Thần Ấn Vương Tọa

Chương 193: Chương 193: Điện chủ Ma Pháp Thánh Điện






Mở ra quyển trục, Lý Chính Trực nghiêm túc nhìn, xem lâu đến mấy phút, sắc mặt cũng theo đó không ngừng biến đổi.

Đóng lại quyển trục, Lý Chính Trực nhắm mắt, dường như đang suy nghĩ cái gì, chốc lát sau nói với Đàm Hoàn đứng cạnh mình.

“Ngươi đi ra ngoài trước, ta và Thánh kỵ sĩ trưởng có chuyện cần nói.”

Đàm Hoàn ngây ra. Cô là đệ tử đích truyền của Lý Chính Trực, cũng là đệ tử duy nhất. Đừng nhìn Lý Chính Trực mặt ngoài mập tròn, trên mặt luôn mang nụ cười hiền lành, nhưng cô biết rõ bên trong lão sư cực kỳ kiêu ngạo. Được tiếng là thiên tài số một trong ngàn năm nay của Ma Pháp Thánh Điện. Hiện giờ lão sư mới chỉ sáu mươi mấy, đã hơn xa các cường giả tiền bối các đời Ma Pháp Thánh Điện. Bàn về tu vi, coi như là ba Thần Ấn kỵ sĩ của Kỵ Sĩ Thánh Điện chưa chắc là đối thủ lão sư. Chỉ nhận một đệ tử là vì trong những người tuổi trẻ có thiên phú tại Ma Pháp Thánh Điện thì chỉ mình cô được lão sư thừa nhận, hơn nữa có phong thuộc tính giống lão sư.

Thấy sắc mặt lão sư nghiêm túc, Đàm Hoàn lập tức hiểu ra vị Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng Kỵ Sĩ Thánh Điện tuyệt không đơn giản như vậy, nếu không thì sao lão sư có thể chú trọng như vậy.

Đàm Hoàn kế thừa sự kiêu ngạo của Lý Chính Trực, chẳng qua vì tuổi còn nhỏ chưa che giấu kỹ được, bình thường lộ ra ngoài mặt. Nhưng điều này không đại biểu cô ngu xuẩn. Ngược lại, trí tuệ và thiên phú của cô thường hay được Lý Chính Trực khen ngợi. Nghe lời lão sư nói, cô chỉ kinh ngạc liếc Long Hạo Thần một cái, lập tức ngoan ngoãn vâng dạ đi sang bên. Tia sáng vặn vẹo dao động, cô lặng lẽ biến mất trong không khí.

Đồ đệ đi rồi, trên mặt Lý Chính Trực lại là nụ cười hiền lành vô hại.

“Bây giờ có thể tháo xuống mặt nạ để ta nhìn mặt của ngươi rồi chứ, con trai quang minh Kỵ Sĩ Thánh Điện.”

Ánh sáng vàng di động, Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp tựa như chất lỏng thuận theo người Long Hạo Thần chảy xuống, ngưng tụ thành Kim Tinh Cơ Tòa xuất hiện đằng sau lưng Long Hạo Thần. Long Hạo Thần tay phải giơ ngang ngực, cung kính nói.

“Kỵ Sĩ Thánh Điện Long Hạo Thần, kính chào điện chủ.”

Nhìn khuôn mặt Long Hạo Thần quá mức tuổi trẻ và tuấn tú, Lý Chính Trực hơi ngẩn ra. Tuy ông đã che giấu kỹ cảm xúc nhưng trong lòng vẫn cực kỳ rung động.

Trong thư Long Thiên Ấn viết rõ, Long Hạo Thần là cháu ông, hơn nữa xác thực chính thức ban chức vụ Thánh kỵ sĩ trưởng Kỵ Sĩ Thánh Điện. Đồng thời Kỵ Sĩ Thánh Điện đã đồng ý cho hắn dựng lại Săn Ma Đoàn, hy vọng được Ma Pháp Thánh Điện trợ giúp. Nếu Gia Lăng quan có gì cần, hắn có thể chiến đấu giúp Gia Lăng quan một thời gian nhưng không thể vượt qua ba tháng.

Tuy trong thư Long Thiên Ấn không nhắc tới tu vi của Long Hạo Thần, nhưng Lý Chính Trực hiểu rõ Long Thiên Ấn. Ông hiểu rằng cá tính lão Long cứng ngắc, dù là cháu ruột, nếu không đủ thực lực thì tuyệt đối không thể mặc Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp. Lại thêm lúc trước ông thử nghiệm, có thể cảm giác rõ ràng, tu vi của Long Hạo Thần đích thực là trên cấp tám.

Thanh niên trước mặt tỏa ra Quang nguyên tố tinh thuần đến mức cả đời Lý Chính Trực rất ít thấy. Linh quan nội uẩn, tuy diện mạo tuấn tú nhưng ánh mắt rất bình thản, tựa như chức nghiệp giả đã tu luyện bốn, năm chục năm. Khí chất đó dù là đồ đệ bảo bối của mình cũng vĩnh viễn kém xa.

Khẽ thở dài, trên mặt Lý Chính Trực lộ nụ cười khổ.

