Thần Ấn Vương Tọa

Chương 223: Chương 223: Hy vọng duy nhất






Phong Tú đột nhiên cười, dường như cảm xúc chợt bình tĩnh lại, lạnh lùng nói.

“Thánh chiến kết thúc. A Gia Lôi Tư, ngươi đi, khiến tất cả quân đội rút về. Dù sao trên người hắn còn chảy một phần máu nhân loại, hắn vì kéo dài tộc ta mà chết trong tay ta. Trong mười năm, tộc ta sẽ không chủ động công kích nhân loại để tế vong linh hắn.”

Ánh mắt y bỗng biến nhu hòa.

“Cậu bé, khoảnh khắc ngươi chết, ngươi vẫn không biết quan hệ giữa ngươi và ta. Ta làm cho ngươi chỉ có như thế. Nhân loại có câu, hổ dữ không ăn thịt con. Ý nói người tàn nhẫn cỡ nào cũng sẽ không giết con mình, người thân của mình. Nhưng mà ta đã giết ngươi, vì kéo dài tộc ta mà giết ngươi. Ngươi là thân nhân của ta, thân nhân của ta! Ha ha, ha ha ha ha…”

Tiếng cười điên cuồng của Ma Thần Hoàng khiến tháp Tinh Ma run rẩy kịch liệt. Lực cấm chế trong tháp Tinh Ma chớp mắt bị y kích động, miễn cưỡng giữ cho tòa tháp cao Tinh Ma Thần Trụ không đến mức tan vỡ.

*Rầm, rầm, rầm!*

Thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi gần như cùng lúc rơi xuống đất.

Không ngờ Ma Thần Hoàng thật sự tha cho họ. Nhưng lúc này trong lòng họ chỉ có vô tận bi thương và thống khổ.

Thải Nhi ôm xác Long Hạo Thần, lưng đập đất, không để hắn chịu bất cứ tổn thương gì. Vòng eo mảnh khảnh bỗng dùng sức bật dậy khỏi mặt đất.

Tư Mã Tiên ôm Quang Chi Đại Lực Hoàn từ mặt đất lăn một vòng đứng dậy, hai mắt gã đỏ rực, cầm Quang Chi Đại Lực Hoàn định xông lên.

“Tôi liều mạng với chúng!”

“Đứng lại!” Một tiếng quát lạnh như sấm vang lên. Thanh âm cực kỳ lạnh lẽo của Thải Nhi giữ lại Tư Mã Tiên.

Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi bị nàng hét một tiếng cùng nhìn về hướng nàng. Trong mắt Thải Nhi tràn ngập dứt khoát và tĩnh lặng tỏa ánh sáng lạnh, lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh.

“Đi theo tôi.” Giọng nói của nàng có sự uy nghiêm không để phản kháng.

Giờ phút này, các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi chỉ thấy năm đó Luân Hồi Thánh Nữ tung hoành bễ nghễ trong thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn đã trở lại. Ý chí của họ kiềm không được bị giọng của Thải Nhi dẫn dắt.

Khuôn mặt Thải Nhi còn dấu hai hàng huyết lệ. Nhìn nàng, trong lòng thành viên Quang Chi Thần Hi vô cùng thống khổ và bi thương, lúc này không ai phản bác lời nàng. Đúng vậy! Họ có đau đớn hơn nữa thì làm sao so sánh bằng Thải Nhi chứ?

“Đi theo tôi.” Thải Nhi lạnh lùng quát một tiếng, ôm chặt Long Hạo Thần phóng người lên, không thèm né tránh cường giả ma tộc sớm bao vây nơi này kín kẽ. Linh cánh màu xám sau lưng bỗng giang ra thúc đẩy thân thể nàng bay hướng phương xa.

Xung quanh Tinh Ma cung có rất nhiều cường giả Nghịch Thiên Ma Long tộc, Nguyệt Ma tộc, Tinh Ma tộc bềnh bồng giữa trời, nhưng không kẻ nào ra tay với nàng. Lời của Ma Thần Hoàng mỗi tên đều nghe rõ, ai dám làm trái?

A Bảo mặc giáp tím sậm yên tĩnh đứng trên đầu tường, nhìn Thải Nhi ôm Long Hạo Thần bay lên, bỗng chốc mắt y biến mờ mịt. Y chỉ cảm thấy dường như trong lòng mình mất đi cái gì.

Hai năm nay y trả giá bao nhiêu chỉ chính y rõ ràng. Gần như điên cuồng tu luyện khiến thực lực của y không chỉ tăng vọt một lần. Nhưng giờ phút này y phát hiện, đối thủ của mình đã không còn. Long Hạo Thần bị Thải Nhi ôm rõ ràng đã mất đi sinh mệnh, lỗ hổng ở ngực hắn nhìn thật chói mắt.

Hắn chết rồi, hắn thật sự chết? Chết trong tay phụ thân.

