Thần Ấn Vương Tọa
Ngay cả Dương Văn Chiêu có thực lực như vậy đều thất bại trước kỹ năng
Tỏa Định này, huống chi là Tinh Tuyền tu vi yếu hơn Long Hạo Thần nhiều.
Mặc kệ gã có năng lực tránh né giỏi bao nhiêu, khoảnh khắc kỹ năng Tỏa
Định hoàn tất, thánh quang trảm nháy mắt ở trên không trung biến đổi,
theo thân thể gã chém xuống.
Đối với thích khách mà nói, e ngại nhất chính là kỹ năng Tỏa Định của kỵ
sĩ. Khi tu vi của thích khách đạt tới lục giai, có thể học kỹ năng ẩn
thân rồi mới khắc chế được Tỏa Định.
Nhưng là quang mang hồng Tỏa Định xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh.
Chỉ lấp lóe trong chớp mắt, tia sáng hồng đã biến mất. Bởi vì Tinh Tuyền
giữ tư thế vọt đi, thánh quang trảm không có Tỏa Định chỉ dẫn chỉ có
thể thẳng tắp hướng tới trước, chém xuống mặt đất.
*Oành ---*
Mặt đất chấn động, ngay sau đó, những thí sinh khác nhìn đến cảnh tượng
kinh khủng. Trên mặt đất, xuất hiện một khe rãnh dài năm mét sâu ba mét,
hơn nữa mặt đất chung quanh đều biến thành màu nâu, hiển nhiên là bị
quang nguyên tố đốt cháy. Quang thuộc tính nồng đậm lan tỏa quanh quẩn
đấu trường.
Tinh Tuyền hai chân chạm đất, trong mắt lóe tia sáng kinh sợ. Mới nãy gã
còn tưởng chính mình thăng thiên rồi. Lúc này quay người lại nhìn,
chứng kiến khe hở to lớn thì quần áo trên người gã nháy mắt ướt đẫm mồ
hôi. Đòn tấn công mạnh như vậy nếu ở trên người mình, sợ là ngay cả
xương vụn cũng không có. Không cần nói, chắc chắn là Long Hạo Thần chủ
động giải trừ Tỏa Định, mới khiến đòn đánh kia không chém vào người gã.
Dưới tâm tình cực độ kinh hãi và khẩn trương, gã bật thốt.
“Ta chịu thua, cảm ơn đại tỷ phu đã nương tay.”
Gã nhận thua nằm trong dự đoán của Long Hạo Thần, nhưng xưng hô lại khiến hắn ngẩn người. Đại tỷ phu? Cái gì đại tỷ phu?
“Long Hạo Thần thắng.” Trọng tài vừa tuyên bố Long Hạo Thần thắng trận,
vừa dùng con mắt kinh ngạc xem hắn. Ngay cả cường giả thất giai như trọng
tài đều xem không thấu Long Hạo Thần dựa vào năng lực gì, có thể chuẩn
xác tìm ra vị trí của Tinh Tuyền.
Bọn họ đương nhiên không biết, tinh thần lực của Long Hạo Thần khác với
người thường. Nếu thích khách trực tiếp sử dụng kỹ năng Ẩn Khí thì hắn
không có cách nào. Nhưng Tinh Tuyền ngay từ đầu đã dùng né tránh, ẩn
trốn. Long Hạo Thần dựa vào trực giác cao, tinh thần lực luôn bám theo
Tinh Tuyền. Hắn nhắm mắt lại là vì tập trung toàn bộ tinh thần, làm ra
phán đoán chuẩn xác nhất. Đây cũng là lý do vì sao hắn thong thả sử dụng
Súc Thế.
Kỵ sĩ ngũ giai này khiến các thí sinh khác trong tổ tăng cao đề phòng.
Trong mắt họ, Long Hạo Thần quả là như kỵ sĩ không có tọa kỵ! Kỵ sĩ cấp
năm này nếu có một tọa kỵ mạnh mẽ, như vậy thực lực nhất định tăng cao
một bậc.
Buồn bực nhất phải nói đến mấy tên thích khách. Tỏa Định, đại tỷ phu lại
có kỹ năng Tỏa Định của kỵ sĩ lục giai, như vậy làm sao đánh đây? Không
cần nói, bọn họ chỉ có nước tranh đoạt vị trí thứ hai tiểu tổ.
Ngay lúc Long Hạo Thần đánh bại đối thủ thắng được vòng thứ nhất, đồng thời tổ thứ hai trận đấu cũng đang hừng hực tiến hành.
“Trận thứ hai, Lâm Hâm, Tư Mã Tiên, vào sân.”
Lâm Hâm không nhận biết mục sư đầu trọc, y vừa đi tới giữa sân vừa đánh giá đối thủ.
Người này mặc áo choàng mục sư, nhưng là thân thể cũng quá khôi ngô đi? Thân thể mục sư chẳng phải nên mảnh mai chút sao?
Lâm Hâm mang theo tâm tình nghi hoặc đi vào sân.
Tư Mã Tiên không khẩn trương như y, vị mục sư này ngay từ đầu đã không
biết sợ là gì. Gã cầm lấy pháp trượng thô to, sải bước tiến vào giữa
sân.
Trọng tài trầm giọng nói.
“Bởi vì mục sư không giỏi công kích, cho nên giai đoạn chung kết khi có
mục sư tham dự thi đấu, chỉ cần mục sư có thể phòng ngự mười phút bất
bại, thì là chiến thắng. Trận đấu bắt đầu.”