“Ta vốn tưởng rằng không lâu sau Ma Pháp Thánh Điện có thể vượt lên trước, nhưng xem ra vẫn là không thể nào. Kỵ Sĩ Thánh Điện may mắn thật khiến chúng ta không thể đuổi kịp!”

Ông nói câu này không đầu không đuôi, nhưng Long Hạo Thần có thể nghe hiểu ẩn ý trong đó. Vị Lý điện chủ này bị Kỵ Sĩ Thánh Điện coi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, cũng được tiếng là người có tu vi thuần túy mạnh nhất trong Liên Minh. Tu vi sâu sắc thậm chí vượt trên cả thành viên Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu uy tín lâu trên trăm năm. Đơn thuần so đấu tu vi, ba Thần Ấn kỵ sĩ Kỵ Sĩ Thánh Điện không có ai thắng được ông.

Trước Long Hạo Thần, Kỵ Sĩ Thánh Điện đặt hy vọng vào Lam Vũ, Quang Phù Dung. Nhưng Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng hiểu rằng, về thiên phú thì Long Tinh Vũ kém hơn Lý Chính Trực một chút. Hơn nữa dù sao Long Tinh Vũ tuổi nhỏ hơn nhiều, muốn đuổi kịp Lý Chính Trực gần như là không thể nào.

Nhưng ai mà ngờ Kỵ Sĩ Thánh Điện lại ra một Long Hạo Thần? Từ khi bắt đầu tu luyện đến nay, Long Hạo Thần chỉ dùng mười năm đã trở thành Thánh kỵ sĩ trưởng cấp tám. Tốc độ tăng thực lực này thêm vào thiên phú Thần Quyến Giả con trai quang minh, có khả năng rất lớn tương lai vượt qua điện chủ Ma Pháp Thánh Điện.

Đối diện Lý Chính Trực cảm thán, Long Hạo Thần không mở miệng, chỉ là ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú điện chủ Ma Pháp Thánh Điện trước mắt.

Lý Chính Trực cất quyển trục, tiến lên nói.

“Ngồi đi, chúng ta tâm sự.”

Nói rồi ông dẫn Long Hạo Thần đi vào đại sảnh sau lưng, ngồi trên ghế nệm.

Phòng làm việc của Lý Chính Trực không trang trí phức tạp nhưng cho người cảm giác ổn trọng. Tất cả gia cụ đều dùng gỗ đen nhánh chế thành. Loại gỗ này Long Hạo Thần không biết, tỏa mùi hương dịu nhẹ. Ngửi mùi hương, Long Hạo Thần cảm giác tinh thần lực của mình rõ ràng càng biến ngưng tụ.

Trong phòng làm việc, đặc điểm lớn nhất là giá sách dài suốt vách tường, cất giấu trên vạn quyển sách. Có nhiều quyển cho cảm giác cổ kính sâu lắng, hơn nữa có vài quyển khiến Long Hạo Thần cảm thấy có linh tính, dường như sách có sinh mạng.

Lý Chính Trực mỉm cười nói.

“Long Hạo Thần, lần này ngươi tới chắc là tìm Lâm Hâm. Ngươi biết không? Hơn một năm trước, trước khi Ma Thần Hoàng phát động thánh chiến, trong Liên Minh ta là người dẫn đầu đồng ý việc giao ra ngươi, có biết vì cái gì không?”

Long Hạo Thần ngây ra. Hắn không ngờ điện chủ Ma Pháp Thánh Điện nói thẳng như vậy.

“Là vì Liên Minh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng trận thánh chiến. Thực lực giữa chúng ta và ma tộc cách biệt quá xa, còn cần thời gian.” Long Hạo Thần bình thản đáp, giống như đang nói không phải là kêu hắn đi nộp mạng.

Lý Chính Trực hơi kinh ngạc nói.

“Khó được ngươi có thể bình thản nhận mọi thứ. Rất nhiều người đều cho rằng vì ta muốn đả kích Kỵ Sĩ Thánh Điện, vì tranh đoạt vị trí số một Kỵ Sĩ Thánh Điện. Ngươi nói không sai, Liên Minh còn chưa tích lũy đủ, nhưng ta đề xuất giao ngươi ra còn có một nguyên nhân khác, đó là vì ta chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

“A?” Long Hạo Thần nhìn ông lão mập mạp trước mắt, trong lòng đột nhiên nảy ra cảm giác đặc biệt. Từ trên người Lý Chính Trực, hắn cảm nhận được sự tự tin trước đây chưa từng có. Sự tự tin mạnh đến có thể sánh bằng Ma Thần Hoàng thống lĩnh ma tộc.

Lý Chính Trực dựa vào lưng ghế, bình thản nói.

“Đúng vậy, ta chưa chuẩn bị sẵn sàng. Sáu ngàn năm nay, Liên Minh Thánh Điện luôn chăm lo việc nước, tích lũy thực lực. Tuy giữa Lục Đại Thánh Điện khó tránh có mâu thuẫn, nhưng trước đại địch ma tộc thì mọi người tuyệt đối đoàn kết. Chúng ta muốn phản công ma tộc, lấy lại mảnh đất đã mất, thậm chí hủy diệt ma tộc vĩnh viễn trên đại lục, vậy nhất định phải đối mặt vấn đề quan trọng nhất, chính là Ma Thần Hoàng.”

