Thân Ái Hắc Quản Gia

Chương 11: Chương 11: Nghịch chuyển...




Editor: Ngọc Nguyệt

Đột nhiên cửa nhà ăn bị mở, một người đàn ông cả người là máu nghiêng ngả lảo đảo đi đến, nhìn trang phục của hắn hẳn là tên đột nhập, không biết sao lại bị thường như vậy. Người đàn ông miễn cưỡng đi vài bước, thương thế quá nặng, ngã xuống đất không dậy nổi.

Một tên khác tiến lên sờ mạch đập của hắn, ồm ồm nói: “Hắn đã chết!”

Charlos nghiêng đầu, vài tên ngầm hiểu kéo vài người ra nhà ăn.

“Chúng ta tiếp tục chính sự. Ta còn nghĩ ngài sẽ có cảm tình hơn nữa với nữ bộc bên người, nhưng có lẽ là do ta đánh nghĩ sai, bất quá sau này ta sẽ cẩn thân. Đúng rồi, ta nghĩ ngài hẳn là không trơ mắt nhìn chị họ của ngài chết chứ?”

Mọi người không hẹn mà nhìn về Wendy. Wendy bên cạnh Mey-Rin, khuôn mặt hoạt bát tươi cười giờ chỉ còn hoảng sợ, rất sợ hãi, nàng cũng vẫn dũng cảm trả lời: “Tiểu thư, ngài đừng lo cho ta, đừng nói cho bọn họ!”

Tia hạ mi mắt, ngăn người khác thấy ánh mắt. Ngay khi không khí căng thẳng, như còn cảm thấy chưa đủ, không biết từ chỗ nào vang lên tiếng súng.

Charlos nhíu mày, hắn mở bộ đàm, từ đó phát ra giọng nói kinh hoảng của người đàn ông.

“...Đừng...Quái vật...”

Hét thảm một tiếng, giọng nói của người đàn ông biến mất.

Charlos lại thử liên lạc với những thủ hạ hắn phái đi khác, nhưng không có một ai trả lời hắn. Hắn đành phải lại phái thêm hai người ra xem tình hình. Bọn họ trở về rất nhanh, thấp giọng nói vài câu với Charlos. Tuy không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng nhìn biểu tình bất an của họ có thể thấy được không phải tin tức tốt.

Khi Charlos suy nghĩ về nguyên nhân chuyện này, đột nhiên đèn trong nhà ăn tắt. Thình lình đen tối khiến bộc dịch đã chịu đủ kinh hãi càng thêm sợ, lớn tiếng hét.

Tiếng hét chói tai khiến Charlos càng thêm tâm phiền ý loạn, hắn bắn súng, tiếng súng tạm thời khiến toàn bộ giọng nói áp chế.

“Đều câm miệng cho ta! Mẹ nó, ai lại kêu nữa, ta liền bắn kẻ đó!”

Nhà ăn im lặng.

Vài tên mở đèn pin, đi ra hành lang. Trên hành lang cũng tối đen, nhìn không ra một ít ánh sáng, không chỉ nhà ăn, mà cả tòa lâu đài cũng bị bao phủ bởi hắc ám.

“Hiển nhiên là công tắc xảy ra vấn đề.” Tia chầm rì rỉ nhắc nhở, không phải nàng cố ý nhưng vào lúc này, âm điệu của nàng khiến người ta cảm thấy có loại vui sướng khi người gặp họa.

Charlos mặt không chút thay đổi, trong lòng lại căm tức. Đối với hành động lần này, hắn đã tìm cách trong một thời gian rất dài, tự nhận là dễ như trở bàn tay, không ngờ khi sắp thành công lại ra đường rẽ. Quan trọng hơn là hắn đã trả giá đại giới với lần này, nếu thất bại, hậu quả, dù người như hắn cũng cảm thấy sợ hãi. Hắn vẫn luôn xem thường quý tộc gì đó, gia tộc truyền thừa hơn trăm năm hiển nhiên vẫn còn con bài chưa lật không muốn người biết, huống chi Phantomhive không phải quý tộc bình thường.

