Editor: Ngọc Nguyệt
Tia mở mắt, cảm giác như vừa chạy Marathon xong, mỗi khối cơ thể đều đau
đớn đến tận xương. Nàng ngồi dậy, lắc lắc đầu, sau đó phát hiện nàng
đang nằm trong một phòng ngủ xa lạ.
Nàng lắp bắp kinh hãi, cẩn
thận đánh giá bốn phía. Cảnh sắc ngoài cửa cổ có chút quen mắt nói cho
nàng biết nơi này vẫn là ký túc xá của học viện Tam Nhất, chẳng qua
không phải phòng của nàng.
”Sebastian?”
Tia gọi một tiếng. Nhưng tên quản gia đó lại không xuất hiện trước mặt, chính xác hơn là
không có ai đáp lại nàng, trong phòng ngoài nàng ra không còn những
người khác.
Nàng cảm thấy kỳ quái. Nàng chắc chắn người kia sẽ không để nàng ở một nơi xa lạ, nhưng không biết tại sao mình lại ở đây.
Vậy thì, đã xảy ra chuyện gì?
Tia bò xuống giường. Đối diện giường ngủ là bàn trang điểm màu hồng, đồ
trang điểm và mấy thứ đồ khác lộn xộn trên bàn. Nàng đi đến trước bàn
trang điểm, nhìn vật trên bàn. Lơ đãng nhấc đầu, bỗng nhiên ngây ngẩn.
Xuất hiện trong gương trang điểm là một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi,
tóc quăn, mắt nâu, hai bên má có vài vết tàn nhang. So với khuôn mặt
tinh xảo Tia đã quen thuộc kia, khuôn mặt này chỉ có thể gọi là thanh
tú.
Nhìn thiếu nữ hoàn toàn xa lạ trong gương, Tia quả thực có
chút không biết nên khóc hay cười. Linh hồn nàng lại một lần nữa vào cơ
thể người khác. Vấn đề là lúc này, nàng mượn cơ thể ai?
Tia lại nhìn bốn phía xung quanh, chú ý đến tớ giấy trên tủ đầu giường bị đèn bàn đè lên. Nàng cầm lên, trên giấy có vài dòng.
Cha mẹ thân yêu
Con xin lỗi, con lại để hai người thất vọng rồi, nhưng con thật sự không
tiếp tục được nữa. Nghĩ đến tương lai, con chỉ thấy bi thương và tuyệt
vọng, không có gì đáng hy vọng hay thay đổi. Thật thống khổ! Con không
thể chịu được nữa, trừ cái chết, con không nghĩ ra có cách giải quyết
nào tốt hơn. Có lẽ cái kết này đều tốt cho tất cả mọi người. Vĩnh biệt!
Con gái, Hilia.
Bức di thư này và lọ thuốc ngủ ở đầu giường cũng đủ khiến Tia đoán được chuyện.
Nàng nhớ hình ảnh cuối cùng kia -- một vụ nổ mạnh, đánh bay linh hồn nàng,
sau đó bởi vì nguyên nhân nào đó, linh hồn tạm thời không thể trở lại cơ thể, cũng không thể tồn tại lâu dài bên ngoài, mà trùng hợp, thiếu nữ
tên Hilia này lại tự sát, linh hồn của nàng tiến vào thân thể thiếu nữ.
Tia quay lại trước bàn trang điểm, tay xoa xoa khuôn mặt thiếu nữ trẻ tuổi, tiếc than. “Cô thật sự là ngốc, trên đời có chuyện gì là không qua được đâu? Cô còn trẻ như vậy, cuộc sống chỉ như mới bắt đầu. Bây giờ có phải đang hối hận không?”
Nàng lắc đầu. Xuất phát từ trực giác nào
đó, nàng cẩn thận bỏ di thư và lọ thuốc vào ngăn kéo đầu giường. Sau đó
nàng tìm kiếm trong phòng ngủ.
Thông qua vài giấy tờ chứng minh
thân phận, nhật kí và thư tín, Tia đã biết rõ chủ nhân thân thể này tên
Hilia Damien, năm nay mười sáu tuổi, là một học viên trong số ít những
người là thường dân. Cha cô là một kiến trúc sư, chuyện làm giàu là mười mấy năm mới được, tuy tài sản không ít, nhưng thế nào cũng không thể so sánh với thế gia quý tộc trăm năm. Đưa con gái vào học viện Tam Nhất,
cũng là đánh gãy ý nghĩ của đám người ngoài. Đáng tiếc Hilia tính tình
hướng nội yếu đuối, không giao tiếp tốt được, trong học viện vì địa vị
thấp nhất, thường xuyên bị người bắt nạt. Nàng cũng không biết phản
kích, chỉ có thể viết thư về muốn nghỉ học, lại liên tiếp bị từ chối,
tuyệt vọng, cuối cùng nàng lựa chọn cách giải quyết không tốt đẹp này.
