Nắm tay của Nguyệt Ma mạnh đánh vào lưng Long Hạo Thần. Hắn không rót linh lực vào Huy Hoàng giáp phát động Thánh Linh Hộ Thể. Có thể thấy rõ, Huy Hoàng giáp dưới tay Nguyệt Ma bị biến hình. Cũng may nó là trang bị cấp Huy Hoàng, không bị đánh nát. Nhưng Long Hạo Thần yếu ớt có thể chịu một kích khủng bố kia không?
Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu, mười hai người gần như nín thở.
Khi Thải Nhi bị Long Hạo Thần đánh bay ra, trong lòng mờ mịt. Mất đi tứ cảm, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác và xúc giác đi cảm thụ thế giới. Nhưng mờ mịt chỉ giữ vài giây, lòng nàng đột nhiên đau nhói. Nàng hiểu rõ Long Hạo Thần. Tại dưới tình huống nào Long Hạo Thần mới từ bỏ chính mình? Chỉ có khi hắn không cách nào bảo vệ nàng mới làm ra lựa chọn như vậy! Ngay sau đó Long Hạo Thần cắt đứt liên hệ Linh Hồn Xiềng Xích, khiến Thải Nhi hiểu được mình đã đoán đúng.
Nước mắt bỗng chốc tràn ra khỏi bờ mi, nàng bản năng muốn bổ nhào ra ngoài. Nhưng ngay lúc đó, một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt thân thể nàng.
Là Vương Nguyên Nguyên.
Tuy biết rõ Thải Nhi không nghe được, nhưng Vương Nguyên Nguyên vẫn là nghẹn ngào hét lớn.
“Đừng hy sinh uổng công!”
Bọn họ đã không kịp cứu viện Long Hạo Thần. Long Hạo Thần đưa Thải Nhi tới trước mặt cô, chính là tin tưởng cô. Sao cô có thể để Thải Nhi lao ra, hy sinh uổng phí.
Sau đó, ngay lúc mọi người đều nghĩ Long Hạo Thần chết chắc rồi, đột nhiên luồng sáng vàng cực kỳ chói mắt bỗng từ ngực Long Hạo Thần tràn ra. Mơ hồ thoáng hiện hơi thở kinh khủng không ai địch lại, Nguyệt Ma bị thương nặng bị khổng lồ ánh sáng đánh bay ra ngoài, trực tiếp văng xa vài trăm mét.
“Thần khí!” Nguyệt Ma ở trên không trung cuồng rống một tiếng, sau lưng đôi cánh đen bỗng bắn ra, không chút ngừng lại điên cuồng chạy trốn.
Tất cả phát sinh quá mau, từ Tu La Trảm Long Hạo Thần bị thương năng Nguyệt Ma, đến trên người hắn bộc phát ánh sáng vàng đẩy lùi Nguyệt Ma, trước sau chỉ mấy lần chớp mắt. Nguyệt Ma bị đẩy lùi đồng thời thành viên Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu xông tới bên cạnh Long Hạo Thần. Mà Long Hạo Thần kêu rên ra tiếng, tê liệt nằm trên người Hạo Nguyệt.
Khoảnh khắc hôn mê, hắn mơ hồ nghe thấy thanh âm uy nghiêm.
“Ai dám tổn thương truyền nhân của Trường Miên Thiên Tai?”
Cảm giác nóng cháy trước ngực tăng gấp mười. Toàn bộ linh hồn chết trong Trấn Nam quan lấy tốc độ kinh người tụ tập bên Giai Điệu Vĩnh Hằng.
Lúc trước Long Hạo Thần cảm thụ được nó chỉ có thể hấp thu linh hồn trong bán kính hai trăm mét, là bởi vì thân thể hắn chỉ chịu được cỡ đó. Mà lúc này đây, Giai Điệu Vĩnh Hằng hoàn toàn bị kích phát. Long Hạo Thần thân thể bị thương, lại thêm hắn mới đột phá cấp sáu. Giai Điệu Vĩnh Hằng tự khởi động, dùng phương pháp ôn hòa mà kéo dài hấp thu linh hồn trong không khí. Đồng thời đem năng lượng kinh hồn chuyển hóa thành năng lượng quang thuộc tính mà Long Hạo Thần có thể hấp thu, bổ dưỡng thân thể hư không.
Lục Hi tựa như bị điên, liều mạng đem tất cả ma pháp trị liệu rơi trên người Long Hạo Thần. Người khác cũng mau chóng chạy tới, đem Long Hạo Thần vây quanh.
Thải Nhi tránh khỏi tay Vương Nguyên Nguyên kiềm giữ, dựa vào cảm giác đối với hơi thở Long Hạo Thần, người thứ nhất đến bên cạnh hắn.
Thân thể Thải Nhi hơi cứng lại, nàng dường như cảm giác ra cái gì, sau đó mau chóng nắm bàn tay phải của Long Hạo Thần, sắc mặt trắng bệch hơi hiện sắc hồng. Nàng là người duy nhất có thể cảm giác ra là năng lượng linh hồn khổng lồ đang tụ tập hướng Long Hạo Thần, đồng thời, nàng cũng có thể cảm nhận được sức sống của Long Hạo Thần.
Cùng với lực lượng linh hồn ngưng tụ, Thải Nhi kinh ngạc phát hiện, Luân Hồi Kiếm trong người xúc động.
Hai đội Săn Ma Đoàn vây quanh Long Hạo Thần. Bọn họ không bị ma tộc tấn công nữa. Long Hạo Thần thành công kiềm chế, trọng thương nặng Nguyệt Ma cấp tám, đem đến cục diện có lợi cho phản công. Lúc này thủ vệ Trấn Nam quan dưới sự dẫn dắt của viện quân, phát động phản công mạnh mẽ, ma tộc tràn vào cửa ải từng chút một bị đánh ra Trấn Nam quan.
Trên bầu trời, từng mảnh sáng vàng giáng xuống. Quang vũ tựa như có linh tính, chui vào thân thể người còn sống. không chỉ nhân loại, ma tộc cũng vậy. Chẳng qua nhân loại bị quang vũ hòa hoãn, cảm giác thoải mái chưa từng có, thân thể mệt rã rời biến mất, vết thương đang khép lại, lực lượng hồi phục. Mà đối với ma tộc thì là tai nạn. Quang vũ rơi trên người thậm chí mang đến từng tiếng kêu gào, còn bốc lên khói đen.
Quang vũ này hầu như bao phủ phân nửa Trấn Nam quan, người nào có chút ánh mắt thì sẽ nhìn ra, đây rõ ràng là quang thuộc tính cấm chú cấp chín. Quang Minh Nữ Thần Quyến.
Cấm chú này chỉ có mục sư cấp chín mới sử dụng được. Kỵ sĩ cấp chín cũng không thể phóng ra trị liệu quần thể kinh khủng như vậy.
Mục sư đến cấp chín, danh hiệu là thánh giả. Trên bầu trời có một thánh giả nhân loại ra tay, xem xe thế cục ít nhất đã ổn định.
Tiếng kêu to cùng với quang vũ vang trên không trung. Mười hai cột sáng thô to đủ màu tại mặt khác một ít ánh sáng hơi yếu ớt thấp thoáng bay hướng phương xa.
Mắt thấy sự việc đã không thành, ma tộc, rốt cuộc rút lui. Nhưng mười hai ma thần dẫn đầu không một bị chết. Có thể thấy được thực lực hai bên chênh lệch rất nhỏ. Nếu không phải viện quân đúng lúc đuổi tới kịp thời, chỉ sợ Trấn Nam quan cứ như vậy bị hủy diệt.