“Ma Thần Hoàng Phong Tú, nghe nói linh lực cao đến trăm vạn, tiến vào một tầng khác. Nếu trong Liên Minh không có ai đánh bại được y, vậy dù thực lực Liên Minh đè bẹp được ma tộc thì sao? Cuối cùng vẫn khó tránh khỏi vận mệnh thất bại. Cho nên ta nói ta còn chưa chuẩn bị tốt. Nói một câu tự kiêu, trước khi gặp ngươi, ta vẫn cho rằng mình là người có khả năng khiêu chiến y nhất, hơn nữa kéo y đồng quy vu tận.”

Nói đến đây, sự tự tin từ người Lý Chính Trực càng biến mãnh liệt.

“Năm nay ta sáu mươi bảy tuổi, nếu lại cho ta một trăm năm, nói không chừng thật có cơ hội. Nhưng nếu Liên Minh dốc hết sức, kết quả cuối cùng tất nhiên là bi kịch. Thế nên ta không thể vì một mình ngươi mà chôn vùi cục diện tốt đẹp. Đáng tiếc ta không thể so sánh lực ảnh hưởng của Kỵ Sĩ Thánh Điện nhiều năm nay đối với Liên Minh, cuối cùng đề nghị của ta vẫn bị từ chối.”

“Nhưng bây giờ xem ra Dương Hạo Hàm và Long Thiên Ấn đích thực đã đúng. Ngươi đáng giá Liên Minh đầu tư.” Khi nói ra câu này, Lý Chính Trực đột nhiên hiện vẻ mệt mỏi, hơi thả lỏng, dường như có áp lực cực lớn rơi khỏi người ông.

“Ma pháp sư mẫn cảm nhất là tinh thần dao động. Ngươi khiến ta kinh ngạc không phải vì tuổi trẻ, cũng không bởi tu vi, mà là tâm trí. Mắt ngươi trầm tĩnh, nội liễm, linh quang che giấu, đây là biểu hiện tâm trí vô cùng vững chắc. Ánh mắt ngươi lại đơn thuần, không chút xúc động hay kiêu ngạo. Hai loại đặc chất này hỗn hợp một chỗ khiến ta trông thấy tương lai của ngươi. Tốt lắm, ngươi thật giỏi lắm. Nhưng con đường ngươi đi còn rất dài. Ta hy vọng ngươi có thể từ chỗ ta nhận lấy trách nhiệm khiêu chiến Ma Thần Hoàng.”

“Ta biết, Kỵ Sĩ Thánh Điện các ngươi luôn hy vọng lấy bản thân làm chủ lực triệt để liên hợp lại Lục Đại Thánh Điện, dung hợp lực lượng Liên Minh, chân chính phát huy toàn bộ sức mạnh, xây dựng quốc gia thống nhất, quyết chiến cùng ma tộc. Ta không phản đối đề nghị này, nhưng hy vọng lấy Ma Pháp Thánh Điện làm chủ đạo. Mấy thánh điện khác cũng có suy nghĩ riêng. Thế nên đề nghị này đã có nhiều năm nhưng vẫn không thể thực hiện. Nếu có một ngày ngươi có thể chiến thắng ta, vậy ta đại biểu Ma Pháp Thánh Điện đồng ý đề nghị của Kỵ Sĩ Thánh Điện các ngươi, cũng nhường lại tư cách khiêu chiến Ma Thần Hoàng cho ngươi.”

Long Hạo Thần chăm chú lắng nghe lời Lý Chính Trực, từ đầu đến cuối không xen vào một câu. Hắn phát hiện mình có chút thích điện chủ Ma Pháp Thánh Điện. Ông bộc bạch không hề giữ lại, tuy lời nói không dễ nghe nhưng rõ ràng biểu đạt thừa nhận Long Hạo Thần, cũng như kỳ vọng vào tương lai Liên Minh.

Ánh sáng sắc bén bắn ra từ đôi mắt Lý Chính Trực, tựa như lưỡi kiếm cắt vào người Long Hạo Thần, kích động linh lực của hắn. Một tầng sáng vàng mông lung tỏa ra khỏi người hắn, hình thành tầng linh cương hộ thể.

Lý Chính Trực mỉm cười, thu lại tầm mắt.

“Long Hạo Thần, ngươi phải nhớ kỹ, trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu thiên tài. Tuy thiên phú như ngươi cực kỳ hiếm thấy nhưng không phải chưa từng xuất hiện. Tuy nhiên cho đến nay nhân loại chưa xuất hiện một cường giả có thể chân chính đối kháng với Ma Thần Hoàng, ngươi có biết vì cái gì không?”

Long Hạo Thần lắc đầu.

“Xin điện chủ dạy cho.”

Lý Chính Trực nói.

“Vì họ không biết chữ nhịn.”

“A?” Long Hạo Thần nghe lời Lý Chính Trực nói, đầu óc nhanh chóng vận chuyển nhưng vẫn không nghĩ ra ông sẽ cho đáp án như vậy.