Tuy đã hiểu một chút tình cảnh này, nhưng nên phản ứng thế nào, Tia vẫn
không rõ. Lúc trước nàng tốn không ít thời gian, âm thầm để tâm lý bình
tĩnh, mới tiếp nhận chuyện xuyên qua này. Không ngờ thật vất vả thích
ứng thân phận mới rồi, lại lần nữa vào cơ thể người khác, cảm giác như
những việc nàng làm trước đấy đều uổng phí, lại phải làm lại.
Ngơ ngác ngồi một lúc lâu, Tia mới bị cơn đói khát gọi về. Để ý thời gian,
đã là giữa trưa hôm sau. Nàng vứt bỏ suy nghĩ vô dụng này, quyết định
vấn để dân sinh trước.
Lấy thân phận Hilia, sẽ chẳng có chuyện
người hầu tự mang đến, muốn ăn nhất định phải đến nhà ăn học viện. Tia
sắp xếp giấy tờ rồi lấy tiền.
Trong túi quần áo không ít, một năm bốn mùa đủ mọi thứ, nhưng cũng khiến nàng thấy có chút khó khăn. Trước
đây y phục của nàng không phải do nữ hầu quản lý thì cũng là do
Sebastian, đến đâu mặc bộ nào, bọn họ đã chuẩn bị sẵn, hoàn toàn không
cần nàng cân não.
Ánh mắt nàng liếc qua đống quần áo, bỗng nhiên
chú ý với một thứ gì đó màu trắng ở đáy. Tò mò lấy ra, hóa ra một cái
váy màu trắng dùng cho lễ hội. Váy còn mới, đáng tiếc trên làn váy có
một vết bẩn.
Tia có cảm giác quen mắt, như đã nhìn thấy ở đâu.
Nghĩ nghĩ, cũng không nhớ được, nhưng không phải để ý quá mức đến nó,
tiện tay bỏ váy vào cất đi. Sau nhiều lần do dự, nàng chọn một bộ thích
hợp đến nhà ăn ăn cơm.
Thời gian dùng bữa đã qua, nhà ăn cũng chỉ còn vài học viên đến muộn giống nàng, có vài phần vắng vẻ.
Tia nhớ đến ngày đầu tiên đến học viện, cùng Alex, Kathy và chị em nhà Roderick đến đây ăn, không khỏi sinh ra cảm giác chia ly.
Nàng uống một ngụm cà phê sau khi ăn cơm, nhíu mày, tuy rằng là loại nàng
thích, nhưng ngược lại không có Sebastian pha. Nghĩ đến vị quản gia kia, Tia nghĩ đến một vấn đề mà nàng chưa nghĩ đến -- tiếp theo nên làm gì?
Đương nhiên, nàng hoàn toàn có thể tìm được Sebastian, nói với hắn tình hình
thực tế. Chắc chắn chuyện linh hồn rời khỏi cơ thể với người bình thường sẽ không tin, lại không khiến hắn kinh ngạc bao nhiêu. Lấy năng lực của Sebastian, thuyết phục người khác tin tưởng cũng không khó.
Nhưng --
Nàng thật sự muốn làm thế sao? Thật sự phải tiếp tục làm nữ bá tước
Phantomhive sao? Nàng có thể gạt được người khác, lại không lừa được bản thân. Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng thích thân phận Tia
Phantomhive này, cùng với cuộc sống của nàng. Lý do xem như khá đúng
khiến nàng sắm vai nhân vật này, đều là bất đắc dĩ mà làm. Nhưng bây
giờ, có vẻ như nàng có một lựa chọn khác.
Hilia Damien, có lẽ
không có vẻ ngoài xinh đẹp hấp dẫn, không có gia thế chói mắt, nhưng
cũng không có kẻ bắt cóc cầm thương nửa đêm xông vào phòng ngủ nàng,
không có người bắt nnagf đi điều tra vụ án thiếu nữ mất tích, lại càng
không có ác ma luôn để mắt đến linh hồn nàng. So sánh hai bên, cuộc sống của Hilia thật sự tốt đẹp hơn nhiều. Đương nhiên, Hilia cũng có vấn đề
phức tạp của nàng, nhưng với Tia, những chuyện không được ấy, đều có thể vượt qua.
