không thấy mặt trời, claik cậu cứ tiếp tục cho người điều tra khi nào tìm được thì cứ việc tiền trãm hậu tấu” giọng nói nghiêm nghị máu lạnh của Nguyễn Phu Nhân chốt lại.

“ vâng thưa chủ tịch” người trợ lý , cung kính nhận nhiệm vụ.

“ được rồi, tình hình bên phía Việt Nam thì thế nào rồi cậu báo cáo luôn một lần đi”

“ vâng thưa chủ tịch, hiện nay là cơ hội tốt nhất để tập đoàn chúng ta xác nhập vào Việt Nam. Bên phía ENJOY các đại cổ đông đang muốn thay đổi vị trí Chủ tịch, Uyển Nhi dường như cũng rất thuận lời trong việc thu mua các cổ phiếu vụn. Không bao lâu ENJOY sẽ có sự thay đổi nhân sự, chỉ cần lúc đó chúng ta nhúng tay vào là có thể thâu tóm”

“ Hay, quả thực rất tốt con bé Uyển Nhi này thật thông minh giống mẹ nó, cứ để nó ảo tưởng mình nắm chốt, con cờ này vẫn là đang rất vững, chỉ cần để nó mặt sức tự do điều khiển, lúc đó chúng ta sẽ thuận lợi dễ dàng hơn. Được rồi, cậu về đi tôi muốn nghỉ ngơi một chút”

“ vâng thưa chủ tịch, tôi xin phép” trợ lý cung kính cuối đầu rồi lui ra ngoài.

Khi xuống dưới nhà là cảnh vợ chồng đã cải vã lẩn nhau, phần lớn là sự thất vọng hiện trên cơ hồ người chồng, trợ lý tuy biết người phụ nữ này chẳng có tội nhưng cũng đành nhắm mắt bỏ qua.

“ Nếu hôm nay, mẹ không nói mình còn muốn dấu diếm tôi cho đến bao giờ hả” ba nó lời nói đầy sự cay nghiến.

“ Ông xã, anh hãy tin em chuyện đó em không làm gì cả. Lúc ấy khi em tĩnh dậy đã thấy mình trong khách sạn chẳng hề hay biết” mẹ nó nắm lấy tay người chồng giải thích.

“ Một câu không biết là xong sao, cô cô lại dám qua mặt tôi như vậy, tôi đã luôn tin tưởng mình, thậm chí có thể vì mình mà bỏ mặt mẹ tôi ở đây để cùng mình xây dựng tổ ấm ở một nơi khác mình nói xem, tôi đối xử tệ bạc với mình lắm hả” ba nó nói trong đau khổ, cái cảm giác một người đàn ông bị phản bội giờ đây rất rất khó chịu.

“ Không phải, không phải. Đêm đó em bị Thanh Hoa bắt uống cho đến lúc say khướt không biết gì, sáng ra lại ở khách sạn chuyện này chuyện này đã có sắp xếp cả rồi” mẹ nó liên hồi lắc đầu phân trần, nhưng có vẻ chẳng thuyết phục được chồng mình.

Trong mắt ba nó giờ đây, người vợ này chẳng phải hiền lương như vẻ bề ngoài nữa, đã thế lại còn đổ tội lên người Thanh Hoa, ngàn lần ông cũng không thể nào tin được người đàn bà này lại dối trá đến vậy. Sự việc này lớn vậy mà lại dấu ông suốt mười mấy năm trời, càng yêu vợ mình bao nhiêu bây giờ lại oán đến bấy nhiêu.

“ đủ rồi, Phụng Lai tôi không cho rằng cô lại là như vậy. Chẳng phải tôi và Thanh Hoa chẳng có gì rồi sao, sao cô lại ghen tuông mù quán, đả làm sai không chịu nhận rồi lại đổ lỗi cho người khác” ba nó nói trong xót xa.

“ Ông xã, em xin thề em chưa bao giờ lừa dối anh bất cứ điều gì. Anh phải tin em, đừng vì những lời hoang đường mà tổn thương gia đình của chúng ta” mẹ nó nói trong tiếng nấc nài nỉ, bà không biết phải dùng cách gì để giải thích cho chồng mình hiểu.

“ Phụng Lai, Thanh Hoa bây giờ đang ở đâu” Nguyễn Phu Nhân bước trên cầu than nói vọng xuống chen ngang một câu.

Đến nước này, ba nó hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, chuyện gì đang xảy ra tại sao ông không được biết. Nhìn mẹ mình tra hỏi, mà cơ hồ là căng thẳng đến tột độ ánh mắt đầy sự nghi ngờ xen lẩn nỗi tức giận nhìn mẹ nó phẫn nộ.

Câu nói như một đồn chí mạng đánh vào người mẹ, bà không ngờ người mẹ chồng này lại có thể hỏi câu ấy, bà ta khi nói ra không một chút ngượng miệng hay sao, mẹ nó nước mắt lưng tròng quỳ dưới nền nhà lạnh ngắt liên hồi giải thích “ không, mình à hãy tin em, em không làm hại Thanh Hoa em cũng không biết được cô ấy đang ở đâu”

Hai tay mẹ nó chấp lại nài nỉ trong tiếng khóc, nhưng đã bị chồng mình giật phăng ra cảm giác ghê tởm truyền đến cơ thể nếu để người đàn bà này đụng vào “ Nói, Thanh Hoa cô ấy làm sao, cô ấy ở đâu. Nói mau”

“ mẹ xin lỗi, vì đã dấu con chẳng phải vì Phụng Lai luôn miệng nài nỉ ta dấu kín vì hạnh phúc của gia đình ta đã sớm cho con biết” Nguyễn Phu Nhân thở dài, cố ý làm ra vẻ cảm thông.

