Nhìn đại quân ma tộc rời đi, Long Hạo Thần mới cùng đồng bạn lên đường trèo núi vượt đèo, lẻn hướng nơi xảy ra sự việc. đã chết nhiều cường giả ma tộc như vậy, nếu có thể được một ít ma tinh thì tốt rồi. Loại hoạt động như đào núi không chỉ ma tộc mới biết làm.
Nghe là một chuyện, thấy sự việc lại khác hẳn. Khi Vương Nguyên Nguyên, Lâm Hâm, Tư Mã Tiên, Thải Nhi, Trần Anh Nhi mắt thấy tòa núi to ngã nghiêng đều bị rung động. Trong lòng họ mơ hồ nghĩ, nếu chính mình đối mặt một tòa núi đột nhiên sụp đổ, đó sẽ là hình ảnh như thế nào đây!
“Đại ca, làm sao giờ?” Tư Mã Tiên hỏi Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần nói.
“Đào động đi, xem coi có thể tìm được bao nhiêu ma tinh. Mặc kệ là ma tinh của chủng loại ma tộc nào đều quý báu, đem trở về cho Lâm Hâm làm thuốc.”
“Tốt, tốt.” Lâm Hâm thoáng chốc mặt mày hớn hở đồng ý.
Lần này hành trình ma tộc, y làm thần tài của đội cười không khép miệng. Bọn họ mang về đồ tốt, mặc kệ là giá trị hay tác dụng đều cực lớn. Hiện tại bên Trần Anh Nhi đã thu được ba trăm ma tinh trên cấp sáu, đủ cho Mạch Đâu tiêu phí thoải mái.
Thi thể các loại ma tộc, ma thú, đặc biệt là những thứ như Sâm Chu, Xà Ma Thần An Độ Man Li đều được Lâm Hâm gom hết. Lâm Hâm hiểu rõ, lần này trở về năng lực luyện chế ma dược của mình nhất định sẽ tăng mảng lớn, chân chính đạt được cấp bậc đại sư chỉ là vấn đề thời gian. Dù sao, có Ma Dược Sư nào có nhiều tại liệu như y để mà tiêu xài hoang phí?
Long Hạo Thần lựa chọn ở lại đây thanh lý chiến trường đương nhiên có mục đích của mình. Bên này động tĩnh lớn đến thế, quân biên phòng liên minh thánh điện bên kia Ngự Ma sơn mạch không thể nào không cảm giác được. Hơn nữa chắc là Hàn Vũ đã đưa đến tin tức, không bao lâu sẽ có quân đội lại đây tiếp ứng bọn họ. Sau khi hội hợp với quân đội đó, báo cho họ tình huống thực tế rồi cùng rời đi hiển nhiên là tốt hơn một mình họ xông pha. Lại nói, nơi này có nhiều thi thể và ma tinh của ma tộc cao cấp, không lấy thì phí, đây chính là chiến lợi phẩm của họ.
Nhiệm vụ đào núi quang vinh đương nhiên thuộc về Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên. Quang Chi Đại Lực Hoàn của Tư Mã Tiên coi như không dùng bất cứ kỹ năng phụ nào thì chỉ riêng trọng lượng khủng bố, kỹ năng Phấn Toái, bạo phá cũng đã là chủ lực đào núi không ai thay thế được.
Mọi người dọc theo con đường lúc trước Ma Vương Safin đào núi, đào sâu vào trong, từng viên ma tinh rơi vào túi của Lâm Hâm. Nhưng tên này còn rất bất mãn, bởi vì thi thể đám ma tộc thật quá thê thảm, khó lợi dụng thêm. Dù sao thi thể bị hư hao nghiêm trọng, cho dù bỏ vào linh khí trữ vật cũng khó bảo quản.
Công tác đào núi của họ không kéo dài bao lâu thì viện quân đã đến rồi.
Có Hàn Vũ dẫn dắt, một đội tinh nhuệ của liên minh khiến đám Long Hạo Thần rung động đang tiến đến.
Số lượng quân tinh nhuệ liên minh ít hơn trong tưởng tượng, chỉ khoảng ba trăm. Nhưng khi bọn họ tới gần phạm vi hai trăm mét thì Long Hạo Thần mới hơi có cảm giác, hơn nữa cảm giác này là đến từ phía Hàn Vũ.
Từng thích khách mang khăn che mặt, mặc trang phục màu xám thình lình xuất hiện, rất nhanh bao vây lấy đám Long Hạo Thần. Trên người đám thích khách không có một chút khí thế sắc bén, ngược lại, từ người họ, mọi người không cảm nhận được một chút hơi thở nào.
Tổng cộng ba trăm người, khi họ lặng lẽ không tiếng động vây quanh huyệt động đám Long Hạo Thần đào ra thì tựa như có ba trăm đoàn không khí ngưng kết mà thành.