Nhưng dù sao Charlos cũng không phải người thường, rất nhanh đã để cảm xúc và ý nghĩ vô dụng đó biến mất, bình tĩnh tự hỏi. Trước mắt, bên có lợi vẫn là bên hắn, dù sao quyết định thẳng bại vẫn ở trong tay hắn, chỉ cần tiêu diệt hết lũ sâu đáng ghét, hắn vẫn có thể tiến hành kế hoạch như cũ. Đầu tiên là phải có ánh sáng.

Charlos đang muốn ra lệnh cho thủ hạ đi xem nguồn điện, nghĩ lại, thay đổi chủ ý.

“Đúng vậy, là công tắc nguồn điện có vấn đề.” Hắn nói. “Vậy phiền bá tước tiểu thư dẫn chúng ta đi xem.”

Tia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Mey-Rin nghe thấy lời ấy, giãy dụa cao giọng nói: “Chờ một chút, tiểu thư không biết vị trí, nếu các ngươi muốn người dẫn đường, ta có thể dẫn các ngươi đi!”

“Không, không, không.” Charlos nhe răng cười. ”Chúng ta biết phòng điện, nhưng có một vị bá tước tiểu thư dẫn đường...bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội nữa.”

Mey-Rin còn muốn nòi gì nữa, Tia vươn tay ngăn nàng.

“Không thành vấn đề, ta sẽ đi cùng các ngươi. Bất ta ta thật sự không biết chỗ nguồn điện.”

Nàng lẳng lặng cười, khiến người ta hoàn toàn đoán không ra ý nghĩ thật sự của nàng.

Charlos lưu lại vài người trông coi con tin, mang theo những người khác đi khỏi nhà ăn.

Sương mù tràn ngập xung quanh lâu đài, ngăn cách ánh trăng ảm đảm ở ngoài, vài đoạn hành lang, không thấy năm ngón tay. Mấy người đi đi, Charlos và Tia đi ở nơi tối nhất. Đằng trước, vài tên cầm đèn pin, xung quanh thâm trầm hắc ám, so sánh với nhau, mấy ngọn đèn này nhỏ bé vô lực đáng thương.

Trong không khí còn lưu lại mùi thuốc súng, tiếng bước chân từ dưới chân bọn họ. Ngẫu nhiên đèn pin chiếu đến thi thể, dáng người cứng ngắc, vết máu biến thành màu đen, khiến cho không khí càng khủng bố. Nhất là khi nhìn đến thi thể đồng bạn, khiến cho vài tên xâm nhập cũng không khỏi sinh ra vài phần thê lương.

Bọn họ đi vào một hành lang hình cung xuyên qua tòa nhà, hai bên tường là tranh chân dung của những thành viên quan trọng trong gia tộc Phantomhive, có lẽ tương lại một ngày nào đó bức họa của Tia cũng xuất hiện ở đó. Phần lớn người trong tranh chân dung đều mặc trang phục từ xưa, kỳ lạ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ngoài lồng kính. Khi tia sáng lơ đãng lướt qua khuôn mặt họ, có một cảm giác như là người còn sống, đang lén lút theo dõi bọn họ. Cảm giác này khiến người ta không khỏi lạnh cả người.

Thần kinh căng thẳng, không ngừng nhìn bốn phía, cảnh giác tùy thời hành động. Charlos tin rằng, mặc kệ là ai phá hủy nguồn điện, mục đích của hắn chỉ có một, chính là dẫn bọn họ đến, sau đó nửa đường phục kích. Vấn đề là công kích ở chỗ nào? Theo bản đồ đơn giản trên tay hắn, lúc này bọn họ cách không xa chỗ nguồn diện, cho tới bây giờ vẫn không có động tĩnh gì. Không phải là lúc bọn họ tới đó? Hay là khi bọn hắn bật điện được rồi, lúc ngọn đèn sáng lên...

Không đúng!

Đột nhiên Charlos dừng lại, những người còn lại cũng dừng lại.

“Chết tiệt, đó là một cái bẫy! Chúng ta bị lừa!”

Hắn xoay mạnh người, thô lỗ kéo Tia, đi nhanh đến phía trước.

Tuy bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà ăn, nhưng vẫn chậm một bước.

Nhà ăn to như vậy không còn một người sống, bàn ăn đổ, ghế bành xộc xệch, như vừa có bão đi qua chỗ này. Con tin bị giam cũng theo trận 'gió lốc' này mà rời đi, vài tên xâm nhập biến thành cỗ tử thi.