“Con trai Luân Hồi, Quang Minh Kiếm Thần cũng là thiên tài tuyệt thế. Họ đều tu luyện đến cấp chín, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chết, còn ma tộc tối đa chỉ bị ức chế mà thôi. Về thiên phú, họ tuyệt đối không thua ngươi, thậm chí còn hơn ngươi. Ví dụ con trai Luân Hồi, năm đó tuổi hắn chỉ mới ba mươi sáu đã có gan khiêu chiến Ma Thần Hoàng, là sự tự tin và thực lực cỡ nào? Cuối cùng lưỡng bại câu thương với Ma Thần Hoàng. Tình hình của Quang Minh Kiếm Thần cũng tương tự. Họ có thiên phú dẫn dắt nhân loại phản công ma tộc, ít nhất cũng xoay chuyển tình thế, nhưng cuối cùng họ đều thua vì nóng vội.”

Nhìn trong mắt Long Hạo Thần lộ ra khó hiểu, Lý Chính Trực nói.

“Không rõ chứ gì. Vậy chúng ta nói đơn giản thôi. Nếu năm đó con trai Luân Hồi khiêu chiến Ma Thần Hoàng không phải ba mươi sáu tuổi mà là một trăm ba mươi sáu tuổi, sẽ là tình hình thế nào? Nếu Quang Minh Kiếm Thần khiêu chiến Ma Thần Hoàng không phải hơn bốn mươi tuổi mà là một trăm bốn mươi tuổi, thì lại như thế nào?”

Long Hạo Thần phản bác.

“Nhưng năm đó hai tiền bối bị ép buộc mà. Đại quân ma tộc tới gần, họ không thể không ra tay!”

Lý Chính Trực hừ một tiếng, khóe miệng lộ tia khinh thường.

“Vì họ có suy nghĩ giống ngươi cho nên cuối cùng mới không thể thành lãnh đạo chân chính dẫn dắt nhân loại chiến thắng ma tộc.”

“Từ sáu ngàn năm trước, tiến vào thời đại hắc ám, chúng ta bị bức ở tại một góc này, không hề xuất hiện giây phút gọi là bị buộc bất đắc dĩ. Không sai, ma tộc thường tấn công, không ngừng phát động chiến tranh. Nhưng ngươi thường hay đụng độ ma tộc, ngươi cảm thấy thực lực của Liên Minh và ma tộc so sánh như thế nào?”

Long Hạo Thần trầm giọng nói.

“Ma tộc có bảy mươi hai Trụ Ma Thần chống, cường giả như mây, thực lực tổng thể cực mạnh. Liên Minh nương nhờ sáu tòa hùng quan địa thế hiểm yếu, Lục Đại Thánh Điện liên hợp, mới miễn cưỡng chống cự thế công của ma tộc. So sánh thực lực chúng ta đích thực vẫn yếu hơn ma tộc. Đương nhiên tôi không nắm rõ tình hình bên trong Liên Minh.”

Lý Chính Trực nói.

“Ngươi nói rất chính xác. Không sai, thực lực ma tộc mạnh hơn chúng ta, đến nay vẫn mạnh hơn bên ta nhiều. Vậy ngươi có từng nghĩ tới sáu ngàn năm trước? Lúc ấy tình hình thế nào? Khi đó ma tộc cũng là bảy mươi hai Trụ Ma Thần, Ma Thần Hoàng đời thứ nhất càng mạnh hơn. Chúng có thể bức chúng ta tới góc này chẳng lẽ không thể hoàn toàn hủy diệt chúng ta sao? Nói thật cho ngươi biết, trong lịch sử Liên Minh đối kháng với ma tộc, ma tộc có ít nhất hơn mười lần triệt để hủy diệt Liên Minh. Nếu Ma Thần Hoàng không tiếc trả giá đắt, thống lĩnh đại quân ma tộc đột phá một điểm thì đã sớm hủy diệt chúng ta. Nhân loại sớm diệt vong.”

“A?” Long Hạo Thần giật mình nhìn Lý Chính Trực. “Điện chủ, nếu ngài nói đúng là sự thật, vậy tại sao ma tộc không làm như thế?”

Lý Chính Trực cười lạnh.

“Nuôi nhốt. Ma tộc đang nuôi nhốt chúng ta. Không sai, thực lực ma tộc mạnh hơn chúng ta, nhưng dù sao chúng không thuộc về thế giới này. Trừ chiến tranh và phá hoại, chúng không biết cái gì khác. Nếu nhân loại chúng ta thật sự diệt chủng, không cần ai báo thù cho chúng ta, chính ma tộc tự đi hướng diệt vong. Cho nên ma tộc không dám đánh chết chúng ta, không dám hủy diệt nhân loại, mới có thời đại hắc ám sáu ngàn năm. Sau lưng ma tộc thường làm chút ít giao dịch với chúng ta, chẳng qua người bình thường không biết mà thôi.”

“Vậy trận thánh chiến này?” Long Hạo Thần vẫn có chút không tin lời Lý Chính Trực.

Lý Chính Trực bình thản nói.

“Thánh chiến? Có lẽ ngươi là mồi lửa, nhưng kỳ thực nguyên nhân căn bản trận thánh chiến này là ma tộc sợ hãi. Mấy năm nay Liên Minh trưởng thành quá nhanh, đã vượt qua mong muốn của ma tộc. Ma Thần Hoàng sợ thực lực của chúng ta quá lớn mạnh, uy hiếp ma tộc thống trị. Cùng lúc đó, số lượng ma tộc quá khổng lồ, cần giảm bớt. Thế nên mới bùng phát thánh chiến này. Cho nên Lục Đại Thánh Điện cùng bị công kích nhưng vẫn không một quan ải nào bị công phá.”

