Thần Ấn Vương Tọa

Chương 146: Chương 146: Ma Quỷ Thực Nhân Hoa






Nhã Đình chĩa pháp trượng hướng phía trước, từng luồng sáng vàng như sợi tơ bay ra, quấn quanh đoàn sáng xanh bị Thánh Vệ số mười hai đánh bay, trói nó lại.

Chẳng qua, lực lượng phản kháng của đoàn sáng xanh không ngờ lớn đến thế, mấy lần suýt nữa tránh khỏi sợi tơ vàng.

Vì triệt để trói buộc nó, Long Hạo Thần nâng tay lên ấn sau lưng Nhã Đình, truyền linh lực của mình hỗ trợ cho Nhã Đình, thế này mới coi như giam cầm được đoàn sáng xanh.

Quá trình tiếp theo càng đơn giản. Con rắn to không thể lặn vào đầm lầy trốn thoát, đã bị thương nặng còn bị cướp mất đoàn sáng xanh, kết quả chỉ có thể là bị đánh chết.

Thải Nhi không ra tay nữa, chẳng qua, nàng nắm lưỡi hái tử thần trong tay, ngay cả đồng bạn cũng không dám quá tiếp cận nàng. Ai đều sẽ không nghi ngờ, thứ này có năng lực chém bất cứ thứ gì thành hai khúc.

Chính Thải Nhi cũng hiện ra mờ mịt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Long Hạo Thần trên không trung. Nếu lúc này Long Hạo Thần có thể cẩn thận nhìn ánh mắt nàng, sẽ phát hiện, đáy mắt Thải Nhi, nguyên bản cảnh giác đề phòng bỗng chốc hòa tan.

Hình ảnh có thể giả tạo, nhưng sự thật thì không. Nếu không phải Long Hạo Thần đụng một cái, người chịu công kích của con rắn to kia chính là nàng. Lúc Long Hạo Thần đụng nàng ra căn bản không có chút do dự, thậm chí sắc mặt hy sinh cũng không có. Lực quan sát của Thải Nhi cũng khá mạnh, hiện tại nàng cùng là thần quyến giả, nàng thấy rõ lúc Long Hạo Thần đụng mình ra, giây phút bị con rắn to đưa lên không trung, hắn làm động tác trước nhất chính là ngoái đầu liếc nhìn mình một cái. Biểu tình của hắn rất bình tĩnh, dường như chỉ làm một việc cực kỳ bình thường. Khi hắn trông thấy mình không bị con rắn to dây dưa thì đáy mắt lộ vẻ nhẹ nhõm.

Nếu không có thể chất thần quyến giả, Thải Nhi vốn không thể nào nhìn rõ những điều này. Nhưng khi nàng trông thấy rồi, một số bình phong trong lòng bắt đầu hòa tan. Đối với lời Long Hạo Thần nói từ trước càng tin vài phần.

Không thể không nói, sức sống của con rắn thật quá dai. Bị mọi người đánh hội đồng chừng mười phút mới hoàn toàn trút hơi thở cuối cùng. Trên người nó, dường như không có nhược điểm trí mạng, đợi nó chân chính chết đi, thân thểgần như bị tách rời ra.

Long Hạo Thần và Nhã Đình rơi xuống mặt đất, hắn có chút vui sướng nhìn Thải Nhi. Thải Nhi chịu ra tay, đây đã là tin tốt. Long Hạo Thần hướng Thải Nhi giơ lên ngón cái, rồi mới đi tới trước mặt con rắn to.

“Các người có ai biết loại ma thú này không?” Long Hạo Thần hỏi đồng bạn.

Mọi người sắc mặt mờ mịt, ma thú rắn lớn cỡ này cũng là lần đầu tiên họ gặp phải.

Vương Nguyên Nguyên trầm ngâm nói.

“Đây chắc là ma thú cấp chín, tương đương với chức nghiệp giả cấp tám nhân loại chúng ta. Nếu không cũng sẽ không khó đối phó đến vậy. chẳng qua, kỹ năng của nó xem ra không nhiều lắm, trừ bắn ra đoàn sáng, thân thể khá mạnh. Hình như cách nó tấn công chủ yếu là dựa vào cơ thể. May mắn nó gặp phải chúng ta.”

Hàn Vũ cau mày, nói.

“Chúng ta đối phó nó khó khăn như vậy, khó trách nơi này kêu Vực Tử Vong. nếu gặp phải người đi một mình, chỉ sợ một ngụm bị nuốt sống. chỉ không biết rốt cuộc là loại ma thú gì.”

“Nó kêu Sâm Chu, là ma thú loại rắn lớn nhất trên đại lục. Mạnh nhất là Vua Sâm Chu, ma thú cấp mười. Chúng nó có thân thể dẻo dai cứng rắn, thích nhất sinh hoạt trong đầm lầy. Không có độc nhưng tính công kích cực mạnh, giỏi nuốt kẻ địch. Đoàn sáng xanh đó chắc là ma hạch nó tu luyện thành nội đan.”

Mở miệng là Thánh Vệ số mười hai, giọng nó hùng hồn sang sảng, mang theo tiếng sắt thép va nhau. Chẳng qua nó đơn giản giới thiệu tình hình Sâm Chu xong xong im miệng không nói.