Gân xanh trên thái dương Charlos nhảy lên, đôi mắt tam giác càng thêm điên cuồng hung ác, cực kỳ giống dã thú.

Một tên tiến đến xem thi thể, đột nhiên kinh hô một tiếng.

Trên người người chết dường như không có miệng vết thương, trừ chỗ cổ họng, cắm ở đó không phải cái gì khác, mà chỉ là một ngân chế nho nhỏ.

Hắn lại xem mấy thi thể khác, không khác gì thi thể kia. Khi mấy người biết, không khỏi cảm thấy lạnh người. Phải giỏi thế nào mới có thể để đồ ăn bắn vào thân thể người, lại là người nào có thể lấy đồ ăn làm công cụ giết người?! Càng đáng sợ là người này ngay tại xung quanh bọn họ, bọn họ lại không biết chỗ nào. Hắn biết mỗi hành động của bọn họ, bọn họ lại không biết gì về hắn, thậm chí ngay cả hắn có phải người sống không cũng không biết.

Những người ở đây cũng từ từ sợ hãi, bọn họ đứng bốn phía, đoán vị trí của kẻ thù, mỗi góc trong mắt bọn họ đều rất khả nghi.

“Đi ra đây! Ta biết ngươi đang ở đây, lăn ra đây cho ta!” Charlos rít gào, súng trong tay bắn vào bóng tối.

Lúc sau, hắn bình tĩnh một ít, thấy Tia đứng một bên, bắt nàng lại, đồng thời để họng súng ngay trên đầu nàng.

“Ta đếm tới ba, nếu ngươi không đi ra, ta sẽ giết bá tước tiểu thư của ngươi! Một!”

Cánh tay tráng kiện của Charlos khiến Tia có chút khó thở, họng sút cứng rắn lạnh như băng khiến ót của nàng đau. Nàng không chắc chắn Charlos có giết nàng hay không, nhưng nàng cũng không muốn đánh đổi mạng sống. Mà ai biết cái gọi là khế ước kia có đáng tin cậy hay không!

“Hai!”

Nhà ăn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió bên ngoài càng lúc càng lớn, như lệ quỷ từ trong địa ngục gào thét. Vài tia sáng từ đèn pin không ngừng đảo qua các góc của nhà ăn.

Lúc này giọng nói bình tĩnh của Tia vang lên.

“Sebastian.” Nàng nhẹ nhàng gọi.

Một câu này giống như thần chú trong câu chuyện Alobaba, ánh nến sáng lên. Ánh sáng ấm áp xung quanh một chàng trai. Sebastian mặc áo đen, đeo găng tay màu trắng, cầm một chân nến cổ kính. Tóc mái hắn hơi dài, che nửa ánh mắt, khiến cho người ta nhìn không ra tình cảm chân thật trong mắt hắn, bên môi nở nụ cười khiêm nhường cung kính.

Hắn hơi hạ thấp người, cẩn thận hỏi: “Ngài gọi ta sao, tiểu thư?”

Màn xuất hiện của hắn đặc biệt lại có chút lỗi thời, khiến cho người ta có cảm giác như xuyên qua trăm năm, nhìn thấy u linh vốn không tồn tại lúc này.

Charlos lấy lại tinh thần, mang theo vài phận bị trêu chọc tức giận hỏi: “Ngươi là ai?!”

“Tôi là Sebastian, là quản gia mới của gia tộc Phantomhive.” Hắn mỉm cười trả lời, như hoàn toàn không chú ý đến họng súng tối đen nhắm ngay vào hắn.

“Quản gia? Được! Được lắm!” Đột nhiên Charlos đề cao âm điệu, lãnh khốc nói. “Giết hắn!”

Hơn hai mươi người ở đây không ai có thể nói rõ chuyện gì xảy ra, tiếng súng vang lên, cây nến Sebastian cầm trên tay đột nhiên rơi xuống trên sàn gỗ bóng loáng, ánh nến cũng tắt, một lần nữa hắn biến mất trong đêm.

Tiếng súng liên tục vang lên có vài phút mới dần dừng lại, mấy tia sáng từ đen pin đồng thời tập trung lại vị trí vừa rồi của hắc quản gia. Nơi đó chỉ có một ngọn nến, thậm chí ngay cả một vết máu cũng không có.

“Hắn ở chỗ nào, chỗ nào?!” Charlos quát.