A Bảo không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại tràn đầy không cam lòng. Y muốn tự tay đánh bại hắn! Nhưng Long Hạo Thần cứ thế chết, chết trong tay phụ thân mình. Y không có tư cách chấn vấn, nhưng biết rằng đây sẽ là tiếc nuối lớn nhất trong đời mình. Long Hạo Thần chết rồi, y vĩnh viễn không thể chứng minh cho Nguyệt Dạ mình mạnh hơn hắn.

Các thành viên Quang Chi Thần Hi phóng ra linh cánh theo sau Thải Nhi cùng bay hướng phương xa. Nước mắt lạnh lẽo không thể kiềm nén chảy dọc trên khuôn mặt. Ngay cả linh cánh tỏa ra ánh sáng cũng vì thế mà dao động kịch liệt.

Thân thể trên không trung bay lượn, ánh mắt Thải Nhi luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt Long Hạo Thần tái nhợt không chút máu. Hắn vẫn đẹp trai như vậy, chỉ là không còn sức sống.

Nàng nhớ lại nhưng hắn đã đi rồi, thậm chí không nói một câu với nàng đã hồi phục ký ức.

Thải Nhi không khóc nữa, bởi vì trong lòng nàng còn có một hy vọng cuối cùng. Giây phút nàng tiếp xúc thân thể Long Hạo Thần, nảy ra hy vọng cuối cùng. Nếu không có một tia hy vọng này, lúc trước ở trong tháp Tinh Ma dù thế nào thì nàng cũng sẽ không sống một mình, nhất định đi theo Long Hạo Thần.

Nhanh chóng bay, bọn họ rất nhanh bay ra Ma Đô, bỏ lại thành thị đem đến cho họ vô tận bi thương và thống khổ sau lưng.

Bay tròn một tiếng đồng hồ, Thải Nhi ôm Long Hạo Thần đột nhiên thu lại đôi cánh đáp xuống đất.

Thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi tuy rằng không hiểu ý tưởng nhưng vẫn đi theo nàng đáp xuống.

Tuy Long Hạo Thần đã chết, nhưng vì có Trương Phóng Phóng nên Săn Ma Đoàn họ vẫn giữ đội hình hoàn chỉnh. Lời nói trước khi chết của Long Hạo Thần vẫn quanh quẩn trong lòng họ. Họ không thể cứ chết như vậy, họ phải báo thù cho đoàn trưởng, có một ngày họ nhất định sẽ trở về Ma Đô.

Đây là một khu rừng không rậm rạp lắm. Thải Nhi ôm Long Hạo Thần trực tiếp chui vào trong, cẩn thận đặt hắn xuống bãi cỏ bằng phẳng.

Thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi tự động xúm lại bên cạnh hắn. Trần Anh Nhi trực tiếp gào khóc. Mấy người khác cũng trào ra nước mắt, không thể ngừng lại.

Thải Nhi chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt bị chiếc nhẫn màu lam trên tay hấp dẫn. Nhẫn Mạc Vong Ngã, anh ấy đưa nó cho mình.

Nhẹ cởi xuống chiếc nhẫn, Thải Nhi nâng lên tay trái của Long Hạo Thần, mang vào ngón áp út.

“Chàng ngốc, sao anh đưa em chứ! Nó sớm vĩnh viễn thuộc về anh, tựa như tim em.”

Nói rồi Thải Nhi nâng tay lên, chậm rãi lấy xuống dây chuyền Giai Điệu Vĩnh Hằng trên cổ Long Hạo Thần. Đầu lâu vàng bắn khỏi ngực Long Hạo Thần ở trên không trung nhấp nháy ánh sáng.

Nàng hít sâu, mắt xẹt qua tia sáng kiên quyết, đem chìa khóa còn mang theo nhiệt độ thân thể Long Hạo Thần, liên tiếp với tháp Vĩnh Hằng đeo vào cổ mình.

Khoảnh khắc Giai Điệu Vĩnh Hằng tiếp túc với thân thể nàng, bỗng chốc tỏa ánh sáng vàng lấp lánh. Đầu lâu vèo một tiếng chui vào vạt áo Thải Nhi, kết hợp chặt chẽ với thân thể nàng, tựa như năm đó cùng Long Hạo Thần.

Tháp Vĩnh Hằng cần một người phát ngôn tại nhân gian. Long Hạo Thần chết trong bình phong cấm chế của Ma Thần Hoàng, đã không còn giá trị lợi dụng, dĩ nhiên nó cần lựa chọn người mới. Điều này không chút liên quan đến Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư lựa chọn truyền nhân. Tháp Vĩnh Hằng sớm bởi vì không ngừng hấp thu linh hồn trong thế giới này mà biến càng tham lam, ý thức tự chủ biến ngày càng mãnh liệt.

“Chúng ta đi.” Thải Nhi quét mắt đồng bạn, bình thản nói ra ba chữ.

Ánh sáng vàng chói mắt bỗng phát ra từ ngực nàng, tựa như lúc trước Long Hạo Thần mang họ truyền tống, cuốn mọi người vào trong. Ánh sáng vàng chượt lóe, họ đã xuyên qua không gian.

Ánh sáng lại lóe lên, họ đã trở lại tháp Vĩnh Hằng.