Long Hạo Thần nhìn nội đan trong tay Nhã Đình/ Chỉ thấy đó là tinh thể màu xanh ngọc to cỡ nắm tay, nhưng bề mặt dường như rất mềm mịn, bên trong có luồng sáng xanh như ẩn như hiện.

“Thánh Vệ số mười hai, nội đan này có tác dụng gì?” Long Hạo Thần hỏi.

Thánh Vệ số mười hai cung kính nói.

“Bẩm chủ nhân, nội đan của Sâm Chu có thể cải thiện thể chất nhân loại, trên diện rộng tăng cường ngoại linh lực. Là đồ tốt hiếm có. Có viên nội đan này, khí độc nơi đây chắc là không thể xâm thực chúng ta nữa. Còn nữa, mật rắn Sâm Chu cũng là vật đại bổ, có thể tăng cường ngoại linh lực. Tốt nhất là dùng chung với nội đan, như vậy nội ngoại kiêm tu, đối với thân thể có bổ ích rất lớn.”

“Dường như ta từng ở quyển sách cổ nào đó trông thấy phương thuốc như vậy.” Lâm Hâm đột nhiên lên tiếng, ánh mắt chợt biến kích động. “Không sai, ta nghĩ ra rồi! Chính là Sâm Chu, lấy nội đan và mật rắn cùng điều chế, thêm vào cánh hoa cúc tím, ba cánh Băng Tiên Quả, thêm mười loại dược liệu, là có thể luyện chế ra Sâm Chu đoàn thể đan. Công hiệu là hồi phục tinh lực, bài trừ tạp chất trong người, gia tăng tuổi thọ, tăng ngoại linh lực. Trong mấy thứ liệt kê ra, ở góc độ Ma Dược Sư thì ta thấy tăng hiệu quả ngoại linh lực chỉ là thứ yếu.”

Mọi người đều là người thông minh, Lâm Hâm mới đơn giản hình dung lập tức khiến họ hiểu rõ.

Mặc kệ là bất cứ chức nghiệp giả nào, trong quá trình không ngừng tu luyện, thân thể đều được linh lực bồi bổ. Nhưng thân thể mỗi người không giống nhau. Linh lực có thể bồi bổ cơ thể nhưng không hoàn toàn điều dưỡng, tu vi tăng cao thì thân thể càng dẻo dai cứng rắn. Nhưng đồng dạng, trong người sẽ gom thành một ít tạp chất. Chỉ có tu vi đột phá cấp chín rồi, linh lực mới quay lại bản thân, dần dần luyện hóa tạp chất. Bởi vậy nên tuổi thọ cường giả cấp chín mới vượt xa người thường.

Nếu Sâm Chu đoàn thể đan này thật có công hiệu bài trừ tạp chất trong người, có tác dụng bồi bổ, vậy, không thể nghi ngờ, tất nhiên trên diện rộng gia tăng tiềm năng tu luyện cho người dùng. So sánh này hiển nhiên tác dụng lớn hơn trực tiếp tăng ngoại linh lực.

Bởi vậy, nghe Lâm Hâm nói, mắt mọi người đều lộ ra vui mừng.

Hàn Vũ nói.

“Nếu đan dược này có hiệu quả như vậy, sao chúng ta chưa từng nghe nói?”

Lâm Hâm nhún vai.

“Bởi vì loại ma thú Sâm Chu ở trong ghi chép điển tịch thì đã sớm tuyệt chủng rồi! Cho dù là cách luyện chế Sâm Chu đoàn thể đan, ta chỉ thấy trong một quyển sách cổ quý hiếm, anh không nghe nói qua có gì mà kỳ.”

Long Hạo Thần nói.

“Anh còn nhớ cách dùng cụ thể và hiệu quả, số lượng của Sâm Chu đoàn thể đan không?”

Lâm Hâm ngẫm nghĩ, nói.

“Trên cơ bản thì nội đan và túi mật của Sâm Chu bình thường, có thể luyện chế ra từ tám đến mười hai viên Sâm Chu đoàn thể đan. Muốn đạt được hiệu quả trừ tạp chất trong người, ít nhất phải dùng tám viên mới được, dần luyện hóa dược hiệu. Luyện chế đan dược này không quá khó, mấu chốt là tài liệu khó kiếm. Lần này chúng ta thật may mắn. Đương nhiên, nếu chúng ta có thể giết chết một Vua Sâm Chu thì lại khác. Nội đan và túi mật của Vua Sâm Chu dùng để luyện chế ra Sâm Chu đoàn thể đan, chỉ cần hai viên là đủ cho một người sử dụng. Hơn nữa số lượng luyện chế ra Sâm Chu đoàn thể đan từ người nó nhiều hơn Sâm Chu bình thường. Trải qua Sâm Chu đoàn thể đan hoàn toàn tẩy rửa tạp chất trong người, bổ dưỡng thân thể, tương đương với tiến vào tu vi cấp tám trở lên, đột phá bình cảnh cấp chín cũng dễ dàng hơn chức nghiệp giả bình thường nhiều.”

Trần Anh Nhi liếc y một cái.

