Thân Ái Hắc Quản Gia

Chương 8: Chương 8: Đêm tập...




Leopold thu lại bộ đàm, nhìn quét một vòng hai người cùng nhau đi ra theo dõi, nhiệm vụ của bọn họ mới hoàn thành một nửa.

Sau khi bọn họ rời đi không lâu, một cảnh vệ trên mặt đất bỗng nhiên giật giật ngón tay, hắn mở mắt ra, kéo thân thể bị thương nặng về phía trước. Phía dưới bàn đánh bóng phía trước có một nút cảnh báo khẩn cấp. Vết thương trên người hắn không ngừng trào ra máu, nhiễm đỏ cả sàn cẩm thạch, mỗi chỗ đều lưu lại vết máu. Hắn nâng tay, khi ngón tay run run sắp chạm được cái nút màu đỏ, đột nhiên đầu đau nhói, thế giới trước mắt bị bóng tối nuốt chửng.

“Xin lỗi nhưng ta đã mong đợi đêm này thật lâu, không thể bị ngươi phá hủy như vậy.” Sebastian nhẹ giọng nói, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ tươi cười sung sướng.

Xe cảnh sát quay lại, khi cách cửa phòng bảo vệ không xa, đột nhiên tốc độ chậm lại, hoàn toàn dừng lại, động cơ cũng tắt. Khiến cho tên cảnh vệ trong phòng nhỏ đi ra, cảnh giác chậm rãi đến gần.

“Có chuyện gì?” Hắn cách một khoảng hỏi.

Leopold từ trên xa xuống, như bất đắc dĩ trả lời: “Không biết, có thể là động cơ có vấn đề, đây là xe cũ.”

Cảnh viên thử khởi động xe lần nữa, chỉ nghe tiếng động cơ chạy. Một cảnh viên khác xuống xe, xốc động cơ lên chụp, một tay giơ đèn pin xem máy móc.

Cảnh vệ lễ phép hỏi: “Có cần hỗ trợ gì không?”

Leopold nghĩ nghĩ: “Có thể mượn điện thoại không?”

Cảnh vệ phản xạ có điều kiện nhìn về lâu đài, từ đây về chỗ đó có một khoảng cách dài.

“Trong phòng nhỏ của bảo vệ có điện thoại, bất quá không thể sử dụng quá lâu, để phòng có chuyện xảy ra.”

“Ta chỉ cần nói vài câu, cho mượn một chút.”

Cảnh vệ mở bộ đàm, nói vài câu với đồng bạn. Leopold đi đến phòng nhỏ, hắn ở lại tại chỗ, nhìn chằm chằm hai cảnh sát bận rộn với cái xe.

Ở lại trong phòng bảo vệ là một cảnh vệ trẻ tuổi, có khuôn mặt dài tàn nhang. Thấy Leopold đi vào, hắn chỉ chỉ cái bàn.

“Điện thoại ngay trên bàn.”

Leopold cầm microphone để lên tai, ấn vài số, sau đó nghi hoặc nhìn microphone.

“Kỳ quái, sao điện thoại không dùng được?”

Cảnh vệ trẻ tuổi lắp bắp kinh hãi, bước dài đi đến cạnh bàn, lấy microphone. Thừa dịp ở phía sau hắn, Leopold đâm vào chỗ tim hắn một dao.

Ở chỗ xe cảnh sát, cảnh viên kiểm tra động cơ đứng dậy, nhìn cảnh vệ đứng một bên, nói: “Xin lỗi nhưng ngươi có thể cầm giúp ta đèn pin không?”

Cảnh vệ làm theo, hắn đứng bên phải cảnh viên, chiếu đèn cho hắn.

Cảnh viên làm động tác xoay người, thực tế là nâng cánh tay phải, đánh bằng khuỷu tay vào mặt cảnh vệ. Cảnh vệ cảm thấy đau nhức trên mặt, tầm mắt có chút mơ hồ. Nhiều năm huấn luyện khiến hắn cũng không hoảng hốt, hắn lui về sau từng bước, đồng thời rút súng thương, bắn một phát súng tới chỗ cảnh viên theo trí nhớ.

Tên cảnh viên đang muốn tiến gần để thêm một kích nữa, nhưng chưa bước được, thân thể mềm nhũn, gục về phía trước. Nhưng mà cơ hồ, cùng lúc, xe cảnh sát bị trục trặc bỗng nhiên di chuyển, không đợi cảnh vệ phản ứng, đã lăn qua, nghiền nát hắn.

Xe cảnh sát đi qua mấy mét nữa mới dừng lại, cảnh sát giả mạo xuống xe nhìn cảnh vệ bị ép tới huyết nhục mơ hồ, một cảnh sát giả khác bị thương mất nhiều máu, không thể sống.

Leopold khống chế tiếng khi mở cửa sắt, cửa sắt chậm rãi mở ra. Cảnh sát giả chạy đến cửa sắt, dùng sức. Theo tín hiệu, sớm mai tại cửa sắt, vài chục người sẽ nhanh chóng tiến vào.