“ mẹ đến bây giờ mẹ còn muốn giấu con, không cho con biết rỏ sự việc hay sao?”

Nguyễn Phu Nhân lắc đầu ngán ngẫm thở dài:

“ Năm đó Phụng Lai vì ghen tuông, đã gây ra tai nạn cho Thanh Hoa từ đó nay sống chết như thế nào ta cũng không rỏ, cũng chẳng thể nào điều tra được, hơn nữa năm đó cô thư kí ấy hình như đã sinh cho con một đứa bé, Phụng Lai cũng biết sự tồn tại của đứa bé”.

“ Sao…sao cô ấy đã sinh con cho con, điều này tại sao con không hề hay biết” ba nó ôm đầu, đau khổ đôi mắt đỏ hoe.

Đến nước này mẹ nó tuyệt vọng ngồi bệt ra sàn nhà, nỗi thống khổ in rỏ trên cơ hồ người đàn bà đáng thương này. Mọi việc coi như sáng tỏ, sự tồn tại của đứa bé thậm chí lúc đấy chính bà cũng không hề hay biết, gây tai nạn cho Thanh Hoa cũng chẳng phải bà làm vậy mà nay là bị người mẹ chồng ác độc này đổ lại nói tất cả do một tay mẹ nó gây ra.

Mẹ nó cuối cùng cũng đã hiểu, tất cả chuyện này là do người mẹ chồng bỏ công sắp xếp, thật không ngờ bà ta lại tâm kế quỷ quyệt thâm sâu, mẹ nó không suy nghĩ nhiều vẫn muốn tiếp tục cố gắn giải thích “ ông xã, đừng tin những gì mẹ nó, em hiểu rồi chuyện này toàn bộ do mẹ sắp xếp. Mẹ muốn bịt miệng em, anh phải tin em nhất định phải tin em”

“ Sao, giờ cô còn muốn mẹ tôi chịu tội thay cô nữa sao. Phụng Lai cô có thể lừa dối tôi suốt mười mấy năm như vậy hay sao, vì cô mà tôi đã hạ quyết tâm bỏ mặt Thanh Hoa, mặc cho ngày đó cô ấy khóc lóc tổn thương dưới mưa…tôi hiểu rồi vậy toàn bộ những hiểu lầm khi ấy là cô tự làm rồi đổ oan lên người Thanh Hoa phải không, cô cô quả thực quá ác độc”

“ được được, cô nói tôi nghe vì sao mẹ tôi phải bịt miệng cô hả Phụng Lai, cô nói tôi nghe xem” bà nó tức giận hét to.

“ Vì bà ta là kẻ giết hại ba anh, năm đó sau khi bà ta rời khỏi phòng bệnh ba liền chết đi, ông xã chính vì như vậy chính mắt em đã chứng kiến, bác sỉ lúc ấy nói tình trạng hồi phục của ba rất tốt thì làm sao có thể ra đi nhanh trong chớp mắt như vậy được chứ”

mẹ nó vạch trần sự việc, đã như thế bà sẽ nói hết tất cả không dấu diếm nữa. Vốn dĩ trước kia chỉ là nghi ngờ nhưng giờ thì đã rỏ, nhưng suốt mấy năm qua vẫn che dấu vì trong mắt chồng mình mẹ chồng luôn là người mà chồng mình hiếu kính, và nghe theo sự sắp đặt. Để mọi chuyện không trở nên phức tạp chưa mảy may một lần mẹ nó muốn nhắc lại chuyện xưa. Thật không ngờ hôm nay lại ôm trái đắng đến như vậy.

“ chát” ba nó không nể nan gián xuống mặt mẹ nó một cái tát, trong ông lúc này chỉ có hình ảnh người vợ độc ác lại mưu mô xảo quyệt ra thì chẳng còn gì nữa cả, người mà ông hết mực yêu thương nay lại vì muốn che giấu tội tình của mình mà đổ oan cho người khác, còn nói là mẹ của ông giết hại ba ông hết sức hoang đường, ông cười thống khổ nhìn người vợ không khỏi tuyệt vọng.

“ Hoang đường, Phụng Lai! hết đổ cho Thanh Hoa rồi còn đổ cho mẹ tôi, còn ai nữa sao cô không thêu dệt luôn một lần”.

Mẹ nó ôm mặt, vẫn còn in hằn 5 dấu tay đỏ hiện trên khuôn mặt. Giờ này bà chẳng khóc được nữa, con người như chết lặng nhìn người chồng chua xót đau đớn tâm can, lúc này bà cảm thấy đau đến tột độ, không phải vì cái tát vô tâm kia, đau ở đây chính là người mà đầu kề gối ấp hơn mười mấy năm trời lại không có chút tin tưởng chính bà khiến trái tim bà rỉ máu.

