Ra khỏi đường hầm, xe chạy thêm hơn hai mươi phút mới đến núi Bàng. Lời
của Cố Phán Hảo khiến cho Thân Đồ Thành càng thêm bất an, hắn không
ngừng thúc giục lão Mạnh.
Xe vừa vào đến huyện lị, lão Mạnh cuối
cùng cũng dừng xe thở phào một hơi, vừa lấy tiền vừa phàn nàn với Cố
Phán Hảo: “Cô nói xem, vội vã có cái gì tốt chứ, khẩn cản mạn cản (đuổi theo không ngừng), gấp đến mức muốn lấy cái mạng già này của tôi rồi”.
Cố Phản Hảo trấn an mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, chúng tôi hơi vội”.
‘Vội cái gì chứ”. Lão Mạnh không hiểu nói, “Người không phải ở nhà sao, còn có thể lạc đi đâu được…”.
“Chúng tôi muốn lên núi”, Cố Phán Hảo điềm đạm giải thích, “Trời sắp tối rồi, tôi sợ đường núi không dễ đi”.
Lão Mạnh rất có thiện cảm với đại mỹ nữ xinh đẹp dịu dàng này, thấy cô nói
như vậy thì liền nhiệt tình vỗ vỗ tay đối phương: “Cũng là hai người may đó ______ hai người muốn lên núi Bàng đúng không? Đừng thấy ngọn núi
này không cao, thật ra đường núi rất khó đi! Vừa vặn tôi biết một con
đường tắt có thể lên núi đó…”
Thân Đồ Thành đứng một bên, trong
lòng lo lắng không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện, thầm nghĩ lão Mạnh nên ít nói những lời vô ích. Nhưng lúc này, nhìn thấy lão Mạnh khẽ chạm vào mu bàn tay của Liên Xảo Dã, hắn cảm thấy cực kì chướng mắt. Hắn
nhẫn nại nhích đến gần, không dấu vết tách hai người ra, nén giận hỏi:
“Xin hỏi con đường kia đi như thế nào?”.
Lão Mạnh cất tiền vào
túi rồi chỉ vào dốc núi cách đó không xa, nói: “Chính là chỗ đó. Các
người vượt qua ngọn núi kia thì có thể nhìn thấy một con đường
nhỏ ______ bình thường trâu bò đều đi đường đó, nên cả con đường toàn là phân bò, hai người nên cẩn thận một chút”.
Thân Đồ Thành nhìn
theo hướng lão Mạnh chỉ, quả nhiên có một ngọn núi nhỏ, không cao, cũng
không khó đi. Thế nhưng, lần này bên người còn có thêm một cô gái, Thân
Đồ Thành cẩn thận hỏi thăm: “Đường có khó đi không?”.
“Bò đi thì dễ”. Lão Mạnh thờ ơ bĩu môi, “Người hả, khó nói lắm ”.
Thân Đồ Thành nhíu mày, lại nghe lão Mạnh nói: “Có điều nếu hai người không
đi con đường đó thì sẽ phải đến đầu bên kia của trấn, năm ngoái chỗ đó
có một con đường nhỏ mới được sửa lại, dùng để lên núi tảo mộ, nhưng mà
đi con đường kia thì phải mò mẫm trong bóng tối để lên núi đó”.
“Vậy có thể phiền chú chở chúng tôi đến con đường kia được không?”. Cố Phán Hảo ôn tồn nói.
Lão Mạnh phất tay: “Chỉ có thể chở hai người đến bờ sông thôi _____ ở đó có một con sông, trên mặt sông chỉ bắc một tấm ván, xe không chạy qua được đâu”.
Cố Phán Hảo và Thân Đồ Thành nhìn nhau: “…”.
“Qua hết sông các người còn phải đi vòng qua thôn, xa lắm!”.
Nghe đến đó, hai người đều hiểu là không thể trông cậy vào con đường kia
được rồi. Thân Đồ Thành nói cám ơn lão Mạnh, suy nghĩ một chút lại rút
ví lấy ra năm mươi đồng đưa cho lão Mạnh, nói một tiếng “vất vả” rồi đi
về hướng ngọn núi nhỏ.
