Editor: Ngọc Nguyệt
Không thể hiểu được suy nghĩ của Sebastian,
Tia chỉ có thể quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, để tự trấn an tâm
tình không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn.
Tiết khoa học tự nhiên, tự do luận văn, chế tác mô hình, một nhóm từ ba đến năm người hoàn thành.
”Xin chào, tôi có thể gia nhập nhóm các cậu không?”
”Xin lỗi, chúng tôi đã đủ người.”
”Xin hỏi...”
Tia hỏi vài người đều bị từ chối, không khỏi có chút nhụt trí. Nghĩ đến nếu nàng vẫn là nữ bá tước Phantomhive, tuyệt đối không phiền như thế,
không cần mở miệng đã có rất nhiều người đến mời nàng.
Đang lúc nàng chán ngán thất vọng, một giọng nói vang lên:
”Cậu, xin chào, nếu không, không ngại, cậu, cậu có thể vào nhóm bọn tôi, tôi, bọn tôi chỉ có hai hai người, còn thiếu một người.”
Tia kinh ngạc nhìn thiếu niên đang nói chuyện. Bộ dáng tuấn tú, đáng tiếc lại nói lắp.
Thấy nàng không trả lời, mặt thiếu niên đỏ lên. “Nếu không, không muốn thì cũng không sao.”
Tia vội nói: “Không, tôi đồng ý, thực ra tôi rất vui khi có thể vào nhóm các cậu.”
Thiếu niên cẩn thận nhìn Tia, thấy vẻ mặt nàng chân thành, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
”Vậy tốt quá rồi.”
Hắn vẫy tay, một cô gái dáng người mập mạp đi tới.
”Fin, Finnie, chúng ta có, có bạn mới.”
Cô gái tò mò nhìn Tia một cái, rủ mắt, khẩn trương nói: “Chào cậu.”
Thiếu nam giới thiệu. “Tôi là, là Cory Quarter, đây là Finnie Catter.”
”Tôi là Hilia Damien.”
”Ừm. Không biết cậu, cậu có rảnh, chúng ta có thể, có thể tìm nơi, nơi khác thảo luận chuyện bài tập.”
”Có rảnh, chiều nay tôi không có tiết.”
Ba người tìm được phòng nghỉ nhỏ ở tầng dưới cùng. Trong tòa thành không
hề thiếu phòng, học viên có thể thoải mái nghỉ ngơi đọc sách. Lò sưởi
trong phòng nghỉ tỏa nhiệt ấm áp.
Tuy Cory nói lắp, nhưng cũng
không tự coi đó là sự sỉ nhục với mình, ngược lại rất hay nói. Mới đầu
nghe hắn nói chuyện lắp bắp khiến người ta không kiên nhẫn nghe, lâu dần cũng không khó chịu như vậy.
Đã một khoảng thời gian rất lâu
rồi, Tia mới nói chuyện thoải mái không gánh nặng, không tâm kế với
người khác, cảm giác không tệ. Cory thấy nàng không lộ ra vẻ chán ghét
gì, càng hứng trí nói chuyện, ngay cả Finnie ít nói cũng bắt đầu thảo
luận.
Ba người dần trở nên thân thiết. Khi tạm biệt, ba người hẹn chiều hôm sau tiếp tục thảo luận.
Sáng sóm hôm sau, Tia vén rèm nhìn bên ngoài, phát hiện tuyết rơi, khoảng từ nửa đêm hôm qua, mái nhà tích một lớp tuyết.
Đối với người kiếp trước sinh ra ở một thành phố phía nam như Tia mà nói,
tuyết là một thứ hiếm lạ. Nhìn bông tuyết từ trên trời bay xuống như
lông ngỗng, nàng nhịn không được đeo giày, ra ngoài cảm thụ.
Thời gian vẫn sớm, hơn nữa lại còn có tuyết, trong vườn trường không có lấy
một bóng người, trừ tiếng bông tuyết hạ xuống đất, không còn tiếng động
nào khác.
Tia một mình dạo bước qua con đường bị tuyết bao phủ,
hạt tuyết rơi trên tóc, quần áo nàng. Rất nhanh, tóc của nàng đã ướt
nhẹp, khí lạnh nhè nhẹ xuyên qua quần áo khiến nàng run rẩy vì lạnh.
Nàng ngẩng đầu, ngây ngốc nở nụ cười với bầu trời âm u và bông tuyết
trắng bay xuống.
Làm ra hành động như đứa ngốc, một lần nữa lý
trí lại chiếm thượng phong, nàng kéo cơ thể dã hơi tê cứng về, bây giờ
dù nàng có bị cảm, cũng không có một ai quan tâm chăm sóc.
Chưa
đi được xa, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và tiếng
quát tháo. Tia không khỏi tò mò -- chẳng lẽ cũng có người giống nàng
nhàn hạ đạp tuyết ngắm cảnh? Nàng lặng lẽ đứng sau một gốc cây to nhìn.
Ian cau có, tức giận đi thẳng một mạch về phía trước, không chút để ý đến Joel ở đằng sau đang gọi.