Long Hạo Thần hít ngụm khí lạnh, hắn mơ hồ hiểu ý của Lý Chính Trực.

Lý Chính Trực nói tiếp.

“Chính là nói, năm đó họ không gặp phải cái gì sinh tử nguy cấp. Nếu người có thiên phú cao như Quang Minh Kiếm Thần, con trai Luân Hồi có thể nhẫn nhịn, nằm gai nếm mật đợi đến lúc nắm chắc tuyệt đối, Liên Minh sẽ không như thế này.”

“Ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi có thể hiểu ý của ta. Đương nhiên ta nói với ngươi những điều này không phải kêu ngươi ở trong Liên Minh làm rùa rút đầu. Ngược lại, ta mong ngươi chân chính trưởng thành và lĩnh ngộ, không ngừng khiêu chiến cường giả, không ngừng chiến đấu. Nhưng ngươi nên nhớ, cố gắng đừng làm những việc biết rõ không thể.”

Nói đến đây, Lý Chính Trực nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế nệm, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Long Hạo Thần cung kính nói.

“Cảm ơn tiền bối đã chỉ dẫn, nghe ngài nói khiến vãn bối hiểu ra nhiều điều.”

Lý Chính Trực phẩy tay nói.

“Ngươi đi đi. Đời ta hiếu thắng, tuy ta thích tài năng của ngươi, nhưng nếu muốn tranh tài thứ hạng Lục Đại Thánh điện thì ta tuyệt không nương tay với ngươi. Muốn thắng ta, ngươi còn sớm lắm. Năm năm sau chính là trận so tài thánh điện, hy vọng khi đó ta sẽ không thấy ngươi trên sân đấu. Mười lăm năm sau có lẽ mới là lúc ngươi tỏa ánh sáng.”

Long Hạo Thần chậm rãi đứng dậy, lần nữa hành lễ hướng Lý Chính Trực, xoay người đi.

Lý Chính Trực nheo mắt, nhìn Long Hạo Thần bước chân vững vàng rời đi, lòng thầm thán, thiên tài tinh anh! Hy vọng hắn đừng tiếp bước người đi trước.

Long Hạo Thần nghe lọt tai lời Lý Chính Trực. Năm nay hắn mới hai mươi tuổi, mười năm qua tất cả sức lực đều dùng để tu luyện và chiến đấu với ma tộc. Hắn không hiểu biết nhiều về nội bộ Liên Minh, quan hệ giữa Liên Minh cùng ma tộc.

Từ Thâm Uyên đầm lầy trở về Liên Minh, đặc biệt là sau khi hắn kết thúc bế quan, Long Thiên Ấn, Thánh Nguyệt, Lý Chính Trực những thủ lãnh Liên Minh trước sau dạy cho hắn rất nhiều điều chưa biết, gần như đang dẫn dắt hắn đi con đường chính xác. Suy nghĩ của Long Hạo Thần theo đó biến càng thêm chính chắn.

“Ê.”

Trong đầu Long Hạo Thần đang quanh quẩn lời Lý Chính Trực thì bên tai vang một tiếng kêu.

Long Hạo Thần giật mình, bản năng ngẩng đầu nhìn, hắn và người mới kêu hắn đều ngây ra.

Kêu hắn đương nhiên là đệ tử đích truyền của Lý Chính Trực, Đàm Hoàn. Lúc này Long Hạo Thần đã đi vào pháp trận truyền tống, sắp rời đi, lại đụng độ Đàm Hoàn.

Khoảnh khắc ngơ ngác, hắn lập tức phát hiện mình sai lầm. Vì lời nói của Lý Chính Trực mang đến quá nhiều điều cho hắn, nên hắn quên mặc lại Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp đã đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Đàm Hoàn.

Đàm Hoàn giật mình thì rõ ràng là vì diện mạo Long Hạo Thần.

“Ngươi…ngươi là người vừa rồi?” Đàm Hoàn nhìn khuôn mặt tuổi trẻ đẹp trai của Long Hạo Thần, trong mắt tràn ngập khó tin.

Trong phòng làm việc của Lý Chính Trực chỉ có ông và Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng. Lúc này đi ra một người cô không quen, rõ ràng không phải lão sư thì đương nhiên chính là Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng.

Làm đệ tử đích truyền của điện chủ Ma Pháp Thánh Điện Lý Chính Trực, lại có bề ngoài xinh đẹp, Đàm Hoàn gần như là tình nhân trong mộng của các ma pháp sư tuổi trẻ trong Ma Pháp Thánh Điện. Có quá nhiều thanh niên nịnh nọt cô, nhưng có thể chắc chắn, người trước mắt bàn về diện mạo thì không ai có thể sánh bằng. Lần đầu tiên cô biết thì ra đàn ông có thể đẹp như vậy. Dù là dáng người hay mặt mày, cô không tìm thấy một chút tỳ vết trên người Long Hạo Thần. Tự kỷ như cô còn có loại cảm giác tự biết xấu hổ. Hơn nữa thoạt nhìn hắn còn trẻ hơn mình!