Đám Long Hạo Thần chậm rãi đi ra huyệt động, hành động rất chậm, đây không phải cố ý mà là không thể không chậm. Bởi vì trong mắt họ, đám thích khách tuy rằng bình tĩnh nhưng dường như chỉ cần xúc động thần kinh của họ, ba trăm thích khách áo xám sẽ hóa thành nước lũ hủy diệt cắn nuốt bọn họ.
“Đại ca!” Hàn Vũ nhìn đám Long Hạo Thần từ trong động chui ra, thoáng chốc vui mừng kêu to một tiếng.
Y cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao bên này có một tòa núi ngã? Đám Long Hạo Thần vì sao ở đây? Kẻ địch đã đi đâu? Lúc này, trong lòng y tràn ngập thắc mắc.
Bộ dạng của Hàn Vũ có chút mệt mỏi, ngày đêm chạy đi khiến thể xác và tinh thần của y rã rời.
Hàn Vũ kêu tiếng đại ca khiến địch ý từ người đám thích khách biến mất, nhưng họ vẫn tựa như không khí, không có động tĩnh gì. Chỉ có một thích khách dáng người nhỏ gầy, trang phục màu hơi đậm đi tới bên cạnh Hàn Vũ.
Long Hạo Thần bước vội tiến lên, tận đáy lòng nói với Hàn Vũ.
“Vất vả rồi.”
Hàn Vũ chặn lại, nói.
“Không có việc gì, kẻ địch đâu? Đám ma tộc đâu rồi?”
Lúc này trong lòng y thật là hơi sốt ruột, mang nhiều cường giả Thích Khách Thánh Điện tới đây, nhưng lại không thấy ma tộc đâu, đây chẳng phải là báo sai quân tình sao? Trách nhiệm này sao đội bọn họ gánh vác nổi!
Long Hạo Thần nói.
“Ma tộc đã rút lui, các người nhìn đi.” Vừa nói hắn vừa chỉ tòa núi sau lưng.
Hàn Vũ ngây ngốc, thích khách đứng cạnh y trong mắt sự bình thản rốt cuộc biến thành kinh ngạc, thanh âm già nua vang lên.
“Chàng trai, đừng nói với ta là tòa núi kia bị các người đẩy ngã, sau đó tinh anh ma tộc bị đè bên dưới? Theo hình ảnh các người mang về thì rất có thể là một quân đoàn ma tộc tinh nhuệ, quân đoàn Thần Hoàng đệ nhị.”
Long Hạo Thần lắc đầu, nói.
“Không phải tất cả, chỉ có một phần. Đa số là Hùng Ma, Địa Ngục Ma, còn có số ít Đại Ác Ma và Cuồng Ma bị đè bên dưới. Ta nhận xét thì ma tộc tổn thất khoảng một phần ba, sau đó chúng rút lui. Thi thể ma tộc còn ở bên dưới núi, chúng ta đã đào ra một ít, ngài có thể vào xem.”
Trực giác của hắn nhạy bén cỡ nào, vị thích khách trước mắt này khỏi phải nói, chính là Đế Thích cấp tám.
Tiếp đến, công tác nơi đây dĩ nhiên do đám thích khách toàn diện tiếp quản. Khiến Long Hạo Thần rung động là, trong ba trăm thích khách xuất hiện tại đây, thích khách cấp tám lại trên hai mươi người, còn lại cũng đều là Vương Thích cấp bảy. Đây chính là thực lực tinh nhuệ nhất của Thích Khách Thánh Điện, Hiệp Ẩn Đường.
Hiệp Ẩn Đường tổng cộng có ba mươi sáu vị thích khách cấp Hiệp Ẩn, đồng thời còn có một đám thích khách cấp Hiệp. Lần này hiển nhiên là phát động tinh anh.
Rất nhanh, các mặt tin tức đã tập hợp lại, chứng thực lời của đám Long Hạo Thần. Vị thích khách Hiệp Ẩn lúc trước nói chuyện cùng Long Hạo Thần khi lại lần nữa trò chuyện với hắn, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.
“Đoàn trưởng tuổi trẻ của Liệp ma Đoàn, các người là anh hùng liên minh, cũng là anh hùng Khu Ma quan chúng ta. Ta đại biểu trăm vạn quân dân Khu Ma quan cảm tạ các người.” Nói xong ông cung kính hướng Long Hạo Thần hành lễ thích khách.
Long Hạo Thần vội vàng trả lễ.
“Tôn kính Hiệp Ẩn thích khách, đây là việc chúng ta nên làm.”
Hiệp Ẩn thích khách mỉm cười nói.
