Kỳ nghỉ đông cuối cùng cũng kết thúc, Liên Xảo Dã kéo hành lí đi trên
hành lang kí túc xá, trong tay cầm di động không ngừng gọi một dãy
số ______ đã tròn một tháng từ sau ngày nhập mộng, cô không liên lạc
được với Thân Đồ Thành.
Bây giờ hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, Liên Xảo Dã vẫn còn lo lắng ______
Tờ giấy hai màu đỏ vàng đắp lên khắp người bà ngoại, Liên Xảo Dã nhìn bà ngoại biến thành “Chỉ nhân” (Người giấy), ngay cả tiếng hít thở cũng không còn, chẳng biết thế nào mà rùng mình một cái.
“Sắp kết thúc đúng không cậu?”. Cô khẽ hỏi cậu.
“Đây là bước quan trọng nhất”. Hai tay cậu cầm một cái chén, trầm giọng nói: “Làm không tốt, bà ngoại con và tiểu huynh đệ này đều không sống nổi”.
Gân xà ngâm qua máu Sáng Thế Thần trói chặt Thân Đồ Thành, Liên Xảo Dã tinh mắt phát hiện trên cánh tay của Thân Đồ Thành có một khối thịt lớn nhô
lên ______ tựa như hồ điệp phá kén chui ra. Không, có lẽ càng hung tợn
hơn. Đột nhiên cô nghĩ đến một câu nói _______ mãnh thú sắp thức tỉnh.
Lúc này, cơ thể Liên mỗ mỗ đột nhiên giật mạnh, cậu vội vàng đổ chén máu lên người bà.
“Đây là máu Chúc Âm hả cậu?”. Liên Xảo Dã hỏi.
Cậu bật cười: “Ở đâu mà có nhiều máu Chúc Âm như vậy, con cho là máu của
Sáng Thế Thần chảy ra để chơi phải không? Có thể dùng vài giọt ngâm gân
xà là đã cảm ân lắm rồi”.
“Vậy cái này là?”.
“Là máu chó mực”. Cậu Liên Xảo Dã vừa quan sát Liên mỗ mỗ vừa trả lời: “Vừa nãy linh hồn bà ngoại con đã rời khỏi cơ thể”.
Linh hồn của con người và xác thịt là riêng biệt, có một nơi có câu trả lời
hợp lí, người ta khi ngã bệnh hoặc đang ngủ, một phần linh hồn sẽ rời
khỏi cơ thể phiêu đãng bên ngoài. Người mắc bệnh phải nhanh chóng uống
thuốc để cho cơ thể đủ mạnh, khi đó linh hồn sẽ trở về, người cũng sẽ
khỏe lại.
Liên Xảo Dã nhớ lại, lúc cô còn rất nhỏ, đã từng lén
lấy son môi của mẹ, lén lút vẽ hoa lên mặt cậu khi cậu đang ngủ say. Bà
ngoại phát hiện, giật lấy cây son trong tay cô, một bên khiển trách cô,
một bên vội vã tìm đồ lau sạch mặt cậu. Cậu của cô sau khi thức dậy thì
ngã bệnh, trong khoảng thời gian đó, bà ngoại chưa bao giờ vui vẻ với
cô. Thẳng đến khi cậu khỏi bệnh, bà ngoại mới nói cho cô biết rằng, khi
một người đang ngủ say, hồn phách sẽ rời khỏi cơ thể, nếu như vẽ loạn
trên mặt người đang ngủ, hồn phách của người đó do không nhận ra được
dáng vẻ của mình nên không thể trở về cơ thể. Sau khi người đó tỉnh lại, bởi vì thiếu mất một phần hồn phách nên sẽ sinh bệnh, nghiêm trọng hơn, từ nay về sau trở nên ngốc nghếch, thậm chí còn có khả năng qua đời
trong lúc ngủ.
Liên Xảo Dã còn nhỏ khi nghe lời bà ngoại nói, bị
dọa đến không dám đi vào giấc ngủ một thời gian dài, thường thường thức
đến chảy cả nước mắt, lúc đó mệt mỏi vô cùng mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Cô bắt đầu thích che đầu lại khi ngủ, cô ngây thơ nghĩ rằng, đầu nằm ở
trong chăn nên không ai có thể vẽ loạn trên mặt cô, cô không muốn mình
sẽ không tỉnh lại nữa.
“Sau khi hồn phách rời khỏi cơ thể, con người trở nên trống rỗng”. Cậu nói, “Những thứ đó rất dễ dàng thừa dịp xâm nhập vào”.
“Vì thế những tờ giấy này là dùng bảo hộ thân thể của bà ngoại hả cậu?”. Liên Xảo Dã hỏi.
“Đúng vậy. Cậu mới vừa vẩy một chút máu chó mực, cái đó cũng dùng để trừ tà”.
“Còn cái kia?”. Liên Xảo Dã chỉ vào chén máu còn lại.
