Thần Ấn Vương Tọa

Chương 111: Chương 111: Đại Dự Ngôn Thuật






Trong khi Long Hạo Thần suy nghĩ thì tình hình chiến đấu bên dưới phát sinh biến hóa.

Chín ma tộc hoàn toàn bị ma thú kiềm chế lực công kích đột nhiên biến yếu, liên quan ma thú vòng vây rút lại.

Công kích biến yếu nguyên nhân rất đơn giản, A Bảo đột nhiên rời khỏi hàng ngũ tấn công, trở lại chính giữa đồng bạn. Đó là kẻ đang phát ra ánh sáng màu da cam, cũng chính là kẻ từng bị Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu trọng thương nặng. Vẻ mặt của y như cũ bình thản, nhưng ma tộc phóng thích ma pháp da cam thì không hiện ra bình tĩnh như vậy.

“Cẩn thận, dường như chúng định làm gì đó.” Long Hạo Thần nhỏ giọng nói với Dạ Tiểu Lệ đứng bên cạnh.

Tiểu Lệ khẽ ừ một tiếng, sắc mặt biến nghiêm trọng. Tuy tất cả còn chưa xảy ra, nhưng cô bé cũng cảm giác có gì không đúng.

Cho dù cách xa như vậy, Long Hạo Thần vẫn mơ hồ cảm giác được A Bảo tựa như tùy thời sẽ bạo phát cấm chú. Ma tộc phát ra ma pháp da cam dường như đang đấu tranh cái gì. Hai người hình như đang khắc khẩu.

Đây rất không bình thường! Nếu A Bảo là thái tử Nghịch Thiên Ma Long tộc, vậy sao lời y bị phản đối? Trừ phi là…

“Cẩn thận, có lẽ bọn họ sắp phát động năng lực phá hạn chế quy tắc của Mộng Huyễn Thiên Đường.”

Cùng lúc đó, ma pháp sư ma tộc dường như bị A Bảo thuyết phục. A Bảo trở lại hàng ngũ chiến đấu, đồng thời bên trong chúng nở hộ một tầng sáng da cam nồng đậm.

Sắc da cam này tuyệt không mãnh liệt, nhưng cho người cảm giác quái dị. Nguyên bản hơi thở sự sống nồng đậm dường như bởi vì sắc da cam xuất hiện mà biến ngột ngạt. Càng khiến người giật mình là, tầng hào quang này tuyệt không đột phát hạn chế một vạn linh lô.

Có chuyện gì?

Mặc kệ là Long Hạo Thần hay Dạ Tiểu Lệ, trong lòng đều có chút mờ mịt. Bọn họ đều cảm thụ được ánh sáng da cam đem đến áp lực. Nhưng vì sao ánh sáng như cũ nằm trong phạm vi hạn chế?

Trương Phóng Phóng đột nhiên thất thanh nói.

“Tinh Ma tộc, tên đó chắc là Tinh Ma tộc. Cẩn thận, hắn sắp thi triển Đại Dự Ngôn Thuật.”

Nghe tới bốn chữ Đại Dự Ngôn Thuật, Long Hạo Thần chợt biến sắc. Đại Dự Ngôn Thuật là ma pháp cường đại đặc biệt của Tinh Ma tộc. Chỉ có trực hệ huyết mạch của Tinh Ma Thần mới thi triển được. Cái giá thi triển ra rất lớn. Cho dù là bản thân Tinh Ma Thần đều phải tiêu hao một ít sự sống mới có thể sử dụng. Huyết mạch không có Trụ Ma Thần phụ trợ, thi triển Đại Dự Ngôn Thuật cái giá lớn phải trả chính là sinh mệnh.

Đặc điểm lớn nhất của Đại Dự Ngôn Thuật chính là nó không thuộc phạm trù ma pháp, cũng không thể bình xét cấp bậc của nó. Nó giống như là thần thuật. Khó trách, khó trách sử dụng tại đây thì sẽ không phá hư quy tắc.

Ngay lúc này, Dạ Tiểu Lệ bên cạnh Long Hạo Thần thân thể đột nhiên run rẩy. Ngay sau đó, luồng sáng bảy màu quanh người cô bé bỗng biến nồng đậm. Hơi thở sự sống mạnh mẽ từ người cô bé dâng tràn ra. Khi tám người Long Hạo Thần ở bên người cô bé đều giật mình, cảm thụ được linh lực của mình bỗng chốc biến mạnh.

Cũng không phải là hồi phục linh lực, mà linh lực đang tăng cường, tựa như họ tự tu luyện được đến vậy.

Long Hạo Thần, Thải Nhi và Trương Phóng Phóng còn tốt chút, ba người khác thì vui sướng cảm thụ thực lực đang tăng lên, dường như sau một giây linh lực của họ có thể tăng gần như mười điểm. Chỉ trong giây lát, linh lực đã tăng tới hơn trăm.

Mà năm người kia cảm giác thì khác hẳn.

Lâm Hâm, Vương Nguyên Nguyên, Tư Mã Tiên, Hàn Vũ và Trần Anh Nhi lúc này đều trong trạng thái đỉnh cấp năm, đột nhiên tăng linh lực, năm người chỉ cảm thấy bình cảnh hạn chế đang lịch liệt lung lay.

Bọn họ đều là người thông minh, cơ hội như vậy sao không nắm bắt được? Bỗng chốc thúc đẩy linh lực bản thân, toàn lực đột phá bình cảnh.