“Ta là Hiệp Ẩn Số Bốn. Hành động lần này do ta thống lĩnh, vốn tưởng sẽ là trận chiến thảm khốc, không nghĩ tới chỉ là công tác kết thúc hiện trường. Công tích của các người ta sẽ báo cáo lên trên đúng như sự thật. Nhưng hiện tại chúng ta phải mau chóng trở về Khu Ma quan mới được. A, đúng rồi, còn chưa kịp hỏi tên cậu.”
Long Hạo Thần nói.
“Ta là đoàn trưởng Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất, Long Hạo Thần.”
“Cấp suất?” Hiệp Ẩn Số Bốn kinh ngạc.
Liệp ma Đoàn cấp suất lại có được một quyển trục cấm chú thổ hệ? Thứ này coi như là Liệp ma Đoàn cũng cần công huân trên trăm vạn mới mua nổi, hơn nữa dẫn phát một quyển trục hệ cấm chú là điều Liệp ma giả cấp suất có thể làm được sao?
Nhưng sự kinh ngạc còn đang tiếp tục, ông đột nhiên nhận ra cái tên Long Hạo Thần vừa nói.
“Cậu, cậu chính là Long Hạo Thần?” Lần này, thanh âm của Hiệp Ẩn thích khách trầm ổn đều biến run rẩy.
Long Hạo Thần nghi hoặc gật đầu.
“Đúng vậy! Ngài có nghe tên ta?”
Theo hắn thấy thì chắc là bởi vì quan hệ giữa mình và Thải Nhi, cho nên Hiệp Ẩn Số Bốn mới nghe nói tới mình. Nhưng ông ta cũng đâu cần kinh ngạc đến vậy?
“Đương nhiên, dĩ nhiên có nghe nói qua, quả thật là như sấm bên tai! Thì ra là cậu, hèn chi, thế thì hèn gì…”
Nghe lời của ông, Long Hạo Thần có chút khó hiểu. Không đợi hắn hỏi han, Hiệp Ẩn Số Bốn ngược lại có chút vội vàng.
“Không được, cậu mau theo ta, các người cũng vậy. Chúng ta lập tức bay trở về Khu Ma quan!”
“Tiền bối, sao ngài…” Long Hạo Thần khó hiểu nhìn ông, mấy người khác cũng thế. Vị Hiệp Ẩn Số Bốn này kích động hơi không bình thường.
Hiệp Ẩn Số Bốn trầm giọng nói.
“Các người trước theo ta đi đi, trên đường ta sẽ giải thích cho nghe. Rốt cuộc các người đã trở lại.”
Tiếp theo, ông ra lệnh các thích khách khác lập tức trở về liên minh, chính mình thì dẫn bảy người Long Hạo Thần rời đi trước, mở ra linh cánh bay thẳng hướng Khu Ma quan.
“Tiền bối, hiện tại ngài nói cho ta biết xảy ra việc gì được rồi chứ?” Bay giữa không trung, Long Hạo Thần lần nữa hỏi Hiệp Ẩn Số Bốn.
Nhìn bốn linh cánh sau lưng Long Hạo Thần, khiến Hiệp Ẩn Số Bốn lần nữa giật mình. Thanh niên này thật là nhân tài hiếm có! Thật khó…
“Đại quân ma tộc vây thành, nếu các người từ bên ấy trở về thì chắc đã biết.” Hiệp Ẩn Số Bốn nói.
Long Hạo Thần gật đầu.
“Chúng ta có nhìn thấy. Lần này ma tộc thế hung mãnh, tụ tập binh lính tương đương mạnh, cho nên chúng ta mới đi đường vòng trèo núi trở về, vừa lúc đụng quân đoàn Thần Hoàng thứ hai.”
Hiệp Ẩn Số Bốn nói.
“Tình huống giống vậy không chỉ xảy ra ở Khu Ma quan, mỗi một cửa ải liên minh đều như thế. Ma tộc điều động số lớn bộ phận quân đội toàn tộc, hướng liên minh phát động thánh chiến.”
“A?” Tuy Long Hạo Thần đã đoán được quy mô trận chiến tranh này, nhưng không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng đến trình độ đó.
Thánh chiến, ý nghĩa là trận chiến tranh kinh khủng không chết không ngừng. Là cuộc chiến sinh tử giữa hai dân tộc. nhưng ma tộc có ít nhất hai ngàn năm không phát động chiến tranh như vậy! Chẳng lẽ chúng điên rồi?
Hiệp Ẩn Số Bốn ánh mắt sâu xa liếc Long Hạo Thần, nói.
“Cậu có biết vì sao có trận thánh chiến này?”
Long Hạo Thần lắc đầu, sao hắn đoán ra được chứ?
Hiệp Ẩn Số Bốn nói.