Long Hạo Thần luôn trong trạng thái hôn mê, hắn duy nhất có thể cảm giác được là ngực nóng cháy. Nhưng cảm giác cháy bỏng kia lại khiến hắn không còn thống khổ, ngược lại cảm giác rất thoải mái. Hắn không tỉnh, bởi vì thật sự quá mệt mỏi. Nhưng khi rơi vào hôn mê, tâm tình hắn buông lỏng, ít nhất, hắn đã làm đến việc mình muốn làm. Ít nhất hắn cứu được hàng trăm chiến sĩ và ma pháp sư của liên minh.
Hắn không phụ kỳ vọng của phụ thân, làm việc một kỵ sĩ nên làm.
Mười hai người Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu toàn bộ ở bên cạnh Long Hạo Thần. Bọn họ khác thường là không ai mở miệng. Trừ Thải Nhi ở cạnh Long Hạo Thần, và Lục Hi không ngừng thi triển ma pháp trị liệu đến khi hao hết linh lực, mười một người còn lại đều quay mặt hướng ngoài. Trong mắt họ đều tràn ngập quyết tâm. Lâm Hâmông cần nghi ngờ, nếu lúc này có ai định tấn công Long Hạo Thần, như vậy, nhất định phải đạp qua xác họ mới được.
Long Hạo Thần dùng hành động của mình thiêu đốt ngọn lửa trong lòng đồng bạn. Mỗi người đều bỏ qua tử vong, trong tâm họ cũng sinh ra chấp niệm giống như Long Hạo Thần.
Tình huống tương tự, một đội Săn Ma Đoàn mới trở thành cấp hiêu không lâu, Săn Ma Đoàn thực lực bình quân chỉ có cấp năm, gặp phải Nguyệt Ma cấp tám thì nên làm thế nào? Cho dù hỏi lãnh đạo liên minh thánh điện, bọn họ cũng sẽ nói cho Săn Ma Đoàn, cố gắng cách xa, giữ lại thực lực.
Nhưng Long Hạo Thần có làm như vậy không? Không, hắn không có. Vì để cho càng nhiều người sống sót, hắn biết rõ nhưng không thể không làm. Có thể nói, nếu như sau đó không xuất hiện ánh sáng vàng bảo vệ, hắn đã chết trên chiến trường.
Nguyệt Ma kêu ra hai chữ thần khí kia bọn họ tuyệt không nghe đến, cũng không biết ánh sáng vàng là cái gì. Nhưng Long Hạo Thần kỳ tích sống sót khiến lòng họ tràn ngập hổ thẹn. Đặc biệt là sáu người Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu.
Lúc nhìn thấy Nguyệt Ma, sáu người Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu đều do dự. Nhìn thấy Long Hạo Thần dứt khoát bước ra, trừ Lý Hinh, mấy người khác tràn ngập chấn kinh, nhưng không định làm cái gì. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Hinh có thể chắn giùm Long Hạo Thần một đòn, mà người khác thì tới chậm.
Sao bọn họ không hổ thẹn cho được? Họ cũng có một bộ Liên Thể Tăng Linh Đan , nhưng, họ không ăn. Bởi vì họ coi trọng chính mình và nỗi sợ hãi với Nguyệt Ma cấp tám, cho nên không có ăn.
Tuy sau đó Long Hạo Thần có hét bọn họ không được dùng, nhưng nếu trước đó họ dùng nó, phải chăng có thể giúp đỡ Long Hạo Thần một phen?
Lục Hi vì sao liều mạng như vậy, thậm chí không tiếc hao hết lực lượng. Gã đang phát tiết hổ thẹn trong lòng mang đến thống khổ. Gã cảm thấy rất xin lỗi Long Hạo Thần. Nếu Long Hạo Thần chết, làm đoàn trưởng Săn Ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu, gã vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình.
Chiến đấu như cũ tiếp diễn, nhưng hai đội Săn Ma Đoàn giữ nguyên trận hình, ai cũng không nói một lời.
Thải Nhi ngồi trên mặt đất, đem đầu Long Hạo Thần đặt trên đùi mình, để hắn nằm thoải mái chút. Ôm chặt cổ hắn, nàng không khóc nữa, nhưng thân thể mềm mại không ngừng run rẩy. Nàng rất đau lòng, rất rất đau lòng, đau cực kỳ. Lúc này đây, nàng thậm chí nghĩ tới, nếu thật có thể chọn lựa, tuyệt đối không làm thành viên Săn Ma Đoàn, chỉ cần có thể cùng Long Hạo Thần một chỗ là đủ rồi.
Trên bầu trời các loại ánh sáng đủ màu dần ảm đạm. Quân đội ma tộc đánh vào trong thành rốt cuộc bị đuổi khỏi Trấn Nam quan.
Các cường giả liên minh thánh điện lần lượt từ trên trời rơi xuống, chỉ huy người sống sót thu thập tàn cuộc.
Dần dần, có người đi tới bên hai đội Săn Ma Đoàn hai mươi mốt cấp hiệu, hai mươi hai cấp hiệu. Đầu tiên tiến tới là Săn Ma Đoàn số hai, số ba cấp sĩ. Đương nhiên, nói chính xác là tùy theo Long Hạo Thần thăng cấp hiệu, bọn họ hẳn là số một và số hai cấp sĩ. Chỉ là hai đội này cũng muốn thăng lên cấp hiệu, không đến tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn sửa lại danh xưng.
Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức và hai đội Săn Ma Đoàn của họ đều toàn thân đẫm máu. Ma pháp sư đỡ hơn chút, chức nghiệp cận chiến hầu như là mỗi người bị thương.
Nhưng lúc này, trên mặt họ biểu lộ vẻ kính cẩn, yên tĩnh đi tới bên cạnh Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt, số hai mươi hai, lặng yên cùng họ đứng bên cạnh Long Hạo Thần. Chỉ có Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức là đi tới chỗ Lục Hi hỏi mấy câu. Sau khi được biết Long Hạo Thần không có nguy hiểm tính mạng, vẻ mặt hai người biểu lộ nhẹ nhõm.
Cô vợ Tổng giám đốc xinh đẹp của tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Chương 913: Anh có trách nhiệm với em
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship - metruye
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: kenwe
Sưu tầm: tunghoanh.com
Đã rạng sáng rồi, toàn bộ hành lang bệnh viện đều trống rỗng, bệnh viện khổng lồ như vậy, cho dù có y tá trực ban, không có chuyện gì đặc biệt cũng sẽ không tới phía này.
Đang ngẫm nghĩ cô gái này có phải tự chạy rồi không, nhưng không phải bắp chân của cô ấy bị thương rồi sao, cho dù không bị thương đến gân cốt, cũng không có lý do nửa đêm liền rời đi chứ.
Đúng lúc này, từ trong cửa WC bên cạnh phòng bệnh cao cấp, truyền đến tiếng “Loảng xoảng”.
- Ôi trời!
Một giọng nữ tê dại quen thuộc lại kêu to duyên dáng.
Dương Thần lúc này mới bừng tỉnh, hóa ra là đang đi vệ sinh.
Nghe như có cái gì đó bị ném trên mặt đất, Dương Thần cũng không nghĩ nhiều, đi tới mở cửa WC.
- Nửa đêm em ầm ĩ cái gì…
Lời còn chưa dứt, theo sau đó tiếng thét chói tai liền vang lên!
- Á! Đừng nhìn!!
Đập vào mắt là một cặp đùi đẫy đà trắng trẻo, theo đường cong đi lên trên, không hề che phủ gì.
Mà nửa người trên, cô gái chỉ mặc nội y màu chanh trong suốt ít ỏi, hai đỉnh núi no đủ cao ngất đứng vững.
Giờ phút này, Tiêu Chỉ Tình rất không nhã nhặn ngồi dạng chân trên gạch men, bên cạnh cô bốn phía là vết nước, một cái chậu rửa mặt nhựa chuyên dụng của bệnh viện lại ở trên mặt đất, hiển nhiên là đánh đổ chậu rửa mặt.