Trong đoàn đội, mục sư tác dụng trọng yếu nhất là trị liệu và phụ trợ.
Nếu so về chiến đấu, đương nhiên là không công bình với mục sư. Cho nên
trận tuyển chọn Liệp ma Đoàn mới có quy định như thế.
Lâm Hâm hướng Tư Mã Tiên lộ ra nụ cười tự cho là đẹp trai nhất.
“Chào Tư Mã huynh. Ta là số 1 thuộc Ma Pháp Thánh Điện, cũng là đứng
đầu vòng loại Ma Pháp Thánh Điện. Không bằng huynh tự động nhận thua đi,
lỡ làm huynh bị thương thì chẳng phải ảnh hưởng trận đấu sau?”
Ma pháp sư được công nhận là có lực công kích mạnh nhất trong Lục Đại
Thánh Điện. Mục sư sợ nhất là thích khách, kế đến chính là ma pháp sư.
Lâm Hâm là đang nói cho Tư Mã Tiên biết, lực công kích của ta mạnh lắm,
ngươi chống không được đâu, trước nhận thua đỡ mất mặt.
Nếu đổi lại là mục sư khác, có lẽ thật sự bị danh tiếng đứng đầu vòng
loại Ma Pháp Thánh Điện hù sợ. Nhưng Tư Mã Tiên sẽ như vậy sao? Hàng này
tuy là mục sư, nhưng bên trong là tuyệt đối bạo lực.
“Nhận thua cái đầu mi. Lão tử cũng là đứng đầu vòng loại Mục Sư Thánh
Điện. Ta đến đây.” Vừa dứt lời, Tư Mã Tiên sải bước vọt tới chỗ Lâm Hâm.
Trên đỉnh ma pháp trượng khảm bảo thạch vàng nhạt bỗng nhiên sáng lên,
không khí thần thánh đậm đặc lan tỏa, biểu thị thuộc tính mục sư.
Hàng này thật là hiếu chiến. Lâm Hâm trong lòng thầm mắng, nâng lên tay
phải, pháp trượng Hỏa Vân Tinh xuất hiện trong lòng bàn tay. Hỏa nguyên
tố nháy mắt tăng vọt, hỏa nguyên tố nặng nề khiến xung quanh chỗ y đứng
không khí đều biến thành sắc hồng nhạt.
Nhìn đến cảnh này, đừng nói Lý Hinh giật mình, ngay cả Thải Nhi vì cảm nhận được trong không khí hỏa nguyên tố mà nhíu mày.
Hỏa Vân Tinh chỉ hướng đằng trước, hỏa diễm Thuẫn Bài to lớn xuất hiện
chắn trước mặt Lâm Hâm. Đây là kỹ năng nhị giai Thuẫn Bài lửa, thế nhưng
được Lâm Hâm xử dụng. Thuẫn Bài lửa này cao hơn một mét dài khoảng nửa
mét, hoàn toàn che chắn thân thể y. Hỏa nguyên tố nồng đậm khiến không
khí trong sân nháy mắt biến nóng bức.
Tư Mã Tiên trong lòng cũng kinh ngạc, nhưng gã không hề ngừng bước chân.
Hét lớn một tiếng, pháp trượng trong tay gã trực tiếp đập lên mặt tấm
thuẫn lửa.
Đây, đây là mục sư ư?
Lâm Hâm trợn tròn mắt, các thí sinh trong tổ thứ ba ngồi xem cũng có cùng suy nghĩ trên.
Phốc một tiếng, Thuẫn Bài lửa kịch liệt rung động, vị trí bị va chạm rõ
ràng lõm xuống. Xung quanh chỗ lõm hiện ra rất nhiều vết nứt.
Tư Mã Tiên động tác không ngừng lại, pháp trượng thô to không ngừng bay múa.
*Oành, oành, oành, oành--*
Một chuỗi công kích đập xuống Thuẫn Bài lửa, hỏa hoa văng khắp nơi, mắt thấy Thuẫn Bài lửa sắp chịu đựng không nổi.
Lâm Hâm lúc này mới kịp phản ứng, thầm rủa: tổ cha nó. Hỏa Vân Tinh lần
nữa nâng lên, không thấy y niệm chú ngữ, một vòng hỏa diễm chợt nở rộ.
Đó chính là Phòng Ngự Hỏa Hoàn. Cùng Thuẫn Bài lửa giống nhau, hình dạng
của Phòng Ngự Hỏa Hoàn so với hình dạng bình thường lớn gấp đôi.
Nhưng mà, cũng ngay lúc này, bảo thạch vàng nhạt trên thân trượng của Tư
Mã Tiên đột nhiên phát sáng. Một vòng quang mang trắng tỏa ra, mạnh va
chạm với Phòng Ngự Hỏa Hoàn.
Thánh Quang Bạo Chấn.
Phòng Ngự Hỏa Hoàn và Thánh Quang Bạo Chấn đồng thời tán loạn. Pháp trượng trong tay Tư Mã Tiên lần nữa vung lên.
*Oành!* – Thuẫn Bài lửa vỡ nát.
Lâm Hâm là ma pháp sư ngũ giai, Tư Mã Tiên tu vi chỉ có tứ giai, linh lực
hai bên cách biệt rất xa. Hơn nữa Lâm Hâm khống chế hỏa nguyên tố cực
kỳ nhuần nhuyễn. Khoảnh khắc Thuẫn Bài lửa vỡ, lại một Thuẫn Bài lửa
khác xuất hiện. Cùng lúc đó, lần nữa phóng ra Phòng Ngự Hỏa Hoàn. Lần
này thuận lợi đẩy Tư Mã Tiên lùi ra phía sau.
