Mẫn Thiên Hữu mang vẻ đẹp mạnh mẽ mà thâm trầm, Mẫn Hiếu Triết lại như ánh mặt trời sáng
rực, hiện tại Bùi Thành Tuấn đứng cạnh nàng cũng tuấn tú không kém,
nhưng đối với người trước mắt này Vân Hi thầm nghĩ phải dùng đến hai từ
“tà mị” để có thể hình dung.
Mái tóc bềnh bồng màu vàng nắng rủ
trước trán, một vài sợi phất qua hai má mang đầy sức quyến rũ mê hoặc
lòng người, bên tai trái là một chiếc hoa tai đính kim cương màu bạc,
một đôi mắt như thạch anh hẹp dài mà thâm thúy, chỉ là một cái liếc mắt
vô tình cũng làm người khác tim đập chân run, kia chính là gương mặt đậm chất thư sinh phương đông, một vẻ đẹp đến kinh ngạc, đặc biệt là hai
cánh môi như hoa màu đỏ sậm dưới ánh đèn, bóng dáng cao gầy, trên người
là chiếc áo sơ mi đen đã mở bung ra vài cúc kết hợp phía dưới là chiếc
quần âu màu nhạt, hắn đứng đó làm người ta phải suy nghĩ vẻ đẹp này thật sự có thật!
Đúng vậy, hắn có đủ mười phần gợi cảm cả nam tính lẫn nữ tính, hai sự kết hợp này tạo nên một sự hoàn mỹ như độc dược, ngay cả
nam nhân gặp được cũng đều nhịn không được nhìn hắn vài lần.
“Ai
da, đây không phải là anh chàng hào hoa, phong nhã xuất chúng của chúng
ta chứ, cơn gió nào đã thổi anh đến đây vậy?” Bùi Bùi vừa nhìn thấy
Thượng Trạch Nhất nàng liền tiến đến mở ra một cái ôm chào đón.
Vân Hi lúc này mới chú ý tới trong phòng ngoại trừ Bùi Thành Tuấn và hắn ra còn có bốn năm người đàn ông khác ăn mặc sang trọng cùng ngồi.
“Anh nói này em gái, ý em muốn nói là gì đây? Không phải là anh nhớ em mới
đến đây rồi sao!” Thượng Trạch Nhất tay ôm chầm Bùi Bùi, nhưng ánh mắt
gợi cảm thỉnh thoảng liếc nhìn về hướng cửa chỗ Vân Hi đang đứng, về sau khóe miệng giơ lên một chút tươi cười không dễ phát hiện.
Vẻ mặt tà tà nhìn chằm chằm trong lòng Bùi Bùi, khi Bùi Thành Tuấn giới thiệu
với Vân Hi nàng mới biết người này tên gọi Thượng Trạch Nhất, là bạn
đồng học của Bùi Thành Tuấn.
Mà những người còn lại khi nhìn thấy Vân Hi lại cùng không hẹn mà như quên cười, vân hi quay đầu cười chào,
sau đó đem ánh mắt phóng tới người đàn ông ngồi đối diện nàng.
Chỉ là vô tình liếc mắt nhưng cũng đủ làm người phải mất hồn, Vân Hi tự
nhận mình cũng không phải loại người ưa chuộng cái đẹp nhưng là lần đầu
tiên nhìn thấy Thượng Trạch Nhất nàng vẫn bị vẻ đẹp của hắn làm cho kinh ngạc.
Thượng Trạch Nhất cùng Bùi Thành Tuấn đều kêu Bùi Bùi là
em gái bảo bối, vừa thấy đến hắn gương mặt như thần lại có vẻ xinh đẹp
của phụ nữ, Vân Hi vẫn là nhịn không được ý nghĩ muốn cách xa hắn một
chút, loại cảm giác này quá mức kỳ lạ!
“Không nghĩ tới ở trong
nước còn có thể nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, đáng tiếc a, anh
đối với phụ nữ không có hứng thú!” Khóe miệng câu lên một chút tươi cười xấu xa, Thượng Trạch Nhất ngồi xuống đối diện Vân Hi, tay lấy ra một
cái bật lửa, ánh lửa mở lên rồi vụt tắt, cách một chút ánh sáng như vậy, Vân Hi có chút nghi hoặc nhìn hắn, không biết là hắn nói giỡn hay vẫn
là nói thật.
“A, không lẽ anh thích đàn ông, không được, em phải
bắt anh trai cách xa anh một chút!” Bùi Bùi nghe lời của hắn là đang
trêu đùa, nàng vội vàng đem Bùi Thành Tuấn đang ngồi bên người kéo ra
phía sau, bộ dạng hệt như gà mẹ đang bảo vệ con trước diều hâu.
“Yên tâm, đàn ông thì anh càng thấy chướng mắt, bất quá phụ nữ không giống,
không hứng thú nhưng cũng không chướng mắt!” Nghe hình như có chút lẫn
lộn, Thượng Trạch Nhất một tay tùy ý khoát lên trên đùi, toàn bộ phòng
như bởi vì có hắn mà có vẻ sáng ngời hơn.
“Càng nói càng thái
quá, Vân Hi đừng để ý đến anh ấy!” Nghe bên tai truyền đến một trận cười vang, Vân Hi hai má nóng lên, nàng có chút không được tự nhiên quay đi
ánh mắt, nàng tổng cảm giác Thượng Trạch Nhất luôn nhìn trực diện vào
người nàng.