Mà Tiêu Chỉ Tình vì lo cảnh xuân giữa hai chân mình bị lộ, câu nệ dùng hai tay đặt trước người che đi.
Cái này không che đi cũng không có gì, vừa che đi, hai nơi mềm mại trước ngực lại bị cánh tay đè ép, miêu tả vô cùng sinh động, lấy luôn tròng mắt người ta.
Yêu vật nha yêu vật… Dương Thần nuốt nuốt nước bọt, trong lòng rên rỉ.
- Đừng… Bảo anh đừng nhìn rồi!
Mặt Tiêu Chỉ Tình đỏ bừng, quẫn bách không chịu nổi, đặc biệt nhìn thấy Dương Thần không ngờ lại nuốt nước bọt, hiển nhiên là cái ý nghĩ không tốt.
Tâm tư của Dương Thần dường như trở về một tháng trước, tại Los Angeles, Mỹ, buổi chiều triền miên cùng cô gái này.
Nhìn thấy da thịt trắng tuyết kia, Dương Thần lại nhớ đến dáng người linh hoạt mềm mại như không xương của cô.
Khóe miệng Dương Thần không khỏi hiện lên nụ cười tà.
- Em làm cái gì thế, bày ra tư thế này có phải lại muốn cùng anh không?
- Nói bậy!
Tiêu Chỉ Tình vội vàng phủ nhận.
- Em chỉ là đến rửa ráy một chút, muốn lên giường ngủ, anh còn không ra ngoài, em hô cứu mạng đấy!
Dáng vẻ nghi hoặc của Dương Thần.
- Cứu mạng? Tại sao lại muốn hét cứu mạng? Em quên rồi hả, vừa nãy em nói anh phải chịu trách nhiệm với em.
- Đó là… Đó là bởi vì…
Tiêu Chỉ Tình ngượng ngùng mà lẩm bẩm đôi môi đỏ, bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm, có to gan thế nào cũng bất lực.
Dương Thần nhìn vào bộ dạng không có sự sắp đặt của cô, trong lòng hơi hơi thở dài, tuy nói người phụ nữ này ác tâm lên thì độc ác vô cùng, nhưng rõ ràng vẫn là cô gái hơn hai mươi tuổi, va chạm với bên ngoài không nhiều, bụi gai bên ngoài cô, chỉ là võ trang tự bảo vệ mình.
Căn cứ xác thực trực tiếp nhất, chính là lúc cô muốn quyến rũ hắn, thiên kiều bá mị, nhưng thực sự bị hắn trong lúc không chút chuẩn bị như vậy nhìn chăm chú, thì lập tức nguyên hình bị lộ.
Nếu không phải nhìn ra bản chất cô gái này vốn không xấu, Dương Thần cũng sẽ không hết lần này đến lần khác bỏ qua cho cô ấy, trong lòng sinh ra sự thương tiếc.
Nghĩ đến những thứ này, Dương Thần liền chầm chậm đi tới gần Tiêu Chỉ Tình.
Tiêu Chỉ Tình theo bản năng co rụt về phía sau, nhưng vừa động đậy thì ảnh hưởng đến bắp chân bị thương của cô, lập tức nhíu mi.
- Ư…
Khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chỉ Tình trắng bệch.
Tuy cố ý để bị xe đụng, nhưng đụng bị thương cũng không phải giả.
- Anh… Anh đừng tới đây!
Mồ hôi lạnh từ tóc mai đen nhánh mơ hồ chảy xuống, trong mắt của cô ngoại trừ bối rối và bất lực ra, còn có sự sợ hãi.
Dương Thần không trả lời mà ngồi xổm xuống phía sau, giơ tay trực tiếp đỡ lấy eo của Tiêu Chỉ Tình.
Không đợi Tiêu Chỉ Tình phản ứng lại, toàn bộ thân thể mềm mại đã bị Dương Thần vác trên vai.
- Á! Anh làm gì thế! Thả em xuống!
Hai chân Tiêu Chỉ Tình không khỏi lắc lư, ánh mắt chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt đất, không ngừng kêu la.
- Bép!
Một cái tát của Dương Thần trực tiếp tét lên cái mông lộ ra bên ngoài không khí của cô gái, trên bờ mông trắng lập tức hiện ra một vết bàn tay!
- Anh…
Tiêu Chỉ Tình vừa xấu hổ vừa giận, tên đàn ông này không ngờ lại đánh mông cô!? Lúc ở Mỹ thiếu chút nữa đã bị hắn đánh sưng lên rồi.
- Anh cái gì? Chân em bị thương không thể gọi y tá giúp em rửa ráy? Em như thế này, ngã ở đây đứng lên, vừa trơn vừa trượt không phải lại ngã thêm sao?
- Em không cần anh lo! Anh thả em xuống!
Tiêu Chỉ Tình mới không thể nói cô xấu hổ không dám để người khác nhìn thấy cô cởi quần.
Dương Thần không để ý tới cô, sau khi túm lấy một cái khăn lớn ở bên cạnh, liền vác cô trở về phòng bệnh.
- Em tốt nhất ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, em bây giờ bên dưới toàn bộ trống không, chân em chỉ cần động một chút, anh liền có thể nhìn thấy một số thứ thú vị, nếu như em thành tâm muốn gợi mở anh làm chút chuyện khác, anh không ngại mở chân em ra đâu.
Dương Thần nhếch miệng cười nói.
Tiêu Chỉ Tình khép hai mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, vẻ mặt có chút tội nghiệp, cũng không dám tùy tiện động đậy nữa.
Vốn tưởng rằng Dương Thần muốn đặt cô trở lại giường, nhưng không ngờ Dương Thần lại tự mình ngồi trên mép giường, sau đó lại đặt ngang thân cô trên đùi.
Tiêu Chỉ Tình gắt gao khép chặt hai chân, phủ phục ở trên đùi Dương Thần, cố gắng kẹp chặt cái mông trắng nõn, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ muốn chết.
- Ôi dào, có cái gì xấu hổ đâu, trên người em có chỗ nào anh chưa nhìn thấy sao?
- Cho nên nói, vẫn là anh chịu thiệt, em thì không thiệt đi.
- Anh…
Tiêu Chỉ Tình sắp tức đến hôn mê, nếu không phải sợ Dương Thần tức giận, cũng muốn hung hăng cắn lên đùi Dương Thần!
Đồng thời nghi hoặc, đây là muốn làm gì, lẽ nào người đàn ông này đến cô bị thương cũng không bỏ qua cho? Vì cô phá vỡ quan hệ vợ chồng của bọn họ, muốn trả thù cô sao?
Đang trong lúc căng thẳng, khăn mặt trên tay Dương Thần, lại lau bên sườn đùi của Tiêu Chỉ Tình.
Động tác không nói đến dịu dàng, nhưng ít ra cũng không nặng, hai ba cái đơn giản như vậy lau khô nước trên đùi của cô.
Tiêu Chỉ Tình ngơ ngác mở to hai mắt, có chút không thể tin được, Dương Thần lại giúp cô lau người?
Sau đó, Dương Thần lại lau sạch đôi chân đẹp đẽ của cô, ngón chân của Tiêu Chỉ Tình cũng giống như cơ thể cô, vô cùng mềm mại, đầy đặn, nhiều thịt, rất có xúc cảm, khiến Dương Thần không kìm nổi nhéo vài cái.
- Ối…
Tiêu Chỉ Tình chịu sự kích thích, má lúm đồng tiền hồng hồng, trong mắt có chút mê say.
Dương Thần ngạc nhiên, cười nói:
- Hóa ra chân của em là nơi mẫn cảm, lần trước không phát hiện ra. Ừm… Đáng tiếc anh không có bệnh nghiện chân, hơi tiếc nuối.