“Có dược ca, anh không bị sốt chứ. Vua Sâm Chu là ma thú cấp mười, tương đương với cường giả cấp chín chúng ta. Một Sâm Chu bình thường đã khó đối phó như vậy, chứ nói chi là Vua Sâm Chu. Anh vẫn là cầu nguyện chúng ta đừng gặp nó mới tốt.”

Lâm Hâm nhún vai.

“Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi.”

Long Hạo Thần nói.

“Lâm Hâm, anh phụ trách cất giữ nó. Chúng ta tiếp tục tiến lên, xem còn có thể đụng tới Sâm Chu không. Nhưng mọi người nên cẩn thận, Sâm Chu có năng lực che giấu trong đầm lầy cực giỏi, ta phải ở phạm vi cách chỗ chúng nó ba thước mới phát hiện được.”

Sâm Chu mang đến thu hoạch không thể nghi ngờ là khiến mọi người lên tinh thần. Nếu có thể giết đủ số lượng Sâm Chu, dù lần này họ không thể hoàn thành nhiệm vụ giết Xà Ma, họ cũng lấy lại số vốn. Chính bởi vì nguy hiểm càng lớn thì mới được kỳ ngộ càng nhiều. Thâm Uyên đầm lầy bị trở thành Vực Tử Vong không phải là như thế sao?

Long Hạo Thần không lập tức mang mọi người tiến lên, mà là ngồi dưới đất lạnh nghỉ ngơi. Lâm Hâm đem mật Sâm Chu bỏ vào túi gấm tản ra linh lực nhu hòa. Nội đan của Sâm Chu thì bỏ vào một cái trông giống túi lưới treo trước ngực.

Có nội đan trợ giúp, khói độc xung quanh quả nhiên tự tán đi, không tới gần bọn họ. Đây chính là năng lực thiên phú của Sâm Chu, giờ đây giúp cho họ. Nhưng chỉ một viên nội đan của Sâm Chu thì hiệu quả vẫn là có hạn, chỉ có thể xua tan khói độc trong phạm vi ba mươi mét, còn không bằng Thánh Vệ số mười một thi triển ra băng vụ.

Sở dĩ Long Hạo Thần ra lệnh nghỉ ngơi, chủ yếu là để Thánh Vệ số mười một hồi phục linh lực. Ở lần hành động trước đó, có thể nói là Thánh Vệ số mười một đem đến tác dụng quan trọng. Không có nó, mọi người chưa chắc khống chế được Sâm Chu này. Hơn nữa trong đầm lầy, tác dụng của Thánh Vệ số mười một rõ ràng tăng nhiều.

Nghỉ ngơi chừng một tiếng đồng hồ, mọi người mới tiếp tục lên đường. Có nội đan Sâm Chu xua tan khói độc, linh lực của Thánh Vệ số mười một đương nhiên tiết kiệm nhiều, chỉ cần ngưng kết mặt đất dưới chân. Hàn Vũ cũng triệu hoán ra đồng bạn tọa kỵ, Tà Nhãn Lĩnh Chủ. Con này là ma thú thuộc tính tinh thần hiếm thấy, cảm giác cũng cực mạnh. Hơn nữa, tùy theo tiến hóa, nó có thêm năng lực mới, chính là tăng cường cảm giác tinh thần. Đem ma pháp này thi triển trên người Long Hạo Thần, nguyên bản Long Hạo Thần có tinh thần lực mạnh, giờ gần như tăng gấp đôi.

Càng đi sâu vào trong đầm lầy, đường càng gập ghềnh. Lúc trước khi qua đầm lầy gặp phải thằn lằn lại xuất hiện vài con. Loại ma thú phổ biến cấp bốn, cấp năm này đối với mọi người mà nói, căn bản không có gì nguy hiểm. Nhưng tốc độ đi tới của họ liên tục giảm dần. Bởi vì thực vật trong đầm lầy ngày càng nhiều. Quang Chi Liên Y của Long Hạo Thần gần như không ngừng chém ra mới được.

Tương đối mà nói thì giá trị của Quang Chi Liên Y ở thời điểm này cao hơn Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán nhiều. Uy lực của Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán đúng là lớn, nhưng cùng lúc đó, cũng tiêu hao nhiều linh lực. Nếu dùng cắt dây mây mở đường thì chính là dao mổ trâu giết gà.

Lại tiến lên khoảng mười phút, số lượng thực vật phái trước đột nhiên biến thưa thớt. Tiếp tục tiến lên không lâu sau, trong đầm lầy thậm chí biến trống trải.

Long Hạo Thần dừng bước lại, nhíu mày. Loại tình huống trước mắt này hiển nhiên không bình thường. Hắn từng đi Mộng Huyễn Thiên Đường, tuy không quá hiểu rõ thiên nhiên nhưng cũng biết rằng, thực vật đều có sinh mệnh, thực vật có thể sinh tồn trong đầm lầy này thì hiển nhiên đã thích ứng hoàn cảnh nơi đây. Đầm lầy dưới chân và khói độc trong không khí không có gì biến hóa, thực vật vốn nên rập rạp lại đột nhiên ít đi, đây có nghĩa là, vùng đất trống này rất có thể có cái gì đó uy hiếp thực vật sinh trưởng.