”Ian, đừng như thế, nghe tôi nói này!”
Joel đổi theo, bắt lấy cánh tay hắn. Thế này Ian mới không thể không dừng lại.
”Nghe tôi nói này, Ian!”
”Tôi không muốn nghe!” Tiếng hét chói tai của Ian đánh gãy lời Joel, đôi mắt lam xinh đẹp nổi lên một tầng hơi nước. “Tôi biết là tôi hại cậu! Giờ
cậu đổi ý rời đi cũng chẳng sao cả, để một mình tôi nhận tội là được!”
”Đừng nói mấy lời trẻ con như thế!” Joel nôn nóng. “Cậu biết rõ chỉ cần là vì cậu, tôi luôn nguyện ý làm, chẳng sợ cậu muốn cả thế giới, tôi cũng sẽ
dâng lên cho cậu. Hay nhất định phải để tôi xé nát trái tim này ra cậu
mới hiểu?!”
”Không, tôi biết, tôi biết! Nhưng...” Ian nghẹn ngào, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra bi thương và bất lực, hiện ra vài phần điềm
đạm và đáng yêu.
Joel không nhịn được ôm hắn vào lòng. “Tôi biết
giờ cậu rất khó chịu, tôi thật hận bản thân không thể thay cậu nhận hết
đau khổ đó. Nhưng vì tương lai của chúng ta, đành phải ủy khuất cậu chịu đựng. Chỉ cần qua thời gian này, chờ mọi chuyện lắng xuống, tất cả sẽ
như trước kia.”
”Thật sao?” Ian ngẩng đầu, giống như đứa trẻ bất lục thấp giọng hỏi.
”Tôi thề!” Joel trịnh trọng trả lời.
Ian ôm lại hắn, đầu tựa vào trước ngực hắn lẩm bẩm: “Tôi biết rồi, tôi sẽ
nghe theo lời cậu, chỉ cần đừng bỏ tôi, tôi không có gì cả, chỉ có cậu
mà thôi.”
Joel ôn nhu: “Sẽ không có chuyện đó đâu, trên đời này người tôi yêu nhất là cậu, vĩnh viễn là cậu.”
Nhìn hai người hôn nhau, Tia ôm khuôn mặt hồng hồng của mình, nhẹ nhàng rời
đi. Đối với nàng, chuyện ngẫu nhiên gặp được cảnh đam mỹ này thật sự quá kích thích.
Đã đi rất xa, tâm tình kích động của nàng mới bình
tĩnh trở lại. Suy đoán lúc trước được chứng minh khiến nàng rất sung
sướng, đồng thời cũng có một cảm giác “A, thỏa mãn rồi“.
Tia trở về phòng ngủ sửa sang lại chút rồi đi học.Trên lớp học, nàng nhìn Maia và Kala, đại khái vì lần trước thiếu chút nữa
là Tia bị thương, khiến hai cô biết điều hơn một chút, chỉ khinh miệt
nhìn nàng vài lần, không hành động, để cho nàng thấy thanh tịnh không
ít.
Buổi chiều, Tia đến gặp Cory và Finnie. Thảo luận một hồi, ba người quyết định đầu đề, phân nhiệm vụ.
Tia hỏi bóng gió về nữ bá tước Phantomhive. Tin tức được truyền nhanh
chóng, hơn nữa nữ bá tước cũng coi như là danh nhân, nên Cory và Finnie
cũng nghe đến một ít tin đồn về nàng. Họ nói quản gia của nữ bá tước
thay nàng xin nghỉ, thực ra nữ bá tước đang hôn mê, đến nay vẫn chưa tra ra nguyên nhân.
Cơ thể của mình không chết cũng không bị hắn làm gì, Tia lặng lẽ thở phào. Cứ nói nàng không còn thân phận tôn quý kia
nữa, nhưng vẫn muốn giữ lại đường lui cho bản thân, tham lam là bản tính của con người, ai cũng không tránh được.
Cory lắp bắp nói ra suy nghĩ của hắn -- mưu sát, thi thể, liên tục có học viên hôn mê vào viện, dường như tất cả những gì bất hạnh đều tập trung xảy ra ở đây trong lúc này, chuyện này giống như học viện bị nguyền rủa.
Tia và Finnie
nghe lời nói bất bình tức giận của hắn, liếc nhau, đều thấy sự bất đắc
dĩ trong mắt đối phương, không khỏi nhìn nhau cười. Vẻ mặt Finnie tươi
tỉnh hơn, do dự lấy ra một túi điểm tâm.
”Đây là bách quy tôi nướng, cậu muốn thử không?”
”Vậy cảm ơn.” Tia cầm lấy bánh, cắn một miếng, ánh mắt sáng ngời. “Thật ngon!”
”Cậu không cần cố ăn, tôi biết vị hơi nhạt, không đủ độ ngọt.”
”Không không không, vị rất vừa. Nói thật tôi cũng không thích đồ ngọt quá.”
Tia chân thành nói. Từ khi không có Sebastian bên cạnh, nàng cũng chưa
thấy điểm tâm nào có thể hợp khẩu vị của nàng.