Nỗi đau thể xác chỉ một phần thì sự đau đớn tâm can lại lên đến mười, giờ có nói gì cũng như gió bay, mẹ nó cười đau khổ:

“ Kim Bình, con ông-ông lại nghi ngờ, vợ ông-ông lại chẳng chút tin tưởng thì tôi nói gì ông cũng xem như là rác rưởi có phải không, đã thế thì tôi cũng chẳng cần giải thích nữa, ông muốn nghe sự thật phải không”

Mi tâm ba nó căng thẳng, nhìn vợ mình đang cười khinh miệt lại ngạc nhiên hơn, ánh mặt rực lửa trừng trừng nhìn bà lúc này như một kẻ ngây dại.

“ được rồi Kim Bình anh đã định kiến khẳng định như vậy, thì tôi cũng chẳng cần chối cãi nữa, ừ mọi việc tất cả là do tôi làm đó ông vui chưa, câu trả lời như vậy có khiến ông hài lòng không hả”

“ vì sao, vì sao vậy Phụng Lai tôi chưa bao giờ phản bội bà hay đối xử tệ bạc với bà mà” ba nó nắm chặt.

ba nó không thể nào dấu nỗi sự thất vọng trên gương mặt hiền hậu đó, ông cũng đau lòng không kém khi biết được những sự việc này.

“hừ, ông còn có tư cách hỏi vì sao à, không phản bội tôi vậy đứa bé kia tự dưng mà có, không đối xử tệ với tôi vậy mà sau khi kết hôn còn ăn nằm với cô ta qua lại với cô ta, tôi không nói không thấy nhưng đâu phải là những gì xãy ra tôi biết, Kim Bình tôi không hề hối hận khi lấy ông, nhưng tôi sai lầm nhất vẫn là vạn lần bất chấp bước vào căn nhà ghê tởm này, vạn lần hối hận nhất là che dấu vụ việc kinh tởm của bà ta”

Mẹ nó mang bộ dạng thống khổ tê tâm liệt phế mà vừa cười vừa nói, khóc ư, bà chẳng thể khóc được nữa cũng chẳng có lý do gì để khóc, nếu chồng bà đã không tin, muốn nghe những lời như thế thì được thôi, bà sẽ dày vò chồng mình bằng cách này.

Lúc này, Win cũng vừa hay về đến nhà thấy cảnh nhà lộn xộn anh không khỏi bàn hoàn . Lại thấy người ba đang nắm chặt hai bả vai mẹ bộ dạng vô cùng kích động liền can ra.

“ Ba, mẹ hai người sao vậy. Bình tĩnh có gì thì từ từ nói nhau nghe”

“ Phụng Lai, tôi không muốn thấy bà nữa, đi đi” ba nó buông lỏng mẹ nó ra, lạnh lẽo nói rồi quay lưng đi, bóng ông khuất dần phía cầu than.

“ hừ, dù có có xin lỗi lúc này tôi tuyệt đối không ở căn nhà này nữa” mẹ nó cười khinh miệt.

“ mẹ có chuyện gì vậy, sao mẹ lại cương quyết bỏ đi.” Win lo lắng hỏi.

Mẹ nó lắc đầu cười trừ: “ Mẹ sẽ rời khỏi đây, con tự lo bản thân giúp mẹ đi thu dọn ít quần áo”

“ đừng có nhồi nhét sự dở bẩn vào cháu trai tôi, Win cháu lên phòng đi không cần giúp mẹ làm gì hết, mau đi” Nguyễn Phu Nhân tức giận nói ra lệnh, thái độ nghiêm nghị rồi bực dọc bỏ lên phòng.

Win vẫn đứng đó cùng mẹ mình, vừa về đến nhà thậm chí tuyết trắng còn phũ trên đầu chưa kịp phủi thì lại chứng kiến cảnh này trong khi chẳng biết lý do, anh dìu mẹ lên trên cùng bà thu xếp một chút.

Trở về phòng, Nguyễn Phu Nhân nhấp một ngụm trà đầy sự hài lòng, không ngờ mọi chuyện lại suông sẻ đến vậy năm xưa mượn tay Thanh Hoa để uy hiếp đứa con dâu, sau đó lại bài trừ Thanh Hoa gắn tội cho con dâu nếu chuyện có vỡ lở thì do đứa con dâu hoặc Thanh Hoa gây ra, bà ta hoàn toàn không liên can, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Nhưng lại không ngờ, mười tám năm sau đứa con gái của Thanh Hoa lại giúp bà ta loại trừ được đứa cháu gái chính thống này, không những thế lại còn giúp bà ta nhổ cái trong mắt ra ngoài, giờ ai nói bà ta giết hại chồng mình thì chẳng ai tin con đường bà ta hết công nổ lực vạch ra quả không uổng chút nào.

Nguyễn Phu Nhân cười nhếch môi hài lòng, ngã ra ghế tựa mi tâm khép lại… Giấc mơ khi xưa lại hiện về…

“ tít…tít…” tiếng máy rada đo điện tim vẫn từng nhịp lên xuống đều đặng, Chủ Tịch Nguyễn sau ca phẩu thuật đã nằm bất động suốt hai tuần liền chưa tĩnh.