Thấy Long Hạo Thần dừng bước, mấy người khác lập tức tụ tập trận hình nhỏ lại, tập trung lực chú ý đối phó bên ngoài.

Thải Nhi hơi tò mò đi tới bên cạnh Long Hạo Thần.

“Sao không đi tiếp?”

Long Hạo Thần hơi kinh ngạc nhìn nàng. Mấy ngày nay, chỉ cần hắn không chủ động nói chuyện với nàng, nàng đều sẽ không tự mình mở miệng trước. Mà lúc này, khi mắt hắn chạm vào Thải Nhi, kinh ngạc phát hiện, ánh mắt nàng nhu hòa rất nhiều.

Long Hạo Thần rất hiểu nàng, dù chỉ là biến hóa nhỏ hắn cũng cảm nhận được. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ bởi vì phía trước phát động công kích, khiến nàng có dấu hiệu hồi phục trí nhớ? Hắn không nghĩ tới là, Thải Nhi biến hóa không liên quan đến hồi phục ký ức, mà là bởi vì hắn vô tình lộ ra quan tâm và bảo vệ.

“Tình huống có chút không đúng. Nơi này hoàn cảnh biến hóa quá lớn, chắc là có gì đó uy hiếp đến thực vật sinh tồn.”

Đang lúc nói chuyện với Thải Nhi, Long Hạo Thần cố gắng khuếch tán cảm giác của mình, cảm thụ tới chỗ mắt thường không nhìn thấy.

“Phía trước dường như lại có thực vật. Mọi người cẩn thận chút, đề cao cảnh giác.” Nói xong Long Hạo Thần cất lại Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn, Quang Chi Liên Y chuyển sang tay trái, bên trên tay phải lấp lánh quang mang vàng, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán đã phóng ra.

Huy Hoàng Thánh tấm thuẫn lúc trước khi đối phó nội đan Sâm Chu thì đã bị tổn hại nghiêm trọng, dĩ nhiên không bằng dùng hai kiếm hóa thân thành Trừng Giới kỵ sĩ.

Tiếp tục tiến lên khoảng trăm mét, quả nhiên như Long Hạo Thần cảm giác được, trước mặt lại xuất hiện thực vật. Nhưng nó khác với lúc trước bọn họ gặp phải, không có dây mây, mà là từng đóa hoa trông rất lớn.

Đám hoa mọc rất kỳ quái, mỗi một cây khoảng cách xa ít nhất năm mét, bởi vậy hiện ra rất thưa thớt. Lá cây to cong lên, cây dài tới năm mét chĩa thẳng lên trên, thô cỡ một mét.

Kỳ lạ nhất là đỉnh chúng nó, đó là một nụ hoa to lớn, chỗ thô nhất chỉ sợ phải hai người ôm mới được. Cánh hoa khép kín, nhìn lại thì trong tầm mắt không có một đóa hoa nào nở rộ.

Thân thể khổng lồ của chúng khẽ đung đưa trong khói độc.

Đến nơi này, trong lòng mỗi người đều sinh ra cùng cảm giác, đó là yên tĩnh. Đùng vậy, nơi này thật sự quá yên tĩnh, không có một chút thanh âm. Thực vật chỉ có đóa hoa to, dù cho thân thể chúng nhẹ run cũng không phát ra thanh âm. Lúc trước tiến lên, họ không gặp phải ma thú nào tấn công.

Khi một nơi quá yên tĩnh, cho người cảm giác biến thành tĩnh mịch. Lúc này đám Long Hạo Thần chính là có cảm thụ này.

“Các người ở lại đây đi, Hàn Vũ, thay thế vị trí của ta, ta đi lên xem thử.” Long Hạo Thần trầm giọng nói.

Đối mặt tình huống quái dị như vậy, hắn quyết định tự mình đi lên xem xét rồi tính tiếp. Đám hoa to này nhất định có gì đó không đúng, chẳng qua không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Sau lưng giang rộng bốn linh cánh, Quang Minh Thánh Hỏa nhu hòa dâng lên từ người Long Hạo Thần. ngay lúc này, hắn không khỏi thầm nhớ tới Bạch Hiểu Mạc lúc ở thi đấu tuyển chọn Liệp Ma Đoàn. Thực vật tuyệt không nhất định an toàn! Năm đó Bạch Hiểu Mạc chẳng phải là dựa vào thực vật khiến Dương Văn Chiêu thê thảm sao?

Bước ra một bước, Long Hạo Thần đã tiến lên mười mét, ánh mắt hắn bỗng biến sắc bén. Hiện tại, hắn đã tiếp cận đóa hoa to trong phạm vi hai mươi mét, bản năng nguy hiểm bỗng tràn ngập trong lòng.

Chẳng qua, hắn không dừng bước, ngược lại tăng tốc, đi thẳng tới một đóa hoa to. Mắt thấy hắn đã tiến vào phạm vi năm mét trước mặt hoa to, khoảnh khắc này, dị biến phát sinh.

Đóa hoa to cách Long Hạo Thần gần nhất đột nhiên rung động một chút. Ngay sau đó, cây thô bỗng cong xuống, đóa hoa to đánh xuống Long Hạo Thần.