Tháp Vĩnh Hằng vẫn tràn ngập hơi thở tử vong, nhưng giờ phút này, trong mắt thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi yên tĩnh tựa đã chết.

Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức luôn sốt ruột chờ họ trở về. Mắt thấy họ quay lại, hai người vội vàng chạy tới. Nhưng bước chân họ nhanh chóng biến chậm, mắt cũng đông lại. Vì họ thấy Long Hạo Thần nằm trên mặt đất không động đậy, ngực có vết thương trí mạng, nhìn thấy khuôn mặt điển trai trắng bệch không chút máu.

Đoàn trưởng Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, con trai quang minh, chết trận.

“Sao có thể như vậy?” Dương Văn Chiêu thất thanh bật thốt.

Trần Anh Nhi bỗng nhào vào ngực gã, cao giọng khóc.

Đoạn Ức không hỏi gì, chỉ chậm rãi quỳ một gối xuống, nắm đấm phải gian nan đập ngực trái, hướng Long Hạo Thần hành lễ kỵ sĩ.

ma tộc và nhân loại chiến đấu sáu ngàn năm. Thời đại hắc ám giáng xuống, có bao nhiêu nhân loại tựa như Long Hạo Thần chết trong tay ma tộc. Y đã không cần hỏi cái gì, kết quả ngay trước mắt. Long Hạo Thần chết rồi.

Thải Nhi ngồi xổm xuống, nhẹ ôm Long Hạo Thần vào lòng, lẩm bẩm.

“Đi ra, ngươi mau đi ra, đi ra đi!”

Mỗi người đều không hiểu nàng đang nói gì. Trong ánh mắt lạnh lẽo của Thải Nhi tràn ngập sốt ruột.

Ngay lúc họ khó hiểu thì đột nhiên một ánh sáng xanh ngọc lặng lẽ chui ra khỏi Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp của Long Hạo Thần. Ánh sáng xanh ngọc này thoạt nhìn rất yếu, yếu ớt tựa như sương khói, tùy thời tan biến.

Một thanh âm yếu ớt vang lên từ trong sương xanh này.

“Hắn đã chết. Khế ước giữa ta và hắn đang dần biến mất. Ta có thể làm chỉ là giữ cho linh hồn hắn trong vòng bảy ngày không tán đi. Nhưng các người chỉ có thời gian bảy ngày. Cơ hội duy nhất để hắn sống lại tại tháp Vĩnh Hằng. Chỉ có ngươi được đến truyền thừa của tháp chủ, nhờ vào ảo diệu quang hệ Vong Linh ma pháp mới có thể hồi phục linh hồn hắn, đúc lại trái tim. Nếu hắn có thể sống lại thì khế ước của ta trên người hắn cũng trở lại. Nếu không, bảy ngày sau, linh hồn tan biến, linh hồn hắn sẽ bị tháp Vĩnh Hằng giam cầm, đời đời không thể siêu sinh. Vậy nên trong bảy ngày, nếu các ngươi không thể cứu sống hắn thì hãy mang hắn rời khỏi đây, ít nhất để linh hồn hắn không cần chịu khổ tại đây.

Thanh âm dừng ở đây, mây khói xanh cũng theo đó tán đi.

Đúng vậy, đây là đường sống cuối cùng trong lòng Thải Nhi, lực lượng để nàng dẫn dắt thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi bay ra khỏi Ma Đô.

Khi nàng ở trong tháp Tinh Ma tiếp xúc xác Long Hạo Thần, thanh âm kia từng xuất hiện trong lòng nàng, nói cho nàng biết Long Hạo Thần còn có đường sống. Vậy nên dù Thải Nhi đau lòng cỡ nào cũng phải mang theo Long Hạo Thần trở lại đây, an toàn về lại tháp Vĩnh Hằng tìm cơ hội để hắn sống lại!

“Đó, thanh âm đó là…” Vương Nguyên Nguyên ngơ ngác nói.

“Tôi biết, tôi biết! Đó là cô bé tại Mộng Huyễn Thần Điện! Không sai, chắc chắn là cô bé!” Lâm Hâm nhảy cẫng lên nói.

Hàn Vũ chộp vai Lâm Hâm, kích động hét to.

“Đúng, đúng. Là Dạ Tiểu Lệ! Là cô ấy! Giữa cô ấy và đoàn trưởng có quan hệ khế ước! Là cô ấy đến giúp chúng ta! Đoàn trưởng có cơ hội sống rồi, có cơ hội!”

Lúc trước tuyệt vọng chớp mắt tan biến, trong mắt mỗi người lại dấy lên tia sáng khát vọng. Họ liều mạng lau nước mắt trên mặt nhưng làm sao cũng không thể chùi sạch. Chỉ là bây giờ nước mắt khác với trước, đây là nước mắt kích động! Dù chỉ có một đường sống, đối với bọn họ hiện tại tựa như túm lấy cọng rơm cứu mạng.

Thải Nhi ôm chặt Long Hạo Thần, nước mắt lần nữa tràn ra, nhưng nàng không chìm đắm trong bi thương, đột nhiên nói.

“Ai có dây thừng chắc chắn hoặc xiềng xích?”