Dạ Tiểu Lệ tản ra linh lực sinh mệnh chẳng những mạnh mẽ hơn nữa nhu hòa, hoàn toàn có thể bị bất cứ thuộc tính nào hấp thu ngoài tử vong và hắc ám ra. Hơi thở sức sống khổng lồ này khuếch tán ra ngoài, ma thú bên ngoài bỗng chốc từng cái như ăn phải thuốc tiên, thực lực bạo tăng, thế công bỗng biến mạnh mẽ. Cho dù là cường giả như A Bảo khi chống cự cũng có chút khó khăn.

Không cần nghi ngờ, khi Dạ Tiểu Lệ cảm giác được nguy cơ thì bắt đầu toàn lực ra tay.

Nhưng bên kia, trong trận ma tộc, ánh sáng màu da cam cũng bắt đầu biến càng lúc càng mãnh liệt. Trên bầu trời, đồ án ngôi sao sáu cánh màu da cam khổng lồ xuất hiện. Ánh sáng nồng đậm mà cường đại. Trong không khí mỗi lần lấp lánh thì sắc mặt Dạ Tiểu Lệ lại tái nhợt một phần.

“Long Hạo Thần, Tinh Ma tộc này muốn phong ấn ta. Ta bị phong ấn ít nhất hai giờ mới được. Bảo hộ ta, bảo hộ ta hai tiếng đồng hồ. Khi ta tránh thoát Đại Dự Ngôn Thuật, là giờ chết của chúng.”

Thanh âm giòn ngọt trẻ nít của Dạ Tiểu Lệ tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng, nhưng cô bé vẫn là chậm rãi khoanh chân ngồi xếp bằng, hai tay chắp trước ngực, khép mắt lại.

Khoảnh khắc này, hơi thở sức sống quanh thân cô bé lại tăng gấp đôi, hóa thành một vòng quang hoàn xanh lục khuếch tán ra ngoài.

Thanh âm gần như rên rỉ phát ra từ Lâm Hâm, Vương Nguyên Nguyên, Tư Mã Tiên, Trần Anh Nhi và Hàn Vũ. Năm đôi linh cánh cùng lúc giang rộng. Bọn họ trong thời khắc mấu chốt hoàn thành đột phá, linh khiếu sơ ngưng.

Dạ Tiểu Lệ cho họ phần lễ vật thật sự quá lớn, trợ giúp năm người đột phá bình cảnh cấp sáu. Nếu là tu luyện bình thường, dù họ có luyện vài tháng cũng chưa chắc đột phá được!

Nhưng khi một tầng sáng xanh cuối cùng tràn ra, trên người Dạ Tiểu Lệ thêm một tầng ánh sáng cam, bao phủ cả người cô bé, thậm chí một tia hơi thở đều không thể phát ra.

Đại Dự Ngôn Thuật là thần thuật cực kỳ cường đại, có rất nhiều tác dụng. Cái giá để phát ra nó lớn như vậy, uy lực sao nhỏ được?

Nói đơn giản là nếu Đại Dự Ngôn Thuật tác dụng trên người bình thường, thì coi như là Dự Ngôn Kỳ Tử cũng có khả năng trực tiếp tử vong.

Dạ Tiểu Lệ đương nhiên không phải người thường. Bởi vì dù Đại Dự Ngôn Thuật phóng lên người cô bé cũng chỉ là tạm thời phong ấn mà thôi.

Khi cô bé bị phong ấn, đồng thời ma tộc thi triển Đại Dự Ngôn Thuật tựa như dưa hấu bị đánh nát nổ tung, hóa thành đầy trời huyết vũ. Mưa máu rơi tới đâu thì ít nhất hơn mười ma thú thành tổ ong.

Đây chính là đại giới thi triển Đại Dự Ngôn Thuật. Nhưng dựa vào Đại Dự Ngôn Thuật này, không thể nghi ngờ là cải biến chiến cuộc.

Theo gã chết đi, hai đoàn linh lô nhu hòa và một viên ma tinh vương miện truyền thừa màu da cam dâng lên, hiện ra địa vị của gã trong ma tộc, và thu hoạch lần này tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường.

Sắc mặt A Bảo lạnh lùng, không chút bởi vì đồng bạn chết mà xúc động. Y dựa vào thề thốt và hứa hẹn mới khiến đồng bạn thi triển ra Đại Dự Ngôn Thuật mấu chốt này. Mặc dù y hứa hẹn cái giá không nhỏ, nhưng nếu có được Dạ Tiểu Lệ trên đồi núi, như vậy trả cái giá lớn hơn nữa đều không đắt. Không chỉ là y, cho dù là Ma Thần Hoàng đều cố chấp muốn có Dạ Tiểu Lệ.

Ma tộc không tiếc trả giá lớn điên cuồng tấn công Trấn Nam quan, lại không tiếc tiền vốn cùng liên minh thánh điện giao dịch, khiến mười ma tộc bọn họ có thể tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường, mục tiêu cuối cùng chỉ có một, đó chính là Dạ Tiểu Lệ.

Liên Minh Thánh Điện nghĩ rằng mình được lợi, lại không biết Dạ Tiểu Lệ đối với ma tộc, đặc biệt là Ma Thần Hoàng quan trọng cỡ nào. Mà bí mật này, chỉ có hai cha con Ma Thần Hoàng và A Bảo biết mà thôi.