Đèn pin lại chiếu liên tục, như thể hiện cảm xúc kinh hoảng của người cầm. Có người thậm chí còn nghĩ tới một chuyện vớ vẩn...có lẽ thứ bọn họ vừa nhìn thấy thật sự không phải là người sống, mà là một quỷ hồn trăm năm trong lâu đài!

...Theo một hướng nào đó, ý nghĩ này cũng không tính là sai.

Đồng thời một cánh tay bắt lấy tay đang cầm súng của hắn.

Cả đời này Charlos chưa từng kinh hãi như lúc này, máu toàn thân của hắn như bị đông lại. Bất qua hắn kiên cường hơn người bình thường rất nhiều, sửng sốt một chút, lập tức có phản ứng. Đột nhiên hắn lui ra sau, đồng thời dùng khuỷu tay huých ra sau.

Nhưng hắn công kích thất bại.

Charlos đang cảm thấy kinh ngạc, bỗng cảm giác được trong lòng không còn, Tia bị hắn bắt đã không thấy bóng dáng.

Bị lừa!

Trong đầu Charlos hiện lên ý nghĩ này, đồng thời lăn một vòng, không đợi đứng vững liền nổ súng. Thất bại liên tiếp khiến lệ khí hắn khơi dậy, chẳng sợ không chiếm được thứ muốn gì đó, cũng phải giết hết người trong lâu đài này!

Sebastian ôm Tia nhảy vào sau cái bàn, viên đạn lập tức trút xuống vị trí lúc nãy của bọn họ. Tia có thể nghe thấy tiếng vụn gỗ và tiếng đạn bốn phía, bay không ít qua người bọn họ.

“Tiếp theo làm gì?” Ở trong tiếng súng lưa thưa, Tia thấp giọng hỏi.

“Ngài thấy chơi trốn tìm một chút thế nào? Tuy không biết bọn họ biết thế nào, nhưng ta rất am hiểu!”

Tuy Tia không thấy rõ biểu tình trên mặt Sebastian nhưng có thể tưởng tượng ra hưng phấn tà ác lóe ra trong mắt hắn.

“Ta không hy vọng xảy ra chuyện gì, nhất định phải giải quyết trước khi hừng đông.” Tia kiên định nói.

“Vâng, như ngài mong muốn.”

Sebastian cởi găng tay, đưa tay chỉ bên môi cười nhạt. Viên đạn điên cuồng phóng tới chỗ bọn họ, hắn không thể không mang theo Tia đổi đến một cái bàn khác, hóa ra cái bàn che bọn họ đã bị đạn xuyên qua.

Một cái gì đó tròn tròn từ ngoài cửa nhà ăn lăn vào, lăn đến dưới chân một tên mới dừng lại.

Sebastian che mắt Tia, vài ánh sáng trắng hiện lên, có vẻ hơi chói mắt khi vừa trong bóng tối. Không ít tên bị thương ánh mắt, kêu đau.

Thừa dịp mấy tên kia thất thần bối rối, Sebastian mang theo Tia thần không biết quỷ không hay nhảy qua cửa sổ rời khỏi nhà ăn.

Cùng lúc đó, càng nhiều tiếng súng vang lên, đến từ ngoài nhà ăn. Những tên bất ngờ không kịp phòng thủ lập tức bị trúng đạn, ngã xuống.

“Dựa theo phân phó của ngài, dường như vì ngài mất tích nên cảnh vệ và tạp dịch cũng giữ được mạng. Còn lại cũng rất đơn giản.” Sebastian giải thích.

Nhà ăn không ngừng lóe ra ánh sáng nổ mạnh, tiếng súng dày dặc như mưa, cảnh vệ dường như phẫn nộ vì bạn bị giết, có thể thực hiện chức trách, bị phản bội và phẫn nộ đều phát tiết.

Tia nghe thấy tiếng thương pháo gầm rũ, tiếng người thảm thiết rên rỉ, ánh lửa phản chiếu trong ánh mắt màu lục của nàng, chiếu rọi khuôn mặt như được điêu khắc bằng đá cẩm thạch. Sebastian bên cạnh, bên môi chậm rãi nở nụ cười ý vị thâm trường. Hai người lẳng lặng đứng trong bóng đêm tràn ngập tiếng súng và tử vong từ trong lâu đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.