“Rốt cuộc dựa vào hơi thở Hạo Nguyệt để lại trong huyết mạch tìm ra tọa độ rồi.” Người mặc Vĩnh Hằng và Sáng Tạo giáp chẳng phải chính là Long Hạo Thần đó ư? Bên cạnh hắn tất nhiên là Thải Nhi.
Thải Nhi dịu giọng nói.
“Hạo Thần, anh đừng rốt ruột quá. Dựa theo tin tức Hạo Nguyệt để lại cho anh, nếu nó có thể chuyển sinh thì chắc bây giờ đã bắt đầu.”
Long Hạo Thần gật đầu nói.
“Chắc chắn Hạo Nguyệt sống lại. Trước khi chết nó để lại phong ấn phù cho anh. Chẳng những đem tu vi của anh cố định ở linh lực chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín, cũng nói cho anh biết nó có khả năng chuyển sinh. Nếu anh không đoán sai thì nó để lại phù văn trên người anh là muốn anh dùng cách tương tự đem nó chuyển sinh phong ấn. Dù là Austin Griffin còn có tàn hồn hủy diệt ở trong thân thể Hạo Nguyệt chuyển sinh, chỉ cần anh vĩnh viễn phong ấn tu vi của nó, nó không thể trưởng thành đủ mạnh, vậy nhất định sẽ không xuất hiện Thần Thiên Tru chín đầu Kỳ Mỹ Lạp.”
Ngày đó Long Hạo Thần, Hạo Nguyệt, Ma Thần Hoàng hợp sức rốt cuộc hủy diệt cái đầu hủy diệt. Hạo Nguyệt cũng vì thế mà chết, trước khi chết nó để lại phù văn vĩnh viễn giam cầm tu vi Long Hạo Thần. Chính là nói, Long Hạo Thần không cần lo lắng xuất hiện tình huống thành thần rồi sẽ biến mất trên đời.
Ma Thần Hoàng tự sát chết, mang theo di thư của thê tử đi tới thế giới khác tìm chân tình. Từ ý nghĩa nào đó, y đích thực không chết. Tu vi của y đã tới cấp thần, dù không có thần vị thì linh hồn vô cùng kiên cường, nói không chừng y thật sự có thể tìm được linh hồn thê tử.
Ma Thần Hoàng chết rồi, ma tộc mất đi toàn bộ Trụ Ma Thần càng như rắn mất đầu. Lực lượng của chúng đúng như Ma Thần Hoàng đã nói, theo thời gian trôi qua mà biến mất.
Sau khi Long Hạo Thần tỉnh dậy khỏi hôn mê, cùng Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư cẩn thận bàn bạc. A Gia Lôi Tư trở về ma tộc, chỉnh đốn lực lượng ma tộc còn sót lại rút hướng bờ biển, trước tiên trả một nửa mảnh đất cho nhân loại. Thời gian trôi qua, ma tộc không còn Trụ Ma Thần, cuối cùng chỉ có thể bị nhân loại đồng hóa.
Một năm trôi qua, Long Hạo Thần và Thải Nhi, Tư Mã Tiên và đóa hoa trắng nhỏ của gã, Lâm Hâm và Lý Hinh, Hàn Vũ và Vị Ương, Trương Phóng Phóng và Vương Nguyên Nguyên, Trần Anh Nhi và Dương Văn Chiêu kết liền cành.
Có Long Hạo Thần khuyên bảo, Bạch Nguyệt thể xác và tinh thần bị đả kích lớn cuối cùng vẫn tha thứ cho Long Tinh Vũ. Long Tinh Vũ mang theo bà trở về Odin trấn cũ, ở núi Odin ngụ trong gian nhà tranh nhỏ. Cùng lúc đó, Long Tinh Vũ giải trừ khế ước với Mạt Thế và Sát Phạt Thần Ấn vương tọa, nhường lại Thần Ấn vương tọa cho Dương Văn Chiêu. Y nói muốn dùng nửa đời sau sám hối với Bạch Nguyệt. Y không phải là Thần Ấn kỵ sĩ nữa, chỉ là chồng của Bạch Nguyệt.