“Ma tộc đến rất đột ngột. Khoảng nửa tháng trước, biên cảnh các cửa ải bắt đầu tụ tập đại quân ma tộc, nhưng không biết vì sao chúng không tấn công. Liên minh nhanh chóng làm ra phản ứng, điều động sáu quân đội nội bộ, hơn nữa điều đi tất cả quân dự bị, đồng thời chiêu binh chuẩn bị ứng biến. Ma Thần Hoàng Phong Tú sai người truyến đến thư thánh chiến, y đưa ra một yêu cầu. Nếu chúng ta có thể làm được yêu cầu này, vậy thì y lập tức rút quân. Nếu không thì sẽ phát động quân đội ngàn vạn lan tràn cả biên cảnh phát động thánh chiến.”
“Y đưa ra yêu cầu gì?” Ma tộc đột nhiên bộc phát, Long Hạo Thần chẳng những rất khó hiểu, còn tràn ngập chấn kinh và tò mò.
Hiệp Ẩn Số Bốn hít sâu, gằn từng chữ.
“Bởi vì cậu.”
“Cái gì? Ta ư? Ngài, ngài chắc chứ?” Khi Long Hạo Thần nghe được đáp án này, cảm giác thứ nhất là khó tin, cảm giác thứ hai vẫn là không thể tin nổi.
Điều này sao có thể. Dù mình trốn khỏi tay A Bảo, chế tạo phiền phức không nhỏ cho ma tộc, nhưng mỗi đội Liệp ma Đoàn đều làm như thế! Ma Thần Hoàng có cần chuyện bé xé ra to, bởi vì mình mà phát động thánh chiến không?
Hiệp Ẩn Số Bốn cười khổ nói.
“Không ai biết Ma Thần Hoàng làm vậy là vì sao. Nhưng lý do của y chính là như thế đó. Khiến liên minh giao cậu ra, nếu không thì sẽ thánh chiến. Y chỉ có một yêu cầu này.”
Không chỉ Long Hạo Thần sắc mặt biến kỳ quái, đồng bạn hắn cũng y thế. Một trận thánh chiến liên quan đến sự sinh tồn của nhân loại và ma tộc lại bắt đầu vì Long Hạo Thần, lý do này thật quá khiến người khó hiểu.
Tư Mã Tiên ở bên cạnh đã kiềm không được nói.
“Chẳng lẽ bởi vì Ma Thần Hoàng biết chúng ta phá hủy một Trụ Ma Thần? Nhưng tin tức chắc không nhanh như vậy chứ. Cho dù y biết cũng không nên phản ứng lâu đến thế!”
“Cậu, cậu nói cái gì? Các người phá hủy một Trụ Ma Thần?” Hiệp Ẩn Số Bốn cảm thấy sức chịu đựng tâm linh của mình bắt đầu giảm thấp.
Ông cảm thấy tri thức của mình xảy ra vấn đề. Một Liệp ma Đoàn cấp suất lại có thể phá hủy một Trụ Ma Thần? Sao như thế được? Làm sao được chứ?
Long Hạo Thần lúc này đầu óc cũng hoàn toàn mờ mịt, lập tức phủ định lời Tư Mã Tiên.
“Không thể nào bởi vì nguyên nhân này phát động thánh chiến. Cho dù có vội vàng hơn nữa thì ma tộc cũng cần thời gian một tháng. Lúc ấy chúng ta còn ở tại Nhã Khắc thành. Ma Thần Hoàng điên rồi sao?”
Lúc này tâm tình hắn hơi hỗn loạn. Hắn không hiểu rõ Ma Thần Hoàng làm vậy là vì sao. Càng không biết tại sao mình bỗng trở thành mục tiêu của Ma Thần Hoàng, hơn nữa lấy thánh chiến làm cái giá.
Thải Nhi đột nhiên mở miệng.
“Liên minh đã đồng ý điều kiện của Ma Thần Hoàng?”
Sau khi mất trí nhớ nàng luôn mơ mơ hồ hồ, đột nhiên hỏi ra một vấn đề đánh trúng điểm quan trọng.
Những người khác cũng lập tức biến cảnh giác. Đúng vậy! Liên minh đã đồng ý điều kiện của Ma Thần Hoàng chưa? Dù Long Hạo Thần thiên phú có tốt đến đâu cũng chỉ một người. Ma tộc phát động thánh chiến sẽ khiến sinh linh đồ thán! Liên minh từ bỏ Long Hạo Thần cũng không phải là điều không thể. Chỉ là lúc trước Long Hạo Thần không trở về, cho nên mới cùng ma tộc giằng co.
Nếu thật sự là vậy, thế thì hiện tại…
Mọi người liếc nhau, trong lòng kiềm không được tràn ngập lo âu.
Ánh mắt tất cả thành viên Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất không hẹn mà cùng tập trung trên người Hiệp Ẩn Số Bốn, chờ đợi ông đáp lời.