Phản ứng sau đó của Long Hạo Thần cho Đàm Hoàn đáp án khẳng định. Khi phát hiện sai lầm của mình, hắn lập tức phóng ra Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp. Đàm Hoàn trơ mắt nhìn bộ giáp vàng lấp lánh ánh sáng da cam nhanh chóng bao trùm người Long Hạo Thần, mặt nạ vàng cũng che khuất mặt hắn.

“Thật là ngươi?” Giây lát ngơ ngẩn qua đi, khuôn mặt yêu kiều của Đàm Hoàn tràn ngập chấn kinh.

Long Hạo Thần gật đầu với cô, bước một bước vào truyền tống trận, ngay sau đó rời đi.

Nhìn bóng dáng dần biến hư ảo, Đàm Hoàn đứng sững trong chốc lát lập tức chạy nhanh hướng phòng làm việc của Lý Chính Trực. Con gái tò mò nhiều hơn con trai, huống chi nỗi kinh ngạc này vượt qua phạm vi nhận tri của cô.

Tầng hai Ma Pháp Thánh Điện, Long Hạo Thần mới xuất hiện liền giật mình, vì hắn liếc mắt liền thấy Thải Nhi bị người ôm vào ngực. Chăm chú nhìn kỹ, cảm giác mừng như điên tràn ngập toàn thân, hắn chạy nhanh hai bước la lớn.

“Tỷ tỷ, Lâm Hâm!”

Cũng đúng thôi, ôm Thải Nhi chính là Lý Hinh đã lâu hắn chưa gặp. Lâm Hâm mọc lại mái tóc dài màu xanh đứng bên cạnh Hàn Vũ, tay phải bắt tay nhau, vẻ mặt kích động.

Thì ra lúc Long Hạo Thần bị điện chủ Ma Pháp Thánh Điện Lý Chính Trực kêu đi, Lâm Hâm cũng được Phí trưởng lão cho biết tin. Mới nghe nói là người cùng đội của y, còn có một Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ, y mơ hồ đoán ra người đến là ai. Không ai tin tưởng thực lực của Long Hạo Thần hơn Lâm Hâm. Y lập tức khẳng định Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ chính là Long Hạo Thần. Y mừng hết sức lập tức tìm Lý Hinh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy lại đây, ở hành lang đụng phải Thải Nhi và Hàn Vũ đang chờ Long Hạo Thần trở về.

Lý Hinh sớm nghe nói Thải Nhi mất trí nhớ, đau lòng nàng, khi ôm lấy thân thể mềm mại thì mắt cô đã đẫm lệ. Lâm Hâm và Hàn Vũ nắm chặt tay phải, sắp hai năm, anh em gặp lại vui mừng khôn xiết.

Họ còn chưa kịp nói gì thì Long Hạo Thần đã trở lại. Lâm Hâm buông tay Hàn Vũ ra, hét một tiếng.

“Đại ca!”

Y xông lên ôm chặt Long Hạo Thần.

Tâm tình mọi người đều kích động, gần như không thể kiềm chế. Dù Long Hạo Thần mặc Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp, nhưng giọng hắn chưa biến đổi.

“Hạo Thần.” Lý Hinh buông ra Thải Nhi, vẻ mặt vui mừng bước nhanh tới. Tính cách kiên cường như cô mà nước mắt đã tuôn trào.

Buông Lâm Hâm ra, Long Hạo Thần lại ôm chặt Lý Hinh, cảm xúc kích động khiến hắn không nói nên lời.

Mất nửa ngày cảm xúc mọi người mới bình tĩnh hơn. Long Hạo Thần nói.

“Đi thôi, chúng ta vào phòng rồi trò chuyện.”

Năm người cùng đi vào phòng Long Hạo Thần, đóng cửa lại. Hắn nôn nóng cởi ra Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp. Ở trước măt tỷ tỷ và anh em, sao hắn có thể để thứ sắt thép này ngăn cách?

Lúc này hắn mới bình tĩnh quan sát Lý Hinh và Lâm Hâm. So với trước khi chia tay, Lý Hinh càng hiện ra sự trưởng thành, dáng người thêm nóng bỏng, gợi cảm. Mái tóc hồng xõa sau đầu, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên tu vi tăng mảng lớn.

So với Lý Hinh thì Lâm Hâm biến hóa càng nhiều. Trước khi chia tay, Lâm Hâm cho người cảm giác có chút bất cần đời. Bây giờ bề ngoài y không thay đổi gì mất, lại cho người cảm giác cứng rắn nhiều, có mấy phần uy nghiêm. Hai chữ trầm ổn lúc trước hoàn toàn không hợp y nay lại rất thích hợp. Đặc biệt là đôi mắt, cô đọng, kiên định, thiếu đi mơ hồ bất định vốn có. Dường như hai năm không gặp, y bỗng trưởng thành. Nếu không nhìn mặt, Long Hạo Thần nghĩ chắc hắn không nhận ra được y.

Không cần hỏi Long Hạo Thần cũng có thể tưởng tượng được, hai năm nay Lâm Hâm nhất định đã trải qua nhiều chuyện.

“Lâm Hâm, hai năm nay vất vả cho anh.” Long Hạo Thần từ tận đáy lòng nói.