Mất đi Dạ Tiểu Lệ chỉ huy, các ma thú tiến công biến thành hỗn loạn. Trong phẫn nộ, chúng nó điên cuồng xông hướng ma tộc. Tuy trong chớp mắt khiến tăng độ công kích, nhưng mất đi cách đánh rồi, chúng nó bỏ ra rất nhiều công sức biến thành vô dụng.

Một vòng quang hoàn tím đen khuếch tán dưới chân A Bảo, bao phủ cả bảy đồng bạn vào trong. Trên mình mỗi người đều bao một tầng tím đen dày đặc.

Lực công phòng của chúng đều trong nháy mắt tăng tới đỉnh. Bỗng chốc máu thịt tung bay, ma thú dưới đôi vuốt mạnh mẽ của A Bảo liên tiếp bị xé nát. Cùng lúc đó, ngực A Bảo bắn ra một thanh trường kiếm tím đen. Thanh trường kiếm này tuyệt không nằm trong bàn tay y, mà tự bay lên không trung phát động công kích. Mỗi lần xuất kích ít nhất chém chết một ma thú, uy thế mạnh mẽ, trở thành tiên phong mở đường cho chúng, dẫn tám tên ma tộc xông lên trước, thẳng hướng sườn núi. Đi qua nơi nào đều lưu lại phần thân thể rách nát của ma thú.

Long Hạo Thần và đám bạn đứng trên đỉnh núi, không động đậy chút nào.

Trương Phóng Phóng có chút sốt ruột nhìn Long Hạo Thần, nhưng y không mở miệng.

Lúc này Long Hạo Thần tuy sắc mặt trầm trọng, nhưng hiện ra trầm ổn, tuyệt không lỗ mãng hành động. Chiến trường bên dưới đã thành hỗn loạn, tám người ma tộc bắt đầu cứng rắn đột phá. Nhưng lúc này Long Hạo Thần không thể động.

Năm đồng bạn của hắn cần thời gian cảm thụ biến hóa sau khi đột phá, cảm thụ linh khiếu và linh cánh đem đến trợ giúp cho họ. Hơn nữa cục diện bên dưới hỗn loạn như vậy, coi như là họ gia nhập cũng không đem đến tác dụng lớn. Các ma thú bởi vì Dạ Tiểu Lệ bị phong ấn, mắt đều đỏ. Bọn họ gia nhập, thậm chí có lẽ bị xem như kẻ địch, bị tấn công.

Dạ Tiểu Lệ phóng thích năng lượng sinh mệnh khiến linh lực của họ có tổng thể tăng cao, trợ giúp năm người nhóm Lâm Hâm đột phá đến cấp sáu. Phần đại lễ này họ phải báo đáp mới được. Hơn nữa cho dù không phải vậy, Long Hạo Thần cũng nhất định dùng hết sức mình bảo vệ đồng bạn. Hắn đã nghĩ tốt lắm, nếu thật sự không được thì mang theo Dạ Tiểu Lệ cùng nhau trở lại tháp Vĩnh Hằng.

Đương nhiên đó là bước cuối cùng, không đến bất đắc dĩ tuyệt không thể sử dụng. Nguyên nhân rất đơn giản, tuy tháp Vĩnh Hằng thuộc tính là quang minh, nhưng cũng tràn ngập lực lượng tử vong. Mà Dạ Tiểu Lệ tràn đầy năng lượng sinh mệnh một khi vào tháp Vĩnh Hằng, sẽ xảy ra chuyện gì thì rất khó nói.

Long Hạo Thần quay đầu nhìn hướng Trương Phóng Phóng, trầm giọng nói.

“Trương huynh, lát nữa nếu gặp tình huống không thể phản kháng, anh hãy phát động Mộng Huyễn bảo thạch rời đi đi, chúng tôi có cách rời khỏi.”

Trương Phóng Phóng gật gật đầu. Nhìn bộ dáng của Long Hạo Thần, y liền biết Long đoàn trưởng tuổi trẻ này có bài tẩy, ít nhất thì đã có đường lui. Việc này quan hệ đến bí mật người ta, đương nhiên y sẽ không hỏi.

Nhìn tình hình chiến đấu bên dưới, ánh mắt Long Hạo Thần biến càng ngưng trọng. Rất nhiều ma thú trong Mộng Huyễn Thiên Đường nhận được tăng phúc của Dạ Tiểu Lệ, từng cái bạo tăng sức mạnh. Tu vi một số ma thú trực tiếp đột phá đến cấp tám, cũng chính là tương đương với cường giả nhân loại cấp bảy. Mặc dù chúng nó đa số chỉ có bản năng chiến đấu, nhưng trên trăm ma thú vây công tám người vẫn là cực kỳ hung mãnh.

Dù là vậy, chiến đấu như cũ máu thịt tung tóe.

Trong tám tên ma tộc, A Bảo ở vị trí trước nhất. Cách chiến đấu của y rất đơn giản trực tiếp, y không thèm né tránh ma thú công kích, trực tiếp lấy công đối công. Mỗi một con ma thú ở trước mặt y đều khó tránh khỏi vận mệnh bị xé nát. Đồng thời y cũng dựa vào thực lực bản thân chắn đa số bộ phận công kích chính diện, tác dụng tựa như Long Hạo Thần trong đội.