Khi Long Tinh Vũ vì Long Hạo Thần không tiếc hy sinh mạng mình, dù là Bạch Nguyệt hay Long Hạo Thần đều đã tha thứ cho y. Dù sao, máu mủ tình thâm!
Sau đại chiến, uy danh của Long Hạo Thần tại Liên Bang Thánh Điện tăng đến cực độ, được công nhận là anh hùng đệ nhất từ trước tới nay của nhân loại.
Trong một năm, sau khi kết hôn, Long Hạo Thần có cao tầng Lục Đại Thánh Điện trợ giúp, chăm lo việc nước, không ngừng nhận đất đai ma tộc trả lại, cũng xử lý sự vụ nội bộ Liên Bang Thánh Điện gọn gàng ngăn nắp, tất cả đi vào quỹ đạo.
Cùng lúc đó, Long Hạo Thần đề nghị chế độ thay phiên chủ tịch Liên Bang. Mỗi năm năm hội nghị Liên Bang sẽ tiến hành tuyển cử một lần. Tuyển ra chủ tịch, phó chủ tịch, nghị viên Liên Bang mới, tối đa liên nhiệm hai kỳ.
Hắc ám bị tiêu trừ, đại lục vẫn chưa quay về hoàn toàn hòa bình, Long Hạo Thần nhất định phải tiếp tục ngồi trên ghế chủ tịch Liên Bang. May mắn hắn chế định công tác này trong thời gian nhất định, chín năm sau là hắn triệt để tự do, dẫn Thải Nhi đi dạo chơi thiên hạ, thậm chí du lịch xuyên không gian.
Đối với Long Hạo Thần, tiếc nuối lớn nhất trong lòng hắn chính là Hạo Nguyệt. Một năm qua, nếu Hạo Nguyệt có thể thành công chuyển sinh cũng nên trở lại. Hơn nữa Long Hạo Thần đã sẵn sàng cho Hạo Nguyệt chuyển sinh.
Long Hạo Thần dẫn Thải Nhi ở trên không trung ngừng lại. Hắn ngửa đầu phát ra tiếng hú dài. Không tới một tiếng đồng hồ thì mười Vong Linh Vương đã tập hợp.
Cảm nhận khí thế của Long Hạo Thần cường đại đến chúng không thể đối kháng, mười quân vương cung kính hành lễ.
Long Hạo Thần nói chuyện với chúng một tiếng đồng hồ sau mười quân vương mới tản ra.
“Bọn chúng có đáng tin không?” Thải Nhi hơi lo lắng nói với Long Hạo Thần. “Lỡ như chúng tìm ra Hạo Nguyệt rồi làm chuyện bất lợi với nó thì sao?”
Long Hạo Thần nhẹ lắc đầu, nói.
“Em không hiểu ý chúng. Đối với chúng, nếu có thể khiến thế giới này lại có hơi thở sự sống, coi như là trả giá Hỏa Hồn của mình thì chúng cũng cam tâm tình nguyện. Năm đó là Austin Griffin Hạo Nguyệt hủy đi sinh mệnh thế giới này. Chúng ta đến chính là cố hết sức chuộc tội cho Hạo Nguyệt. Anh tin rằng những Vong Linh Vương này hiểu bên nào nhẹ bên nào nặng. Chúng đã đi tìm thì chúng ta cũng nên bắt đầu đi.”
Nói xong Long Hạo Thần mang Thải Nhi đáp xuống đất. Cảm nhận không khí thế giới đỏ đen tràn ngập độc tố, Long Hạo Thần kiềm không được thở dài. Hủy diệt vĩnh viễn dễ dàng hơn sáng tạo nhiều!
Ánh sáng xanh chợt lóe, Thần Tinh Linh Dạ Tiểu Lệ chui ra khỏi Vĩnh Hằng Thần Thạch từ ngực Long Hạo Thần.
“Đây chính là nơi ngươi nói? Không khí thật dơ bẩn. Chỗ này thật sự được không?”
Long Hạo Thần dứt khoát gật đầu, nói.