Cố Phán Hảo vừa định nhấc chân đi theo thì bị lão Mạnh gọi giật lại: “Vừa nãy trong đường hầm cô thật sự không
nhìn thấy gì hết à?”.
Cố Phán Hảo cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu.
Lão Mạnh thở dài, do dự nhiều lần rồi cuối cùng mới nói ra: “Tôi… thấy trong kính chiếu hậu… có cái gì đó lên xe”.
Lông mày Cố Phán Hảo giật giật, khó có thể tin nhìn về phía lão
Mạnh ______ cậu không nghĩ là do cậu sử dụng cơ thể nhân loại nên trở
nên chậm chạp, lấy đạo hạnh mấy ngàn năm của cậu, vậy mà cậu lại không
biết có cái gì đi theo bọn họ?
“Nó…”. Lão Mạnh nuốt nước bọt, “Nó nằm úp ở phía sau xe… mặt dán lên cửa kính… vẫn luôn nhìn cô”.
“Dáng dấp của nó ra sao?”.
Lão Mạnh sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Tôi không dám nhìn kỹ”.
Cố Phán Hảo nhìn Thân Đồ Thành đang đứng đợi cậu cách đó không xa, cậu gật đầu với lão Mạnh, mỉm cười nói: “Cảm ơn, trên đường về xin cẩn thận”.
Lão Mạnh há miệng muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại im
lặng ______ tiểu cô nương này không đơn giản. Còn có tiểu tử cả người
sát khí kia nữa, cô nương dịu dàng nhu hòa lại càng khiến người khác cảm thấy thần bí khó lường. Hay là cô gái kia không chỉ là một nữ sinh
viên ______ một suy nghĩ kỳ quái xuất hiện trong đầu lão Mạnh. Nhưng mà… nếu cô ta không phải là sinh viên, vậy thì là ai?
…
Lão
Mạnh vừa suy nghĩ vừa nhìn theo Cố Phán Hảo đang rời đi. Đúng lúc đó,
ông như nhìn thấy một thứ gì đó rất lạ lùng, bỗng nhiên chợt chấn
động ____ ông nhìn thấy bóng lưng của Cố Phán Hảo. Cái này không có gì
lạ lùng, nhưng bóng dáng kia mang theo hơi nước nhàn nhạt, nó trong suốt tựa như vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng, rồi lại tựa như sâu
thăm thẳm cả đời không nhìn thấy điểm cùng.
Ông như… nhìn thấy được Thủy Thần…
Bên kia, Cố Phán Hảo đuổi theo Thân Đồ Thành, cậu suy nghĩ một chút rồi nói rằng: “Mạnh sư phụ nói là có nhìn thấy thứ gì đó theo chúng ta lên xe”.
Thân Đồ Thành nhíu mày, hình như không quá để ý.
“Tôi không cảm thấy”. Cố Phán Hảo nói, “Còn anh?”.
Thân Đồ Thành mím môi, lắc đầu.
“Có lẽ bây giờ nó vẫn còn đi theo chúng ta”.
Thân Đồ Thành suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô ở lại đây đi, để tôi lên núi”.
Cố Phán Hảo lắc đầu: “Đi cùng”.
“Đường núi không dễ đi”. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát đã đến
được con đường nhỏ mà lão Mạnh nói đến. Thân Đồ Thành nhìn mặt đất đầy
phân bò, vô thức nghĩ rằng Liên Xảo Dã vốn không nên chịu những thứ này. Hẳn là cô… nên được ở những nơi xinh đẹp và sạch sẽ nhất.
“Lão Mạnh nói người nó đi theo là tôi”. Cố Phán Hảo nói, “Tôi nói với anh là muốn anh chuẩn bị sẵn tâm lý”.