Lúc này tình hình công ty rất căng thẳng Nguyễn Phu Nhân cùng với vài người phải chống đở nên rất ít có thời gian đến thăm. Phụng Lai lúc ấy chỉ mới là phụ nữ mới 27 tuổi lại vừa sinh con, nhưng không có ai chăm sóc Chủ Tịch là phận con dâu, nên ngày ngày luôn phiên chịu khó vừa chăm sóc đứa bé, vừa chăm sóc cho Chủ Tịch Nguyễn, cuộc sống của cô lúc ấy 24 giờ đều túc trực bệnh viện.

Hôm Ấy là một chiều mùa đông, ru mãi Minh Anh mới chịu ngủ lúc này vừa hay Nguyễn Phu Nhân cũng vừa đến, cô một tay ẩm bồng tựa hồ hơi mệt mỏi hơi cuối người kính cẫn chào, Nguyễn Phu nhân ra hiệu không cần khách sáo, ngồi xuống bên giường Chủ tịch. Ánh mắt bà ta dịu dàng nhìn chồng mình, nhìn sang thấy cháu gái bà ta liền có ý muốn ẩm, cô hiểu ý liền truyền Minh Anh cho bà ta.

“ Phụng Lai, con nhìn nó xem hai má phúng phính thật đáng yêu biết bao” Nguyễn Phu Nhân đưa ngón tay nựng yêu má đứa bé.

“ con bé không ngoan đâu mẹ à, nó khóc suốt cứ làm phiền giấc ngủ của chủ tịch là giỏi thôi” Phụng Lai cười hiền đáp.

“ Đã đặt tên cho con bé chưa, ta bận công việc nên ngay cả tên cháu cũng không biết” Nguyễn Phu Nhân thở dài mà cười.

“Minh Anh sẽ không trách bà nội của nó đâu, mẹ à”

“ Nó tên Minh Anh, thật là hay tên này ai đặt?”

“ là Chủ Tịch trước kia có dặn dò ạ”

“ cái lão già này, vậy mà chẳng nói với tôi tiếng nào” lúc ấy Nguyễn Phu Nhân mắng yêu nhìn bà ta quả thực rất hiền từ, xoay sang nhìn con dâu thấy Phụng Lai vẻ tiều tùy liền lo lắng mà giục “ Phụng Lai, hay là con kiếm gì lót dạ đi, giờ này ta cũng rảnh để ta giữ Minh Anh cho muốn làm gì thì làm đi”

Khi nghe những lời ấm áp này, Phụng Lai lúc bấy giờ cũng không từ chối, lúc này muốn đi ăn lót dạ một chút và thay quần áo liền giao Minh Anh cho bà ta trông nôm.

Khi Phụng Lai đi khỏi, Nguyễn Phu Nhân đặt đứa bé xuống bên chiếc nôi. Đôi mắt trầm tư sâu lắng nhìn Chủ tịch Nguyễn nằm bất động, nắm tay ông ấy đặt lên gò má của mình:

“ Kim Đỉnh, tại sao ông lại lừa dối tôi vậy, sao ông nhẫn tâm đến như vậy chẳng phải tôi đã nhượng bộ đã nuôi nấng Kim Bình suốt 29 năm này sao, tôi xem nó như con ruột ông còn muốn gì nữa, toàn tâm toàn ý làm dâu thảo vợ Hiền ông còn không hài lòng hay sao.”

“ Tôi nói với ông rồi, Kim Bình vào nhà có tên trong hộ khẩu tôi không phản đối tôi sẽ xem nó như con ruột mặc cho cho nó là con của ông và ả tình nhân kia vậy mà ông…” nói đến đấy Nguyễn Phu Nhân lại hiện rỏ nét mặt ghen tuông oán hận.

“ vậy mà ông còn tham lam, muốn đưa bà ta bước vào căn nhà. Tịnh Yên tôi còn mặt mũi nào nhìn mọi người, sự nhượng bộ của tôi đối với ông chưa đủ hay sao, ông nói cái gì mà ông cùng ả ta là yêu thương nhau, tất cả là do tôi haha do tôi cố chấp muốn rằng buộc ông ha ha ha” Nguyễn Phu Nhân cười chua xót .

“ Tôi đâu muốn thấy ông nằm im một chổ như vậy, tôi yêu ông, ông có nghe rỏ không. Vậy mà tim ông lạnh nhạt, đối xử với tôi còn thua một ả tình nhân, nhất quyết không, tôi sẽ khiến ả đàn bà đó sống không được, chết cũng chẳng xong ông nghe cho kỉ” Nguyễn Phu Nhân lúc cười lúc méo, rồi trừng mắt nghiến răng thay đổi trạng thái liên hồi.

Tiếng chuông điện thoại reo, bà ta vội vàng bắt máy trao đổi, lúc ấy các ngón tay của Chủ tịch Nguyễn lay động, mí mắt cũng lay động những lời bà ta vừa nói đều truyền vào tâm trí của Chủ tịch Nguyễn, người đàn bà này lại oán hận ông ta đến vậy, vẫn cố chấp chịu đựng suốt mấy mươi năm không tỏ ra thái độ nào.