Có lầm hay không? Hàng này chẳng lẽ là chiến sĩ? Chiến sĩ khoác da mục sư.
Lâm Hâm trong lòng nói không nên lời, miệng thì thào mấy câu chú ngữ.
Bỗng chốc sáu viên cầu lửa sắc vàng hồng xuất hiện. Khi mọi người đinh
ninh rằng y sẽ tấn công, sáu viên hỏa cầu sắc vàng hồng lại lơ lửng
quanh thân thể y từ từ xoay tròn. Một tấm màn quang mang vàng hồng lan
tỏa.
“Thuẫn Bài Hỏa Nguyên Tố, để coi ngươi làm sao phá tan phòng ngự của ta.” Lâm Hâm phẫn nộ gầm lên.
Tư Mã Tiên khinh thường bĩu môi.
“Thuẫn Bài Hỏa Nguyên Tố tính cái quái gì, đồng dạng phá nát cho coi.”
Nói xong gã chợt hét to, lần nữa xông lên. Trong tay pháp trượng tung
bay, áo choàng phất phới. Đồng thời còn xuất hiện Chùy Thánh Quang to
lớn mạnh đập xuống Thuẫn Bài Hỏa Nguyên Tố.
Trong khoảnh khắc, sân đấu tràn đầy ánh lửa vầng sáng vàng liên tục lóe ra. Linh lực đậm đặc dao động không ngừng.
“Lý Hinh tỷ, vì sao ta nghe không hiểu?” Thải Nhi mờ mịt hỏi Lý Hinh.
Lý Hinh cười khổ nói.
“Đừng nói muội nghe không hiểu, ngay cả ta xem cũng không hiểu. Chiến
đấu giữa ma pháp sư và mục sư, không ngờ là mục sư chủ công, ma pháp sư
chủ thủ. Thế này thật sự là…”
Quái dị, này tuyệt đối là trận chiến quái dị nhất. mục sư đầu trọc Tư Mã
Tiên huy động ma pháp trượng, tựa như rồng bay khỏi mặt biển, không
ngừng tấn công phòng ngự của Lâm Hâm.
Mà Lâm Hâm cũng kiên cường, không ngừng phóng thích phòng ngự. Mặc kệ Tư
Mã Tiên công kích như mưa rào, ta đây bất động. Nhưng y lại cứ là không
phát động bất cứ kỹ năng tấn công nào.
Lâm Hâm cầm Hỏa Vân Tinh ngẫu nhiên lấp lỗ hổng phòng ngự, đắc ý nói.
“Đầu trọc, chịu thua chưa. Mau phá phòng ngự của ta xem? Ta coi ngươi làm sao phá. Hắc hắc hắc.”
Tư Mã Tiên hừ lạnh một tiếng.
“Đắc ý cái gì. Lão tử dùng lực lượng xác thịt tấn công ngươi, ngươi tiêu
hao lại là nội linh lực. Sớm muộn sẽ cạn kiệt linh lực, đến lúc đó để
coi ngươi làm sao ngăn chặn công kích của ta.” Kỳ thật trong lòng gã
cũng đang kỳ quái. Lấy năng lực Lâm Hâm biểu hiện ra có linh lực cường
đại thế này, nếu y sử dụng mấy cái ma pháp lực công cao, sợ rằng bản
thân khó mà chắn được. Tuy bản thân giỏi công kích, nhưng năng lực phòng
ngự của mục sư thì không tinh thông. Chính là, người này thủy chung
không công kích, đây là vì sao?
Lâm Hâm khinh thường bĩu môi, tay trái xòe ra, quang mang chớp lóe, trong tay đã nắm một bình thủy tinh.
“Muốn tiêu hao linh lực của ta, ngươi quả là mơ mộng hão huyền. Ca có
dược. Nhìn thấy không, đan dược trong bình này mỗi một viên đều có thể
khôi phục hai trăm linh lực. Để ta xem coi lực lượng thân thể của ngươi
kiên trì được bao lâu.”
Tư Mã Tiên trợn trừng con ngươi.
“Ngươi gian lận!”
Lâm Hâm đắc ý nói.
“Gian lận cái gì? Không có quy định trận đấu không cho uống thuốc. Ca có
dược, ca có dược, ngươi có sao? Huống chi dựa vào chút xíu linh lực của
ngươi, có thể ép ca uống dược hay không còn phải xem lại.”
Pháp trượng Hỏa Vân Tinh thêm vào màng linh lực
mỏng, cấp thấp ma pháp phòng ngự ở trong tay y có thể phát huy hiệu quả
gấp mấy lần, tiêu hao linh lực dĩ nhiên chậm rất nhiều. Tư Mã Tiên muốn
phá vỡ vòng phòng ngự của y đúng là không dễ dàng.
Ngay tại lúc này, trọng tài hét lớn kêu gọi lực chú ý của hai người đang trong tình trạng căng thẳng đối chiến.
“Trận đấu kết thúc, Tư Mã Tiên thắng!”
“A?” Lâm Hâm vẻ mặt phát điên nói. “Làm sao hắn thắng được, trọng tài, ông không thấy hắn không phá được phòng ngự của ta sao?”