- Ai… Ai quan tâm anh có hay không…
Tiêu Chỉ Tình không đủ khí hô hấp nói.
Dương Thần tùy ý cười cười, hỏi:
- Quần lót của em ở đâu, hay là em nói không mặc quần lót?
- Anh mới không mặc ấy! Đồ háo sắc!
Tiêu Chỉ Tình thở phì phì chỉ nhà vệ sinh.
- Ở chỗ treo quần áo trong kia ấy.
Dương Thần gật gật đầu, sau khi đặt Tiêu Chỉ Tình vững vàng trở về giường, đi vào nhà vệ sinh đem chiếc quần lót tơ lụa màu trắng có hoa văn ra, ném cho Tiêu Chỉ Tình, nói:
- Nhanh mặc vào, xong rồi thì anh chữa khỏi chân cho em.
Tiêu Chỉ Tình hơi hơi ngưng trệ một lát, sau đó mới lẳng lặng đồng ý một tiếng.
Kéo chăn qua, Tiêu Chỉ Tình cúi mặt xuống, cẩn thận mặc quần lót vào, mới hé miệng nói với Dương Thần:
- Anh thực sự muốn trị thương cho em?
- Đương nhiên rồi.
Dương Thần cũng không khách khí mà xốc chăn lên, đem bắp chân nõn nà kia chuyển đến trên đùi hắn.
Bởi vì va chạm, trên bắp chân còn có một vết sưng đỏ, thoạt nhìn như là phá hủy tác phẩm nghệ thuật sống động vậy.
- Có thể làm em biến thành cái dạng này, em ấy đối với bản thân vẫn chưa đủ độc ác.
Dương Thần chậc chậc thở dài, cũng không biết là khen hay là châm chọc.
Tiêu Chỉ Tình quay đầu đi chỗ khác, bĩu miệng nói:
- Dù là ai có ngàn vạn độc tố, từ nhỏ chịu tra tấn mười mấy năm, đều có thể độc ác đối với bản thân.
Dương Thần không phủ nhận mà cười khẽ, một bàn tay nhẹ nhàng xoa chỗ sưng đỏ của Tiêu Chỉ Tình.
“Hướng niệm diễn sinh kinh” đã chuyển hóa thành lực Thiên địa diễn sinh, nhưng hiệu quả trị liệu và phục hồi, chỉ là tăng mạnh hơn mấy lần.
Chỗ da thịt bị thương của Tiêu Chỉ Tình, vốn chỉ sợ phải trị liệu nửa tháng, chỉ trong nháy mắt cũng đã được trị xong.
Tiêu Chỉ Tình mắt thấy chỗ da, cơ bắp ở bắp chân của mình, mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ chữa trị xong, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi mở to, vẻ mặt đáng yêu vô cùng.
Sau khi xong việc, Dương Thần để chân của cô trở về giường, nói:
- Cảm giác thấy đã hồi phục lại tốt chưa?
Tiêu Chỉ Tình nghe lời mà làm theo, đứng lên ở trên giường, đi mấy bước, lập tức chăm chú gật gật đầu.
- Thực sự tốt rồi, anh rốt cuộc tu luyện công pháp gì đấy? Sao em không nghe nói đến năng lực môn công phu trị liệu có thể lớn mạnh như vậy?
Lần trước anh còn giúp em áp chế Cửu âm huyền mạch, công pháp hùng mạnh như vậy, chắc hẳn là vô cùng nổi tiếng mới đúng chứ… Anh lẽ nào là truyền nhân của Thượng cổ tiên nhân?
Dương Thần kinh ngạc, cô gái này còn biết Thượng cổ tiên nhân? Lần trước ở Đường Môn hắn mới biết những điều này.
- Không phải chứ…
Tiêu Chỉ Tình lại tự hỏi tự trả lời nói:
- Nếu như anh là truyền nhân của Thượng cổ tiên nhân, sao lại có thể lấy một người phụ nữ bình thường, còn đi làm giống như người bình thường…
Dương Thần nhíu mày, cô gái này sẽ không là gia tộc ẩn thế chứ? Nhưng cô ấy không có chút võ công nào, còn có độc tố khắp người, sao có thể xuất thân từ gia tộc hùng mạnh như thế chứ?
Tiêu Chỉ Tình không ý thức được cái gì, sau khi một lần nữa ngồi xuống, thần thái có chút ngại ngùng nhỏ giọng hỏi:
- Dương Thần … Em có thể hỏi anh một câu hỏi không?
Dương Thần bật cười nói:
- Em hỏi còn ít sao, đều đang tự hỏi tự trả lời.
Tiêu Chỉ Tình ngượng ngùng mà cười ngây thơ, trong mắt lập tức lóe lên vẻ ưu tư phức tạp, hỏi:
- Anh… Anh không hận em sao?
Cô vợ Tổng giám đốc xinh đẹp của tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Chương 914: Vầng mặt trời không lặn
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship - metruye
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: kenwe
Sưu tầm: tunghoanh.com
- Hận em? Vì sao?
Dương Thần hỏi lại.
Tiêu Chỉ Tình nhỏ giọng nói:
- Em cố ý truyền chuyện của chúng ta ra ngoài, làm cho vợ chồng anh cãi nhau bất hòa…
Dương Thần “Ồ” một tiếng, lập tức hỏi ngược lại:
- Thế có phải anh ở Los Angeles ấy ấy em không?
Tiêu Chỉ Tình ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến tận mang tai, nghĩ đến chuyện kia là lại tức.
- Anh muốn nhục mạ em sao? Đúng! Còn là cả một buổi chiều đấy!
- Thế không phải xong rồi sao, cũng không phải giả dối hư ảo, bịa đặt, anh cũng có chút đầu óc, chắc chắn cũng không đến nỗi hận em.
Dương Thần nói.
Tiêu Chỉ Tình ngây ra một lúc, bỗng nhiên hốc mắt ướt át.
- Dương Thần… Anh đối xử với em thật tốt…
- Anh đối xử với em tốt lắm sao?
Dương Thần bất ngờ hỏi.
Tiêu Chỉ Tình nghiêm túc gật gật đầu.
- Từ nhỏ đến lớn anh là người đối xử tốt nhất với em mà em đã gặp.
Lần này đến lượt Dương Thần sững sờ, nhìn thần thái của cô gái này, không giống như nói dối.
Nhưng, sao có khả năng chứ?
- Anh không tin? Ít nhất anh chữa khỏi cho Cửu âm huyền mạch của em, còn giúp em đẩy chất độc ra, bây giờ lại giúp em trị thương, em hại anh và vợ cãi nhau, anh cũng không hận em… Lúc nãy còn giúp em lau người…
Tiêu Chỉ Tình nghĩ đến chuyện ban nãy liền cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Xem ra người đàn ông này ngoài miệng không thừa nhận, trong lòng vẫn quan tâm cô.
- Đừng đùa nữa, cái khác thì anh không biết, diện mạo này của em, muốn tìm người đàn ông đối xử tốt với em còn không đơn giản.
Dương Thần nói.
Tiêu Chỉ Tình cô đơn mà cúi đầu.
- Em… Em mới từ nhà ra ngoài, không bao lâu liền tới Mỹ, cũng không gặp qua người nào, đám đàn ông đó không phải mê đắm nhìn em, thì chính là muốn bỏ tiền ra bao nuôi em coi em là đồ chơi, tuy bên ngoài bọn họ không nói ra nhưng em cũng có thể nhìn ra.
- Nào có đen tối như em nghĩ, trên thế giới này còn nhiều người tốt.
Dương Thần nói.
- Không phải! Đó là anh may mắn! Người bên cạnh em đều là người xấu!!
Tiêu Chỉ Tình bỗng nhiên kích động gào to.