“ con biết rồi, ba yên tâm” cúp máy bà ta quay lại thì bị giật mình bởi Chủ tịch Nguyễn đang trân trân nhìn bà ta, cuộc nói chuyện khi nãy ít nhiều ông đều nghe được. Nhưng tứ chi không cử động được, miệng cũng cứng đờ không nói được, ánh mắt phẫn nộ tức giận đỏ hoe nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khả ái của vợ mình.

Nguyễn Phu Nhân lùi về sau mấy bước hoảng loạn, rồi nhớ lại những lời nói của ba mình khi nãy vụng về lấy trong túi xách ra một bình thuốc và một ông kim, bơm thuốc vào bên trong, người đàn bà lúc này như điên loạn mất hết lí trí, ánh mắt hung ác dữ tợn.

“ Kim Đỉnh, ông chết đi chỉ khi ông chết tôi mới được yên ổn, tôi sẽ thay ông quản lý gia tộc kể cả Myler ông yên tâm mà đi đi. Nếu ông không chết tôi sẽ chết, cả dòng họ nhà tôi sẽ bị hủy diệt bởi ông, ÔNG CHẾT ĐI” bà ta gào lên lạnh lùng đâm mũi kim thuốc độc vào ống dẫn thuốc của chồng mình.

Chủ Tịch Nguyễn tức tưởi, gồng mình nổi gân xanh chịu đau đớn do thuốc độc gây nên chỉ vài giây liền bất tĩnh chết lâm sàn như lúc ban đầu, đứa trẻ trong nôi lúc đó tự dưng lại khóc to lên càng làm Nguyễn Phu Nhân không kiềm chế được bình tĩnh, sải bước đến bên nôi nhìn chằm chằm, điên dại đưa tay kề sát cổ đứa bé, vài giây trước bà ta còn ẩm nó vậy mà giờ đây chỉ một lòng muốn giết chết nó.

Mọi việc đều thu vào mắt Phụng Lai từ bên ngoài, tính mạng đứa trẻ nằm giữa ranh giới sống chết, Phụng Lai không nhịn được liền xông vào.

“ Mẹ Minh Anh sao vậy, sao nó lại khóc” Phụng Lai nhanh chóng ẩm đứa lên ôm vào người mình, Minh Anh lúc ấy vẫn không ngừng khóc.

“ nó nó tỉnh giấc khóc lớn, ta định ẩm lên dỗ” vừa nói lắp bắp, bà ta vừa dấu tan chứng vào túi xách, vội vàng đưa lý do bận việc rời khỏi bệnh viện…

“ Châu Tịnh Yên, bà giết tôi, bà giết tôi, Châu Tịnh Yên tôi sẽ không tha thứ sẽ không tha thứ cho loài rắc độc như bà” ..

“ A”

Hình ảnh máu me, oán hận không ngừng vang trong trí óc Nguyễn Phu Nhân, bà ta giật mình tỉnh giấc, tay huơ loạn xạ làm rơi tách trà xuống sàn, bừng tỉnh mồ hôi tuông ra như mưa, tim đập mạnh. Hôm Nay bà lại mơ thấy giấc mơ này, nhiều năm như vậy nó vẫn ám ảnh không nguôi, đó cũng chính là lý do bà ta ghét cay ghét đắng Minh Anh đến vậy, chỉ cần thấy Minh Anh lại thấy ám ảnh kinh hoàn.

Nguyễn Phu Nhân run rẫy kéo ngăn tủ lấy ra một hộp gỗ có chứa vài cuốn sổ nhỏ và một tờ giấy gắp gọn, mở ra xem, miệng lắp bắp chửi rủa:

“ Kim Đỉnh, lão già chết tiệt. Ông chết rồi vẫn không cho tôi yên ổn sao, mọi thứ ông đã tính toán cả rồi phải không, lúc đó tên luật sư không đến tôi cũng không ngờ ông đã chuẩn bị sẳng di chúc, khốn nạn. Bất kì ai cũng không được cướp Myler của tôi”

Năm ngón tay co lại thành quyền, nghiến từng chữ, mắt trừng trừng tức giận nhìn dòng chữ in đen trên bản sao di chúc “ Tập đoàn Myler sẽ chính thức giao cho đứa cháu đầu của dòng họ Nhà Nguyễn tiếp nhận lúc 25 tuổi vào lúc kỷ niệm thành lập tập đoàn, được quyền thừa kế 30% cổ phần trong cổ đông, 20% cho con trai Nguyễn Kim Bình tiếp quản, 10% còn lại và căn nhà số 3 Beach St, Perth Western Australia”…

Ba năm sau khi Minh Anh bỏ đi, từ đó đến nay anh không hề đá động đến việc tìm kiếm nó nữa, cho dù bọn người Quốc Huy, Đăng Khôi ngấm ngầm tìm kiếm nhưng khi tra ra kết quả anh lại lãng sang chuyện khác, con người anh lúc trước đã cứng đầu ngoan cố nay còn thay đổi rất nhiều, chỉ sau một vài năm anh đã đưa Gmeiner sang lĩnh vực đầu tư vào các tập đoàn hệ thống siêu thị, Gmeiner giờ đây lớn mạnh hơn không những thế anh còn được nhận các danh hiệu tài năng trẻ tuổi.