Trọng tài tức giận trừng y.
“Ngươi là mục sư hay hắn là mục sư? Mười phút, biết chưa? Hai tên quái nhân mau đi xuống cho ta.”
“Á…” Lúc này Lâm Hâm mới nhớ tới, đối thủ của mình là mục sư mà không
phải chiến sĩ. Đã đến hạn định mười phút, chẳng qua y là phòng ngự,
người ta là công kích.
Tư Mã Tiên cũng kịp phản ứng, nhất thời bất nhã cười to.
“Oa ha ha, đồ ngốc, ca mới là mục sư.”
Tư Mã Tiên vừa đi ra ngoài vừa bắt chước thanh âm và bộ dáng kiêu ngạo của y, lắc cái mông to bè.
“Ca có dược, ca có dược…”
Tám thí sinh khác đứng bên sân chờ lượt nhìn thấy như vậy dở khóc dở
cười, đôi này quả là kỳ quái! Có một việc khiến bọn họ khó hiểu, vì sao
Lâm Hâm từ đầu tới cuối không phát động ma pháp công kích.
Chỉ có Lý Hinh trong lòng thầm nhớ tới lời Dạ Hoa nói, sợ là Lâm Hâm không giỏi tấn công.
“Trận tiếp theo, Thải Nhi đấu Lý Hinh. Hai người ra sân.” Trọng tài có
cảm giác thỉnh ôn thần rời đi, hầu như không hề ngừng lại tuyên bố bắt
đầu trận thứ hai.
Đụng phải Thải Nhi, Lý Hinh có chút khó xử. Nàng bé mảnh mai này còn là người mù, nàng làm sao ra tay được!
“Thải Nhi, chúng ta lên thôi.” Lý Hinh đã nghĩ xong xuôi, có thể đi vào
chung kết xem như nàng may mắn lắm rồi, muốn đạt được thứ hạng cao gần như
là không khả năng. Chỉ có tiến vào mười thứ hạng mới có giải thưởng,
đột phá ở tổ này là không dễ dàng. Nếu đã như vậy thì nương tay đi, cũng
tốt lấy lòng đệ đệ.
Nàng vừa nghĩ vừa kéo gậy trúc của Thải Nhi, dẫn nàng đi vào trong sân.
Hai người đứng đối diện nhau, trọng tài chuẩn bị tuyên bố dâng lên cột trụ có lợi cho thích khách, Thải Nhi đột nhiên nói.
“Không cần, trận này ta nhận thua.”
Lý Hinh giật mình.
“Thải Nhi muội muội, sao lại…”
Thải Nhi hướng Lý Hinh khẽ lắc đầu, gậy trúc trong tay gõ mặt đất, đi ra sân.
Lý Hinh vội vàng đuổi theo sau. Không chiến mà thắng đương nhiên là việc
tốt, nhưng nhìn Thải Nhi bước chân loạng choạng, nàng thấy đau lòng.
“Thải Nhi muội muội.” Lý Hinh đỡ lấy cánh tay nàng. “Muội không cần nhận thua, dù gì ta cũng không vào được mười thứ hạng.”
Thải Nhi mỉm cười.
“Thành sự tại người, nói không chừng có thể đi vào thì sao?”
Khi tổ thứ hai tiếp tục hoàn tất hai trận đấu bình thường, thì bên Chiến
Sĩ Thánh Điện tổ thứ ba cũng đồng dạng tiến hành một trận đấu kỳ quái.
“Trần Anh Nhi, Vương Nguyên Nguyên ra sân thi đấu.”
Long Hạo Thần kết thúc trận đấu của mình xong, vốn muốn đi ngay để đợi
Thải Nhi. Nhưng khi hắn nhìn đến hai người trên sân, lập tức ngừng bước.
Bởi vì hai người trên sân chính là hai nàng gái duy nhất trong tổ, hơn nữa còn là người khiến Long Hạo Thần chú ý.
Trần Anh Nhi là nàng gái dáng người bé nhỏ, nhìn qua yếu đuối mảnh mai.
Vương Nguyên Nguyên thì chính là thiếu nữ cao kiều cõng Thuẫn Bài.
*Rầm!*
Vương Nguyên Nguyên thả Thuẫn Bài xuống đất gây ra âm thanh trầm đục.
Mặt đất xung quanh đều bị chấn động rung lên, có thể thấy Thuẫn Bài này
trọng lượng không nhẹ.
Trần Anh Nhi giật nảy mình, thân thể run run.
“Oa, tỷ tỷ, Thuẫn Bài của tỷ nặng quá.”
Vương Nguyên Nguyên mỉm cười nói.
“Nàng bé, muội là người của Linh Hồn Thánh Điện đúng không. Đợi lát nữa phải cẩn thận chút, nếu không được thì nhớ nhận thua nha.”
Trần Anh Nhi liên tục gật đầu, nhìn chằm chằm Thuẫn Bài to lớn, ra vẻ sợ hãi vô cùng.
“Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài tuyên bố xong lập tức lùi về phía sau.
Vương Nguyên Nguyên tay trái cầm Thuẫn Bài khổng lồ, phóng người lên,
hai chân mau chóng di động, nháy mắt xông hướng Trần Anh Nhi. Tốc độ cực
kỳ mau, thậm chí có thể so sánh với kỹ năng đột kích của kỵ sĩ. Tấm
thuẫn trong tay tỏa ra quang mang xanh dày đặc.