Tư Mã Tiên nói.

“Tôi có, tôi có!”

Nói rồi gã từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một sợi xích sắc ám kim đưa cho Thải Nhi. Sợi xích này dài cỡ năm mét, giống hệt dây xích trên Quang Chi Đại Lực Hoàn của gã, hiển nhiên là dùng để dự bị.

Thải Nhi cầm lấy xích sắt, ôm Long Hạo Thần đứng dậy, ánh mắt nhìn hướng tận cùng tầng một tháp Vĩnh Hằng, dùng giọng điệu dứt khoát nói.

“Bảy ngày, chúng ta chỉ có thời gian bảy ngày. Trong vòng bảy ngày, chúng ta nhất định phải leo lên đỉnh tháp Vĩnh Hằng. Tôi phải được đến truyền thừa từ Tử Linh Thánh pháp thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư.”

“Vâng!!!” Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cùng hô to đồng ý. Chớp mắt phát ra khí thế cho người cảm giác như nước lũ vỡ đê.

“Tôi cũng đi!” Dương Văn Chiêu và Đoạn Ức đồng thanh nói.

Họ đã lành vết thương được vài phần, dù chiến đấu còn hơi khó khăn nhưng bây giờ sao họ có thể lùi bước chứ?

Thải Nhi không nói thêm cái gì, nói với Vương Nguyên Nguyên đứng bên cạnh.

“Giúp tôi cột Hạo Thần lên lưng, dùng dây xích này. Có anh ấy ở bên cạnh cùng chúng ta chiến đấu, không gì có thể cản bước chân đi tới của chúng ta.”

“Được!” Vương Nguyên Nguyên không nói hai lời, lập tức tiến lên.

Trần Anh Nhi cùng là phái nữ tránh khỏi ngực Dương Văn Chiêu, giúp Vương Nguyên Nguyên đem thân thể Long Hạo Thần cột vào người Thải Nhi.

Long Hạo Thần dáng người thon dài cao to, nằm trên lưng Thải Nhi có chút quái lạ. Nhất định phải đem đôi tay, đôi chân hắn vòng quanh người cô. Đặc biệt là đôi chân quay quanh eo Thải Nhi thì mới buộc chắc được.

Cảm nhận sức nặng của Long Hạo Thần, trong mắt Thải Nhi sự cố chấp càng biến mãnh liệt. Ánh sáng xám chợt lóe, Lưỡi Hái Tử Thần lại xuất hiện trong lòng bàn tay cô. Không biết có phải vì nàng đã nhớ lại, khi Lưỡi Hái Tử Thần xuất hiện trong tay nàng, thần khí này tỏa ra ánh sáng khác với trước kia. Sát khí đông lại, lưỡi liềm càng phát ra trong suốt sáng lóng lánh.

“Chúng ta đi!” Nói rồi Thải Nhi sải bước đi tới bậc thang hướng lên tầng hai.

Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi thêm vào Trương Phóng Phóng, Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức theo sát phía sau, một hàng chín người, mang theo thi thể Long Hạo Thần bước lên cầu thang.

Thử thách của tầng thứ nhất và tầng thứ hai tháp Vĩnh Hằng thì đám Long Hạo Thần đã sớm thông qua, hơn nữa được đến bốn Thánh Vệ nhận chủ. Lúc này Giai Điệu Vĩnh Hằng ở trên ngực Thải Nhi, dĩ nhiên bốn Thánh Vệ cũng thành hộ vệ của nàng. Chẳng qua trong tháp Vĩnh Hằng, bốn Thánh Vệ không thể hỗ trợ họ chiến đấu.

Tiến vào tầng thứ hai, mọi người cùng phóng linh cánh bay hướng chỗ sâu trong.

Họ chưa từng tiến vào tầng thứ ba tháp Vĩnh Hằng. Khi từ chỗ Nhật Nguyệt Thần Oa biết được Tử Linh Thánh Pháp Thần, Y Lai Khắc Tư chính là kẻ khiến thế giới nhân loại sinh linh đồ thán, thủ phạm gây tai họa lớn thì Long Hạo Thần không muốn từ tháp Vĩnh Hằng được đến một chút truyền thừa nào của y. Cho nên thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi vẫn không tiếp tục tiến lên. Nhưng hiện giờ thì khác, Thải Nhi thay thế Long Hạo Thần, trở thành người thừa kế. Hơn nữa nàng nhất định phải được đến sự truyền thừa này để hồi sinh cho Long Hạo Thần. Họ chẳng những phải tiếp tục tiến lên, càng phải xông lên tầng thứ bảy tháp Vĩnh Hằng, có truyền thừa của Y Lai Khắc Tư mới được.

Vậy nên họ không dám chậm trễ, bảy ngày, họ chỉ có thời gian bảy ngày. Nếu như trong bảy ngày không thể hồi sinh cho Long Hạo Thần, vậy họ sẽ vĩnh viễn không có cơ hội.