Các đóa hoa xuất hiện xung quanh ngày càng nhiều, kẻ thì đưa con gái tiếp cận để được mối nhân duyên kinh tế. Hoàng Long không từ chối, anh cặp kè với rất nhiều người nhưng sau khi được mục đích thì công ty đối phương sẽ bị hạ bệ anh vùi dập không thương tiết, cũng kể từ đó rượu và thuốc là hai thứ Hoàng Long quan tâm nhiều nhất.

Đang mãi mê, tập trung với văn bản để chuẩn bị cho ngày mai. Không hề biết có người vào phòng, cô gái lẳng lơ mang chiếc váy ngắn, tóc nâu khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, ngồi lên bàn làm việc của anh gợi tình, choàng tay qua cổ chu môi, anh lập tức phản ứng rất nhanh tránh né.

“ Người ta đã cố tình đến đây, anh còn giả vờ lạnh lùng thế làm gì” giọng nói đưa đẩy khiến người ta phát chán.

“ cô đến đây có việc gì, hôm nay chúng ta không có hẹn. Có lẽ tôi nên đổi thư ký” không một ánh nhìn anh nói.

“ Ấy đừng, tội người ta, em là tự ý vào đó”

Hoàng Long nhíu mày, những người con gái này thật rẻ tiền là con nhà giàu nhưng không khác gì gái lẳng lơ, nếu so sánh với những người con gái trong các club thì thật sỉ nhục họ, tư cách của những người đó anh thấy còn có phong thái hơn những loại thế này, nhạt nhẽo!

Đưa tay nhấn nút trên điện thoại bàn, không chút nể nan “ Châu, gọi bảo về đuổi cổ cô ta ra khỏi phòng tôi” .

“ Tổng giám đốc, có người đến gặp anh nhưng không hẹn trước” giọng nói cô thư kí lí nhí.

“ ai?”

“ là tổng giám đốc Thế Hiển, bên ENJOY ạ”

“ cho cậu ta vào”.

“ Anh Anh… Hoàng Long, tôi sẽ cho biết tay. Dám đối xử với tôi như thế, mật ngọt anh không ăn, lại muốn ăn ớt cay được lắm, cứ chờ” cô gái lẳng lơ tức giận, mắng chửi.

Cảm giác của anh lúc này thật thấy phiền phức, ném tập tài liệu vào người ả lạnh lùng “ Về nói ba cô, chuẩn bị cho kỉ vào mà đền hợp đồng” .

Cô ta định nói gì đó, nhưng vừa hay Thế Hiển bước vào cười nhếch môi. Nhận ra người quen ả ái ngại dậm chân bình bịch bỏ đi.

“ Tổng giám đốc, rảnh nói chuyện chứ” Thế Hiển cười vui vẻ nói.

“ cậu ngồi đi, chờ tôi một lát” tay anh vẫn chăm chú viết viết ký ký gì đó rồi mới lại chổ sofa tiếp chuyện.

“ Cậu chuẩn bị tất cả chưa, sẽ không mềm lòng đấy chứ? Đối thủ là Uyển Nhi đấy” anh nhìn Thế Hiển bông đùa.

“ Ây chà, nói về thủ đoạn phần này tôi cứng hơn cậu đấy. Mai sẽ là lúc quyết định đi hay ở, ăn mày hay ăn chơi đây” hắn tựa sofa với cái vẻ phóng khoáng vô tư như thường ngày không chút lo lắng.

“ Uyển Nhi, cô ấy thu gom tỉ mỉ tôi chỉ lo ngại cô ấy chính là vật cản đường của cậu mà thôi”

“ Tất nhiên rồi, cái ghế tổng giám đọc cô ấy đã nhắm từ lâu rồi, cơ hội tốt như vậy không nắm bắt quả thực rất tiết. Uyển Nhi lại rất thông minh trong việc tính toán” hắn cười nhún vai mà trề môi.

“Trong ENJOY còn có cổ phần của cậu tôi và cậu gọp lại thì đã chiếm hết 25% cổ đông , cô ấy cũng chỉ 25% nhưng cô ấy lại không tính được, tôi còn có số cổ phần của mẹ mình nữa nhường cô ấy chiếc ghế tổng giám đốc, còn tôi chủ tịch hội đồng quản trị coi như cũng được”

“ Đã muốn nhường nhịn, sao lại gây khó dễ cho Uyển Nhi làm gì?, sao không bỏ qua chuyện cũ mà vui vẻ cùng nhau, cậu thật ấu trĩ”

Hoàng Long cười trừ, anh châm điếu thuốc rít một hơi. Mỗi lần nói đến chuyện tình cảm anh lại thấy nhớ nó, mỗi lần đốt thuốc là một lần nhớ đến một người, anh vùi đầu vào công việc cũng chính là muốn với bớt đi sự nhớ nhung đó.

Thế Hiển cũng làm một điếu, cười ngán ngẫm lắc đầu: “ sai lầm của cô ấy, là đem tôi ra làm trò đùa, cậu nghĩ xem tôi tùy ý để mặc cô ấy điều khiển?, trừng phạt một chút cũng không sao, cậu khác gì tôi thừa khả năng tìm kiếm đối phương nhưng lại ngồi im một chổ” .