”Thật sao? Thật tốt quá!” Finnie vui vẻ đến đỏ mặt.
Cory dừng nói, phát hiện hai người bạn đang vui vẻ chia sẻ bánh quy, không nghe hắn nói, tức giận càng nói lắp.
”Cậu, cậu sao, sao có thể làm như, như, như vậy! Rất, rất quá đáng!”
Tia và Finnie chột dạ liếc nhau. Finnie nhanh trí rót trà đưa cho Cory
thông họng, Tia quay sang bài tập, bày ra vẻ mặt “khiêm tốn, xin chỉ
giáo“.
”Vấn đề này, tôi chưa thực sự hiểu.”
Ai cũng thích
lên mặt dạy đời, Cory cũng không ngoại lệ, hơn nữa hắn cũng không thật
sự tức giận, rất nhanh bị Tia dời đi lực chú ý. Trải qua thời gian này,
quan hệ ba người càng thêm thân mật.
Dưới sự trợ giúp của Cory, Tia hoàn thành bài tập còn nợ. Nàng chọn buổi chiều không tiết học đi nộp bài tập.
Tia nhẹ nhàng gõ hai tiếng trên cửa, bên trong truyền ra giọng nói trong trẻo dễ nghe của Luciaster.
”Mời vào.”
Nàng đẩy cửa vào, có chút kinh ngạc phát hiện trong phòng không chỉ có mỗi
Luciaster, Joel cũng ở trong. Bởi vì trùng hợp nhìn thấy hắn và Ian ôm
nhau, vừa thấy hắn, tự nhiên Tia có chút xấu hổ.
Nhìn thấy Tia, Luciaster cũng hơi ngạc nhiên, những vẫn cười. “Tiểu thư Damien, ngại quá, phiền em chờ một chút.”
Tia gật đầu, đứng một bên quan sát căn phòng. Trừ cái bàn trước mặt
Luciaster còn ngăn nắp một chút, những nơi khác đều rất lộn xộn, trên
giá sách có nhiều loại sách cũ. Thoạt nhìn như có người từng sửa sang
lại, nhưng cuối cùng không thể không thừa nhận thất bại mà đối mặt với
đống lộn xộn này.
Joel liếc Tia một cái, ánh mắt như nhìn mấy
dụng cụ bình thường. Hắn nhìn Luciaster, thản nhiên nói: “Giáo sư, buổi
tối gặp lại.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Luciaster nhìn hắn ra khỏi phòng, giới thiệu với Tia: “Cậu ấy là Joel Schilde, có quan hệ huyết thống với nữ hoàng điện hạ.”
Tia không biết nên nói gì, chỉ gật đầu.
Luciaster dường như muốn mời Tia ngồi, nhìn trái phải phát hiện không có ghế,
ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, trong phòng rất bừa bộn. Khoa lịch sử đều
thích thu thập đồ cũ, lưu giữ nhiều thứ, muốn sửa sang cũng không xong.”
Tia cười cười. “Không sao. Phải rồi, em đến nộp bài tập lần trước.”
Luciaster nhận lấy bài tập của nàng, lật từng trang.
”Tốt lắm. Em xem, chỉ cần em chịu làm, cũng không thua kém ai.”
”Em hiểu.”
”Dạo này thế nào rồi? Không gặp chuyện gì phiền phức chứ?” Luciaster uyển chuyển hỏi.
Tia lắc đầu. Tuy cũng có vài người đến làm phiền, nhưng trong mắt nàng, mấy chuyện đó vẫn còn cách xa ngưỡng phiền lòng.
Nhưng lời phủ nhận của nàng trong mắt Luciaster lại thành có chuyện mà không muốn nói. Hắn không hỏi tiếp.
”Đúng rồi, tối nay tôi đảm nhiệm quản lý câu lạc bộ, em muốn tới không?”
Luciaster chỉ thuận miệng hỏi, Tia không khỏi kinh ngạc.
”Đừng lo, chỉ là câu lạc bộ bình thường thôi, em sẽ thấy mọi người đều rất tốt.”
”Cảm ơn ý tốt của thầy, nhưng...”
Tia không nói hết lời, nhưng Luciaster biết nàng từ chối.
Hắn gật đầu: “Tôi tôn trọng ý kiến của em. Nhưng tôi thật sự cho rằng em
nên đến, tham gia một ít hoạt động như vậy không có gì thiệt cho em. Có
thể em sẽ giao lưu với bạn bè, đối với những đứa trẻ đến tuổi em, bạn bè là tài phú quý giá nhất.
Nhìn vụ cười ôn hòa cổ vũ của Luciaster, Tia do dự một chút, quyết định nhận ý tốt của hắn.
”Vâng, em tin thầy nói đúng.”
Luciaster vui vẻ. “Tốt quá. Tôi cam đoan em sẽ không hối hận quyết định này. Tối
nay bảy giờ phòng lớn phía Tây tầng ba. Đương nhiên, nếu cần, tôi có thể đưa em đến.”
Tia lắc đầu: “Không cần, em nghĩ em có thể tự tìm được.”
”Được, đến lúc đó gặp.”