Hiện tại không phải lúc lo lắng thông qua bốn tầng sau có bao nhiêu khó khăn. Dù họ đối mặt thử thách tựa như đối diện Ma Thần Hoàng, Thải Nhi cũng quyết không dừng bước. Nếu Long Hạo Thần thật đã chết, vậy nàng nhất định sẽ đi theo hắn.

Rất nhanh họ đã tới lối đi thông lên tầng ba. Thải Nhi xoay người lại nhìn đồng bạn sau lưng mình.

Hàn Vũ trầm giọng nói.

“Thải Nhi, trước khi đoàn trưởng sống lại, cô chính là thay quyền đoàn trưởng của chúng ta. Ra lệnh đi. Dù dùng cả mạng sống thì chúng tôi nhất định phải trợ giúp cô đi đến cuối cùng.”

Thải Nhi hít sâu, nàng không nói cảm ơn chỉ gật mạnh đầu với đồng bạn. Nàng là người thứ nhất đi vào hành lang truyền tống.

Ánh sáng lấp lánh, truyền tống kỳ lạ đưa mọi người đến tầng thứ ba tháp Vĩnh Hằng.

Chỉ mới xuất hiện tại đây thì tất cả cùng có cảm giác cơ thể lạnh lẽo. Không khí xung quanh rõ ràng biến dính đặc.

Không còn là thế giới lơ lửng không trung, họ thấy là một mảnh tối tăm.

Mặt đất là từng khối gạch đen trải thành. Trên bầu trời là vầng trăng sắc ám tím. Tới đây họ tựa như vào một thế giới khác, hơn nữa là thế giới không có cuối.

Tận cùng ánh mắt không nhìn thấy giới hạn, chỉ có vô tận hắc ám. Mà trong hắc ám vô tận này, vô số lửa sắc ám tím nhấp nháy. Đó là Hỏa Hồn, Hỏa Hồn thuộc về khô lâu binh.

Đúng thế, ở tầng ba tháp Vĩnh Hằng, họ thấy là vô tận biển xương khô. Tại đây tràn ngập hơi thở hắc ám khủng bố. Nơi đây chỉ có ám nguyên tố và tĩnh lặng nặng nề.

Nhưng dù là kẻ địch hay là cái gì khác, lúc này trong con ngươi các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi chỉ có cố chấp. Trong lòng họ chỉ có một việc phải làm, đó chính là đạp hết mọi chông gai chướng ngại, hồi sinh Long Hạo Thần!

Khiến các bạn kinh ngạc là Thải Nhi không trước tiên xông vào biển khô lâu. Ánh mắt nàng lạnh băng mà trầm tĩnh, không có điên cuồng.

Nàng thật rất muốn không thèm để ý gì hết xông lên! Nhưng nàng không thể. Bởi vì nàng sợ rằng mình chỉ có một lần cơ hội, tuyệt không thể chậm lại dù chỉ một giây thời gian. Vậy nên nàng không thể mù quáng chiến đấu, chỉ có dùng thời gian ngắn nhất qua hết mọi thứ thách mới là việc hiện tại nàng nên làm.

“Tại tầng thứ nhất và tầng thứ hai tháp Vĩnh Hằng, chúng ta đối mặt là thử thách lấy bốn Thánh Vệ làm chính. Thuộc tính của bốn Thánh Vệ là hỏa, băng, thổ, phong. Cũng chính là đại biểu bốn nguyên tố cơ sở nhất, thủy, hỏa, thổ, phong. Xem tình hình trước mắt thì thử thách đầu tiên tại tầng thứ ba của chúng ta là hắc ám. Các Thánh Vệ đã từng nói, chúng tổng cộng có mười hai cái. Vậy thì thử thách chính tại đây tất nhiên do Thánh Vệ thứ năm, Thánh Vệ thuộc tính hắc ám.”

“Khô lâu trong tháp Vĩnh Hằng và khô lâu tại thế giới của Hạo Nguyệt không hề giống nhau. Thực lực của chúng nó chắc mọi người đều biết rồi. Nhiều khô lâu như vậy, đủ để chết đuối chúng ta. Dù có thể giết chúng thì không biết mất bao lâu. Vậy nên chúng ta cần làm không phải giết hết chúng mà là tại trong đó tìm ra Hắc ám Thánh Vệ, đánh bại nó, thông qua thử thách này.”

Thanh âm lạnh lẽo của Thải Nhi quanh quẩn tại tầng thứ ba tháp Vĩnh Hằng. Lời nói bình tĩnh của nàng khiến sự nôn nóng, xúc động trong lòng thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi dần bình tĩnh lại. Họ kinh ngạc phát hiện, tuy không còn Long Hạo Thần chỉ huy nhưng Thải Nhi trở thành đoàn trưởng tạm thời lại hoàn toàn nhập vai, bây giờ vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh.

Niềm tin bất giác sinh ra trong lòng mỗi Săn Ma giả thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi. Đúng rồi! Ban đầu khi họ thành lập Săn Ma Đoàn thì đội có hai trụ cột. Chẳng qua ánh sáng của Thải Nhi luôn bị Long Hạo Thần che giấu mà thôi.