Âm cuối vừa mới dứt, Thân Đồ Thành hoàn toàn thay đổi biểu tình. Ánh mắt
của hắn trở nên thâm trầm, hung hãn nhìn chằm chằm vị trí phía sau lưng
Cố Phán Hảo, tựa như chỉ cần có thứ gì đó xuất hiện thì hắn sẽ lập tức
xé nát nó. Theo bản năng, hắn muốn bảo vệ người trước mặt này. Việc này
hết sức tự nhiên, cứ như hắn đã làm việc này rất nhiều lần rồi.
Núi Bàng không cao, cũng rất rộng, núi kề núi, gần như vây quanh toàn bộ
trấn nhỏ. Khi mặt trời vừa xuống núi, Thân Đồ Thành và Cố Phán Hảo vừa
vặn chui ra khỏi con đường mòn đầy phân bò. Thân Đồ Thành đứng thẳng
người nhìn ra phía xa, sau khi phân biệt phương hướng mới lên tiếng:
“Nhà Lư Tử hẳn là ở một bên khác”.
Cố Phán Hảo gật đầu, nói: “Phải vượt núi đúng không?”.
Thân Đồ Thành không trả lời ngay. Hắn nhìn hai chân của cô nàng khẽ run rẩy, hỏi: “Cô mệt không?”.
Cố Phán Hảo lập tức lắc đầu, nhưng khi chạm trúng ánh mắt của Thân Đồ
Thành nhìn vào hai chân của Liên Xảo Dã thì không khỏi thở dài trong
lòng ________ Liên Xảo Dã đã chết, theo lí thuyết thì cơ thể của cô hẳn
không cảm giác được mệt mỏi hay đau đớn, nhưng không biết vì sao… có lẽ
là do bị Cố Phán Hảo phụ thân, tuy cơ thể không có cảm giác dù có hai
linh hồn, nhưng cơ thể lại tự động thể hiện ra dấu hiệu khi mệt nhọc
hoặc bị thương.
Trên thực tế, từ ngàn năm trước tới nay, đây là
lần đầu tiên Cố Phán Hảo phụ thân cơ thể nhân loại, trước đây cậu chỉ
nghe nói khi phụ thân, linh hồn chỉ có thể khống chế cơ thể hoạt động,
nhưng không thể khống chế biểu cảm, nhưng cậu không hề biết vì sao cơ
thể chết đi lại còn có nhiệt độ, vẫn còn có thể chảy máu.
Bên này, cậu đang cau mày trầm tư suy nghĩ, bên kia Thân Đồ Thành đã ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cậu.
Cố Phán Hảo theo bản năng lui về sau một bước. Thân Đồ Thành nghe tiếng
động, xoay đầu lại, nụ cười mang theo chút cưng chìu vô thức: “Lên đi,
tôi cõng cô”.
“Tôi không mệt”.
Thân Đồ Thành khẽ cười ra
tiếng: “Là lưng tôi lạnh”. Nói xong, hắn cảm giác được nhiệt độ ấm áp
của cơ thể dán lên lưng hắn. Đó là sự mềm mại đặc biệt của riêng phái
nữ. Thân Đồ Thành ngồi xổm tại chỗ, cứ như vậy là ngây ngẩn. Hắn nghĩ,
không phải là như vậy. Trong xúc cảm dự liệu của hắn, tuy cũng mềm mại
như vậy nhưng không nên mang theo loại hương thơm và kiều mị như thế
này. Người kia gầy gò, khi nằm trên lưng hắn, xương sườn tiếp xúc với
cột sống của hắn, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của người kia, là
bình tĩnh, còn có ôn hòa. Hơi thở của người đó phả bên tai hắn, ấm áp,
ngưa ngứa, khiến cho hắn không nhịn được muốn quay đầu nhìn người kia.
Còn mái tóc của người kia… không phải là mái tóc gợn sóng được chăm chút cẩn thận, thật dài rũ xuống trên vai hắn. Mái tóc người kia hẳn là đen
nhánh, vừa mượt vừa thẳng. Người kia không thích chăm sóc tóc, tự mình
cũng không chạm vào, người kia để mặc chúng xõa ra như vậy, mỗi khi gió
thổi tới, vài sợi tóc bay tung lên bay đến mặt hắn, khiến hắn không nhịn được mỉm cười.