Cùng với tiếng gào thét kỳ dị, nụ hoa lớn bỗng nhiên mở ra ba cánh, tựa như sứt môi, cắn hướng Long Hạo Thần.

Nụ hoa khi mở ra rồi thật quá to, nuốt cả người Long Hạo Thần cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, nụ hoa vừa mở ra, lộ rõ bộ mặt thật dữ tợn.

Ba cánh hoa màu đỏ máu, bên trên đầy răng nhọn móc câu. Răng nhọn đằng trước sắc bén hơi cong, phía sau to lớn thì liên tiếp với gốc đóa hoa. Tựa như cái móc sắc bén. Không cần nghi ngờ, một khi bị cái miệng to kinh khủng này cắn trúng, muốn tránh thoát cũng không phải chuyện dễ.

Càng khiến người toàn thân băng lãnh là, sau khi đóa hoa to mở ra, vị trí chính giữa lộ ra khuôn mặt quỷ dữ. Tiếng gào quái dị chính là phát ra từ khuôn mặt quỷ khủng bố.

Long Hạo Thần sớm đã chuẩn bị sẵn sàng ứng biến. Khi đóa hoa to đánh hướng hắn, hắn hành động.

Trong tiếng rồng ngâm, song kiếm tung bay, cả người xoay tròn cực nhanh phóng lên cao, đích thị là Thăng Long Kích.

Quang mang vàng chói mắt lấp lánh quanh người Long Hạo Thần, tựa như con rồng vàng bay thẳng lên trời. Linh lực quang minh nồng đậm nở rộ, mạnh đụng vào đóa hoa to.

*Phập*

Chất dịch đỏ sậm bắn tung, Long Hạo Thần ở trên không trung mang theo luồng sáng vàng, vẽ ra đường cong rơi xuống đồng bạn sau lưng.

Khi hắn va chạm với đóa hoa khủng bố này, xung quanh vài đóa hoa đột nhiên cắn hướng hắn. Thân cây thô to bất chợt vươn ra, bỗng chốc, trên không trung tràn ngập tiếng gào thê lương.

Đám hoa to khá mạnh, có thể thấy, chúng nó không sợ Quang Minh Thánh Hỏa trên người Long Hạo Thần. Đóa hoa to bị Thăng Long Kích của Long Hạo Thần đánh trúng cũng chỉ là bị nát một cánh hoa, chứ không hoàn toàn bị đánh nát. Thăng Long Kích của Long Hạo Thần va chạm với đám răng nhọn cánh hoa, không ngờ phát ra tiếng sắt thép chói tai, thậm chí lấp lánh hỏa hoa. Cánh hoa duy nhất bị phá hỏng là do lực công kích cường đại của Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán sinh ra tác dụng.

Linh cánh vỗ đập, Long Hạo Thần tăng nhanh tốc độ bay ngược ra sau, tránh đi công kích của mấy đóa hoa to, rồi mới rơi xuống cạnh đồng bạn.

Thân cây hoa to chiều dài rốt cuộc có hạn, không thể chộp lấy Long Hạo Thần. Chúng không ngừng hướng hắn phát ra tiếng gào phẫn nộ. Tất cả nụ hoa kịch liệt lắc lư, một chùm sương mù hồng bắt đầu khuếch tán từ nụ hoa ra, bay hướng đám Long Hạo Thần.

“Cẩn thận!” Long Hạo Thần khẽ quát.

Không cần hắn nói, một tầng Thánh Quang Tráo đã nở rộ. Cùng lúc đó, Thánh Vệ số mười một lại phát ra khí lạnh có thể ngưng kết hơi nước trong sương mù.

Nhưng khiến người giật mình là, sương mù hồng gặp phải khí lạnh lại không bị ảnh hưởng gì, tiếp tục bay tới đám Long Hạo Thần, rất nhanh bám vào Thánh Quang Tráo.

Trong một chuỗi tiếng *phập phập*, Thánh Quang Tráo chỉ chịu đựng không đến ba giây đã hóa thành luồng sáng vàng, biến mất.

Tất cả xảy ra quá nhanh, cho nên khi Long Hạo Thần mau chóng tròng lên Thánh Quang Tráo mới, thì vẫn có chút sương mù hồng bay vào.

Thánh Quang Tráo của Long Hạo Thần dù sao khác với Hàn Vũ. Linh lực của hắn tinh thuần hơn Hàn Vũ nhiều, bởi vậy sức chịu đựng cũng mạnh hơn.

Trong tay Lâm Hâm mau chóng hắn ra một luồng Tâm Diễm Hỏa Diễm, cuốn lấy sương mù đỏ.

Nhưng quái dị là, sương mù đỏ không sợ cả Tâm Diễm Hỏa Diễm nhiệt độ cao. Bị hỏa diễm trùng kích, không ngờ mau chóng tán loạn, bay hướng một bên.

“Nín thở!” Long Hạo Thần hét với Trần Anh Nhi. Bởi vì sương mù đang bay hướng cô.

Trần Anh Nhi phản ứng cực nhanh, nhưng vẫn là hít vào một ít sương mù đỏ. Mùi hương ngọt đậm khiến Trần Anh Nhi ngơ ngác, biểu tình cũng mau chóng cứng ngắc.