Bây giờ Thải Nhi chẳng những đã là Thần Quyến Giả Tử Thần, còn hồi phục trí nhớ cũ. Long Hạo Thần đã chết, cơ hội sống lại bày ngay trước mắt, Thải Nhi không chút che giấu khiêm tốn nữa. Nàng phải bộc phát tất cả vốn liếng, dẫn theo đồng bạn tranh thủ cơ hội cuối cùng.

“Hàn Vũ!” Thải Nhi trầm giọng quát.

“Có!” Hàn Vũ tiến lên một bước.

Thải Nhi nói.

“Chờ lát nữa chúng ta sẽ mọi mặt công kích, một khi bắt đầu chiến đấu thì Hắc ám Thánh Vệ giấu trong khô lâu sẽ không thể tiếp tục bình tĩnh. Tà Nhãn Lĩnh Chủ của anh có tinh thần lực mạnh nhất, hãy tìm ra nó, tỏa định.”

“Vâng!” Hàn Vũ lập tức lên tiếng cũng triệu hoán ra Tà Nhãn Lĩnh Chủ.

“Trương Phóng Phóng đằng trước, Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức, Hàn Vũ đằng sau, còn lại không thay đổi trận hình. Anh Nhi, trừ Mạch Đâu ra đừng triệu hoán tiêu hao nhiều linh lực. Giết!!!”

Cùng với tiếng hét cuối cùng, Thải Nhi vung Lưỡi Hái Tử Thần xông lên. Trương Phóng Phóng giơ thuẫn trước người, cùng vọt hướng biển khô lâu.

Thân thể khô lâu là màu đen, tựa như không gian này, ánh sáng duy nhất trong không gian chính là Hỏa Hồn nhấp nháy trong mắt chúng.

Đám Thải Nhi hành động, biển khô lâu cũng động, ùa lên, giơ cao vũ khí khác nhau xông hướng họ.

Giang rộng linh cánh sau lưng, Thải Nhi không ở trong đội, làm thích khách, nàng vốn nên ở vòng ngoài. Thân hình chợt lóe, nàng đã vượt qua Trương Phóng Phóng xông lên trước nhất, tựa như lưỡi dao nhọn mạnh cắt vào biển khô lâu.

Từ hai năm trước thì họ đã thông qua thử thách hai tầng tháp Vĩnh Hằng, có thể tiến vào tầng thứ ba, chẳng qua là không làm mà thôi. Hiện tại rốt cuộc vào, thử thách tầng thứ ba đối với họ có lẽ không quá khó khăn mới đúng.

Nhưng chân chính xông vào biển khô lâu, Thải Nhi lập tức cảm nhận áp lực to lớn. Thử thách tầng thứ ba đã khó khăn vượt qua cả tầng thứ hai.

Nơi này không còn là từng cửa ải mà là một thử thách lớn lao, không phải một đối một mà là đoàn chiến.

Ánh sáng xám lấp lánh, từng đống khô lâu bị Lưỡi Hái Tử Thần chém thành mảnh vụn, chỉ một chiêu thì Thải Nhi đã khiến ít nhất hai mươi Hỏa Hồn chiến sĩ khô lâu tắt ngấm. Nhưng nàng cũng cảm giác được thực lực những khô lâu này không ngờ tương đương với cường giả nhân loại cấp sáu. Tuy chúng không có kỹ xảo chiến đấu như Thánh Vệ, nhưng thắng mặt số lượng vô cùng vô tận!

Nhưng cũng vì thế mà hiện ra lực lượng đoàn đội. Bốn quang hoàn vàng gần như cùng lúc khuếch tán bao phủ phạm vi cực lớn.

Bốn quang hoàn vàng đương nhiên là do bốn Kỵ Sĩ Thánh Điện trong đội phóng ra.

Long Hạo Thần không còn nhưng đội họ nhiều nhất vẫn là kỵ sĩ, còn là kỵ sĩ ưu tú nhất trong đám tuổi trẻ hiện nay của Kỵ Sĩ Thánh Điện, Kỵ Sĩ Thánh Điện cấp bảy.

Bốn quang hoàn cùng thi triển một kỹ năng, Thánh Quang Thủ Hộ quang hoàn của Thủ Hộ kỵ sĩ.

Đối với tất cả kẻ địch hắc ám thuộc tính tăng ba mươi phần trăm hiệu quả công kích. Kẻ địch có hắc ám thuộc tính bị Thánh Quang Thủ Hộ quang hoàn xâm nhập thì tốc độ và thuộc tính sẽ toàn diện suy yếu.

Đây chính là quang hoàn cấp sáu, hơn nữa do bốn Kỵ Sĩ Thánh Điện cùng thi triển bao phủ lên mấy trăm mét vuông. Biển khô lâu xông lên thoáng chốc chậm tốc độ. Thải Nhi tựa lưỡi dao ở đằng trước nhất chợt giảm áp lực.

Ngay lúc này, lực công kích khủng bố của Thải Nhi hoàn toàn hiện ra. Nhớ lại ký ức khiến nàng hồi phục bản năng thích khách bồi dưỡng từ nhỏ. Lưỡi Hái Tử Thần ở trên tay nàng chân chính giống như Tử Thần giáng xuống.