Dương Thần kinh ngạc, cũng không không cãi cọ với phụ nữ, nói:
- Em chỉ lo hỏi anh, bây giờ anh đến đây, là muốn hỏi em, em là ai, vì sao em có thể tra ra anh ở đây, còn nữa, tại sao em còn muốn đến tìm anh?
Sau khi trong mắt Tiêu Chỉ Tình lướt qua vài tia suy nghĩ, buồn bã nói:
- Em có thể nói cho anh, sau khi em từ nhà ra ngoài, học được một chút kĩ thuật hacker, chỉ cần có ảnh chụp của anh, em liền có thể từ trong chuyến bay tìm thấy dữ liệu của anh, sau đó lại tra tư liệu của anh từ cục cảnh sát Trung Hải là được rồi…
Dương Thần há miệng thở dốc, lại đơn giản như vậy?
Trách không được Lâm Nhược Khê nói cô là nghiên cứu sinh khoa máy tính đại học Trung Hải, xem ra đây cũng là một cái ngụy trang cô đưa ra cho chính mình thôi.
- Vậy em là ai, tại sao đến tìm anh?
Tiêu Chỉ Tình do dự một lát, dường như hạ quyết tâm, nói:
- Nếu em nói cho anh em là ai, anh nhất định phải đồng ý em một chuyện được không?
- Chuyện gì?
Dương Thần nhíu mi.
- Giúp em báo thù.
- Hả?
- Em nói giúp em báo thù.
Tiêu Chỉ Tình tràn đầy chờ đợi nhìn Dương Thần.
- Chỉ cần anh giúp em báo thù…
- Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Báo thù cái gì? Em nói rõ cho anh một chút.
- Anh phải đồng ý em trước, em mới có thể nói cho anh em đến từ đâu.
Tiêu Chỉ Tình quật cường nói.
Dương Thần mỉm cười.
- Cô gái, tốt nhất em nên nói rõ, em căn bản không có vốn mặc cả với anh, nếu như anh muốn cơ thể của em, anh vừa nãy đã trực tiếp vồ tới, em có thể phản kháng sao?
Hơn nữa, em cũng đã gặp vợ anh, em thực sự cho rằng em có thể khiến anh thần hồn điên đảo sao?
Trong mắt Tiêu Chỉ Tình hiện lên một chút suy sụp.
- Anh… Quả nhiên không chịu đáp ứng sao?
- Phí lời, lúc đầu anh chính là không muốn thêm phiền thoái mới nói với em đừng gặp nhau nữa, anh cũng không để em thiệt cái gì, bây giờ không phải em gây phiền phức cho anh sao?
Dương Thần buồn bực nói.
Vẻ mặt Tiêu Chỉ Tình buồn bã.
- Em… Em không muốn bị bắt đi…
Dương Thần suy nghĩ nói:
- Ý của em là, có người muốn giết em?
- Nếu như là chết em còn có thể chấp nhận, nhưng những người đó tìm thấy em cũng sẽ không giết em, chỉ là khiến em đến chết cũng không bằng…
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chỉ Tình trắng bệch.
Dương Thần tràn đầy nghi ngờ, cô gái này toàn thân lộ ra sự kì quái, nói:
- Nếu em không chịu nói, thế thì anh không hỏi nữa, sáng sớm mai anh đi, sự kiên nhẫn của anh có hạn.
Tiêu Chỉ Tình vừa nghe, trên mặt hiện lên một chút tức giận.
- Anh lại tuyệt tình như thế!?
- Anh tuyệt tình như thế nào.
- Anh vừa mới chăm sóc em cẩn thận như vậy, còn giúp em trị thương, cũng nói không hận em, rõ ràng là có tình cảm với em!
Tiêu Chỉ Tình quả quyết nói.
Dương Thần khoát tay, mỉm cười nói:
- Thôi đi, em phải biết tiêu tiền ở bệnh viện này là tiền của vợ anh, cũng chính là tiền của anh, anh chỉ là không muốn phí phạm tiền cho một người phụ nữ không quan trọng.
Hơn nữa, chân của em khỏi rồi thì có thể nhanh chóng rời đi, giúp em lau người thuận tiện cũng không có thể ăn vụng sao, nếu không phải tâm tình anh không tốt, vừa nãy đã sớm ấn em lên giường rồi, em nên biết dừng lại rồi chứ.
- Anh… Anh… khốn khiếp!
Tiêu Chỉ Tình tức đến phát run, hận không thể tiến lên cắn chết tên này!
- Được rồi, cái anh muốn hỏi em cũng không nói, thể thì chúng ta không cần thiết nói tiếp nữa, anh sẽ nói với người của bệnh viện sáng mai trả phòng bệnh, em tự lo đi.
Dương Thần đi ra cửa, quay đầu lại, lại nói:
- Đúng rồi, nếu em lại đến phá vỡ sự yên bình trong nhà anh, lần sau anh cũng sẽ không tha nhẹ cho em như vậy đâu.
Hai mắt Tiêu Chỉ Tình đỏ lên, lã chã nhìn hắn, lại là dáng vẻ không phục.
Dương Thần bỗng nhiên không chịu nổi ánh mắt tuyệt vọng mà cứng rắn của cô gái này, nhưng dù sao hắn không phải là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn gì hết.
Nói thật, Dương Thần cảm thấy hắn đã làm quá nhiều thứ cho Tiêu Chỉ Tình rồi, còn về sau lưng Tiêu Chỉ Tình rốt cuộc là phiền phức gì, cô đến nói cũng không chịu nói, hắn sao có thể tùy tiện hứa hẹn?
Phải biết rằng cô gái này đến Thượng cổ tiên nhân cũng biết, chẳng may là chuyện muốn chính mình liều mạng thì sao?
Đang trong những ngày chờ đợi Lâm Nhược Khê tha thứ cho hắn, Dương Thần cũng không muốn trong quá trình giải quyết chuyện này bất ngờ xảy ra một số phiền phức.
Đợi đến khi Dương Thần đi xa, một mình Tiêu Chỉ Tình trong phòng bệnh cô độc mới để cho hai hàng nước mắt rơi xuống:
- Tên đàn ông thối tha nhát gan, anh càng trốn tránh tôi tôi càng không để anh thực hiện được!
Từ bệnh viện đi ra, Dương Thần châm một điếu thuốc, có chút không biết làm sao.
Hắn về nhà là không được rồi, sao cũng phải đợi Lâm Nhược Khê bớt giận mới có thể về nhà, đến lúc đấy thật lòng tuyệt đối, một nửa lời ngon tiếng ngọt và một nửa thái độ cứng rắn mạnh mẽ, nịnh nọt cô, có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có rồi.
Dựa vào trí thông minh của Lâm Nhược Khê, đến khi bình tĩnh lại, phỏng chừng rất nhanh có thể ý thức được mức độ cố ý của Tiêu Chỉ Tình, cũng có thể nhận ra rõ ràng, hắn và Tiêu Chỉ Tình chẳng qua chỉ là tình duyên sương sớm, không thể coi là thật.
So với Mạc Thiện Ny, Sắc Vi và những cô gái khác, Tiêu Chỉ Tình hoàn toàn không thể có sức cạnh tranh gì.
Đợi Lâm Nhược Khê làm theo những điểm mấu chốt này, tự nhiên cũng dễ dàng làm dịu chuyện này.
Cô hiện tại, chỉ là không cúi mặt xuống xem “chuyện nhỏ” như này, ít nhất so với việc xấu trong quá khứ, chuyện này vẫn thực sự là chuyện nhỏ.
Cho nên, hiện tại thuận theo ý cô, trốn xa xa chút, để cô cảm thấy hắn sợ cô, cũng có thể thỏa mãn lòng tự trọng của phụ nữ một chút.