Đối với Vương Nguyên Nguyên tốc độ mau như điện xẹt, Trần Anh Nhi không
hề tỏ ra vẻ bối rối. Hai tay làm động tác ôm ngực, một viên thủy tinh
cầu to lớn xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
*Ong-* Một tiếng vang lên, một tầng sóng năng lượng từ thủy tinh cầu dao
động tràn ra ngoài, linh lực tựa như sóng nước gợn mặt hồ.
Vương Nguyên Nguyên tốc độ tuy rằng rất nhanh, nhưng rốt cuộc vẫn không
nhanh bằng phóng thích linh lực. Một tầng sóng vô hình chặn đường khi cô
cách Trần Anh Nhi khoảng mười mét.
“A!” Vương Nguyên Nguyên hét lớn một tiếng, vung lên Thuẫn Bài, đuôi tấm
thuẫn chĩa phía trước. Theo cánh tay nàng vung lên, Thuẫn Bài to lớn bay
lên, tựa như búa tạ chém về phía tấm chắn vô hình.
*Phốc!* khẽ một tiếng, Vương Nguyên Nguyên cảm thấy như mình đang vùi
vào trong bông gòn, một kích kia không có bị ngăn cản rõ ràng. Nhưng cảm
giác tựa như bông gòn mềm mại nháy mắt trói buộc cô. Ngay sau đó, một
lực lượng đàn hồi nhu hòa bắn nàng văng ra. Cả người nàng cùng với Thuẫn Bài
ở trên không trung lộn một vòng sau đó bình an chạm đất.
Có chuyện gì? Trong mắt Vương Nguyên Nguyên tràn đầy nghi hoặc. Nàng từng
cùng ma pháp sư chiến đấu, nhưng với triệu hoán sư thì là lần đầu tiên,
chưa tình gặp qua tình huống như vậy. Trần Anh Nhi thoạt nhìn vô hại kỳ
thật không dễ đối phó như đã tưởng!
Trần Anh Nhi tựa như không nhìn đến tình huống của Vương Nguyên Nguyên,
hai mắt nàng nhìn chằm chằm thủy tinh cầu lớn cỡ đầu chó con.
Quang mang nhu hòa màu xanh từ thủy tinh cầu lan ra, bỗng nhiên, từ mặt đất xuống hiện ngôi sao sáu cánh màu xanh.
Linh lực dao động từ nãy đến giờ đều nhu hòa, nhưng trong khoảnh khắc
ngôi sao xuất hiện, Trần Anh Nhi sắc mặt đột nhiên biến tái nhợt, thân
thể lung lay sắp ngã.
Ngay sau đó, một cánh cửa lớn từ từ trồi lên khỏi ngôi sao sáu cánh màu xanh.
Đó là một cánh cửa cực kỳ hoa lệ, rộng hai mét, cao hơn bốn mét. Khi nó
từ lòng đất trồi lên, dường như có hào quang quay quanh nó hưng phấn
nhảy nhót. Các loại thanh âm kỳ quái vang lên, tiếng côn trùng kêu, chim
hót, chó sủa, hổ gầm, rồng ngâm. Thanh âm từ vô số sinh vật quanh quẩn
trong sân đấu.
Quanh ánh cửa hoa lệ có vô số điêu khắc, dường như là những con ma thú, cảm xúc đều rất phấn khởi.
Nhưng mà lại cứ là không thể nhìn rõ hình dáng của ma thú là cái gì.
Chung quanh cánh cửa mơ hồ có vầng sáng lam nhạt bao lấy, thỉnh thoảng
còn nổi sợi quang mang xanh ngọc.
“Sinh Linh Môn?” Trọng tài đứng gần đó bật thốt lên, sắc mặt biến đổi nhìn Trần Anh Nhi.
Long Hạo Thần cũng trợn to mắt, cảnh tượng kỳ dị như vậy lần đầu tiên
hắn thấy. Nhớ lại khi tuyên bố danh sách tổ này, dường như là có Linh
Hồn Thánh Điện triệu hoán sư số 1. Chẳng lẽ chính là nàng bé nhìn qua còn
nhỏ tuổi hơn mình? Điều này chứng tỏ nàng ấy ít nhất là cường giả ngũ giai,
mà Sinh Linh Môn rốt cuộc là cái gì?
Người khẩn trương nhất đương nhiên chính là đang trong trận đấu, Vương
Nguyên Nguyên. Nàng không có khẩn cấp tiến công, cả thân thể hơi co lại,
mơ hồ có một tia khí bá đạo bắt đầu từ não nàng khuếch tán. Quang mang xanh
xâm chiếm thân thể và Thuẫn Bài. Không có người nhìn thấy, lúc này tay
trái của nàng có một viên bảo thạch lớn, không biết có tác dụng gì.
“Mở ra đi, Sinh Linh Môn. Linh hồn vạn vật nghe ta triệu hoán, trở về
đi, đồng bạn của ta.” Trần Anh Nhi thanh âm thánh thót từ giữa sân vang
lên. Ngay sau đó Sinh Linh Môn dường như xuất hiện vầng sáng trắng, một
luồng sáng từ bên trong xông ra xuất hiện ở trước cửa.
Vương Nguyên Nguyên nâng lên Thuẫn Bài, bảo thạch trong bàn tay kia
dường như chuẩn bị lấp đầy chín lỗ thủng trong Thuẫn Bài. Nhưng ngay lập
tức nàng ngừng lại động tác, há to miệng như là nhìn thấy sự vật gì không
thể tin.