Bên cạnh y có hai ma tộc dáng người cao to, trông hơi giống nhau, bộ dáng tuyệt không giống nhân loại, thoạt nhìn khá giống địa long, nhưng thân hình nhỏ hơn nhiều. Cao khoảng hai mét năm, sau lưng kéo theo cái đuôi to khá dài.

Nhưng dáng người nhỏ hơn địa long không có nghĩa là thực lực của chúng thấp hơn địa long. Ngược lại, hai tên này hoàn toàn dùng cách tay trần phát động công kích, thoạt nhìn không thua kém A Bảo. Chân trước to khỏe, còn có miệng rộng mọc răng nhọn đều là vũ khí đoạt mệnh. Có vảy đen toàn thân lực phòng ngự cực mạnh.

Chỉ có ba tên đã đủ ngăn cản toàn bộ công kích chính diện.

Sau lưng tám tên, đồng dạng là ba cận chiến. Trong ba cận chiến ngược lại lấy Lãnh Tiêu làm trung tâm. Hai bên trái phải Lãnh Tiêu là ma tộc có chút giống ma thú biến dị. Một cái là dáng người hùng tráng giống gấu, trên người không tản ra ánh sáng vàng sẫm. Mỗi khi gặp rất nhiều ma thú tấn công thì gã sẽ mạnh giẫm mặt đất, phát ra kịch chấn. Đất rung động nứt ra một mảng lớn khe hở.

Bên kia của Lãnh Tiêu là một ma tộc cường giả giống sư tử, cũng có năng lực công phòng cực mạnh.

Nguyệt Dạ và một cô gái ma tộc khác đứng ở giữa, phóng thích ma pháp. Trung tâm toàn đội là A Bảo, nhưng người chỉ huy lại là Nguyệt Dạ. Pháp trượng trong tay cô đã đổi thành màu tím sậm, ma lực nồng đậm dao động không ngừng khuếch tán, cho ma tộc khác ma pháp tăng phúc, đồng thời không ngừng bù đắp lỗ hồng.

Cô gái ma tộc bên cạnh cô thì mặc đồ đỏ, thoạt nhìn không khác gì nhân loại, chỉ là dáng người bốc lửa hơn. Nguyễn giáp vảy cá mặc trên người, bị dáng người đầy đặn của cô khiến muốn nứt ra. Trước ngực tròn trịa tựa như hai trái dưa hấu to, eo bẩm sinh cực nhỏ, lại nhìn xuống dưới là cái mông diêu lên. Dáng người như vậy nhân loại không thể nào có được.

Trong tay cô là hai thanh pháp trượng san hô, lúc hành động lả lướt thướt tha. Từng đạo ánh sáng đỏ đậm không ngừng bắn ra từ đôi pháp trượng. Ma thú nào bị trúng phải đều chịu đả kích thảm cực kỳ, lực công kích vô cùng mạnh. Nhưng công kích của cô chỉ là đơn thể, không xuất hiện ma pháp loại quần công.

Tám người phối hợp tuyệt không tính ăn ý, hiển nhiên thời gian ngắn ngủi còn rất ngắn ngủi. Nhưng có Nguyệt Dạ điều độ, không hiện ra lỗ hổng nào. Cho dù có, cũng đều dựa vào thực lực mạnh mẽ của chúng bù đắp lại.

Thông qua khoảng thời gian quan sát, Long Hạo Thần phát hiện bí ẩn trong bọn chúng. Trừ Nguyệt Dạ và cô gái tóc đỏ đồ đỏ là hắn không rõ ràng, ma tộc khác thì ngoại linh lực nhất định đều khá mạnh, cho nên dưới sự công kích của rất nhiều ma thú chúng không rơi vào yếu thế.

Mất đi Dạ Tiểu Lệ chỉ huy, ma thú công kích dần biến hỗn loạn không đấu pháp. Chỉ là điên cuồng công kích sẽ tạo thành chật chội, đại quân ma thú thiếu đại não, bắt đầu liên tục bị tám tên ma tộc không ngừng đẩy lui ra sau. Mặc kệ chúng nó phát cuồng cỡ nào, cũng không thể ngăn cản bước chân ma tộc tiến tới.

Long Hạo Thần như cũ đứng đó không động đậy. Ánh mắt hắn thỉnh thoảng rơi trên người Nguyệt Dạ. Nếu hắn có thể chỉ huy ma thú, có lẽ còn giống như trước ngăn cản được kẻ địch, nhưng hắn không thể. Hiện tại hắn có thể làm, chỉ là dựa vào địa thế, chờ đợi cường giả ma tộc lao đến.

Thời gian hai tiếng đồng hồ khá lâu. Cường giả ma tộc dưới tác dụng quang hoàn của A Bảo, dường như căn bản không biết mỏi mệt, từng bước không ngừng tiến lên. Mỗi đi tới một bước, đều có không ít thi thể ma thú bị phá nát hỗn loạn máu tươi, nội tạng bắn tứ tung.

Sau khi Dạ Tiểu Lệ bị Đại Dự Ngôn Thuật phong ấn, số lượng ma thú từ bốn phương tám hướng đến tiếp viện rõ ràng giảm bớt. Đây là tin tức rất bất lợi.

Thải Nhi đi tới bên cạnh Long Hạo Thần, nhỏ giọng hỏi.

“Làm không?”

