Đây là lần đầu tiên Thân Đồ Thành đến cái nơi được gọi là “Đại đội điều
tra” và nó không giống như trong tưởng tượng của hắn. Không có kiến trúc hiện đại uy nghiêm, đập vào mắt là một tòa nhà cũ kĩ, thậm chí là cũ
nát, lộ ra vẻ đau buồn không nói rõ trong bóng đêm. Tựa như lắng đọng
rất nhiều thứ, thời gian, kí ức, còn có oán hận. Bóng đèn kêu tách tách
tỏa ra ánh sáng vàng, Thân Đồ Thành cảm giác mình có thể nhìn thấy chúng nó lưu chuyển trong không gian, từng luồng sáng tựa như khói xám.
“Cẩn thận chút”. Liên Xảo Dã đột nhiên thấp giọng nói một câu, “Ở đây không sạch sẽ”.
Thân Đồ Thành không tự chủ nở nụ cười, thử hỏi: “Em cũng nhìn thấy?”.
Liên Xảo Dã bỗng nhiên ngẩng đầu, biểu tình vô cùng kinh ngạc: “Anh nhìn thấy sao? Chuyện khi nào vậy?”.
“Vốn không nhìn thấy đâu”. Thân Đồ Thành gãi đầu, “Từ lúc em tỉnh lại ở siêu thị thì mơ hồ thấy được chút ít”. Hắn không nhịn được nhìn vào “Sợi tơ” màu xám tro trong không khí, “Bây giờ rõ ràng hơn rồi, tựa như có thể
chạm vào”.
Liên Xảo Dã mím môi, cúi đầu im lặng. Có vật gì đó lóe lên trong ánh mắt hắn, Thân Đồ Thành nhìn thấy ________ đó là một vệt
thủy sắc.
Trong nháy mắt đó, trong mắt Liên Xảo Dã có gợn nước
lưu động, Thân Đồ Thành không khỏi cảm thấy quen thuộc. Khi hắn muốn
nhìn rõ hơn một chút, thì đột nhiên Cao Kiệt xoay người, nghiêm mặt nói: “Sau khi vào hành lang thì không được nói chuyện”. Hắn đặc biệt liếc
mắt nhìn Thân Đồ Thành, “Ngoài trừ tiếng hít thở và tiếng bước chân,
đừng phát ra bất cứ âm thanh gì”.
Thân Đồ Thành cảm thấy hơi khó
chịu, khẩu khí ra lệnh của người cảnh sát nhỏ con trước mặt khiến Thân
Đồ Thành lập tức cau mày, một suy nghĩ kì lạ xuất hiện trong đầu
hắn _______ không phải thế này. Không người nào có thể ra lệnh cho hắn,
áp chế hắn hay phản kháng hắn. Người nào không tuân theo, đều phải giết
chết. Cơn giận giữ không thể kiềm nén xông lên ngực, ngay khi muốn bùng
phát thì hắn chợt nghe người bên cạnh nhẹ giọng nói: “Nghe anh ta đi”.
Âm thanh không lớn, dù trong lúc nửa đêm tại nơi yên tĩnh này nghe cũng vô cùng nhỏ nhẹ, không có lần thứ hai. Nói xong câu này Liên Xảo Dã không
nói gì nữa, chỉ bốn chữ đơn giản nhưng lại đi sâu vào trong tai Thân Đồ
Thành. Hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại, Thân Đồ Thành gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Cao Kiệt đăm chiêu nhìn Thân Đồ Thành, xoay người đẩy cửa tòa nhà cũ.
Khi đã thực sự bước vào bên trong, Thân Đồ Thành mới cảm giác được đây
chính là trụ sở cảnh sát _______ trần nhà hơi thấp, cách vài bước chân
có một bóng đèn sợi đốt, không biết xuất xứ từ đâu, bóng đèn tuy nhỏ
nhưng lại vô cùng sáng tỏ, còn tỏa ra một chút ánh sáng xanh.
Hai bên hành lang chi chít các căn phòng nhỏ. Bên trái là một hàng cửa sắt, bên phải là một hàng cửa gỗ. Trên mỗi cánh cửa treo một tấm bảng nhỏ.
Dọc đường đi Thân Đồ Thành nhìn thấy, phòng điều khiển, phòng thẩm vấn,
phòng vật chứng, phòng thí nghiệm… Ánh sáng xanh âm u hắt lên cửa sắt,
sau đó lại phản xạ lên cửa gỗ, nhìn một lúc lâu đầu óc liền hỗn loạn.
Trên trần nhà mạng nhện giăng đầy, có một số bám trên vách tường, một số di
động bên cạnh bốn người. Thân Đồ Thành yên lặng đi theo sau Cao Kiệt,
bên tai chỉ còn lại tiếng hô hấp và tiếng bước chân. Hắn cảm thấy hành
lang này dường như không có điểm cuối, dần dần ba người kia rời bỏ hắn
rất xa. Có cái gì đó từng chút bám lên lưng của hắn, chân hắn bị ghì lại không thể bước đi, hắn cúi đầu thì nhìn thấy một lớp mạng nhện vướng ở
chân.