Không chỉ một mình cô, bao gồm trọng tài và những thí sinh khác, bên
trong có cả Long Hạo Thần, tất cả mọi người phản ứng đều giống nhau. Cả
đám há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.
Đúng vậy, thật là làm người ta khó tin. Trước cửa Sinh Linh Môn quả thật
xuất hiện một triệu hoán thú. Nhưng mà, thân mình của nó hoàn toàn khác
xa với Sinh Linh Môn.
“Um…mị…” Triệu hoán thú mềm kêu một tiếng, thân thể nho nhỏ hơi động
đậy, dường như là sợ ánh mắt mọi người, quay đầu muốn chạy. Nó đi tới
trước mặt Trần Anh Nhi, hướng nàng nhảy a nhảy, dường như muốn tìm kiếm
bảo hộ.
Không sai, nó là một con cừu con, thoạt nhìn chỉ khoảng một mét. Lông
cừu mềm mại quăn quăn thoạt nhìn rất đáng yêu. Đôi mắt nhỏ ngập nước
chớp chớp, dường như là muốn uống sữa.
Trần Anh Nhi vẻ mặt dở khóc dở cười ôm nó lên, giậm chân nói.
“Thật là xui, không may rồi, ta chịu thua.”
Sinh Linh Môn từ từ hạ xuống lòng đất biến mất. Trần Anh Nhi ôm cừu con
dưới ánh mắt trợn trừng há hốc mồm của Vương Nguyên Nguyên, hậm hực rời
đi. Hiển nhiên nàng không hài lòng biểu hiện của mình.
“Cái này…” Trọng tài đã không biết nói gì nữa. Khoảnh khắc gã nhìn thấy
Sinh Linh Môn, cả người đều bị hù ngây ngốc. Gã biết Sinh Linh Môn là
gì. Đó là trong Linh Hồn Thánh Điện, chức nghiệp bát giai Linh Đế trở lên
mới đủ tu vi sử dụng loại ma pháp triệu hoán cường đại này. Thông qua
Sinh Linh Môn có thể liên lạc với sinh linh cực mạnh nghe theo lời mình.
Chỗ tốt nhất chính là, thông qua Sinh Linh Môn triệu hoán thú sẽ không
gặp phản phệ, trong thời gian hạn định còn chịu khống chế của người
triệu hoán.
Một ma pháp cường đại bát giai thế nhưng xuất
hiện trong tay một nàng bé, làm sao không khiến người chấn kinh? Tuy nhiên
kết quả cuối cùng lại khiến người dở khóc dở cười. Nàng lại triệu hoán ra
một con cừu.
Không cần nói, đây lại là một trận thi đấu quái dị, hơn nữa còn là vô cùng quái…
Long Hạo Thần mắt thấy Trần Anh Nhi đi ra ngoài, khóe miệng bất giác co
giật. Hắn đột nhiên nghĩ, rất giống mấy ngày hôm trước nghe lão sư
giảng, Linh Hồn Thánh Điện có một thiên tài, đã từng trong trận đấu
triệu hoán ra bát giai ma thú. Chắc người đó chính là cô. Chỉ là, nếu cô
có thể triệu hoán ma thú bát giai, con cừu nhỏ lúc nãy lại là vì sao?
Vương Nguyên Nguyên làm người thắng đầu óc còn đang mơ hồ, lặng lẽ cất bảo thạch trong tay, tâm tình nghi hoặc đi ra sân.
Long Hạo Thần chợt nhớ tới Thải Nhi, không có chần chờ bước nhanh hướng tới chỗ hẹn.
Bởi vì tổ thứ hai Lâm Hâm và Tư Mã Tiên thi đấu mất mười phút, khi Long Hạo Thần tới nơi thì Thải Nhi còn chưa đến.
Rốt cuộc xem như đã tới sớm một lần. Long Hạo Thần thở ra, yên tĩnh đứng
đó chờ. Hắn chưa bao giờ biết, thì ra đợi chờ là một việc khiến người
mong mỏi.
*Cộp cộp cộp*
Âm thanh khe khẽ từ phương xa truyền đến. Long Hạo Thần thính lực không
tệ, lập tức nghe thấy âm thanh quen thuộc thân thiết này, ngẩng đầu lên
nhìn, vừa lúc trông thấy Thải Nhi bước tới. Lý Hinh cũng có mặt, đỡ một
cánh tay Thải Nhi, thấy Long Hạo Thần thì nàng hướng hắn vẫy tay.
“Hạo Thần.”
Long Hạo Thần nở nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng. Đang lúc hắn muốn
tiến lên thì đột nhiên một cảm giác nóng cháy bỗng bùng lên. Cảm giác
nóng xuất phát từ trán hắn. Long Hạo Thần chỉ cảm thấy tựa như trên trời
một lò luyện đột nhiên úp xuống chỗ mình. Ngay sau đó, đầu óc hắn bỗng
nhiên trống rỗng.
Ở phương xa Lý Hinh đang dìu Thải Nhi tới gần Long Hạo Thần, nàng kinh hãi
phát hiện đột nhiên trên trán Long Hạo Thần phát ra một luồng quang mang
tím. Mơ hồ có thể thấy quang mang tím chia thành chín đường nhánh. Ánh
sáng tím chợt lóe, Long Hạo Thần cứ như vậy biến mất.
“Xảy ra chuyện gì? Hạo Thần!” Lý Hinh lo lắng hét lớn một tiếng.