Long Hạo Thần lại phóng ra một tầng Thánh Quang Tráo ngăn cản sương mù hồng kinh khủng này xâm thực, sốt ruột nhìn Trần Anh Nhi.

Trần Anh Nhi ngây ngốc nhìn trước mặt, sau đó từ từ bước đi hướng đám hoa to khủng bố, thần trí cô dường như không tỉnh táo.

Vương Nguyên Nguyên vội vàng kéo cô lại. Lâm Hâm phản ứng rất nhanh, mau chóng lấy ra một bình dịch thể xanh, uống một ngụm, sau đó phun vào mặt Trần Anh Nhi. Trần Anh Nhi rùng mình một cái, thế này mới tỉnh lại.

“Ta, mới rồi ta làm sao vậy?”

Nhìn Trần Anh Nhi mờ mịt, mọi người đều hoảng sợ. Tuy rằng sức chiến đấu hiện tại của Trần Anh Nhi không mạnh, nhưng nói sao thì cô cũng là cường giả cấp sáu! Triệu hoán sư cấp sáu lại bị một ít khói độc khống chế, có thể thấy khói độc hồng này mạnh bao nhiêu, khó trách xung quanh một tấc không có cỏ dại.

“Chúng ta mau quay lại.” Long Hạo Thần nhanh chóng làm ra quyết định. Trước mắt họ chưa thể đối phó đám khói độc hồng này.

Không biết loại hoa to này có bao nhiêu núp trong khói độc, cũng không biết sương mù sẽ kéo dài bao lâu. Tuy rằng linh lực của hắn đủ duy trì Thánh Quang Tráo thời gian dài, nhưng nếu tấn công, rất khó bảo đảm không để khói nhập vào, đương nhiên hắn không thể mạo hiểm rồi. Trước tiên rời khỏi phạm vi công kích của hoa to rồi nói tiếp.

Đúng lúc này, đột nhiên trong lòng Long Hạo Thần máy động, đáy lòng hắn vang lên tiếng kêu vội vàng.

“Đợi chút.” Long Hạo Thần gọi lại đồng bạn chuẩn bị lui ra sau, trong mắt chợt lóe ánh tím, trên trán chín đạo văn lộ tím lần nữa xuất hiện. Đồng thời hắn khuếch trương Thánh Quang Tráo rộng ra.

Thánh Quang Tráo của Long Hạo Thần ít nhất có thể chống đỡ mười giây trong khói độc, do đó có thể thấy chênh lệch linh lực.

Bóng dáng to lớn xuất hiện trong ánh tím lấp lánh, hiện ra trước mặt mọi người chính là Hạo Nguyệt.

Hạo Nguyệt vừa xuất hiện, bốn cái đầu to liền ngửa đầu giận gầm lên một tiếng. Không, không nên nói là giận gầm mà là hoan hô mới đúng. Long Hạo Thần thậm chí không kịp ngăn cản, nó đã từ trong Thánh Quang Tráo xông ra ngoài. Bốn cái đầu to ngẩng cao, há miệng hút khói độc hồng.

Lúc này Hạo Nguyệt tựa như máy hút nước, hơn nữa Tiểu Thanh còn không quên cho mình thêm Phiêu Phù Thuật, khiến thân thể khổng lồ không rơi vào đầm lầy. Bốn miệng đều há ra to nhất, tham lam hấp thu sương mù hồng trong không khí.

Đám Long Hạo Thần ở sau lưng nó, có Hạo Nguyệt hấp thu số lượng lớn, sương mù bên họ dĩ nhiên nhạt nhiều.

“Hạo Nguyệt đang làm gì vậy?”

Mọi người ngây ngốc nhìn Hạo Nguyệt không ngừng hút khói độc, hoàn toàn không hiểu rõ.

Long Hạo Thần cười khổ nói.

“Ta cũng không biết, là nó muốn làm thế. Dường như đám khói độc rất tốt cho nó. Lâm Hâm, anh còn nhớ năm đó chúng ta ở hội đấu giá mua viên đá không? Lần đó Hạo Nguyệt cũng vội vàng như bây giờ, sau đó nó bắt đầu tiến hóa. Xem ra, khói độc đối với nó chắc là vật đại bổ.”

Lâm Hâm nói.

“Chưa từng thấy ma thú kỳ quái như Hạo Nguyệt. Đại ca, sao ta cảm thấy hiện giờ thực lực của Hạo Nguyệt không thua gì cậu!”

Long Hạo Thần nói.

“Rất có thể. Ngay cả ta đều không biết đâu là cực hạn của Hạo Nguyệt. Chúng ta đợi xem đi, chắc là Hạo Nguyệt không làm chuyện không nắm chắc.”

Lần trước bị Trừ Liệp Ma bao vây, Hạo Nguyệt hiện ra thực lực cực kỳ mạnh, ngay cả A Bảo đều bị nó ngăn cản trong thời gian dài. Có thể nói, nếu như không có Hạo Nguyệt trợ giúp, lúc đó Long Hạo Thần căn bản không thể bảo vệ Thải Nhi hoàn thành thức tỉnh Tử Thần. Thải Nhi hấp thu truyền thừa rất có thể càng thảm hơn hiện tại. Khi đó cũng khiến Long Hạo Thần nhìn đến thực lực mạnh mẽ của Hạo Nguyệt. Đừng nói, chỉ riêng Hỗn Loạn Nguyên Tố Bác Ly bốn thuộc tính bao phủ toàn bộ đã vô cùng kinh khiếp.