Người muốn bên nhau lại không thể bên nhau, người được bên nhau lại trừng phạt nhau bằng cách dày vò lẫn nhau. Nhìn trường hợp của Thế Hiển, mà ngay cả anh cũng thèm muốn, tên Thế Hiển này chọn cách ở cùng Uyển Nhi nhưng lại lạnh nhạt chẳng quan tâm, nhưng khi Uyển Nhi chỉ cần có ý định rời khỏi lập tức hắn dùng đủ thủ đoạn ép Uyển Nhi ở lại, còn anh thì chỉ biết chờ đợi, chờ đợi dù không biết khi nào thì thôi chờ đợi.

Vẫn tự mãn với bản thân buông một câu “ tìm kiếm làm gì, cô ta đã muốn đi thì tốt nhất chẳng cần phải giữ lại”

Thế Hiển bật cười, tên Hoàng Long này đang xem thường hắn sao, hắn là ai chứ một câu nói như vậy tưởng là hắn tin sao, cái người đầu đất này nghỉ gì chẳng lẽ hắn đoán không ra, vậy mà cậu ta còn cứng miệng “ miệng bảo tìm kiếm làm gì?, hành động chẳng phải ở mãi một chổ không chịu đi là đang đợi hay sao” hắn thầm suy nghĩ cho cái bộ dạng không dám thừa nhận của Hoàng Long.

“ xem ra cậu còn ấu trĩ hơn tôi”

“ đúng đúng, cậu cứ chờ xem con lợn đó sẽ xuất hiện như thế nào, thôi tôi còn có việc về đây” hắn vỗ vai Hoàng Long trấn an, cười chào rồi đi khuất dần.

Hoàng Long dập điều thuốc xuống gạt tàn, quay trở lại làm việc trên bàn vẫn khung ảnh xưa anh cằm lên nhìn ngắm một chút rồi lại đặt xuống, kéo ngăn tủ lấy ra một vật nhỏ nhìn trìu mến “ Minh Anh, tôi nhớ lại nhớ em rồi”.

Đôi mắt lại trầm tư sâu lắng, không gian lại im ắng. Những ngày tháng từ lúc Minh Anh rời đi, anh bỏ trốn nỗi nhớ bằng cách lao vào công việc, chỉ những giây phút đó anh mới thôi khó chịu. Có khi thức cả đêm, đến một hai ba giờ sáng cũng chẳng chợp mắt chỉ để hút thuốc rồi nhớ về nó.

Trong mớ lộn xộn ký ức của anh, là hình ảnh cô gái hay cười lại hay ngang bướng, suốt ngày bám theo anh, nếu được anh luôn muốn mình bất tỉnh khi những đoạn ký ức gợi về trong tâm trí. Chưa dừng lại ở đó, có nhiều lúc anh thấy mình thật ấu trĩ trong khi đang đi bên cạnh anh là một cô gái khác, nhưng chỉ cần xuất hiện một bóng dáng ai đó giống “ Minh Anh của anh” anh có thể bất chấp mọi thứ chỉ để đuổi theo dù đó có phải là Minh Anh hay là không.

Từ ngày xa nó, anh cố chấp như thế, lao đầu vào công việc hẹn hò với rất nhiều người chỉ để quên đi nỗi nhớ một người dẫu biết rất rõ rằng khó lắm, điều này qua nhiều lần anh kiểm chứng lại thì quả thực rất vô dụng, chẳng thể quên được chỉ là liều thuốc tạm thời.

“ Hoàng Long, sao lại ngủ trên bàn thế này hả” giọng nói quen thuộc vang vãng trong tâm trí, làm anh giật mình tĩnh dậy cuống cuồng nhìn khắp mọi nơi, chạy ra bên ngoài nhưng thật im ắng chẳng có ai. Anh day tráng mệt mõi, lại nghe tiếng chuông điện thoại.

“ Cậu hai, về ăn cơm chối” giọng nói lắp bắp chưa rỏ từ, bên kia phụng phịu.

“Gấu đó à, thế gấu ăn chưa” anh cong môi cười hiền nói qua điện thoại.

“hửm, cậu ăn gấu ăn” tiểu tử này khi nghe người lớn nói gì mà khiến cậu nhóc không hiểu, là chỉ biết trả lời hửm, rồi nói thêm vài chữ không rỏ nghĩa chỉ có tiếng Hoàng Nhi bên kia đang bày vẻ cho cậu nhóc “ cậu hai về, thì gấu mới ăn”.

Anh lại cười rồi dịu dàng nhấn lại một câu “ cậu hai sẽ về ăn cùng gấu, ok không” .

“ ok”

Chưa đầy 20 phút Hoàng Long đã về đến nhà, còn có thêm sự góp mặt của hai người dưng. Thấy anh bước vào hai người kia liên tươi cười như quen thân, bộ dạng lãnh đạm anh tiến đến bàn ăn với vẻ khó chịu, ban ngày đã đành tối đến cũng chẳng được yên ổn.

“ Bác Khoa, đến nhà tôi có việc gì cần bàn với ba tôi sao?” anh vào thẳng vấn đề.

“ Tất nhiên, việc này khá nghiêm trọng lẽ nào không bàn tính với ba cậu sao được. Phải không Chủ tịch” giọng người đàn ông trăm phần kính nể.