Từng luồng sáng xám tràn ngập lực phá hoại khủng bố tung hoành trên chiến trường. Đi qua đâu là từng mảng biển khô lâu biến thành mảnh vụn. Có nàng dẫn dắt, Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi lấy tốc độ kinh người thọc sâu vào biển khô lâu.

Tà Nhãn Lĩnh Chủ lúc này đã bềnh bồng trên đỉnh đầu Hàn Vũ, tinh thần dao động vô hình quét trong biển khô lâu, tìm kiếm kẻ chế tạo ra chúng.

Vương Nguyên Nguyên và Tư Mã Tiên bảo vệ hai bên đội ngũ. Long Hạo Thần chết trận, họ cố gắng kiềm nén bi thương và phẫn nộ trong lòng lúc này hoàn toàn trút vào biển khô lâu. Hai người một vàng một bạc xử lý đám khô lâu lao tới hai bên đội. Khô lâu đen bị họ đánh chết gần như hoàn toàn biến thành bột phấn.

Lâm Hâm không rảnh rỗi, Hỏa Tinh pháp trượng trong tay tựa như Ma Đạo đại pháo bắn liên tục, vừa lên liền ra Lưu Tinh Hỏa Vũ oanh tạc khô lâu trước mặt.

Đánh chết đám khô lâu, mọi người dần phát hiện chỗ tốt.

Năm đó tình huống từng xảy ra tại tầng thứ nhất tháp Vĩnh Hằng lại lần nữa xuất hiện.

Tại tầng một tháp Vĩnh Hằng họ gặp phải số lượng khô lâu không nhiều, nhưng mỗi khô lâu đều có thể cung cấp tăng mười điểm linh lực cho họ, mới khiến Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi lần đầu tiên tập thể trưởng thành, vượt trên đồng lứa, trở thành Săn Ma Đoàn số một hiện thời.

Lúc này những khô lâu tuy không có mỗi tên cung cấp cho họ mười điểm linh lực, nhưng mỗi khi giết chết một khô lâu thì linh lực của họ sẽ tăng một điểm.

Đừng coi thường một điểm, giết một, hai cái thì không rõ ràng, nhưng nếu giết mấy trăm khô lâu thì tăng vọt chính là vài trăm điểm linh lực!

Nếu không phải Long Hạo Thần bị Ma Thần Hoàng giết chết, ở tại đây phát hiện điều này thì họ nhất định sẽ vui mừng hoan hô, không cần nóng lòng tìm hắc ám Thánh Vệ, chỉ cần thoải mái chém giết là được. Họ có thể tại đây tăng mảng lớn linh lực cho mình.

Nhưng hiện nay họ không thể, họ nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất phá tan bình phong trước mặt, tranh thủ thời gian sống lại đoàn trưởng của họ.

Đột nhiên, Thải Nhi xông lên trước nhất chợt lóe người, thân thể mềm mại ở trên không trung đảo vòng lùi trở lại đội, rơi vào chính giữa các bạn.

“Dừng bước!” Nàng khẽ quát một tiếng, cắm Lưỡi Hái Tử Thần vào mặt đất.

Ảo ảnh Tử Thần sau lưng nàng từ từ nổi lên không trung nhanh chóng biến rõ ràng, đôi tay hợp lại, văn lộ kỳ lạ tổ hợp trên tay ảo ảnh Tử Thần.

Văn lộ màu trắng rất nhanh kết hợp thành quang hoàn hình tròn. Trên quang hoàn dường như có vô số văn lộ mỏng manh, cuối cùng tổ hợp thành ma văn này.

Thải Nhi lùi một bước, thoáng chốc Trương Phóng Phóng tăng nhiều áp lực, chính diện thật nhiều chiến sĩ khô lâu đen điên cuồng vọt hướng y.

Chân trái tiến lên trước một bước, tấm thuẫn giơ trước ngực, trọng kiếm trong tay phải giơ cao qua đỉnh đầu, Trương Phóng Phóng đột nhiên hét lớn một tiếng. Thoáng chốc hàng ngàn luồng sáng vàng phát ra từ thân kiếm, nhiễm diện tích rộng lớn xung quanh thành màu vàng.

Thẩm Phán Quang.

Bị Thẩm Phán Quang chiếu rọi, những khô lâu cấp sáu tuy không chết nhưng Hỏa Hồn cũng kịch liệt nhấp nháy, kinh hoảng không ngừng lùi ra sau. Một số ít cách gần đó thì trực tiếp bị Thẩm Phán Quang đánh nát, khiến không khí hắc ám xung quanh giảm thấp nhiều.

Chính lúc này, ma pháp của Thải Nhi đã hoàn thành.

“Tịnh hóa.” Hai chữ lạnh băng phát ra từ bờ môi hồng.

Ảo ảnh Tử Thần trên trời ngưng kết ma văn bỗng nhiên khuếch tán ra. Chỉ thấy một vòng sáng trắng nhanh chóng lan tràn, ánh sáng trắng trải qua đâu là từng tên khô lâu đen biến thành trắng, đông cứng không động đậy.

