“Lăng tiểu thư của tập đoàn Lăng thị muốn gặp ngài, ngài hiện tại có thời gian?” Khi Mẫn
Thiên Hữu đi đến trước mặt nàng, Vân Hi buông điện thoại, mắt to thẳng
nhìn hắn thân hình vĩ ngạn.
“Thời gian của tôi có hay không đều
là cô an bài không phải sao?” Mẫn Thiên Hữu một bàn tay nâng khủy tay
kia, tay kia thì vuốt cằm, đem câu trả lời dành cho Vân Hi.
“Ưm?” Vân Hi nháy mắt nghi hoặc, hắn lời này là ý tứ……
“Vậy, đúng rồi, Lăng tiểu thư của tập đoàn Lăng thị, Lăng thư ký coi như là
đồng ý đi?” Mẫn Thiên Hữu đi thẳng về phía trước, bỗng nhiên lại xoay
người, lưu cho Vân Hi một tươi cười ý vị thâm trường, trải qua mấy ngày ở chung làm việc, nàng hiện tại có thể mơ hồ lĩnh ngộ đến ý nghĩa trong
lời nói của hắn.
“Cho cô ấy vào đi!” Vân Hi một lần nữa cầm lấy điện thoại, truyền ý của hắn tới ban tiếp tân.
Chỉ chốc lát, từ thang máy đi ra là một phụ nữ vô cùng quyến rũ, một đầu
tóc dài uốn lượn trên vai, váy màu đen bó sát người làm nổi lên dáng vẻ
thướt tha đầy hứng thú, cổ áo sâu đến có thể thấy rõ ràng cảnh đẹp trước ngực, đôi chân thon dài trắng nõn duyên dáng trên đôi giày cao gót, lúc đi qua trước mặt Vân Hi, nàng đã ngửi được trên người cô ta một loại
nước hoa, cùng loại với Mẫn Thiên Hữu, nhưng đây là loại dành cho nữ,
nói cách khác nước hoa dior này có sản phẩm cặp đôi tình lữ, Lăng Nhã
Nhược cao ngạo liếc mắt nàng một cái, sau đó trực tiếp hướng văn phòng
tổng giám đốc đi đến.
Vân Hi nhìn hướng phòng hội nghị đang đóng
chặt, vừa rồi đi ra hình như chỉ có một mình Mẫn Thiên Hữu, nhưng, hội
nghị còn chưa xong hắn như thế nào liền đi ra trước rồi?
Trên máy chiếu, những chữ số phát ra của Cao thị không ngừng đánh vào mắt Mẫn
Hiếu Triết, ngón tay thon dài khấu chặt trên bàn làm việc hình chữ nhật, toàn bộ phòng họp trừ bỏ hắn, cũng chỉ có Lục Tử Hạo cùng Niếp Thịnh,
Mẫn Thiên Hữu đem hồ sơ đến liền đứng dậy rời đi, kế tiếp công việc do
trợ lý Niếp Thịnh toàn quyền quản lý.
“Vài trường hợp này đều
giao tổng giám đốc phụ trách rồi, quảng cáo, hiệp ước với người phát
ngôn, tổng giám đốc quyết định do Rita tiểu thư đảm nhiệm, bất quá còn
có vài buổi chụp ảnh, cuối cùng quyết định giao cho anh!” Niếp Thịnh đem hiệp ước Mẫn Thiên Hữu giao cho hắn đưa đến Mẫn Hiếu Triết, ngọn đèn
máy chiếu hư ảo lúc sáng lúc tối đánh vào khuôn mặt trắng xanh của Mẫn
Hiếu Triết có điểm quỷ dị mà mị hoặc.
“Anh ấy đối với tôi thật
rất yên tâm a!” Mẫn Hiếu Triết mím môi cười, ngón tay trên mặt bàn cũng
không có thả lỏng, sau khi Niếp Thịnh nói xong, hắn đứng dậy sửa sang
lại một chút Tây phục trên người, trong động tác chậm rãi có một chút
hình ảnh Mẫn Thiên Hữu, đồng tử đen bóng làm cho người ta đoán không ra
tâm tư của hắn.
“Lục tổng giám, về sau phiền anh cùng phối hợp
rồi!” Mẫn Hiếu Triết mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Lục Tử Hạo vẫn
đang bảo trì tư thế ngồi, ánh mắt không thay đổi nói xong những lời này
liền xoay người rời đi.
Hắn tựa hồ có thể cảm giác ra, công ty
này chỉ có một người tối cao quyết định, mà hắn chỉ là một tổng giám đốc tân nhiệm, Mẫn Thiên Hữu làm như vậy, chính là muốn nâng lên giá trị
hắn, sẽ lại từ sau lưng đẩy hắn một cái thôi!
Cửa phòng họp bị
đẩy ra, Mẫn Hiếu Triết một thân màu trắng âu phục, trên tay cầm văn kiện đi ra, khi nhìn đến bàn thư ký liền vài bước đến trước mặt nàng, một
bàn tay đặt trên bàn làm việc của nàng, không chút để ý phía sau Lục Tử
Hạo cùng Niếp Thịnh cũng đi ra.