Quan sát ba anh nhận ra ngay, loại người này chẳng mấy sạch sẽ, nhưng cũng lịch sự đáp lại “ vậy ông đừng vòng vo nữa, nói thẳng đi”

“ Vậy chủ tịch đã nói vậy, tôi cũng chẳng dài dòng. Như Nguyệt nhà tôi và cậu Long đây coi như cũng đã quen lâu vậy tại sao không kết thành thông gia, đôi bên con cháu thì hạnh phúc, việc làm ăn thì lại tiến triễn thêm một bước” ông ta lại mở nụ cười giả tạo của mình.

Mẹ anh và Hoàng Nhi nhìn nhau cười, chuyện này quá đổi quen thuộc không khác gì cơm bữa thường ngày hay dùng. Cứ hễ Hoàng Long qua lại ăn tối với các cô gái vài hôm, thậm chí một ngày, họ cũng sẵng sàng dắt con gái đến nhà cầu thân không chút ngại ngùng mà không nghĩ đó chỉ là một phần công việc của anh, chứ chẳng hề có hứng thú với bất kì người con gái nào. Hơn nữa cái người Như Nguyệt ngồi đây thì có ai xa lạ nữa đâu, danh tiếng lẳng lơ nổi danh cả phố rồi, chơi chán là bắt anh trai cô đổ vỏ ư, xem thường gia đình cô quá rồi.

Hoàng Nhi cười khinh miệt nói “ trật tự xã hội bây giờ thay đổi cả rồi, gấu à sau này mà có lấy vợ thì nói mẹ, cô gái của con tầm thường cũng được nhưng đẹp nết lại hiểu chuyện thì phải biết trân quí, mẹ sẽ đêm trầu cau đến rước nghe hông, đừng để con gái người ta mặt dày qua xin cưới hỏi nghe hông”

Đứa nhóc của Hoàng Nhi nào có hiểu gì, chỉ biết gật gật nghe theo lời mẹ nói, bà nội của gấu cũng vui vẻ nhìn cậu nhóc mà chen một câu “ cậu hai của gấu ấy có vợ rồi mà sao ai cũng thích đến làm vợ bé nó vậy nhỉ”.

Cảnh này quá quen thuộc, dường như một tháng xãy ra mấy lần nên anh lười phải nhắc lại, lạnh lùng bỏ lên trên. Hai cha con ngồi đó tức nghẹn trước thái độ không coi ai ra gì đó của anh mà chẳng làm được gì, đùng đùng đứng dậy bỏ về.

Một hồi sau anh thay bộ đồ vest bằng bộ đồ đơn giản mặt nhà, vừa thấy anh chú nhóc liền chạy tới ôm lấy một bên chân, Hoàng Long bế xốc cậu nhóc lên, cùng gia đình dùng bữa.

“ sau này những trường hợp như thế, không cần phải tiếp, đuổi thẳng là được”

“ Long, hay là nghe ta sang Mỹ đi. Ở Việt Nam chúng ta có thể giao cho người khác phụ trách” không rõ lần này là lần thứ bao nhiêu ba anh đưa ra đề nghị này.

“Mình à, giờ là đang ăn cơm đấy. Biết rõ câu trả lời rồi mà cứ hỏi quài à” mẹ anh nhăn nhó, lâu lâu mới về ăn bửa cơm. Vậy mà lúc nào cũng công việc, thêm việc bà hiểu rõ anh, dù không rõ bà cũng muốn anh ở đây đợi Minh Anh về.

“ Vâng, vâng tôi sai, tôi xin lỗi mình,thôi cả nhà ăn cơm” ba anh cười hậu, dịu dàng xin lỗi vợ mình.

Bà quản gia quan sát thấy mấy hôm nay Hoàng Long hay đau đầu nên có nấu canh Từ mang đến cho anh, mỗi lần như vậy anh đều tỏ ra khó chịu, canh Từ này là chính Minh Anh dặn dò làm cho anh ăn mỗi khi tái bệnh, ban đầu anh đã đỗ đi không thèm đói hoài tới, nhưng rồi nữa đêm lại xuống bếp thưởng thức, dần dần rồi lại thói quen.

“Thím à, chẳng phải Hoàng Long không thích ăn sao. ” Mẹ anh quan tâm nói.

“vâng, tôi sẽ dọn dẹp ngay”

“Không cần đâu, tôi sẽ ăn phải mạnh khỏe để khi cô ta về, xem cháu tốt như thế nào mới phải”

Không ai nói thêm gì điều gì cả, không khí lại trầm lắng xuống chỉ còn tiếng khúc khích của Gấu mà thôi.

Đôi mắt của Hoàng Long vẫn u tối sau bao năm, anh sống như một vật thể tự do sống cho tròn chứ chẳng có ý nghĩa nào cả, sống trong chờ đợi mà chẳng biết khi nào thì kết thúc. Ai nấy đều biết đều thấy được ngược lại vời lời nói vô tâm, lạnh lùng thái độ của bản thân thì lúc nào hành động của anh đã chỉ rỏ, bản thân anh chưa bao giờ từ bỏ Minh Anh, từ bỏ tình cảm giữa hai người, xa vạn dạm cũng được miễn là xin đừng bao giờ quên nhau, chỉ cần nơi đau đó trên thế giới này vẫn còn hơi thở của đối phương còn tồn tại là đủ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.