Trong thế giới hắc ám không nhìn thấy giới hạn đột nhiên xuất hiện một đống khô lâu trắng, cho người cảm giác cực kỳ quái lạ.

Ngay sau đó, những khô lâu trắng hóa thành từng điểm sáng trắng bay lên trời hướng tới ảo ảnh Tử Thần. Linh hồn chúng nó trong quá trình dâng lên hòa vào màu trắng đó. Ảo ảnh Tử Thần màu xám cũng theo đó biến càng thêm chân thực.

Giáp màu xám hoa lệ phủ lên toàn thân, mỗi một vị trí thân giáp đều do lưỡi dao sắc bén tổ thành, trong suốt lóng lánh từng điểm sáng. Duy nhất không thấy rõ là khuôn mặt nó, tựa như trời đêm hư ảo, sâu thẳm không giới hạn.

Thải Nhi lại phóng người lên rơi xuống trước mặt Trương Phóng Phóng, vung lên Lưỡi Hái Tử Thần, dẫn theo đồng bạn tiếp tục tiến lên. Chỉ chốc lát mới rồi nàng đã tịnh hóa sinh mệnh trên ngàn khô lâu đen, linh lực cũng tăng hơn một ngàn điểm.

Cùng lúc đó, khô lâu đen phía xa bỗng tạm dừng, lần lượt tách ra hai bên lộ một con đường.

Bây giờ tất cả khô lâu đen dường như đều tĩnh lặng. Ngay sau đó, vang lên tiếng thánh thót móng ngựa đạp đất. *cốc cốc cốc* biến ngày càng rõ ràng.

Một thân hình cao lớn xuất hiện trong tầm mắt thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi.

Thân hình to lớn này bao trùm trong giáp đen, dưới thân là một ngựa khô lâu cũng bị giáp phủ lên. Người và ngựa đều tỏa ra vầng sáng ám tím. Nó vừa xuất hiện, hơi thở hắc ám trong không khí thoáng chốc biến đậm đặc. Trong vòng trăm mét trên người khô lâu đen xung quanh nó cũng theo đó bao trùm vầng sáng ám tím.

Đích thân đi ra? Không cần nghi ngờ, hắc kỵ sĩ trước mắt chính là cửa ải họ phải đối mặt. Tuy thử thách trong tháp Vĩnh Hằng khó khăn nhưng sẽ không thể không hoàn thành. Nếu khô lâu đen tại đây thật là không có giới hạn vậy coi như là cường giả cỡ Ma Thần Hoàng thì sớm muộn sẽ mệt chết. Bởi vậy, vô hận khô lâu đen chỉ là thử thách tâm linh họ mà thôi. Khi họ giết đến số lượng nhất định, hắc kỵ sĩ trước mắt rất có thể là Thánh Vệ số tám đương nhiên sẽ xuất hiện.

“Đi theo tôi!” Thải Nhi lạnh lùng quát một tiếng, là người thứ nhất xông lên.

Lưỡi Hái Tử Thần bị nàng kéo theo, mũi liềm sắc bén để lại dấu hằn cực sâu trên mặt đất. Sát khí đậm đặc chợt bùng phát từ người nàng. Trong khoảnh khắc này, trên người Thải Nhi bao trùm một tầng màu xám, màu xám trong suốt.

Rất nhanh nàng đã tới gần con đường chính giữa biển khô lâu. Khi nàng xông vào con đường thì khô lâu hai bên bỗng điên cuồng nhào lên định cản đường nàng.

Thải Nhi bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng có một đoàn lửa, một đoàn lửa thiêu cháy hừng hực. Bây giờ trong đầu nàng luôn quanh quẩn từng chút một khi bên Long Hạo Thần. Dù đối mặt kẻ địch mạnh cỡ nào thì nàng sẽ luôn tiến lên trước, trừ phi chết đi, nếu không thì nàng sẽ không dừng lại bước chân.

Ảo ảnh Tử Thần trước đó hấp thu rất nhiều linh hồn bị tịnh hóa luôn đi theo trên đỉnh đầu Thải Nhi, tựa như cái bóng của nàng nhưng không thi triển bất cứ năng lực nào. Thân thể nó cũng là màu xám như Thải Nhi, màu xám tràn ngập khí thế chết chóc.

Trương Phóng Phóng và thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi ở sau lưng Thải Nhi, tốc độ không chậm chút nào. Ngay lúc Thải Nhi bị hai bên khô lâu đen bao vây công kích thì họ cũng đã xông vào biển khô lâu.

Những khô lâu đen cấp sáu này sao chặn được họ xông lên chứ? Thoáng chốc như lúc trước, họ đã lao vào trong hơn nữa nhanh chóng đuổi theo Thải Nhi.

Lưỡi Hái Tử Thần trong tay Thải Nhi mỗi lần vung lên là kết thúc một đống sinh mệnh khô lâu. Những khô lâu bị Lưỡi Hái Tử Thần chém giết sẽ hóa thành khí lưu xám phóng lên cao, dung nhập vào ảo ảnh Tử Thần trên trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.