“Tôi tin có thể được. Vì Hạo Nguyệt, cũng vì khiến không gian này hồi phục sinh mệnh, tôi nhất định phải làm hết sức!”
Dạ Tiểu Lệ gật đầu, nói.
“Vậy thì bắt đầu đi. Vĩnh Hằng và Sáng Tạo giáp trên người ngươi có hơi thở Sáng Thế Thần, nếu nói có ai hoàn thành được hành động vĩ đại này thì sợ rằng chỉ có mình ngươi.”
Long Hạo Thần mỉm cười, nói.
“Hãy để chúng ta làm một lần Sáng Thế Thần tại không gian này đi.”
Đôi tay Thải Nhi tách ra trước ngực, từng đóa Thịnh Thế Liên Hoa tinh khiết bay lên không trung. Dần dần, từng vầng sáng trắng tỏa ra trên trời, tịnh hóa tất cả không khí vẩn đục.
Thời gian không lâu lắm, không gian ba ngàn mét vuông, ngàn mét đã hoàn toàn bị hơi thở của Tịnh Hóa Lĩnh Vực tịnh hóa, không khí biến trong lành nhiều.
Long Hạo Thần như tia chớp, mặt đất bắt đầu vang tiếng động lớn rầm rầm, những mặt đất đen cứng rắn bị vỡ nát, những khe hở có dung nham bị Long Hạo Thần phong kín, rơi xuống.
Ngay sau đó, thật nhiều bùn đất từ không trung rắc xuống. Đây là bùn đất của Thánh Ma đại lục, bùn đất tràn ngập mùi hương bắt đầu tản ra tại phạm vi ba ngàn mét vuông.
Ánh sáng xanh mênh mông tỏa ra từ người Dạ Tiểu Lệ, hơi thở sự sống nồng đậm dung nhập vào bùn đất từ trên trời giáng xuống. Mặt đất đen dần bị sắc vàng đất thay thể. Hơi thở sự sống đậm đặc cắm rễ hướng mặt đất.
Long Hạo Thần ngửa đầu hú dài, một đoàn sáng vàng từ người hắn phóng ra, chậm rãi bay lên trời, tựa như mặt trời vàng treo giữa không trung. Linh lực thể rắn cố định trên không trung xong tỏa ra hơi thở quang minh đậm đặc. Lấy tu vi như Long Hạo Thần, hắn chế tạo ra mặt trời loại nhỏ này ít nhất có thể kéo dài một tháng không tắt đi.
Từng hạt mầm sớm chuẩn bị tốt bay ra khỏi tay Long Hạo Thần, chui vào bùn đất. Tiếp theo là nước, sóng nước nhu hòa rắc trên không trung, tựa như cam lộ rơi xuống.
Còn chưa kết thúc, hoàn thành xong những điều này, Long Hạo Thần phóng ra ma pháp cấm chú Thần Thánh Cam Lâm, khiến mưa bụi vàng lại giáng xuống. Cùng lúc đó, Y Tư đốn Vương bị hắn triệu hoán ra, phối hợp Dạ Tiểu Lệ, đem hơi thở sự sống đậm đặc trải rộng trong phạm vi ba ngàn mét vuông này.
Dần dần, từng chồi non xanh nhạt nhanh chóng chui khỏi bùn đất. Có hơi thở sinh mệnh khổng lồ như vậy rót vào, ánh nắng và nước ôn dưỡng, chúng nó nhanh chóng sinh trưởng.
Đó là từng cây giống, rễ của chúng bắt đầu cắm sâu bên dưới, chúng nó hấp thu hơi thở sự sống đậm đặc, cũng tỏa ra sức sống thuộc về chính mình.
Long Hạo Thần sử dụng là mầm cây có sức sống nhất, có thể chống lại hoàn cảnh ác liệt nhất. Hai tiếng đồng hồ sau, mảnh rừng rậm xuất hiện trên mặt đất này. Chúng nó có ánh sáng chiếu rọi tự động lọc không khí trong phạm vi Tịnh Hóa Lĩnh Vực bao phủ.
Không biết khi nào thì bên ngoài thế giới xanh ba ngàn mét vuông bắt đầu tụ tập nhiều vong linh. Cảm xúc khó hình dung nhấp nháy trong Hỏa Hồn của chúng nó.