Bên cạnh Thải Nhi cảm giác có chuyện, vội vàng hỏi.
“Hinh tỷ tỷ, làm sao vậy?”
“Hạo Thần, không thấy Hạo Thần!” Lý Hinh kéo Thải Nhi xông tới chỗ Long
Hạo Thần biến mất. Không nói bọn họ giật mình, ngay cả người qua đường
nhìn thấy màn này cũng cả kinh há hốc mồm.
“Làm sao có thể, sao đột nhiên biến mất được?” Lý Hinh không thể tin được lẩm bẩm.
Ngược lại Thải Nhi giữ bình tĩnh, nắm tay Lý Hinh nói.
“Tỷ tỷ đừng lo lắng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nói cho muội nghe.”
Mặc kệ ngũ giác của nàng có bao nhiêu nhạy bén, rốt cuộc nàng không có
thị lực. Vừa rồi chỉ cảm giác một luồng linh lực quái dị dao động rồi
bỗng biến mất, sau đó nghe thấy Lý Hinh kinh hét.
Lý Hinh đem sự việc mới nhìn thấy cẩn thận nói một lời. Nghe xong, Thải
Nhi sắc mặt biến nghiêm túc, xem ra nàng cũng không biết là có chuyện
gì.
“Tỷ tỷ, hay tỷ đi về trước xem có chờ Long Hạo Thần quay lại không. Muội
sẽ đi hỏi lão sư, việc nhất định có nguyên nhân. Chắc chắn sẽ tra ra
thôi.”
“Tốt, khi có tin tức ta sẽ nói cho muội biết.” Mới nãy đi đường, Lý Hinh đã biết chỗ ở của Thải Nhi.
Tuy Thải Nhi biểu hiện bình tĩnh, kỳ thật trong lòng lo lắng còn hơn cả
Lý Hinh. Long Hạo Thần biến mất quá kỳ lạ, hoàn toàn không giống lẽ
thường.
Không quay lại chỗ ở, gậy trúc gõ mặt đất, nàng đi thẳng đến phủ chấp chính thánh minh.
Mười phút sau Thải Nhi đã đứng trước mặt Ảnh Tùy Phong.
Ảnh Tùy Phong nhíu chặt chân mày.
“Nghe ngươi hình dung, có lẽ thằng nhóc kia đã bị pháp trận nào đó
truyền tống đi, hơn nữa còn là bị động truyền tống. Như vậy có ba loại
giả thuyết. Một là hắn cùng với sinh vật gì ký kết khế ước chủ tớ, hắn
là bên phụ thuộc, khi chủ nhân có gì cần trợ giúp sẽ triệu hoán hắn.
Loại thứ hai chính là hắn trúng thứ chú cường đại nào đó, bị chú cưỡng
bức lôi vào không gian. Loại thứ ba chính là bình đẳng khế ước, đồng bạn
của hắn bị uy hiếp tính mạng, hắn tạm thời truyền tống qua đó hỗ trợ.
Còn có các loại khả năng khác, nhưng tạm thời ta chỉ nghĩ ra ba cái này.
Dựa theo tình huống khi đó, hắn đang chờ các ngươi, không có khả năng
tự sử dụng quyển trục truyền tống cái gì. Hắn lại không phải ma pháp sư,
càng không khả năng học được ma pháp truyền tống không gian. Cho nên ta
nhận định khả năng lớn nhất chính là bị đồng bạn khế ước lôi đi. Ngươi
không biết hắn có tọa kỵ đồng bạn nào sao?”
Thải Nhi mờ mịt lắc đầu, lập tức truy hỏi.
“Ảnh Tử gia gia, như vậy ngươi ấy có gặp nguy hiểm gì không?”
Ảnh Tùy Phong cười khổ nói.
“Chuyện này rất khó nói. Nếu thật sự bị đồng bạn khế ước gọi đi, như vậy
phải xem khế ước đó mạnh hay yếu. Đồng bạn khế ước càng mạnh, khả năng
gặp nguy hiểm càng lớn, ngược lại nếu càng yếu, như vậy nguy hiểm sẽ nhỏ
rất nhiều. Chuyện này rất khó nói chính xác. Đừng nói là ngươi, chính
ta là chức nghiệp giả tu vi cao chừng này, dưới tình huống không có tọa
độ chính xác, không thể nào tìm được hắn. Có khả năng hắn trực tiếp bị
truyền tống đến không gian nào đó. Vậy nên hiện tại ngươi có sốt ruột
cũng vô dụng. Việc ngươi có thể làm chỉ là chờ đợi, chờ hắn tự trở về.”
“Nếu ngươi ấy không trở về thì sao?” Hai tay Thải Nhi dần nắm chặt.
Ảnh Tùy Phong hít một hơi, trầm giọng nói.
“Như vậy chứng tỏ hắn đã chết.”
Thải Nhi thân hình run lên, xoay người muốn đi.
“Con bé này, ngươi đi đâu đó?” Ảnh Tùy Phong vội hỏi.
Thải Nhi không quay đầu lại, nói.
“Đi chỗ ngươi ấy biến mất, chờ ngươi ấy. Nếu thật như ông nói, vậy thì lúc
anh ấy trở về nhất định sẽ xuất hiện ở nơi bị truyền tống đi, đó là tọa
độ của ngươi ấy.”