Tuy nàng không nói rõ ràng nhưng Long Hạo Thần lại hiểu ý, nhẹ lắc đầu, nói.

“Chưa phải lúc.”

Thải Nhi gật đầu, không nói gì thêm.

Long Hạo Thần xoay người nhìn hướng Hàn Vũ, vung tay ra hiệu.

Hàn Vũ lập tức hiểu ý đi tới đứng cạnh Long Hạo Thần, chậm rãi ngâm xướng chú ngữ. Cùng lúc đó, Nhã Đình sau lưng Long Hạo Thần cũng bắt đầu ngâm xướng.

Lúc này, tám tên ma tộc dần tiến lên dưới chân đồi nhỏ, cách đỉnh núi còn hơn trăm mét. Đương nhiên tùy theo chúng tiến lên, ma thú tấn công càng biến điên cuồng. Dạ Tiểu Lệ ở trên đó, dù chúng nó có trả giá sinh mệnh cũng tuyệt không lùi bước.

Một vầng sáng vàng nhạt từ đỉnh núi khuếch tán xuống dưới, bao phủ chiến trường.

Có ánh sáng vàng hòa hoãn, vết thương trên người khác ma thú được chữa trị một phần, bỗng chốc gia tăng mấy phần uy thế.

Ngay sau đó, ánh sáng vàng càng thêm nồng đậm lan xuống, càng nhiều ma thú được đến chữa trị sâu hơn. Thình lình được đến tiếp viện, khiến bầy ma thú Mộng Huyễn Thiên Đường càng biến hung mãnh. Tám tên ma tộc thế xung phong cũng biến chậm lại.

Hai ma pháp này đương nhiên là Long Hạo Thần và Hàn Vũ phóng ra. Long Hạo Thần không biết ma pháp trị liệu quần thể, nhưng Nhã Đình biết! Tuy Nhã Đình không thể trực tiếp sử dụng ma pháp, nhưng nó có thể hoàn thành chú ngữ, thông qua Long Hạo Thần dùng đến.

Từ khi họ gặp Dạ Tiểu Lệ rồi, thì tựa như một phần của Mộng Huyễn Thiên Đường, được Mộng Huyễn Thiên Đường hết sức ủng hộ. Dưới tình huống như vậy, tốc độ mọi người hồi phục linh lực cũng nhanh hơn nhiều.

Long Hạo Thần xoay người, kêu Trần Anh Nhi tới gần, nhỏ giọng dặn dò mấy câu.

Trần Anh Nhi ngơ ngác trong chốc lát vẫn là gật đầu. Ánh mắt nhìn Long Hạo Thần có vài phần kỳ quái.

Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên đi tới bên người Long Hạo Thần, sẵn sàng chiến đấu. Khoảng cách trăm mét nhìn thì không ngắn, trên thực tế ở trước mặt cường giả có lẽ chỉ là vài bước mà thôi.

Từng đạo ma pháp trị liệu bắt đầu không ngừng từ đỉnh núi rơi xuống. Các ma thú được chữa trị, không những vết thương hồi phục, đồng thời tâm tình tán loạn cũng dần bình tĩnh lại. Có ma pháp chữa trị xuất hiện từ đỉnh núi, có nghĩa là Dạ Tiểu Lệ không có việc gì. Chỉ cần trụ cột vẫn còn, chúng nó không sợ cường địch trước mặt.

Long Hạo Thần nói với Nhã Đình.

“Dùng ngôn ngữ chúng có thể nghe hiểu, nói cho chúng biết Dạ Tiểu Lệ chỉ là tạm thời bị phong ấn, cần thời gian tỉnh lại, ít nhất kéo dài hai tiếng đồng hồ.”

Nhã Đình nhẹ gật đầu, bay tới trước mặt Long Hạo Thần, huyên thuyên nói cái gì. Thanh âm của nó dưới tác dụng của quang nguyên tố truyền ra phía xa.

Nghe thanh âm của Nhã Đình bầy ma thú bộc phát một mảnh nộ rống, dường như chúng bị chọc giận. Dạ Tiểu Lệ bị kẻ địch phong ấn, đối với chúng mà nói là sỉ nhục cực lớn! Bỗng chốc sĩ khí lại tăng vọt, có ma pháp trị liệu trên đỉnh núi hỗ trợ, các ma thú công kích như mưa rơi.

Long Hạo Thần không phải không nghĩ thông qua Nhã Đình trợ giúp chỉ huy đám ma thú. Nhưng làm vậy hiển nhiên sẽ không có hiệu quả tốt. Bởi vì hắn không quen thuộc đám ma thú, không biết mỗi con ma thú am hiểu thứ gì, càng không gọi ra được tên chúng. Nếu chỉ huy, bầy ma thú có lẽ sẽ càng biến loạn. Cho nên hắn có thể làm, chính là chữa trị các ma thú và tăng cao sĩ khí.

Bên kia, chẳng biết từ bao giờ Trần Anh Nhi đã ngồi xếp bằng trên mặt đất. Heo con Mạch Đâu nằm trên chân cô, một người một thú đang giao lưu cái gì. Ngay sau đó, Trần Anh Nhi lấy ma tinh lớn phóng trước mặt heo con.

Mạch Đâu dường như hơi sợ, nhưng dưới sự khích lệ của Trần Anh Nhi, nó rất nhanh làm ra quyết định, đem viên ma tinh rõ ràng là cấp bảy nuốt vào bụng, sau đó nhắm mắt lại.