Hơn nữa, từ lần trước mọi người bế quan ở thánh thành tới nay, Hạo Nguyệt cũng luôn lặng lẽ tu luyện. Cục u trên cổ nó lớn cỡ mấy cái đầu khác. Không cần nghi ngờ, nó rất có khả năng sẽ mọc ra cái đầu thứ năm. Đến khi đó, Hạo Nguyệt sẽ là ma thú cấp bậc gì đây? Long Hạo Thần cũng không biết. Nhưng trong lòng hắn mơ hồ suy đoán, đồng bạn tốt của mình tuyệt không đơn giản!

Tốc độ nuốt của Hạo Nguyệt luôn tăng nhanh, thân hình khổng lồ chiều dài hơn mười mét thậm chí dựng thẳng. Có thể thấy rõ, vảy trên người Hạo Nguyệt phủ lên một tầng sáng hồng, cơ thể nó bắt đầu bành trướng, linh lực nồng đậm không ngừng từ người nó khuếch tán ra. Trên bốn cái đầu to, màu mắt đều bởi vì chúng tự thức tỉnh các thuộc tính mà biến thành màu tím.

Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt có liên kết huyết khế, bởi vậy hắn cảm nhận rõ ràng nhất. Hắn cảm giác được lúc này Hạo Nguyệt đang điên cuồng hấp thu một loại năng lượng, cho nên linh lực của hắn cũng bắt đầu tăng cao. Chỉ trong chốc lát, linh lực của hắn đã đạt đến năm mươi điểm.

Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt vốn là liên thông nhau, hai bên ai có đột phá thì sẽ đem đến ảnh hưởng cực lớn cho đối phương. Lần trước Long Hạo Thần cứu về Thải Nhi đột phá đến cấp bảy, hắn liền cảm giác được Hạo Nguyệt sắp đột phá. Chỉ là phần đột phá này luôn bị Hạo Nguyệt áp chế. Long Hạo Thần hiểu rõ, đây là bởi vì mình. Thải Nhi mất trí nhớ, mình nào có tâm trí quan tâm chuyện khác? Mà Hạo Nguyệt tiến hóa, rất có thể phải trở về thế giới của nó, cần chính mình bảo vệ. Hạo Nguyệt sợ mình phân tâm, mới không hoàn thành tiến hóa. Gần nhất trong khoảng thời gian này, mình đúng là bỏ qua đồng bạn!

Trong lòng áy náy với Hạo Nguyệt, Long Hạo Thần thầm nói với mình, mặc kệ Hạo Nguyệt có lai lịch gì, sau này sẽ biến thành cái gì, nó đều vĩnh viễn là anh em tốt của mình. Tựa như nó luôn bảo vệ mình, bất cứ lúc nào, mình cũng sẽ bảo vệ nó.

Sương mù hồng trong không khí bị Hạo Nguyệt dốc sức cắn nuốt bắt đầu biến nhợt nhạt. Trong miệng bốn cái đầu Hạo Nguyệt không ngừng phát ra tiếng gào, tràn ngập hưng phấn. Tốc độ cắn nuốt liên tục tăng lên, bụng nó bắt đầu phình ra. Màu hồng trên người biến ngày càng đậm.

“Chủ nhân, đây là Ma Quỷ Thực Nhân Hoa. Là một ma thú thực vật cực khủng bố. Mỗi một Ma Quỷ Thực Nhân Hoa đều tương đương với ma thú cấp sáu bình thường. Chúng nó thích quần cư, mặc kệ là thực vật, động vật hay nhân loại, đều thành thức ăn của chúng. Ma Quỷ Thực Nhân Hoa chỗ kinh khủng nhất chính là khói độc, tên là Mê Thần khói độc. Cho dù là cường giả mạnh cỡ nào, một khi bị khói độc mê hoặc, sẽ đi vào Ma Quỷ Thực Nhân Hoa mặc nó cắn nuốt. Lúc xưa ở thời chúng ta, từng có lần hành động tiêu diệt Ma Quỷ Thực Nhân Hoa, triệt để diệt chủng nó, không ngờ đến nay còn tồn tại. Ta cũng là thấy sương mù đỏ mới nhận ra.”

Nói chuyện chính là Thánh Vệ số mười một. Không cần nghi ngờ, hai vị Thánh Vệ Cường Giả Chi Hồn này kiến thức rộng cỡ nào. Lần này tiến vào đầm lầy, tác dụng của chúng thậm chí còn hơn bất cứ ai trong Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất.

Long Hạo Thần gật đầu với Thánh Vệ số mười hai, trong lòng đã có quyết định. Nếu Thánh Vệ trợ giúp lớn vậy, thì sao mình không…

Nghĩ tới đây, hắn hạ quyết tâm. Xem ra, lần này chỉ cần có thể tìm đến Xà Ma Thần An Độ Mã Lý, có lẽ mình và đồng bạn thật có thể giết chết nó.