Hắn nói lời này không phải không có lý. Đối với Săn Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất mà nói, hai năm nay cống hiến lớn nhất chính là Lâm Hâm. Y luyện chế đan dược khiến thành viên Săn Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất tăng mảng lớn tu vi ngoại linh lực, còn cho mọi người rất nhiều đan dược cứu mạng. Đoàn trưởng như Long Hạo Thần ngược lại không làm gì hết, chỉ bế quan tu luyện mà thôi.

Nghe Long Hạo Thần nói câu này, Lâm Hâm chợt biến sắc. Y đột nhiên đứng dậy, giống như con nít làm lỗi lầm đứng trước mặt Long Hạo Thần.

“Đoàn trưởng, cậu đừng nói vậy, đó là chuyện tôi nên làm. Nhưng mà…”

Lý Hinh ở một bên đột nhiên nói.

“Được rồi, quá khứ đã trôi qua. Mọi người không dễ dàng gặp mặt, anh nói mấy chuyện đó làm gì?”

Lâm Hâm quay đầu nhìn Lý Hinh, khiến Long Hạo Thần giật mình là từ trước y luôn nghe theo lời cô nay lại dứt khoát lắc đầu.

“Hinh nhi, anh nhất định phải nói ra, việc này nếu không cho đại ca biết thì sẽ là tâm kết cả đời khó giải.”

Long Hạo Thần nhận ra sự việc có vẻ rất nghiêm trọng, nghi ngờ hỏi.

“Rốt cuộc làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Hâm cúi đầu nói.

“Tôi không bảo vệ được Hinh nhi. Trong thánh chiến cô ấy bị kẻ địch chặt đứt cánh tay.”

“Cái gì?” Long Hạo Thần giật mình, đứng bật dậy, mắt biến lãnh liệt.

Đối với hắn, Lý Hinh không thua gì chị ruột. Năm đó ở Hạo Nguyệt thành, Lý Hinh chăm sóc cẩn thận là cột trụ tinh thần của hắn sau khi cha mẹ rời đi. Thân tình của Long Hạo Thần đối với Lý Hinh sẽ không bao giờ biến mất.

Lý Hinh vội đứng dậy, nói.

“Chuyện đã qua rồi, chẳng phải tay tôi đã gắn trở lại? Vì tôi, hơn một năm qua Lâm Hâm nếm nhiều gian khổ. Hạo Thần, đệ đừng trách anh ấy, đây vốn không phải lỗi của anh ta.” Nói rồi cô chủ động đi tới bên cạnh Lâm Hâm, ôm cánh tay phải của y, dựa sát vào, trong mắt tràn ngập dịu dàng.

Nhìn bộ dạng họ như vậy, Long Hạo Thần thoáng chốc hiểu ra. Lâm Hâm vẻ mặt áy náy, hai mắt đỏ rực. Lý Hinh thì vẻ mặt dịu dàng và hạnh phúc. Rõ ràng là cảm tình của hai người đã tăng vọt.

“Lâm Hâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh hãy nói kỹ càng chút. Tôi còn nghe nói hiện giờ anh đã là đoàn trưởng Ma Pháp Sư đoàn số một Ma Pháp Thánh Điện.”

Lâm Hâm vừa mới mở miệng đã bị Lý Hinh giành trước.

“Để tỷ nói đi, nếu đệ nghe anh ta nói thì lại là ôm hết về mình. Con người anh ta toàn giành lỗi!”

“Chiến tranh thì sao không có người chết, không bị thương được. Năm đó anh ta ở trong thánh điện luyện đan dược, tỷ ở Gia Lăng quan tham gia thủ thành. Trong một lần chiến đấu bị kẻ địch chặt đứt tay. Sau này tuy có nối lại tay nhưng không dễ dàng cử động. Lâm Hâm tựa như phát điên, cứ nói không bảo vệ được tỷ. Sau đó anh ta thay đổi, phá hủy lời thế, bắt đầu tu luyện ma pháp công kích, cùng lúc đó nghiên cứu chế tạo các loại đan dược, vì chữa trị tay cho tỷ. Hiện giờ cánh tay tỷ đã được anh ta chữa lành hoàn toàn. Sau khi tu luyện ma pháp công kích, năng lực anh ta tăng nhiều, cũng tham gia chiến trường. Bởi vì biểu hiện tuyệt vời trong chiến đấu và thực lực nhanh chóng tăng cao, được cao tầng Ma Pháp Thánh Điện thưởng thức, tích lũy quân công, thăng lên đoàn trưởng Ma Pháp Sư đoàn số một.”

Nghe Lý Hinh nói vậy, dù là Long Hạo Thần hay Hàn Vũ đều bất ngờ.

Hàn Vũ nói.

“Anh thật sự học ma pháp công kích?”