Trương Phóng Phóng cũng gia nhập hàng ngũ trị liệu. Ma pháp trị liệu của y nói thật còn không bằng Hàn Vũ. Dù sao trong đội y có mục sư chuyên phụ trách. Làm Thủ Hộ kỵ sĩ, y không cần quá quan tâm phương diện trị liệu. Nhưng dù gì y cũng là cường giả đỉnh cấp sáu, vẫn là biết đơn giản Đại Hồi Phục Thuật. Trị liệu quần thể không được, ít ra đơn thể còn tàm tạm. Từng cái Đại Hồi Phục Thuật luôn rơi trên người ma thú bị thương nặng. Phối hợp trị liệu quần thể của Nhã Đình, Hàn Vũ, cho bầy ma thú tác dụng hỗ trợ.

Dưới sự trợ giúp của họ và tin tức Dạ Tiểu Lệ bị phong ấn kích động, các ma thú cứng rắn ngăn chặn bước chân xung phong của tám tên ma tộc. Đặc biệt là kỹ năng trị liệu quần thể của họ, đó đều là quang hệ, rơi trên đầu ma tộc không khác gì ma pháp công kích. Tuy không thể thật sự thương tổn đến ma tộc, nhưng vẫn có hiệu quả suy yếu kỹ năng hắc ám có thể tăng phúc cho tập thể đồng bạn của A Bảo.

Long Hạo Thần ngửa đầu nhìn bầu trời, lại nhìn Dạ Tiểu Lệ bên cạnh, trong lòng càng thêm kiên định tin tưởng.

Đây không phải lần đầu tiên hắn chỉ huy một trận chiến đấu, thậm chí có thể nói là chiến tranh. Nhưng lần này rõ ràng là nguy hiểm nhất. Một khi để tám người A Bảo xông tới, bọn họ có thể ngăn cản bao lâu thì rất khó nói. Ít nhất trước mắt đến xem thì thực lực của họ tuyệt không thể chống đỡ quá lâu.

Nhưng ở trên chiến trường bọn họ có nhiều ma thú cường đại trợ giúp, đám ma thú mới là chủ lực ngăn cản kẻ địch.

Hai tiếng đồng hồ. Họ cần thời gian hai tiếng đồng hồ.

Ánh sáng nhạt lấp lóe, đáy mắt Long Hạo Thần xẹt qua tia lạnh lẽo. Vừa lúc Long Hạo Thần ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, ánh mắt hai người trên không trung va chạm, phát ra vô số hỏa hoa.

Tuy trên thực lực thì Long Hạo Thần xa xa không bằng y, nhưng ở khí thế thì không chút yếu kém. Đặc biệt là tinh thần lực, Long Hạo Thần càng không thua đối thủ.

A Bảo lạnh lùng nhìn Long Hạo Thần trên đỉnh núi, kỳ thực lòng y chấn kinh hơn xa Long Hạo Thần. Y trơ mắt nhìn đám Long Hạo Thần đi lên đỉnh núi, hơn nữa không bị bất cứ ma thú nào ngăn cản.

Theo y thấy thì đây là âm mưu của nhân loại. Long Hạo Thần có thể mang nhiều người như vậy tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường đã vượt qua y dự đoán. Hơn nữa thoạt nhìn đám Long Hạo Thần với ma thú Mộng Huyễn Thiên Đường có quan hệ không giống bình thường, chẳng những không bị công kích mà còn được ủng hộ.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao A Bảo cưỡng bức ép cường giả Tinh Ma tộc sử dụng Đại Dự Ngôn Thuật. Đám Long Hạo Thần đã lên tới đỉnh, khiến y có cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Một khi Dạ Tiểu Lệ rơi vào tay họ, thì tất cả hành động của mình đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cho nên y mới không thể không hy sinh một đồng bạn cực kỳ quan trọng, hơn nữa hứa hẹn rất lớn.

Lúc này càng tới gần đỉnh núi, A Bảo càng phán đoán rõ ràng tình thế. Xem ra đám Long Hạo Thần tuyệt không biết sự quan trọng của Dạ Tiểu Lệ. Hơn nữa đứng bên Dạ Tiểu Lệ, họ chỉ đơn thuần là muốn ngăn cản mà thôi.

Phát hiện điều này, tâm tình A Bảo nhẹ nhõm rất nhiều. Tuy ma thú vây công nhiều, nhưng y có tin tưởng lên tới đỉnh núi. Hôm qua Long Hạo Thần đem đến vết thương y còn nhớ rõ. Mặc dù y thực hiện đại trượng phu co được giãn được, trong thời điểm mấu chốt làm ra tuyển chọn chính xác nhất. Nhưng tuyệt không có nghĩa là y không ghi hận. Ngược lại, không biết đã bao năm y chưa từng bị thương, hiện giờ lại bị thương vào tay Long Hạo Thần, sao y cam tâm cho được?

Liếc nhìn hướng đỉnh núi, A Bảo công kích càng mạnh. Tuy rằng chậm nhưng từng bước ổn định tấn công lên núi.

Ánh mắt Nguyệt Dạ thỉnh thoảng liếc đỉnh núi. Nếu nói trên chiến trường này có ai tâm thần không ổn định, thì đó nhất định là cô.