Khói độc Mê Thần trong không khí biến ngày càng nhạt. Long Hạo Thần phóng ra Thánh Quang Tráo không cần tiến hành bổ sung cũng sẽ không bị còn dư luồng khói độc phá hư.

Lúc này Hạo Nguyệt tựa như tô trang điểm, toàn thân đều là màu hồng chói lọi, bụng cũng nhô cao ra. Linh lực mạnh mẽ dao động không ngừng phát ra từ người nó. Bốn cái đầu to gào thét càng lúc càng cao vút.

Từ xa đã có thể lại thấy rõ Ma Quỷ Thực Nhân Hoa. Mọi người kinh ngạc phát hiện, Ma Quỷ Thực Nhân Hoa so với trước thì đều hiện ra mệt mỏi nhiều. Hiển nhiên liên tục phóng ra Mê Thần khói độc làm chúng tiêu hao không ít.

“Grao!!!”

Hạo Nguyệt bốn cái đầu to ngửa đầu rống gầm. Thân hình màu hồng phình to rất nhiều ngang nhiên sải bước tiến lên trước, dưới thân lượn lờ luồng sáng xanh. Dựa vào Phiêu Phù Thuật, nó căn bản không cần lo lắng rơi vào trong đầm lầy, cứ như vậy vọt thẳng hướng Ma Quỷ Thực Nhân Hoa.

“Hạo Nguyệt, cẩn thận!” Long Hạo Thần quát lớn.

Hạo Nguyệt lập tức truyền cho hắn cảm xúc yên tâm, tứ chi to khóe mau chóng đi tới. Trên người nó, quang mang tím Long Hạo Thần từng thấy nhiều lần lại khuếch tán ra.

Chẳng qua lần này ánh tím mạnh hơn mấy lần trước nhiều.

Vầng sáng tím không lan xa, chỉ bềnh bồng quanh người Hạo Nguyệt. Nhưng khi nó xông vào Ma Quỷ Thực Nhân Hoa, quang mang tím hiện ra tác dụng.

Không ngờ Ma Quỷ Thực Nhân Hoa lộ ra sợ hãi nó, căn bản không dám mở ra nụ hoa tấn công nó, mặc kệ Hạo Nguyệt đụng lại đây. Khi ánh tím trên người Hạo Nguyệt tiếp xúc với Ma Quỷ Thực Nhân Hoa, thực nhân hoa to lớn lại mau chóng héo úa. Mặc kệ là thân cây hay nụ hoa đều rất nhanh tàn héo, ngã xuống đất. Hạo Nguyệt phân ra một cái đầu há miệng hút, mơ hồ, dường như có một dịch thể nhỏ xíu màu đỏ bị nót hút vào bụng. Tiếp đến nó lại đi hướng Ma Quỷ Thực Nhân Hoa thứ hai, lặp lại quá trình phía trước.

Ma Quỷ Thực Nhân Hoa khiến Long Hạo Thần e dè và sợ hãi, ở trước mặt Hạo Nguyệt thì như băng tuyết gặp phải than lửa, không sức phản kháng. Chốc lát sau, Ma Quỷ Thực Nhân Hoa trong tầm mắt mọi người đều héo tàn, rơi vào đầm lầy, biến mất.

“Đi, chúng ta theo sau!” Long Hạo Thần quát.

Mọi người lại hành động, ở sau lưng Hạo Nguyệt tiến lên trước.

Số lượng thực tế của Ma Quỷ Thực Nhân Hoa không nhiều như trước đó Long Hạo Thần suy đoán. Khoảng ba, bốn trăm gốc cây. Nhưng bởi vì chúng nó hình thể to lớn, chiếm diện tích đích thực không nhỏ. Long Hạo Thần phát hiện, nếu họ đi từ chỗ xa nhất thì có thể vòng qua Ma Quỷ Thực Nhân Hoa, không cần trải qua lãnh địa chúng nó.

Không thể nghi ngờ, nếu không có Hạo Nguyệt đúng lúc xuất hiện, họ muốn đi chính diện sợ rằng rất khó, cực kỳ khó. Mê Thần khói độc của Ma Quỷ Thực Nhân Hoa đúng là đáng sợ.

Hạo Nguyệt tốc độ ngày càng nhanh, hơn nữa có thể thấy, nó không phá hủy một Ma Quỷ Thực Nhân Hoa, màu hồng trên người sẽ nhạt chút. Khi cuối cùng một cây Ma Quỷ Thực Nhân Hoa cũng biến thành thực vật trong miệng nó, màu sắc trên người đã hồi phục bình thường.

Nhưng tại lúc này, Hạo Nguyệt như là cầu viện, mau chóng quay lại trước mặt Long Hạo Thần. Bốn cái đầu to khẽ run, phát ra tiếng hừ hừ trầm thấp với Long Hạo Thần.

“Được.” Long Hạo Thần mạnh gật đầu hướng Hạo Nguyệt, sau đó liền xoay người nói với đồng bạn. “Các người đứng nguyên tại chỗ chờ, chúng ta đi chút quay lại.”

Ánh tím liền chờ không được vội lóe lên, Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt trong chớp mắt biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.