Nghĩ nghĩ, Tia dao động. Cuối cùng nàng quyết định sẽ
tìm hiểu rõ tình huống rồi mới xác định hành động tiếp theo. Nàng còn
chưa rõ sau khi nàng mất ý thức đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể cơ thể
đó đã tử vong, hoặc là có một linh hồn khác chiếm giữ, huống chi linh
hồn rời xác cũng không phải chuyện đơn giản như đem nước từ một cái chai này đổ sang một cái chai khác, còn không biết có thể để linh hồn nàng
về thân thể cũ không.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tia bình tĩnh rất
nhiều. Nàng rời khỏi nhà ăn, trở lại phòng ngủ nhìn thời khóa biểu, phát hiện buổi chiều Hilia có hai khóa toán học. Tia tạm thời mượn thân thể
của Hilia, vẫn cầm sách vở, ngoan ngoãn đến lớp học.
Vào giảng
đường, Tia theo thói quen nhìn lướt một lần, nhìn thấy những gương mặt
xa lạ. Học viện Tam Nhất không quan trọng quá cấp bậc thân phận, chỉ cần lấy đủ điểm là có thể tốt nghiệp, học viên có thể dựa theo sở thích và
chuyên môn tự do chọn khóa học. Hilia vào học viện đã được ba năm,
chương trình học đương nhiên không giống Tia.
Tuy đối mặt với
những bạn học hoàn toàn xa lạ, Tia cũng không thấy khẩn trương, nhưng
nghĩ đến thân phận có chút xấu hổ bây giờ, nàng vẫn chọn một chỗ ngồi ít người.
Từ khi vào cửa cho đến lúc ngồi xuống đều không có người
nào chú ý tới nàng, thậm chí cả một cái liếc mắt cũng không có, hiển
nhiên ý như trong nhật ký của Hilia, trong học viện, nàng không có một
ai có thể gọi là bạn bè. Nếu có một người bạn có thể tâm sự phiền não,
chắc chắn nàng không lựa chọn con đường ấy.
Nhưng đối với Tia mà
nói, chuyện này ngược lại có lợi cho nàng, nàng không cần lo lắng sẽ lộ
ra dấu vết. Nàng bình thản mở sách giáo khoa, suy nghĩ giải vài bài học
trước mắt.
Một cái bóng ngăn trở ánh sáng của nàng, Tia ngẩng đầu, nhìn đến hai thiếu nữ đứng trước bàn của nàng.
”Ơ, đây không phải là Hilia nhỏ bé của chúng ta sao? Buổi sáng tôi còn nghĩ sao cậu không đến học chứ! Không phải lại giống như lần trước âm thầm
trốn trong chăn đỏ mắt khóc, không dám tới học!” Kala Kenmily -- thiếu
nữ với mái tóc dài màu nâu rám nắng khoa trương nói, khiến cho lời nói
quan tâm nghe ra lại thành không có ý tốt.
Tia không biết cô ấy
là ai, cũng không biết cô có khúc mắc gì với Hilia, liền trầm mặc. Sự
trầm mặc của nàng bị người khác hiểu lầm thành yếu thế.
”Đang nói với cậu đấy! Sao không trả lời? Chẳng lẽ không ai dạy cậu đây là hành
vi không lễ phép sao? Thường dân đúng là thường dân, một chút học thức
cũng không có!”
Maia Hemingway -- một thiếu nữ tóc đỏ quăn vẻ mặt khinh bỉ, trong đôi mắt xinh đẹp kia lại hàm chức vài phần đắc ý và chờ mong, chờ mong cô gái bị trào phúng sẽ lộ ra biểu tình phẫn nộ lại
không thể phản lại.
Đáng tiếc lúc này cô lại phải thất vọng.
Tia cực kì bình tĩnh, thậm chí còn khẽ cười.
”Xin hãy tha thứ cho sự thất lễ của tôi, đồng thời cũng cảm ơn hai người
quan tâm, buổi sáng tôi có chút không thoải mái nên không đến học.”
Phản ứng bình tĩnh của nàng làm cho hai cô gái lắp bắp kinh hãi, hai người
kinh ngạc liếc nhau, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì. Tia cúi đầu, tiếp tục xem sách của nàng.
Maia tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không can tâm buông tha nàng như vậy, tâm niệm vừa đồng, lại ra một chủ ý.
”Cậu, tránh ra, đây là chỗ của tôi.”
Tia dùng ánh mắt kinh ngạc, kỳ dị nhìn cô. “Tôi tưởng chỗ ngồi trong phòng học có thể tự do chọn.”