Lý Hinh kể bình thản, tựa như người ngoài cuộc miêu tả một chuyện rất bình thường. Nhưng Long Hạo Thần hiểu biết Lâm Hâm, có thể cảm nhận được việc Lý Hinh đứt tay đem đến đả kích rất lớn cho y. Nên biết, Lâm Hâm thề không học ma pháp công kích là vì năm đó cha mẹ chết bởi nghiên cứu ma pháp này. Sự ám ảnh đó gây ảnh hưởng cực lớn cho y. Lại bởi vì Lý Hinh bị thương mà Lâm Hâm bước ra khỏi ám ảnh. Vì bảo vệ Lý Hinh mà y học ma pháp công kích. Giờ phút này, Long Hạo Thần rốt cuộc yên lòng. Lâm Hâm từng có chút không đáng tin, không biết ma pháp công kích, rốt cuộc lớn lên, có thể bảo vệ tỷ tỷ của hắn rồi.

Tiến lên một bước, Long Hạo Thần đi tới trước mặt Lâm Hâm.

Nhìn đôi mắt trong suốt của Long Hạo Thần, tim Lâm Hâm chợt đập nhanh, ai đều nhìn ra y phập phồng lo sợ. Lý Hinh định nói cái gì, bị Long Hạo Thần giơ tay ngăn cản.

Đôi tay nâng lên, Long Hạo Thần nắm vai Lâm Hâm.

“Người anh em, tuyệt lắm. Mấy ngày nay vất vả cho anh rồi!”

Lâm Hâm ngây ngốc. Y đã nhiều lần tưởng tượng lúc gặp lại Long Hạo Thần, thái độ của đoàn trưởng đối với mình, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ là đáp án này.

Hơi nước tràn ngập đôi mắt. Hai năm nay, y thật sự trả giá quá nhiều, quá nhiều. Sự điên cuồng tu luyện ma pháp, ngay cả Đàm Hoàn thiên tài trẻ tuổi thứ nhất của Ma Pháp Thánh Điện đều cảm thán không bằng. Y gần như điên cuồng tu luyện, còn phải bỏ ra thời gian nghiên cứu chế tạo dược vật cho Lý Hinh. Mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi không tới bốn tiếng đồng hồ. Chỉ có điên cuồng, cố chấp tu luyện thì y mới giảm bớt thống khổ, áy náy trong lòng. Có vài lần bởi vì y tu luyện quá sức, xuất hiện nguyên tố phản phệ nguy hiểm. Dù là vậy y đều cứng rắn vượt qua.

Giờ phút này, tuy Long Hạo Thần chỉ nói một câu đơn giản lại khiến Lâm Hâm cảm thấy tất cả trả giá đều đáng được. Đoàn trưởng không trách y, không hề trách y!

“Đại ca…” Khi áp lực rốt cuộc dỡ xuống, nội tâm Lâm Hâm có chút đóng kín nay hoàn toàn mở ra. Y khóc rống, cảm xúc luôn đè nén tựa đê vỡ òa.

Hàn Vũ muốn tiến lên khuyên nhủ nhưng bị Lý Hinh ngăn cản. Cô hiểu rõ trạng thái tinh thần hiện giờ của Lâm Hâm. Tâm kết rốt cuộc mở, để y khóc sẽ tốt hơn nghẹn trong lòng nhiều.

Lâm Hâm phát tiết cảm xúc kéo dài tới mười phút mới dần bình tĩnh lại. Tuy khóc sưng đôi mắt nhưng ánh mắt nhu hòa nhiều. Tinh thần luôn căng thẳng rốt cuộc trầm tĩnh, áp lực tâm lý không có, nhưng cảm giác cực kỳ mệt nhọc khiến y trực tiếp ngủ trong ngực Lý Hinh. Mấy ngày nay y cho mình áp lực quá lớn, sau khi phát tiết cần nghỉ ngơi thật tốt, mới có thể chân chính hồi phục thể xác và tinh thần.

Hai ngày sau. Trên thành Gia Lăng quan.

Ma Pháp Thánh Điện phòng ngự Gia Lăng quan điểm dựa lớn nhất là cái gì? Không cần nghi ngờ, là ma pháp sư. Trong Ma Pháp Thánh Điện, Ma Pháp Sư đoàn bình thường có tổng cộng mười đội, mỗi đội năm trăm người, toàn do ma pháp sư trên cấp năm hợp thành. Ma pháp sư tu vi chưa đến cấp năm thì có thể làm lực lượng dự bị, không được phép tham gia chiến trường. Đây là loại bảo vệ đối với ma pháp sư cấp thấp. Dù sao bồi dưỡng ma pháp sư không dễ dàng như chiến sĩ. Mỗi một ma pháp sư đều là tài nguyên quý giá nhất của Ma Pháp Thánh Điện. Nói không chừng trong đám ma pháp sư cấp thấp, tương lai sẽ xuất hiện một người giống như Lý Chính Trực.

Trừ mười đoàn ma pháp sư bình thường ra, còn có vài Ma Pháp Sư đoàn càng thêm cường đại, do cường giả Ma Pháp Thánh Điện thống lĩnh. Mỗi một Ma Pháp Sư đoàn bình thường chỉ có một thuộc tính, chỉ như thế thì trong chiến đấu mới không xuất hiện tình huống xung đột nguyên tố. Lâm Hâm có thể thành đoàn trưởng Ma Pháp Sư đoàn số một không phải vì y có thực lực mạnh nhất trong các đoàn trưởng, mà vì Ma Pháp Sư đoàn số một là quân đoàn thiêu đốt, toàn bộ do ma pháp sư hỏa hệ tổ thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.