Vong Linh Thẩm Phán kỵ sĩ và Vu Yêu Vương cùng nhau đi tới, nhìn mảnh sắc xanh, cảm nhận hơi thở sự sống đậm đặc, chúng kích động không nói nên lời.
Long Hạo Thần nhìn hàng ngàn vạn vong linh ngoài Tịnh Hóa Lĩnh Vực, trầm giọng nói.
“Năm đó Austin Griffin mang đến hủy diệt cho không gian này, ta nguyện chuộc tội thay nó. Hôm nay chỉ là bắt đầu, ta sẽ dùng hành động chứng minh với các ngươi, sự sống sẽ lại tràn ngập thế giới này. Không trung bụi bẩn dày đặc và mây độc cản trở ánh nắng chân chính, ta định dùng mười năm dần tịnh hóa thanh tẩy chúng nó, để ánh nắng lại chiếu rọi khắp nhân gian. Thế giới này không thiếu nước, chẳng qua đa phần nước bị dung nham và bùn đất vùi lấp sâu dưới lòng đất. Ta tin tưởng khi nước dưới đất, ánh nắng trên trời bị ta dẫn ra, ngày đó cũng chính là sự sống lại tỏa sáng.”
“Ta, Long Hạo Thần, tại đây thề, trong khi ta còn sống, nhất định sẽ khiến không gian này lại có được hơi thở sự sống, hoàn thành thực vật tiến hóa. Quá trình cuối cùng này cần thời gian bao lâu ta không biết, nhưng ta có thể nói là ta sẽ cố gắng hết hoàn thành mọi thứ. Ta biết Hạo Nguyệt rất có thể đã chuyển sinh tại thế giới này, cũng có lẽ vĩnh viễn không chuyển sinh. Nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay ta đã hứa thì sẽ không thay đổi. Ta chỉ hy vọng nếu các ngươi thật sự phát hiện ra nó, vậy các ngươi có thể giấu nó đi nhưng xin đừng tổn thương nó. Đợi có một ngày ta hoàn thành lời hứa, các ngươi lại giao nó cho ta, được chứ?’
Vong Linh Thẩm Phán kỵ sĩ, Vu Yêu Vương chậm rãi bay ra, nhìn cây to khỏe mạnh trưởng thành trên mặt đất, bọn chúng đi tới lằn ranh Tịnh Hóa Lĩnh Vực, chậm rãi quỳ một gối xuống đất.
“Người, chính là Sáng Thế Thần của chúng ta. Ta lấy danh nghĩa Hỏa Hồn thề, nếu Austin Griffin trọng sinh, chúng ta nhất định sẽ mang nó tới trước mặt người!” Vong Linh Thẩm Phán kỵ sĩ cung kính nói.
Long Hạo Thần nhoáng người lên, đã ra ngoài Tịnh Hóa Lĩnh Vực. Hắn tự tay nâng dậy Vong Linh Thẩm Phán kỵ sĩ và Vu Yêu Vương.
“Cảm ơn các ngươi đã tin tưởng, ta sẽ dùng hành động chứng minh với các ngươi điều ta nói. Bây giờ ta phải tiếp tục công việc của mình. Nếu có thể thì hãy để thuộc hạ các ngươi cùng hỗ trợ đi, vì sự sống thế giới này hồi sinh.”
“Xin tuân lệnh người!” Cùng với tiếng hét lớn của Vong Linh Thẩm Phán kỵ sĩ, tất cả Sinh Vật Vong Linh đều lạy Long Hạo Thần.
Ánh mắt Long Hạo Thần nhìn phương xa, thì thào.
“Hạo Nguyệt, ta đến rồi, ngươi ở đâu?”
Xa ngoài vạn mét, một khe núi nhỏ, trong tiếng đá va chạm giòn vang, một quả trứng lấp lóe ánh sáng tím nhạt lăn ra. Vỏ trứng xuất hiện vết nứt rạn, một cái đầu thằn lằn hình tam giác nhỏ xíu từ trong khe hở cố gắng chui ra.