Khiến Dương Thần buồn rầu bây giờ chính là, cũng đã hơn hai giờ sáng rồi, hắn đi đâu qua đêm, xem ra tiếp theo còn có mấy ngày không thể về nhà, cũng không thể tới văn phòng ngủ chứ?
Bên Sắc Vi và Mạc Thiện Ny không thể tới, vú Vương chắc chắn thường xuyên gặp Mã Quế Phương, bị phát hiện thì sẽ bị Lâm Nhược Khê biết, Đường Uyển, An Tâm đều không thích hợp, hắn ra vào cũng phải lén lén lút lút.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chỗ Lưu Minh Ngọc và Thái Nghiên có thể thoải mái ở.
Trước đó mấy ngày, lần lượt dạy cho các cô gái của hắn công pháp tu luyện kia, ngoài Sắc Vi và An Tâm ra thì tất cả đều vẫn chưa nghiệm thu được kết quả nào, vừa may có thể xem một chút.
Kết quả là, Dương Thần gọi số điện thoại của Lưu Minh Ngọc trước, lúc tâm hồn hơi thương tổn như này, Lưu Minh Ngọc dịu ngoan hiển nhiên hấp dẫn hơn Thái Nghiên nóng nảy.
Điện thoại reo lên bảy tám tiếng, mới được Lưu Minh Ngọc nhận.
Bên kia truyền đến âm thanh ồn ào ầm ĩ.
- A lô…
Giọng nói nói chuyện của Lưu Minh Ngọc hơi mơ hồ, lại động lòng người.
Dương Thần nhíu mày nói:
- Minh Ngọc cưng, em ở đâu đấy? Uống rượu à?
Lưu Minh Ngọc dùng giọng mũi hừ hừ nói:
- Xem xong buổi biển diễn, cùng bạn học hát hò uống rượu… Ông xã… Anh đến đón em đi… Em uống say rồi…
- Cũng muộn thế này rồi vẫn còn uống?
Dương Thần không nói gì, sao lại là họp mặt bạn bè, nhưng có các cách nào, lại không thể để nữ vệ sĩ của Hải Ưng đưa cô về nhà, thế thì tổn thương tình cảm biết bao nhiêu.
Sau khi hỏi rõ địa chỉ, Dương Thần lập tức lái xe đi tới Venci Club như lời Lưu Minh Ngọc nói, là một quán KTV xa hoa.
Cùng lúc đó.
Ở cực Bắc Địa Cầu, cũng chính là mảnh đất trung tâm vòng cực Bắc.
Mùa hạ, trong vòng cực Bắc bán cầu, mặt trời không lặn.
Mặt trời hai mươi tư giờ không lặn, khiến trên mặt băng của Bắc Cực, nhiệt độ duy trì âm mười độ.
Tuyết màu trắng mênh mông bát ngát, gió lạnh vùng cực gào thét, gấu bắc cực có lẽ chính là chủ nhân của nơi này, nhưng đó chỉ là quá khứ, hiện giờ, gần Bắc Cực, đã có một “Hộ gia đình” mới.
Mặt băng, lúc này đây chậm rãi mở ra.
Nhìn kĩ, mới phát hiện đúng là phía dưới tầng băng có động, là một phòng thí nghiệm ngầm do hợp kim tạo ra.
Các nhà khoa học khẳng định không có cách nào giải thích, tại sao một phòng thí nghiệm có thể xuất hiện bên dưới lớp băng, điều này hoàn toàn không phải công trình siêu cấp mà khoa học kĩ thuật hiện nay có thể làm được.
Sau khi tiến nhập chiến trường, bốn đội Liệp ma Đoàn cách nhau không xa. Cảnh Long Hạo Thần đối chiến Nguyệt Ma thì họ cũng nhìn thấy rõ. Dương Văn Chiêu trong lòng ngạo khí giống như Hàn Vũ lúc trước, chẳng qua gã so với Hàn Vũ khi ấy trầm ổn nhiều, ẩn giấu tốt phần kiêu ngạo này. Nhưng hiện tại gã phát hiện, sự kiêu ngạo của mình rất rẻ tiền. Lúc nhìn đến Nguyệt Ma bát giai, gã nghĩ là làm sao bảo vệ đội minh. Mà khoảnh khắc kia, Long Hạo Thần lại sải bước tiến lên nghênh đón.
Đối với thực lực của Long Hạo Thần, Dương Văn Chiêu khá hiểu biết, nhưng gã rõ ràng, chính mình thua Long Hạo Thần không chỉ là sức mạnh.
Sau hai Liệp ma Đoàn cấp sĩ, người tiếp theo trở về dĩ nhiên là Liệp ma Đoàn số tám cấp hiệu. Dưới sự dẫn dắt của Trương Phóng Phóng, bọn họ giống như hai Liệp ma Đoàn cấp sĩ khác, đứng tại đây.
Tiếp đến là chiến sĩ bình thường của Lục Đại Thánh Điện. Nhưng họ làm hành động giống như năm Liệp ma Đoàn, lấy Long Hạo Thần và Thải Nhi làm trung tâm, xúm lại vây quanh.
Trên chiến trường, từ công kích của kẻ địch cứu chiến hữu là rất bình thường. Tình đồng chí, ngươi em thường thường xuất hiện dưới tình huống này, bởi vì người cứu và người được cứu là chân chính sống chết có nhau.
Nhưng, nếu trên chiến trường cứu mười người, trăm người, thậm chí hàng ngàn người?
Khi Long Hạo Thần dẫn theo Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, số hai mươi hai gia nhập chiến trường, khiến quân đội bạn chú ý. Bọn họ ngươi dũng giết địch, trước sau chém giết ma tộc cường đại lục giai, bảy, thế như chẻ trẻ xông vào trận địch, trở thành mũi nhọn phản công.
Có lẽ chiến sĩ bình thường không biết họ có sức mạnh cỡ nào, nhưng các tướng lĩnh Trấn Nam quan dĩ nhiên nhìn ra họ là Liệp ma Đoàn. Hơn nữa mặc kệ là tuổi tác hay tu vi, đều giống Liệp ma Đoàn cấp sĩ hoặc cấp hiệu.
Nhưng việc họ làm thì Liệp ma Đoàn cấp thấp còn lâu mới làm được.
Nếu ngăn cản Nguyệt Ma là cường giả bát giai hoặc cấp chín, cho dù là cường giả thất giai, sẽ không khiến chấn động như vậy. Cường giả đấu với cường giả, trên chiến trường là quy tắc ngầm.
Nhưng mà, khi Long Hạo Thần ngang nhiên bước ra, nghênh đón Nguyệt Ma bát giai, hắn thể hiện chỉ là thực lực lục giai. Hơn nữa, đám người đứng xem còn chưa biết, khi ấy hắn chỉ mới đột phá bình cảnh lục giai.
Lục giai đối đầu bát giai, đây là có ý nghĩa như thế nào?
Nguyệt Ma bát giai vì sao có thể xuất hiện dưới chiến trường, các tướng sĩ tuyệt không rõ. Nhưng họ hiểu có trên trăm đồng bạn chết trong tay Nguyệt Ma bát giai. Nếu cứ mặc kệ y tàn phá, đừng nói phản công, chỉ sợ ít nhất hơn trăm ngàn người chết trong tay y. Bát giai, đây là loại thực lực cỡ nào?
Nhưng Long Hạo Thần cứ như vậy bước lên, mặc kệ trả giá xông lên, cứng rắn đối kháng Nguyệt Ma bát giai.
Các tướng sĩ đang ngươi dũng giết địch, họ không nhận ra ở hậu phương Nguyệt Ma đem đến nguy hiểm gì. Khi họ trở về thì đã không thấy Nguyệt Ma, thanh niên kỵ sĩ ngăn cản Nguyệt Ma tiến công thì ngã trên mặt đất, hôn mê nằm trong ngực đồng bạn.