”Đúng, nhưng bây giờ tôi muốn ngồi chỗ cậu đang ngồi. Cậu có gì bất mãn sao?
Thường dân phải dâng hiến cho quý tộc, là chuyện bình thường.”
Tia không nói gì thêm, thu dọn sách vở, đổi đến một bàn trống khác. Maia
truyền ánh mắt cho đồng bạn, hai người ngầm hiểu lộ ra nụ cười ác ý, đi
theo Tia.
”Xin lỗi, đột nhiên phát hiện chỗ ngồi của cậu thật không tệ, cậu hẳn sẽ không để ý mà tặng tôi chứ?
Tuy rằng lời của Kala là thương lượng, nhưng khiến người ta có cảm giác nếu không đồng ý thì cô sẽ không buông tha.
Tia nhìn bốn phía, những người khác đều ôm thái độ xem kịch vui chú ý tới
bên này, không ai đến đây giải vây cho nàng. Tia cười cười, lại một lẫn
nữa cầm sách vở, nhường chỗ ngồi.
Ý định muốn hạ nhục người khác
của hai thiếu nữ lại một lần nữa thất bại, đối với Tia mà nói, đây chỉ
là hai cô gái nhỏ nhàm chán mà thôi, căn bản sẽ không khiến cảm xúc của
nàng dao động.
Phản ứng lúc này của nàng không chỉ làm Maia và
Kala giật mình, ngay cả những người khác trong phòng cũng cảm thấy kinh
ngạc. Chỉ là một ngày không gặp, thiếu nũ luôn bị người bắt nạt lại
dường như đã thay đổi.
Đúng lúc này, tiếng chuông vào học vang
lên, giáo sư phụ trách toán học đi vào. Hắn nhìn qua phòng học, ánh mắt
dừng trên người Tia đang đứng.
”Tiểu thư Damien, em làm gì vậy? Chẳng lẽ ngoài ôm sách đứng ở đó không có chuyện gì để em làm sao?” Hắn không khách khí hỏi.
Tia sửng sốt một chút, ý thức được giáo sư chỉ trích nàng là không đúng.
Tuy cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không ngốc đi biện giải.
Hilia
từng tố cáo chuyện bị bắt nạt lên giáo sư, hy vọng được giúp đỡ. Nhưng ở học viện, có giáo sư nào lại vì một học viên thường dân đi đắc tội quý
tộc đâu, ngược lại tạo ấn tượng không tốt với học viên không thức thời
như Hilia. Hilia vài lần xin giúp đỡ cũng không có kết quả cũng đã hiểu
được điểm ấy, không khỏi càng thêm tuyệt vọng.
”Thầy nói đúng, em xin lỗi.” Tia thành khẩn thừa nhận sai lầm.
Kimlake kinh ngạc nhìn nàng một cái. Hắn cũng biết học viên trong lớp bị bạn
học bắt nạt, nhưng dạy học mười mấy năm ở đây, cũng chẳng phải chuyện
lớn gì. Từ một ngày kia học viện được sáng lập, chuyện như vậy không
ngừng xảy ra, chỉ cần một ngày mục đích lập ra học viện không đổi,
chuyện như vậy cũng sẽ không kết thúc. Không, không chỉ ở học viện này, ở toàn bộ xã hội con người làm sao có chuyện ngang hàng! Với chuyện này,
có thể phản kháng, có thể thuận theo, chỉ không thể khóc sướt mướt cầu
người khác giúp. Huống chi, học viện này vốn không phải nơi thường dân
nên đến.
Với ý nghĩ như vậy, hắn khó mà sinh ra lòng đồng tình
với Hilia. Nhưng từ biểu hiện vừa rồi, cuối cùng nàng cũng có chút tiến
bộ, bớt đi một phần khiến người chán ghét.
”Biết sai rồi, còn không mau ngồi xuống, muốn tôi mời em ngồi sao?”
Tia nghe vậy, lập tức ngồi xuống một bàn trống. Vẻ mặt nàng trấn định tự
nhiên, như hoàn toàn không cảm giác được trên người nàng có bao nhiêu
ánh mắt kinh ngạc và hoài nghi. Nàng biết hành động của nàng và Hilia
khác nhau rất nhiều, nhưng nàng cũng không muốn bắt bản thân phải bắt
chước. Nàng có thể học kiên cường, nhưng không thể làm bộ yếu đuối.
”Được rồi, chúng ta bắt đầu bài học...”
Ngọc Nguyệt: Ặc, cái xưng hô thời cận đại châu Âu... Có nên thay đổi cách gọi nữ chính từ nàng -> cô luôn không nhỉ?