Khi cô trông thấy Long Hạo Thần gia nhập hành động lần này, trong lòng thầm than. Kỳ thật cô càng hy vọng đám Long Hạo Thần chiến thắng. Đám Long Hạo Thần thắng, chính mình không bị tổn thất cái gì. Ngược lại, nếu đám Long Hạo Thần rơi vào tuyệt cảnh? Vậy họ sẽ xử lý mình ra sao? Cô gái tràn ngập sát khí cũng có mặt, cô ta có thể tùy thời lấy mạng mình!

Nếu thật sự tấn công lên, để Bảo ca hoàn thành mục tiêu, vậy mình sẽ chết chắc.

Không được, nhất định phải bắt đầu hành động. Tên Tinh Ma tộc đã có nói, phong ấn Đại Dự Ngôn Thuật của hắn chỉ có thể duy trì hai tiếng đồng hồ. Ta phải giúp nhóm Long Hạo Thần kéo dài thời gian.

Nghĩ tới đây, Nguyệt Dạ công kích và chỉ huy dần biến yếu. Không chỉ vậy, cô còn làm ra một sai sót cực kỳ nguy hiểm. Suýt nữa khiến một ma thú cường tráng đột phá phòng tuyến xông vào. Bỗng chốc khiến trận hình hoàn chỉnh của tám tên ma tộc xuất hiện hỗn loạn.

Nguyệt Dạ đương nhiên biết mình làm vậy không thật sự ngăn cản bước tiến của các cường giả ma tộc. Nhưng thông minh như cô làm việc này đương nhiên là có mục đích. Cô đang nói cho Long Hạo Thần, chính mình sẽ cố hết sức trợ giúp họ.

“Nguyệt Dạ, cô làm gì đó?” A Bảo lạnh lùng quát một tiếng, quay đầu trừng cô. Nhưng y rất mau chóng phóng một đạo ánh sáng tím đen lên người Nguyệt Dạ. Bỗng chốc khí thế Nguyệt Dạ tăng vọt, ma lực bỗng hồi phục đến trạng thái cao nhất.

“Cảm ơn Bảo ca, ta không có việc gì, yên tâm đi.” Nguyệt Dạ cảm kích nói.

Lại nói, quan hệ giữa Nguyệt Dạ và Bảo ca rất kỳ diệu. Đáng lý ra cô và Bảo ca không nên có giao tiếp gì, nhưng sự việc cứ là trùng hợp. Lấy thân phận một nửa dòng máu nhân loại như cô không nên gặp A Bảo, nhưng ở một lần ngoài ý muốn đụng phải.

A Bảo không biết có chuyện gì, có vô số người đẹp ma tộc để y chọn, nhưng chỉ thích mỗi mình Nguyệt Dạ.

Chỉ là hôn nhân này không thể nào thành được. Bản thân Nghịch Thiên Ma Long tộc yêu cầu huyết thống thuần khiết cực cao. Trước nay chỉ có thể thông hôn trong tộc, cho dù có kết hôn với ngoại tộc thì cũng không thể liệt vào chính thê.

Nếu Nguyệt Dạ chỉ là một cô gái ma tộc bình thường thì cũng dễ làm. Có thể trở thành đàn bà của A Bảo, mặc kệ cô thuộc tộc nào đều là vinh hạnh, thậm chí là quang vinh.

Nhưng phụ thân của Nguyệt Dạ chính là ma thần thứ hai của ma tộc, Nguyệt Ma Thần! Bản thân cô lại là con gái Nguyệt Ma Thần yêu thương nhất, sao có thể cho A Bảo làm thê thiếp được?

Bởi vậy quan hệ giữa hai người biến kỳ diệu. A Bảo vì chuyện này mà nhiều lần cãi lại Ma Thần Hoàng. Có lẽ bởi vì càng không được thì càng khát vọng, y càng thêm giữ quyết tâm cùng Nguyệt Dạ một chỗ, hơn nữa biểu thị nhất định phải để Nguyệt Dạ làm chính thê của mình.

Vì này mà Ma Thần Hoàng giận dữ, suýt phế bỏ địa vị người thừa kế của y. Đáng tiếc Ma Thần Hoàng chỉ có một con trai, nếu bỏ tư cách kế thừa của y, như vậy cũng chỉ có mỗi mình Lãnh Tiêu thừa kế.

Hai cha con bởi vì chuyện này mà tranh luận gần hai năm.

Long Hạo Thần lần tiên đụng tới Nguyệt Dạ, chính là Lãnh Tiêu làm người truyền tin đem thư anh trai đưa cho Nguyệt Dạ.

A Bảo kiên quyết dần đem đến tác dụng. Y chính là thái tử của Nghịch Thiên Ma Long, chẳng những thực lực mạnh mẽ hơn nữa thông minh cơ trí, bình thường rất được Ma Thần Hoàng yêu thích. Vì chuyện hôn nhân, hai cha con cự cãi căng thẳng, là điều Ma Thần Hoàng không muốn thấy.

Thiên phú của Lãnh Tiêu tuy rằng không tệ, nhưng so với A Bảo thì còn cách rất xa. Đặc biệt là gần nhất mấy năm nay A Bảo bắt đầu bộc lộ tài năng, năng lực huyết thống cũng dần bộc phát, trong Nghịch Thiên Ma Long uy vọng ngày càng cao.