Những kí ức cũ xưa được chôn dấu nơi sâu thẳm tựa như bị đánh thức, Thân Đồ Thành biết, người kia là Cố Phán Hảo. Hắn
biết rõ, lưng của mình, vai của mình, ngoại trừ Cố Phán Hảo thì không ai có thể chạm đến.
Thế nhưng, hiện tại người ở trên lưng hắn là
ai? Cô ấy đang có chuyện gì xảy ra? Cô không giống với Cố Phán Hảo, cô
là con gái. Cô lãnh diễm, cao ngạo, dữ dội và thẳng tính. Cô khoác trên
người bộ quần áo thời thượng nhất, trang điểm cực kì tinh tế. Cô và Cố
Phán Hảo không giống nhau, Thân Đồ Thành hiểu rõ điều này nhưng lại
không thể khống chế đối xử tốt với cô. Loại cảm giác này hắn không thể
nói được, hắn nghĩ cô là Cố Phán Hảo, nhưng đôi khi hắn không cảm thấy
vậy.
“Sao vậy?”. Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp tựa như
bao nữ sinh khác của Liên Xảo Dã, nhưng vô thì vô khắc âm thanh nghe rất hấp dẫn.
Thân Đồ Thành lấy lại tinh thần, lắc đầu, nâng người trên lưng đứng lên.
Dọc đường đi không ai nói gì, Thân Đồ Thành vướng mắc với vấn đề Liên Xảo
Dã và Cố Phán Hảo, mà Cố Phán Hảo lại đang suy nghĩ về một vấn đề
khác ______ ở cõi âm có một loại quỷ gọi là bối thượng linh. Chúng nó
dựa vào cơ thể con người, luôn luôn nằm trên lưng con người, đó cũng là
nơi không dễ được tìm thấy nhất. Loại quỷ này có khi là báo ân, có khi
là báo thù. Dựa vào trên lưng để báo ân, nó sẽ giúp người đó chặn hết
tất cả mọi tổn thương vô hình. Còn loại quỷ vì báo thù, sẽ dẫn người đến chỗ nguy hiểm.
Hiện tại, cậu vững vàng bao trùm tấm lưng của
Thân Đồ Thành, thứ nhất là bởi vì cơ thể Liên Xảo Dã quả thật cần được
nghỉ ngơi, nhưng quan trọng hơn là cậu cần xác nhận xem trên lưng Thân
Đồ Thành có thứ gì hay không.
Kết quả làm cậu rất hài
lòng ______ không chỉ là lưng, bên người Thân Đồ Thành có rất ít thứ
không sạch sẽ. Chúng nó tựa như có chung một nhận thức, nhất tề tránh xa Thân Đồ Thành.
Thân Đồ Thành cõng Cố Phán Hảo đi một mạch, sắc
trời càng lúc càng tối, cảnh vật xung quanh càng lộ vẻ quỷ dị ______ cỏ
dại bên chân cao vút, ban đầu chỉ xấp xỉ đến bắp chân Thân Đồ Thành,
hiện tại đã vượt qua đầu gối. Nhánh cây càng lúc càng dày đặc, có nhánh
rũ xuống chắn ngang trước mắt, tựa như một cánh tay khô phơi gió.
Còn có, tiếng côn trùng và tiếng chim hót đều biến mất, ngay cả tiếng gió
thổi qua cành cây khô cũng không nghe thấy, thế giới tựa như đã an tĩnh
tại giây phút này, tựa như chết đi, không còn bất kì âm thanh nào nữa.
“Vượt qua ngọn núi trước mặt là đến”. Thân Đồ Thành vừa nói vừa tăng tốc độ.
Cố Phán Hảo nhìn thấy phía trước hình như có ánh sáng thấp thoáng, đột nhiên nói: “Dừng lại đã”.