Một tướng lĩnh Trấn Nam quan mắt đỏ hồng nói.
“Hắn là Anh Hùng. Hãy chào Anh Hùng!”
Nói xong gã dùng cánh tay còn lành lặn giật xuống mũ giáp, hướng Long Hạo Thần hành lễ kỵ sĩ đúng tiêu chuẩn.
Tất cả tướng sĩ có thể còn sống trở về, mặc kệ là thương binh hay không, đều học theo tướng lĩnh hướng Long Hạo Thần chào lễ theo các chức nghiệp có ý nghĩa tôn kính.
Hình ảnh này cực kỳ rung động. không chỉ các tướng sĩ như vậy, các đội Liệp ma Đoàn cũng làm tương tự, trong đó bao gồm cả Liệp ma Đoàn cấp suất mới trở về. Sắc mặt họ hổ thẹn, Liệp ma Đoàn cấp suất trung bình là tu vi lục giai, đối mặt Nguyệt Ma bát giai, họ giống như Dương Văn Chiêu, ưu tiên tuyển chọn bảo vệ chính mình.
Thời gian không dài, một bóng dáng màu vàng bỗng từ trên trời giáng xuống, phát ra một tiếng *đinh rầm* thật lớn. Người này mặc giáp ám kim hoa văn mỹ lệ, khi y rơi xuống đất, mọi người có cảm giác muốn quỳ lạy, đó là uy nghiêm.
“Đều tránh ra!” Kỵ sĩ kim giáp hét lớn một tiếng, đồng thời giáp trụ như sóng nước rút đi, lộ ra khuôn mặt thật. Đó chính là thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Khiếm.
Các tướng sĩ bên ngoài có lẽ không biết Hàn Khiếm, nhưng người trong Liệp ma Đoàn sao không biết vị thánh kỵ sĩ trưởng này? Vội vàng né ra, chừa một con đường cho ông.
Hàn Khiếm vội vàng bước tới trước mặt Long Hạo Thần. Nhìn thanh niên kỵ sĩ đang hôn mê, ánh mắt ông trầm trọng. Ông xoay người, một bàn tay tát vào mặt Hàn Vũ, làm y lảo đảo một cái.
“Ngươi làm Phụ Trợ kỵ sĩ mà bảo vệ chủ nhân như vậy sao? Vì sao người hôn mê không phải là ngươi?” Hàn Khiếm gần như là rống ra câu này, sau đó vội vã ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng Long Hạo Thần.
Bởi vì cảm giác được từ người hắn phát ra nồng đậm hơi thở quang minh, nên Thải Nhi không ngăn cản.
Hàn Vũ bị ông nội tát té xuống đất nhưng không cãi lại lời nào, khóe miệng chảy ra máu tươi, miễn cưỡng đứng dậy trở lại chỗ cũ.
Chốc lát sau, Hàn Khiếm sắc mặt tốt trở lại, thậm chí vẻ mặt có chút kỳ quái.
Đứng lên, Hàn Khiếm thanh âm truyền ra xa.
“Ta là Kỵ Sĩ Thánh Điện thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Khiếm, các tướng lĩnh dẫn tướng sĩ trở về doanh nghỉ ngơi hồi phục, đừng ở lại chỗ này. Vị kỵ sĩ thanh niên này không nguy hiểm tính mạng. Ta lấy danh nghĩa Kỵ Sĩ Thánh Điện bảo đảm với các người, nhất định sẽ khiến hắn hồi phục bình thường.”
Một vị tướng lĩnh dường như là phẩm cấp cao nhất trong các tướng sĩ bước ra, đó cũng chính là vị tướng cụt tay lúc trước dẫn đầu hô hào. Gã hướng Hàn Khiếm quỳ một gối, lớn tiếng nói.
“Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, chúng ta thỉnh cầu được biết tên Anh Hùng.”
Hàn Khiếm mím chặt môi, mọi người đứng cạnh có thể thấy rõ vành mắt ông ửng đỏ. Giây lát sau, vị thánh kỵ sĩ trưởng này hét lớn một tiếng.
“Đứng lên, ở chỗ này không ai đáng giá khiến các người quỳ xuống. Anh Hùng không chỉ là người thanh niên này. Chẳng lẽ các tướng sĩ vì thủ hộ Trấn Nam quan mà trả giá tất cả đều không phải sao? Các ngươi cũng là Anh Hùng!”
Lời vừa nói ra, các tướng sĩ Trấn Nam quan đều rơi vào im lặng, lát sau tiếng hoan hô tựa như sóng vỗ bộc phát.
Đúng vậy, bọn họ đã thắng trận chiến này. Cho dù là thắng thảm, ít nhất hiện tại đã đánh lùi kẻ địch. Bọn họ đều là Anh Hùng, là Anh Hùng bảo vệ nhân loại.
Tiếng hoan hô kéo dài không lâu, chốc lát sau tựa như có người dẫn dắt, thanh reo hò dần ngừng lại, đồng loạt nhìn chằm chằm Hàn Khiếm.
Hàn Khiếm hiểu rõ họ đang nghĩ gì, gật đầu nói.
“Anh hùng trong miệng các ngươi tên là Long Hạo Thần, đoàn trưởng Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu. Hãy nhớ kỹ tên hắn, thân làm phó điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, ta vì có kỵ sĩ như vậy mà vinh quang.”
“Long Hạo Thần! Long Hạo Thần! Long Hạo Thần!” Tiếng hoang hô lại vang lên, nhưng lần này chỉ có tên một người.
Đối với Trấn Nam quan mà nói, quá trình trước đó thậm chí không thể gọi là chiến tranh, phải nói là thảm họa. Làm trấn giữ phương nam Liên Minh Thánh Điện, lực lượng phòng ngự của Trấn Nam quan so với Khu Ma quan chỉ hơn chứ không kém. Nhưng lần này ma tộc điều động lực lượng đặc biệt mạnh, có khí thế không lấy được Trấn Nam quan thề không bỏ qua.
Lần này tuy ma tộc đã rút lui, nhưng thu dọn chiến trường cũng rất gian nan. Nhiều nhà dân đều tạm thời trở thành chỗ chữa bệnh. Dân chúng dần gia nhập vào đội thu dọn chiến trường, nhiệm vụ ưu tiên là dập lửa.
Tròn ba ngày, trong Trấn Nam quan tập trung thu dọn chiến trường, ngọn lửa đã dập tắt hết. Cũng may ba ngày qua ma tộc không tấn công lần nữa. Trấn Nam quan ở tình huống bị thương nặng, ma tộc làm bên công thành, chịu thương còn gấp nhiều lần so với Trấn Nam quan.
Ba ngày nay, Long Hạo Thần làm Anh Hùng trên chiến trường được đến trị liệu tốt nhất. Tuyệt đối đừng quên, nơi đây là tổng điện của Mục Sư Thánh Điện. Sau trận đại chiến, có lẽ cường giả chức nghiệp khác có khiếm khuyết, nhưng sẽ không thiếu thốn mục sư cấp cao.
Vị thánh giả từng ở thời khắc cuối cùng phóng ra cấm chú quang hệ, đã đích thân trị liệu cho Long Hạo Thần một lần, khiến hắn mau chóng chuyển biến tình trạng tốt hơn.
Hôn mê hai ngày hai đêm, Long Hạo Thần rốt cuộc tỉnh lại. Lúc này chỗ hắn nằm là trong một gian phòng của tổng điện Mục Sư Thánh Điện.
Làm tổng điện Mục Sư Thánh Điện, nơi này đương nhiên là mục tiêu hàng đầu bị ma tộc vây công. May mắn tổng điện có nhiều cấm chế, miễn cưỡng giữ gìn không bị phá hư nghiêm trọng. Bên phủ chấp chính thì không may mắn như vậy, đã biến thành từng mảnh tường vỡ nát.