Trên lưng càng lúc càng nặng, không cần quay đầu nhìn cũng
biết chắc chắn là một lớp mạng nhện rất nặng rất dày, Thân Đồ Thành há
miệng, lại nghĩ đến lời Cao Kiệt thì liền khép miệng lại.
Hắn
nghe thấy tiếng hít thở của mình, càng lúc càng nặng nề. Cánh cửa sắt
phản xạ lại dáng vẻ của hắn, hai mắt hơi lồi, hàm răng trắng hếu lộ ra
bên ngoài. Thật khó nhìn, tựa như cá rời khỏi nước, hoặc là dã thú sắp
chết chìm. Cơ thể không chịu nổi sức nặng, hai chân hắn gập xuống, mất
đi khống chế ngã về phía trước.
Đúng lúc này, một đôi tay vững
vàng đỡ lấy hắn. Mảnh khảnh nhưng rất có lực. Thân Đồ Thành cảm thấy an
tâm, hắn cố sức ngẩng đầu, gương mặt lo lắng của Liên Xảo Dã thu vào
trong mắt.
Liên Xảo Dã hiển nhiên cũng chú ý đến đám mạng nhện
bám trên người Thân Đồ Thành. Hắn nhìn thấy ám sắc trong mắt đối
phương _______ đủ để thôn phệ tất cả sóng dữ.
Giống như lúc ở
siêu thị, trong nháy mắt, tất cả mạng nhện như nhìn thấy thiên địch lập
tức văng ra, lấy tốc độ mắt thường không theo kịp rồi biến mất.
Cảm giác nặng nề biến mất, Thân Đồ Thành đứng thẳng người dậy, nhìn thấy
Liên Xảo Dã đặt ngón tay lên miệng ra dấu “Xuỵt”, vừa chỉ vào mấy sợi
mạng nhện đang tỏa ra khắp góc phòng âm u ______ chúng nó biến mất chỉ
mới vài giây, rồi lại nhanh chóng xuất hiện lần nữa!
May mà Cao
Kiệt rất nhanh tìm được đích đến. Hắn dừng lại trước một cánh cửa sắt,
có chút do dự liếc nhìn Liên Xảo Dã, thấy thần sắc của cô vẫn bình
thường, liền móc ra một cái chìa khóa màu đồng. Thân Đồ Thành để ý lỗ
khóa của cánh cửa có hình “*”, phía dưới khảm một khối đá màu đen, Cao
Kiệt tựa hồ rất kiêng kị nó.
Lưu Hạ thấy Cao Kiệt không khỏe, liền cầm lấy chìa khóa mở cửa, nhanh chóng kéo người vào trong.
Không gian bên trong thoạt nhìn lớn hơn khi nhìn từ bên ngoài, có đặt vài cái bàn làm việc, trên mặt bàn bám một lớp bụi, xem ra không được sử dụng
thường xuyên. Đối diện cửa có đặt một cái tủ gỗ lớn màu đỏ thẫm, cửa tủ
đóng chặt, được khóa lại bằng một cái khóa bằng đồng.
Thân Đồ
Thành quan sát những thứ này, quay qua nói với Liên Xảo Dã: “Dường như
em có chỗ nào đó không giống như lúc trước”. Hắn chưa từng nói chuyện
tùy tiện như vậy với một cô gái, giống như một thằng nhóc choai choai bị kích động rồi thất lễ vậy. Nhưng hắn rất muốn biết ________ Liên Xảo Dã trước mặt có phải là Liên Xảo Dã mà hắn quen biết hay không, nhưng rồi
lại như quen thuộc nhất.
Liên Xảo Dã ngẩng đầu nhìn hắn rồi nhanh chóng cúi thấp đầu. Thân Đồ Thành nhìn chằm chằm đỉnh đầu đối phương rồi đờ ra.
Cao Kiệt ngồi lên bàn làm việc thở dốc, Lưu Hạ mở nắp chai nước đưa tới cho hắn, “Anh không sao chứ? Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm”. Cao Kiệt lắc
đầu, nghỉ ngơi một lát rồi nói: “Trước tiên làm việc chính đã”.
Lưu Hạ nhún vai, học theo bộ dáng của Cao Kiệt mà ngồi dựa bên cạnh hắn,
đôi chân dài lắc lư, nói với hai người còn lại: “Viên đá trên cánh cửa
được cạy xuống từ cửa Quỷ môn quan, những thứ bên ngoài không vào trong
được”.
Cao Kiệt thở hổn hển, dùng khẩu khí chắc chắn hỏi Thân Đồ Thành: “Cậu thấy được những thứ kia, đúng không?”.
Thân Đồ Thành gật đầu rồi lại nghe Lưu Hạ nói: “Trong Sở cảnh sát khó tránh
khỏi những thứ không sạch sẽ, nào là nhà xác, hung khí vật chứng, nếu
như có người nói tôi biết trong cái xó xỉnh nào đó có thể sinh ra yêu
tinh quái vật gì đó thì tôi cũng có thể tin tưởng”.