Ma tộc không giống nhân loại. Nếu quân vương nhân loại gặp thái tử quá mạnh, nhất định sẽ nghĩ cách suy yếu thực lực thái tử do đó gầy dựng sự thống trị của mình càng sâu. Nhưng ma tộc thì ngược lại, bất cứ người thống trị ma tộc nào đều hy vọng con trai mình có thể sớm ngày mạnh hơn. Tình huống tốt nhất chính là nó có năng lực giết chết mình cướp lấy ngai vàng.

Bởi vậy Ma Thần Hoàng cuối cùng vẫn là bị con trai thuyết phục, hôm đó y kiếm Nguyệt Ma Thần có chuyện muốn nói chính là hôn sự hai bên.

Ma Thần Hoàng đồng ý cũng rất đơn giản, có thể đồng ý con trai cưới Nguyệt Dạ làm chính thê, nhưng con trai phải tuyển ra hai người trong tộc làm thiếp, hơn nữa bảo chứng với tộc nhân, người kế vị tương lai của A Bảo phải ưu tiên chọn từ con cái thị thiếp sinh ra.

Địa vị Ma Thần Hoàng trong ma tộc lớn cỡ nào, cách làm của y không có gì không được. Dù có vài ý kiến bất đồng cũng rất nhanh bị hai cha con bắt tay trấn áp, chuyện này xem như xác định.

Tuy Ma Thần Hoàng thỏa hiệp con trai, nhưng trong chuyện này y cũng tính một hòn đá trúng hai con chim. Không những thỏa mãn nguyện vọng của con trai, đồng thời càng làm sâu sắc quan hệ giữa mình và Nguyệt Ma Thần, khiến địa vị thống trị của mình càng thêm vững chắc.

Chính là bởi vì quan hệ phát sinh biến đổi, trong lần hành động này, A Bảo mới mang Nguyệt Dạ cùng nhau tham dự. Nếu không lấy thực lực hiện tại của Nguyệt Dạ, trong ma tộc đương nhiên có thể chọn người thích hợp hơn cô.

Nguyệt Dạ thì sao? Cô có thích A Bảo không? Vấn đề này mặc kệ là Ma Thần Hoànghay A Bảo, họ đều không từng nghĩ tới. Cho dù là Nguyệt Ma Thần cũng chưa từng nghĩ. Theo bọn họ thấy, cái này căn bản không thành vấn đề. Trong ma tộc, còn ai có thể so sánh với A Bảo?

Nguyệt Dạ chính là dựa vào A Bảo có cảm tình sâu đậm với mình mới không sợ, có gan ở lúc quan trọng như vậy xuất hiện sai lầm. Đổi làm người khác, không chừng A Bảo xoay người một chưởng đây. Mà đối với cô, thì là không tiếc tiêu hao tiềm năng làm trị liệu.

Bảo ca, ngươi đối với ta thật tốt quá. Nhưng mà, vì sao ta không thể yêu ngươi? Có lẽ, ta sẽ làm vợ người, nhưng ta tuyệt không yêu ngươi. Ở trong lòng ta, ngươi càng giống anh trai mà không phải người chồng.

Nguyệt Dạ trong lòng thầm nghĩ, cô không thể cứ luôn xuất hiện sai lầm, như vậy quá rõ ràng. Cho nên lại biểu hiện đàng hoàng, ma tộc bước tiến như cũ.

Nhưng ngay lúc này, có thể thấy rõ, tám tên ma tộc trải qua thời gian tiêu hao dài, bắt đầu xuất hiện mỏi mệt.

Nguyệt Dạ ngẩng đầu nhìn hướng đỉnh núi, liền thấy Long Hạo Thần đứng ở đó. Lúc này Long Hạo Thần chuyên chú nhìn A Bảo, tuyệt không thấy ánh mắt Nguyệt Dạ.

Nhìn hắn, Nguyệt Dạ hai mắt chợt biến mông lung. Cô cũng không biết mình đối với Long Hạo Thần là loại tâm tình thế nào. Nhưng ít ra cô có thể khẳng định, trong lòng mình, thanh niên kỵ sĩ nhân loại này xuất hiện nhiều hơn A Bảo.

Làm sao đây? Đến cùng thì ta phải làm gì đây! Nguyệt Dạ trong lòng thầm thở dài. Thông minh như cô, lúc này lòng có chút rối loạn.

Long Hạo Thần đương nhiên không biết trong lòng Nguyệt Dạ đang giãy dụa, nhưng có thấy một loạt biểu hiện trước đó của cô, liền hiểu cô có ý gì.

Không thể hy sinh cô gái này. Long Hạo Thần thầm quyết định. Coi như là hành động này thất bại cũng không thể hy sinh Nguyệt Dạ.

Cô gái này thật thông minh, có nội ứng như vậy trong ma tộc, đối với hành động sau này của Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu thật rất quan trọng.

Thải Nhi cũng thấy biểu hiện của Nguyệt Dạ, nhưng ánh mắt nàng biến băng lãnh. Bởi vì nàng vừa vặn thấy ánh mắt Nguyệt Dạ hơi u oán nhìn Long Hạo Thần.

Tại chớp mắt đó, nàng thậm chí có ý tưởng phát động cấm chế trong người Nguyệt Dạ. Giết cô ta. Cô ta là uy hiếp cường đại. Về diện mạo, Nguyệt Dạ không thua Thải Nhi bao nhiêu, thậm chí càng thêm trưởng thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.