“Anh không đi vào
sao?” Vân hi xuống xe mới phát hiện Mẫn Hiếu Triết vẫn còn ngồi nơi điều khiển không có ý định xuống xe, nàng theo bản năng mở miệng hỏi.
“Tôi có thể cho rằng, cô đây là đang mời tôi sao?” Mẫn Hiếu Triết mím môi
cười, nhìn khuôn mặt thanh tú của Vân Hi được phủ thêm một ánh trăng
sáng, càng thêm mềm mại hút người, da thịt mịn màng như nước, hắn luôn
luôn đối với phụ nữ chán ghét nhưng với nàng hắn phá lệ cùng nàng cùng
một chỗ, không có như trong tưởng tượng hắn sẽ ghê tởm!
“Ah…… Không phải!” Vân Hi nghe ra ám muội trong lời nói của hắn, lập tức xua
tay phủ nhận, nàng vội vàng nói rồi nhanh chóng xoay người hướng phía
trước đi tới.
Mẫn Hiếu Triết nhìn theo bóng dáng Vân Hi tiến lên lầu, sau đó mới đưa xe đi phương hướng khác, ánh mắt sâu xa nhìn liếc tòa
nhà chính đèn đuốc sáng trưng, không có bao nhiêu giây dừng lại đã điểu
khiển xe đi ra ngoài.
Vân Hi vừa muốn lên lầu liền phát hiện chú Tần
đã canh giữ ở phòng khách, ngọn đèn thực âm u, khoảng cách có chút xa
Vân Hi không thấy được biểu tình trên mặt ông ta, nhưng nàng cảm giác
được không hài lòng ở đây.
“Cô chủ, về sau phải nhớ trở về cùng
cậu chủ dùng cơm, đây là ông chủ quy định!” Chú Tần âm thanh không nóng
không lạnh truyền vào lỗ tai Vân Hi, nàng liếc mắt đồng hồ trên vách
tường, mới hơn tám giờ!
Chưa từng có nhiều do dự, Vân Hi gật gật
đầu chạy lên lầu, đi qua phòng trên lầu hai nàng chần chờ một chút,
phòng tối hôm qua nàng ở, người đàn ông đó sẽ ở sao?
Vân Hi thật
cẩn thận đẩy cửa mà vào, tay mở nút công tắc đèn trên vách tường, nhìn
thấy là toàn bộ căn phòng đã bị sửa sang lại, ngay cả ga giường cũng đều thay mới, Vân Hi có thể cảm giác toàn bộ trong phòng đều tràn ngập một
phong cách nữ tính.
Mẫn Thiên Hợp không ở, nói như vậy, bọn họ là tách ra ở riêng?
Nhận thức đến điểm này, Vân Hi trong lòng có chút nho nhỏ mừng thầm, nàng
trong lúc nhất thời cũng chưa thể thích ứng với cuộc sống vợ chồng, càng thêm là một người đàn ông không bình thường.
Tắm rửa xong đi ra
nàng nghe được có người gõ cửa, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm không tốt, đảo mắt suy nghĩ, nàng tựa hồ có chút lo lắng, một người tàn phế
căn bản sẽ không đối với nàng làm ra cái gì!
Quả nhiên, mở ra cửa phòng là chú Tần đẩy Mẫn Thiên Hợp đi đến, trong mắt Vân Hi hắn có một
chút thoải mái, chú Tần đẩy hắn vào sau liền đóng lại cửa phòng đi ra
ngoài, căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại có hai người bọn họ, không khí tựa hồ có chút ngưng đọng.
“Vân Hi?” Mẫn Thiên Hợp nhìn nàng đứng
yên tại chỗ, kìm lòng không đậu bật thốt lên gọi tên của nàng, nhìn đến
đôi mắt trong suốt sáng ngời của nàng, trên khuôn mặt tuấn tú có một
chút ấm áp tươi cười.
“Vâng!” Vân Hi nghe đến thanh âm trầm thấp
của hắn, thật sự có thể tưởng tượng, nếu hắn là một người bình thường
nhất định một người rất mạnh mẽ vĩ đại!
“Em không cần lo lắng,
tuy rằng em gả cho tôi, nhưng là tôi biết nhất định không phải em tự
nguyện!” Hắn nghĩ sẽ không có một cô gái bình thường nào chịu gả cho một người đàn ông không bình thường, nhưng là theo thái độ nhàn tĩnh của
Vân Hi hắn thấy nàng có chỗ độc đáo.
Hắn hiện tại có chút may mắn rồi, cô gái tốt như vậy nên là em trai hắn có được!
Anh vì cái gì nói như vậy?” Vân Hi nháy mắt nghi hoặc nhìn đôi mắt màu lam
sáng như gương của hắn, bước chân không biết khi nào đã đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn xuống hai chân không thể nhúc nhích
của hắn, thân mình có một chút run rẩy.