Khoanh chân ngồi trên giường, Long Hạo Thần đang tu luyện. Thải Nhi cách hắn không xa, chỉ là trên mặt nàng hiện vẻ lạnh lùng cực kỳ. Nàng không ngồi trên giường mà là khoanh chân tu luyện trên ghế đặt bên cạnh giường.
Nghiêm trọng suy kiệt và bị thương, Long Hạo Thần lần này chịu thương tổn có thể nói là nghiêm trọng nhất từ khi hắn trở thành kỵ sĩ. Nhưng cùng lúc đó, hắn có được thể chất quang minh, trận chiến này đem đến chỗ tốt cho hắn rất nhiều.
Đầu tiên là dưới áp lực lớn của Nguyệt Ma bát giai đã đột phá lục giai, trở thành Huy Diệu kỵ sĩ trẻ tuổi nhất trong kịch sử Kỵ Sĩ Thánh Điện, năm nay hắn mới mười lăm tuổi!
Linh khiếu thành hình, Thánh Dẫn Linh Lô tiến hóa. Hạo Nguyệt sau khi trận chiến kết thúc, đã rơi vào ngủ say, hơn nữa quay về không gian của nó, dường như là có cơ hội tiến hóa.
Không chỉ như vậy, bởi vì Long Hạo Thần biểu hiện trên chiến trường, được đến Mục Sư Thánh Điện khen ngợi. Vị thánh giả cửu giai chẳng những chữa trị nội ngoại thương cho hắn, còn dẫn động linh lực của hắn tự vận chuyện, khiến Long Hạo Thần gặp họa được phúc, ngoại linh lực ít nhất tăng trên hai trăm điểm. Nội linh lực bởi vì tiềm năng kích phát quá độ, trực tiếp vượt qua một trăm điểm.
Có thể nói, hiện tại Long Hạo Thần chính thức trở thành một Huy Diệu kỵ sĩ, tổng thể thực lực so với trước bay vọt lên nhiều. Đương nhiên, họ trả giá cũng không ít. Một bộ Liên Thể Tăng Linh Đan cùng với các đan dược khác, Long Hạo Thần bộ trang bị trừ Lam Vũ, Quang Phù Dung ra, cái khác đều phải tu sửa. Huy Hoàng Thánh giáp, Huy Hoàng Thánh Thuẫn Bài của hắn bởi vì gặp tổn thương quá nghiêm trọng, năng lực tự chữa trị bị hư hỏng. Quang Phạt thì bởi vì nháy mắt rót vào linh lực quá lớn mà cuồng bạo. Long Hạo Thần lại không thể tiến hành khống chế có hiệu quả, khi cùng Nguyệt Ma bát giai đánh ra một chiêu thì cũng bị tổn thương cùng trình độ.
May mắn, ba trang bị cấp Huy Hoàng này công việc chữa trị đều do Trấn Nam quan làm hết. Nếu không thì quả là một số tiền không nhỏ.
Tu luyện một ngày một đêm, cảm giác quang nguyên tố trong thân thể tựa như thủy triều. Long Hạo Thần trên mặt lộ ra mỉm cười.
Gọi là linh khiếu, kỳ thật chỉ là cửa vào liên hệ với quang nguyên tố. Linh lực vẫn là Dịch Thái Linh Lực, nhưng khi có được linh khiếu rồi, mặc kệ là tốc độ hồi phục linh lực hay tốc độ tu luyện, đều có tăng vọt cực lớn. Mà dùng kỹ năng thì cần tiêu hao, lại bởi vì linh khiếu tác dụng Dịch Thái Linh Lực tích súc hạ thấp nhiều.
Quan trọng là, khi tiến vào lục giai rồi, Long Hạo Thần cũng theo đó có năng lực linh lực hóa cánh, sau này hắn có thể bay lượn trên không trung chiến đấu. Không chỉ thực lực cá nhân tăng tiến, Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu của Long Hạo Thần cũng được đến lời khen nồng nhiệt. Quân đội Trấn Nam quan trực tiếp thưởng năm vạn công huân cho đội họ. Các Liệp ma Đoàn khác đều được thưởng công huân tương ứng, nhưng so với đội họ thì ít rất nhiều.
Nhiệm vụ chiến tranh khẩn cấp tuy rằng có tính ép buộc, không thể không tham gia. Nhưng chỉ cần trong khi làm nhiệm vụ có biểu hiện nổi bật, đạt được công huân sẽ nhiều hơn so với nhiệm vụ khác. Ít ra Liệp ma Đoàn cấp sĩ tham dự hành động lần này, chỉ cần an toàn còn sống trở về, muốn thăng thành cấp hiệu cũng không thành vấn đề.
Linh khiếu trong ngực làm hình vòng tròn quang mang màu vàng, bán kính dường như chỉ có vài tấc, trạng thái linh lực vận chuyển cũng không phát sinh chuyển biến, quay quanh vòng quang mang, phát tán lại tích súc. Mỗi lần tích súc đều có thể hấp thu số lớn quang nguyên tố từ bên ngoài.
Thánh Dẫn Linh Lô đương nhiên không biến mất, nó cùng Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình trong vòng quang mang này, chính là nói, chúng nó dường như đều thu nhỏ.
Khiến Long Hạo Thần có cảm giác hơi kỳ là, vị trí linh lực lại trùng với Giai Điệu Vĩnh Hằng ở ngoài ngực hắn. Từ khi linh khiếu hình thành, dường như đã cùng Giai Điệu Vĩnh Hằng liên kết. Nếu tu luyện cởi áo khoác ra, thì có thể nhìn thấy mỗi lần linh khiếu hấp thu quang nguyên tố từ bên ngoài, Giai Điệu Vĩnh Hằng sẽ tản mát ra quang mang nhạt.
Chậm rãi mở đôi mắt, trong mắt Long Hạo Thần xuất hiện một tia sáng thần thánh. Tuy thân thể đã lành lặn, nhưng khi hắn từ trạng thái tu luyện hồi phục, vẫn là cảm thấy toàn thân có chút đau nhức, hơn nữa cái đầu cực đau.
Đây không phải do vết thương mang đến, mà là hôm ấy hắn sử dụng sức mạnh vượt xa năng lực của mình đem đến di chứng.
Vì có thể kháng cự Nguyệt Ma, hắn chỉ ăn đan dược thôi đã nuốt tới bốn loại. Thêm vào Hạo Nguyệt dung nhập, còn có linh lực của đồng bạn, trực tiếp đẩy hắn lên đỉnh thất giai, hơn nữa còn là cảnh giới có linh lực vượt qua thất giai.
Khi đó, tổng sản lượng linh lực của hắn cao nhất có gần hai vạn bốn ngàn. Hắn có thể chịu đựng hết thì cứng cỏi cỡ nào? Vì sao hắn không để Liệp ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu dùng Liên Thể Tăng Linh Đan? Đó là bởi vì hắn hoàn toàn khẳng định trong Liệp ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu, không ai có thể chịu được Liên Thể Tăng Linh Đan mang đến linh lực khủng bố, sẽ chết vì nổ tan xác. Khi dùng loại đan dược này rồi, tình huống hoàn toàn khác với ban đầu Lâm Hâm đã nói. Căn bản không thể khống chế linh lực truyền đến từ hậu phương. Nếu không phải hắn và Hạo Nguyệt có huyết khế, ngoại linh lực bản thân cũng khá mạnh, chỉ dựa vào một mình sao thể thừa nhận được sự trùng kích của linh lực kinh khủng cỡ đó.
Cho dù hiện tại nhớ lại, Long Hạo Thần như cũ có chút nghĩ mà kinh. Nhưng mà, nếu để hắn lựa chọn lần nữa, hắn sẽ không lùi lại, không một chút hối hận. Duỗi người, Long Hạo Thần ánh mắt