Long Hạo Thần thật sự bị truyền tống đi rồi? Đáp án là: đúng. Hơn nữa
cũng giống như Ảnh Tùy Phong đoán, hắn bị tọa kỵ dựa vào đồng bạn khế
ước cưỡng bức kéo đi.
Ý thức dần hồi phục, cảm giác nóng cháy lan tràn toàn thân, Long Hạo Thần lấy lại tinh thần.
“Khụ khụ.” Khi đã tới nơi, Long Hạo Thần nhịn không được ho khan ra
tiếng, bởi vì lỡ hút vào không khí cực kỳ hỗn tạp. Trong không khí ẩn
chứa lượng lớn bột phấn, còn có rất nhiều nguyên tố ma pháp bạo động.
Chỉ là hít vào một hơi đã khiến Long Hạo Thần liên tục ho khan. Hắn bản
năng phóng ra một Vòng Linh Quang đem không khí bên ngoài ngăn cách. Dựa
vào Vòng Linh Quang, hắn hít vào mấy lượt không khí trong lành.
Đây là chỗ nào? Trên tay Long Hạo Thần chiếc nhẫn quang mang lóe ra, kiếm
quang và Quang Diệu Thuẫn Bài xuất hiện trong tay. Đối diện nguy hiểm,
điều đầu tiên cần làm chính là bình tĩnh. Trước tiên phải dựng lên phòng
ngự cho mình.
Hô hấp bình thường trở lại, hắn phát hiện đang đứng ở sườn núi, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn chấn động vô cùng.
Đó là thế giới toàn sắc đen và đỏ. Trên bầu trời đen kịt, căn bản không
nhìn thấy ánh sao. Trong không khí nồng đậm ám nguyên tố và hỏa nguyên
tố. Cũng có nguyên tố khác nhưng trộn lẫn tạp nham, không dồi dào như ám
nguyên tố và hỏa nguyên tố.
Nhìn quanh, trên mặt đất nhiều chỗ nứt rạn, thậm chí có thể nhìn thấy con sông dung nham.
Khó trách nóng như vậy. Long Hạo Thần chấn động cùng lúc trong lòng tràn
ngập cảnh giác. Vì sao mình tới đây? Trong tiềm thức, hắn truy tìm cảm
giác nóng rực trên trán ban nãy.
Đúng lúc này, kêu gọi quen thuộc trào dâng từ đáy lòng, Long Hạo Thần mạnh giật mình bật thốt.
“Hạo Nguyệt!”
Hắn mạnh xoay người lại, mới phát hiện sau lưng có một cái động lớn, bên trong dường như ẩn hiện quang mang.
Không sai, đúng là hơi thở của Hạo Nguyệt. Long Hạo Thần lúc này mới từ
quá trình truyền tống thanh tỉnh lại đây. Hắn dựng lên Phòng Ngự Thánh
Quang Hoàn, sau đó bước nhanh đi vào trong động.
Động không sâu, rất nhanh hắn đã thấy Hạo Nguyệt. Nhưng bộ dạng bây giờ của Hạo Nguyệt làm Long Hạo Thần kinh ngạc.
Hạo Nguyệt nằm trên đất, hơi thở vô cùng yếu ớt. Đầu Tiểu Quang và Tiểu
Hỏa đều gác trên mặt đất, thân thể nó dường như lớn hơn lần gặp trước,
trên cổ cục nhô ra cũng to gấp vài lần.
Nhưng mà vảy trên người Hạo Nguyệt có một số nứt ra, mơ hồ vết máu chảy.
Kỳ lạ nhất là từ trong ‘thân thể’ nó, không ngừng phát ra tầng tầng ánh
sáng. Hầu như cùng với hô hấp, mỗi ba lần sẽ chớp lóe một lần.
“Hạo Nguyệt, ngươi sao rồi?” Long Hạo Thần không chút do dự dùng Phòng
Ngự Thánh Quang Hoàn chụp lên thân thể Hạo Nguyệt. Màu vàng thánh quang
trị liệu vết thương trên người Hạo Nguyệt.
Hạo Nguyệt tinh thần phấn chấn, đầu Tiểu Quang và Tiểu Hỏa miễn cưỡng
hướng Long Hạo Thần, một chuỗi tin tức thông qua tâm linh truyền đến
hắn.
Hạo Nguyệt không giải thích vì sao biến thành như vậy, chỉ cho Long Hạo
Thần biết đây là không gian nó ở. Nó đang tiến hóa, đã đến bờ vực đột
phá, mà đây là lúc nó yếu ớt nhất, cần Long Hạo Thần bảo vệ. Chỉ cần
hoàn thành đợt tiến hóa này, sẽ đưa Long Hạo Thần trở lại Thánh Ma đại
lục.
“Hạo Nguyệt, ngươi cứ yên tâm tiến hóa, ta sẽ canh giữ.” Long Hạo Thần
không hề do dự nói. Một lần nữa phóng thánh quang giúp Hạo Nguyệt bảo
trì hiệu quả trị liệu, hắn xoay người đi ra đứng ở cửa động.
Đây là một không gian khác, tất cả trong này đều khác với tri thức hắn
nhận biết. Nói trong lòng không sợ hãi là giả. Nhưng đối với Long Hạo
Thần mà nói, càng trọng yếu là an nguy của Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt là ngươi
em của hắn, trong ‘thân thể’ bọn họ đều chảy máu của đối phương. Nếu
không phải vô cùng nguy hiểm, Hạo Nguyệt sao có thể cưỡng bức triệu hoán
chính mình lại đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.