Người đàn ông cao lớn không thể nghi ngờ là thủ lĩnh, đi tới chỗ Leopold. Trước ngọn đèn ở cửa phòng bảo vệ, khuôn mặt hắn có chút âm trầm. Cặp mắt hình tam giác thoạt nhìn hung ác mà điên cuồng.

“Ngài tham dài đúng là tham dài, ngay cả việc đột nhập vào nhà người ta đều chuyên nghiệp hơn cả chúng ta!” Giọng nói của hắn có chút khàn khàn.

Leopold như hoàn toàn không nghe thấy ý châm biếm trong giọng nói của hắn, lạnh nhạt trả lời: “Ngươi biết rất rõ vì sao ta làm như vậy, ngài Charlos.”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Charlos trả lời có lệ.

Leopold nhíu mày, đang muốn mở miệng, đột nhiên trong rừng cây xuất hiện ánh sáng đèn pin, hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Ánh sáng đèn pin biến mất, sau đó là giọng nói cố ý đè thấp.

“Đừng nổ súng, là ta, Billy!”

Charlos cười: “Là nằm vùng Billy của chúng ta, để hắn lại đây đi!”

Trong rừng cây xuất hiện một thiếu niên tóc hồng thấp bé, nếu Arclund ở đây, liền có thể nhận ra hắn là tân đội viên mới vào đội cảnh vệ không lâu.

“Bên trong thế nào?” Charlos nói.

Billy có vài phần ngại ngùng, lộ ra tươi cười nịnh nọt, hưng phấn trả lời. “Ta đã chặt đứt đường dây điện thoại trong lâu đài. Nô bộc và cảnh vệ đều ngủ trong phòng.”

“Làm tốt lắm!” Charlos gật đầu với một người đàn ông bên phải hắn. “Ngươi mang một đội đi qua, nhớ kỹ, một người cũng không thể để chạy. Billy, ngươi dẫn đường cho bọn hắn.”

“Không thành vấn đề!”

Được Billy chỉ dẫn, vài người lặng lẽ tiến vào lâu đài.

Leopold thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nhắc nhở: “Nhớ kỹ, ta chỉ có thể kéo dài thời gian giúp các ngươi đến hừng đông.”

“Cứ tin ta, lúc hừng đông, chắc chắn bọn ta sẽ có thứ bọn ta muốn.” Charlos tự tin trả lời.

Leopold không nói gì nữa, xoay người đi đến chỗ xe cảnh sát. Tuy vừa đánh ngã hai người, nhưng ở trong đêm tối ban đêm, cũng không thể nhìn ra vết máu dính trên thân thể.

Charlos nhìn hắn lái xe rời đi, trong mắt hiện lên một chút tàn khốc. Hắn nhổ một bãi nước miếng, mang theo thủ hạ đi vào lâu đài. Cảnh sát giả mạo cùng một đạo tặc giữ lại, bọn họ giấu thi thể vào đường xe chạy.

Trước tòa nhà chính là quảng trường nhỏ, từ màu sắc đá cẩm thạch, đến mặt cỏ được bảo dưỡng vô cùng tốt, tác phẩm điêu khắc động vật và lùm cây.

Người đột nhập vừa bước lên quảng trường, đột nhiên tiếng súng vang lên, vài tên đạo tặc lên tiếng trả lời rồi ngã xuống, những người khác vội tìm cách che dấu. Sau pho tượng xuất hiện bóng dáng vài cảnh vệ, hiển nhiên cảnh vệ tuần tra đã phát hiện người đột nhập...chỉ tiếc đã quá muộn.

Bằng vào nhân số và vũ khí chiếm ưu thế, nhóm người đột nhập nhanh chóng khống chế cục diện. Charlos để thủ hạ bao vây cả lâu đài, phòng có người chạy thoát.

Không ngừng có cảnh vệ thương vong, còn lại đều rút lui. Hơn mười phút sau, một cảnh vệ cố chống cự không cam lòng ngã xuống. Đạo tặc di chuyển ở bốn phía, tìm kiến những cảnh vệ có thể trốn.

Charlos mang theo vài thủ hạ, lập tức tìm được lầu hai. Hắn không gặp trở ngại tìm được phòng ngủ có cửa khắc hoa, thô bạo đá văng cánh cửa, nhưng lập tức hắn phát hiện, chào đón hắn là một gian phòng không bóng người.

Ước chừng một khắc trước, một cảnh vệ không đợi Tia nói 'Vào đi' thì đã vội vàng đẩy ra cửa gỗ. Vẻ mặt lo lắng, thở hổn hển, tuy nhiệt độ ban đêm xuống rất thấp nhưng trên trán hắn lại đầy mồ hôi.

“Tình huống khẩn cấp, tiểu thư, ngài phải lập tức rời khỏi lâu đài!” Hắn vội vàng nói.

Vẻ mặt Tia ngưng trọng. “Xảy ra chuyện gì?”