Nói đến đây
hắn dừng lại một chút, bất đắc dĩ thở dài rồi nói tiếp: “Nhưng hình như
hiện tại chỉ bằng mắt thường là có thể nhìn thấy rồi, cái này quá khoa
trương đi”.
Thân Đồ Thành có hơi mờ mịt, “Yêu tinh quái vật”
trong miệng Lưu Hạ chính là chỉ đám mạng nhện di động ngoài hành lang
sao? Chẳng phải tất cả Sở cảnh sát đều thờ phụng Quan nhị gia? Quan nhị
gia không phải thần tiên sao? Nơi này có thần tiên phù hộ, thì tại sao
lại xuất hiện mấy thứ này? Hơn nữa còn nghiêm trọng đến mức mọi người
đều nhìn thấy?
“Tòa nhà này đặt sai vị trí”. Liên Xảo Dã nhẹ
giọng nói, “Địa thế nơi này tương đối thấp, tất cả hơi nước đều hướng về đây, nước thuần âm, vạn vật sinh sôi, khơi thông hai giới âm dương”.
Liếc mắt về hướng cửa sổ, cô còn nói, “Bố cục cảnh sát có hình thoi, cửa vào cửa ra đóng chặt, hướng Bắc lại thuần âm, lệ khí không tiêu trừ
được”.
“Huống chi nhà xác lại đặt ở đây”. Lưu Hạ tiếp lời, “Tòa
nhà văn phòng trước mặt cao hơn nhiều so với Sở cảnh sát, tất cả những
thứ dơ bẩn đều bị nhốt ở đây”.
Thân Đồ Thành nhìn ba người tôi
một lời anh một lời phân tích địa thế kết cấu, trong lúc nhất thời không nghĩ ra đội trưởng Cao Kiệt kiên quyết muốn bọn họ đến đây chỉ để thảo
luận vấn đề phong thủy này thôi sao?
“Những thứ kia xuất hiện sau khi thi thể Bạch Lộ biến mất”. Cao Kiệt nói.
Thân Đồ Thành ngạc nhiên nói: “Không phải thi thể Bạch Lộ đã được hỏa táng
rồi sao?”. Hắn và Liên Xảo Dã cùng tham dự lễ tang của Bạch Lộ, hơn nữa
còn đi cùng Lưu Hạ, ngay cả Cao Kiệt cũng có mặt. Cha Bạch Lộ tiều tụy
không dứt, mẹ Bạch Lộ khóc đến đứt từng khúc ruột, lẽ nào, hiện trường
lễ tang dưới sự chứng kiến của hơn mười người lại bị làm giả?
“Cậu nhớ lúc đó Vương Thế Vĩ nói gì không?”.
“Thế Vĩ?”. Chuyện liên quan tới Thế Vĩ? Thân Đồ Thành nỗ lực nhớ
lại _______ trong lễ tang Bạch Lộ, tinh thần Thế Vĩ rất không ổn định,
thậm chí cậu ta còn công kích hắn, nói rằng: “Mau biến đi! Chớ quấn lấy
Thân Đồ Thành!”. Hắn? Quấn lấy hắn?
“Nó cần máu của anh”. Liên Xảo Dã bên cạnh nhàn nhạt nói.
“Đã vậy thì trực tiếp giết tôi là được rồi”. Thân Đồ Thành nhíu mày, “Tại sao muốn giết những người khác?”.
“Nó cần máu của anh nhưng cũng cần giết người”. Liên Xảo Dã giải thích,
trên mặt không có biểu tình, ngay cả ngữ điệu cũng thấp hơn ngày trước
rất nhiều. Nếu như nói trước kia, bao vây xung quanh Liên Xảo Dã là một
khối băng lửa, nhưng hiện tại trong mắt Thân Đồ Thành, cô hoàn toàn là
một hồ nước. Hồ nước này rất sâu, Thân Đồ Thành không thấy được phần
đáy. Nhưng so với băng lửa, hắn khẳng định mình thích nước hơn.
“Suy nghĩ kĩ lại xem, Vương Thế Vĩ vẫn còn nói gì đó”. Lưu Hạ thúc giục.
…
Tay của Điệp Tiên!
Khi đó, Vương Thế Vỹ nói: “Tay! Tay! Không phải cô ấy”.
Lẽ nào…
“Cậu nhớ lại xem, vừa nãy trong siêu thị, cậu thấy những ai?”. Cao Kiệt nói.
Lâm Băng Băng, Chu Dĩnh, Sở Phi Yến, Hùng Linh Linh.
Thân Đồ Thành to gan lập giả thiết: “Lẽ nào….tro hỏa táng kia…không phải là Bạch Lộ?”.
“Chúng tôi có lí do tin tưởng điều đó”.
“Cho nên đầu mối duy nhất hiện tại chính là Vương Thế Vỹ”. Lưu Hạ khoác tay lên người Cao Kiệt, uể oải nói.
“Nhưng cậu ta…”.
“Cậu biết nơi nào được canh giữ nghiêm ngặt nhất trong thành phố W này không?”.
Thân Đồ Thành lắc đầu.
Lưu Hạ dựa vào người Cao Kiệt, mỉm cười nói: “Bệnh viện tâm thần”.