“Có người xông vào...không biết là họ vào bằng cách nào, và liên lạc với bên ngoài, tóm lại, vì sự an toàn, ngài lập tức rời đi!” Cảnh vệ liếm đôi môi khô khốc, đứt quãng nói.

Cảnh vệ bất chấp chuyện nghi lễ, tới chỗ cửa sổ. Tuy bóng đêm dày dặc, hắn vẫn thấy bóng dáng địch nhân bao vây lâu đài.

“Chết tiệt, đã quá muộn, tiểu thư, ngài...”

Đột nhiên hắn ngừng lại, vô cùng buồn nản phát hiện không có biện pháp gì có thể đưa Tia an toàn đi ra khỏi lâu đài. Nhưng chức trách trên vai hắn khiến hắn kiên định. “Xin yên tâm, tiểu thư, cho dù có phải liều mạng, chúng ta vẫn nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư an toàn!”

“Ta không đồng ý làm vậy.” Một giọng nói phản đối.

Tia và cảnh vệ đồng thời quay đầu nhìn cửa phòng, khi bọn họ chuyên chú với tiếng súng ngoài kia, Mey-Rin đi đến.

“Không nói tỷ lệ thành công thấp thế nào, các ngươi cũng không thể bảo đảm tiểu thư an toàn.” Nàng nghiêm khắc nói.

Cảnh vệ mặt đỏ bừng, không phản bác.

Giọng Mey-Rin dịu đi. “Bây giờ hãy thực hiện chức trách của ngươi, để cho chúng ta tranh thủ thêm thời gian, tiếp theo cứ giao cho ta.”

Cảnh vệ muốn mở miệng phản đối, nhưng vẻ mặt Mey-Rin tự tin khiến hắn đổi ý. Hắn tin tưởng vô luận tiếp theo Mey-Rin làm gì, nàng đều đặt sự an toàn của Tia lên hàng đầu.

Hắn nghiêm túc trịnh trọng nói: “Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ kéo dài thời gian.”

Nói xong, hắn xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Tia thở dốc, lại không biết nên nói gì.

“Tiểu thư, ngài khoác thêm áo khoác vào, sau đó đi theo ta.”

Giọng nói Mey-Rin khẩn cầu và lo lắng khiến cho Tia hiểu được bây giờ vấn đề không phải thời gian, nàng yên lặng làm theo.

Đi theo Mey-Rin, hai người vào tàng thư thất. Trước đây đã giới thiệu, đây là một phòng lớn hình trứng, không có cửa sổ, bốn vách tường là giá sách cao tận trần nhà, lo sưởi đối diện cửa. Giữa phòng là bàn trà hình chữ nhật, xung quanh là sô pha.

Mey-Rin tiến lên, cuốn 'Oxford bách khoa từ điển' khiến người ta líu lưỡi vì độ dày, sau đó để bàn trà sang một bên. Nàng nhẹ nhàng ấn xuống sàn, xuất hiện một ô vuông.

“Đây là?” Tia không chút che giấu cảm xúc kinh ngạc.

“Ta nhớ trước đây ngài đã từng hỏi trong lâu đài có mật thất không, tổ tiên gia tộc Phantomhive tự tin vào lực lượng của mình nên khinh thường loại kiến tạo này, nhưng suy nghĩ cho sự an toàn của hậu nhân, vẫn bí mật làm một chỗ ẩn thân. Chỉ sợ buổi tối hôm nay chúng ta không thể không dùng nó.” Mey-Rin bình tĩnh giải thích.

“Ngài đi vào sẽ phát hiện có một cơ quan nho nhỏ, để mở cánh cửa này.” Nàng lại nói. “Ta tin ở bên trong có lỗ thông khí, ngài sẽ không cảm thấy khó thở. Ta khẩn thiết hy vọng ngài ở đây, cho đến khi toàn bộ địch nhân rời đi, cứu viện tới mới thôi. Ngài vào đi!”

Mey-Rin thúc giục, Tia đi vào chỗ ẩn thân, trước khi cửa đóng lại, nàng lo lắng hỏi: “Nhưng còn các ngươi?”

Mey-Rin nắm tay tay trước ngực, dùng giọng nói khi cầu nguyện. “Ngài không cần lo lắng cho chúng ta. Ngài chỉ cần nhớ kỹ, sinh mệnh của ngài quan trọng hơn tất cả mọi người ở đây. Gia tộc Phantomhive có thể sẽ có thêm một bộc dịch mới, một nữ bộc mới, nhưng không thể có một vị chủ nhân mới!”

Tia hơi chấn động, ánh mắt lộ ra khiếp sợ và mờ mịt nhìn Mey-Rin.

Sàn khép lại, nếu không phải biết vị trí, tuyệt đối không phát hiện dưới đây còn có một tường kép bí mật. Mey-Rin để bàn trà về chỗ cũ, lại để thư phòng như cũ, chắc chắn mọi thứ đều khôi phục vẻ ban đầu, nhanh chóng rời đi.

Dường như là đồng thời, Charlos hùng hổ đá văng cửa phòng ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.