“Đó là máu gà trống, không phải cho bà ngoại con dùng”. Cậu chỉ vào Thân Đồ Thành, “Cái này là cho vị tiểu huynh đệ kia”.
“Đúng rồi cậu, không phải linh hồn Thân Đồ Thành cũng rời cơ thể đi vào mộng
sao? Vậy tại sao anh ấy không cần dùng giấy hộ thân?”.
Cậu Liên Xảo Dã cười hỏi ngược lại: “Rời khỏi cơ thể? Trước tiên con nói cho cậu biết xem, nó nhập mộng để đi đến chỗ nào?”.
Liên Xảo Dã ngạc nhiên mở to hai mắt: “Tất nhiên là nơi anh ấy đã từng đi qua, lẽ nào linh hồn anh ấy vẫn luôn ở trong cơ thể?”.
“Đó là đương nhiên”. Cậu nói, “Mấy nghìn năm đã trôi qua, cái gì cũng đã thay đổi, con bảo nó đi đâu mà tìm?”.
“Vậy anh ấy…”.
“Nha đầu, cậu nói cho con biết, bản thân con người chính là bộ nhớ tốt nhất”.
“A?”.
“Con chưa từng nghe qua sao? Kỳ thực canh Mạnh Bà chỉ dùng để giảm bớt sự
đau đớn khi linh hồn tách rời cơ thể. Khi con người sắp ra đời, họ đang
trong quá trình dồn nén hồn phách tiến vào cơ thể, hồn phách là vật thể
vô hình, chỉ có ký ức. Bởi vậy, ký ức càng nhiều thì càng khắc sâu, khi
hồn phách tiến nhập cơ thể càng đau đớn không chịu nổi. Vì thế lúc hồn
phách đầu thai đều sẽ nhận được một chén canh Mạnh Bà, để giảm thiểu cơn đau, phải một hơi uống cạn, còn người không bỏ xuống được ký ức, sẽ
phải uống hai chén”. Nói đến đây, cậu Liên Xảo Dã không nhịn được nhìn
sang Thân Đồ Thành _______ chỉ sợ cậu ta ngay cả một giọt cũng không
uống, “Vì thế con người khi sinh ra vẫn còn mang theo ký ức, nhưng những ký ức này quá dài, cơ thể con người sẽ không chịu nổi, cho nên để bảo
vệ mình, con người sẽ tự động lựa chọn cắt bỏ phần ký ức đó”.
“Vậy bây giờ Thân Đồ Thành tỉnh lại, ký ức sẽ bị cắt bỏ hết sao cậu?”.
“Nói chính xác thì nó đang đánh thức nửa linh hồn còn lại của mình”. Cậu
nói, “Khi đi vào mộng, nó cũng đã nhận ra, linh hồn của nó không hoàn
chỉnh”.“A? Tại sao lại thế?”.
“Thằng nhóc này…”. Trên mặt cậu
Liên Xảo Dã mang theo biểu tình tán thưởng, “Nó không chịu cắt bỏ ký ức, nên muốn gắng gượng tách hồn phách của mình ra làm hai”. Bởi vì cơ thể
trẻ con còn quá nhỏ, không có khả năng mang theo ký ức hoàn chỉnh, cho
nên chia bản thân thành hai…Thằng nhóc này làm tốt lắm! Cậu chỉ vào gân
rắn đang cột lại Thân Đồ Thành, “Vật này dùng để vây một nửa linh hồn
của nó, đề phòng nó vừa tỉnh lại không cẩn thận làm rơi ra ngoài”.
Liên Xảo Dã rùng mình, cô chuyển trọng tâm câu chuyện, “Vậy tại sao lại cần máu gà trống hả cậu?”.
“Gà trống có tập tính gáy, ngày đêm luân chuyển, ma quỷ ẩn giấu, nếu muốn thoát khỏi mộng, phải dùng máu gà trống dẫn đường”.
“Linh hồn bà ngoại rời khỏi cơ thể là vì đánh thức Thân Đồ Thành, nhưng anh
ấy muốn trở lại thì phải đi theo vết máu gà trống, phải thế không cậu?”.
“Đúng thế”.
Khi hai người đang nói chuyện, Thân Đồ Thành bỗng nhiên la to, ngực phập
phồng kịch liệt, tựa như có một áp lực đè nén lên cơ thể.
“Không tốt!”. Cậu Liên Xảo Dã vội vã lấy một cây kim đâm vào đỉnh đầu Thân Đồ Thành, “Thằng nhóc này không chịu ra ngoài!”.
“Sao?!”.
“Nó không chịu ra khỏi mộng!”. Cậu rống to, “Mau đưa cậu máu gà trống!”.
…
Chén máu sềnh sệch đổ xuống đầu, Thân Đồ Thành chậm rãi mở mắt. Đợi dần dần
thấy rõ người trước mắt, hắn cất tiếng: “Có biện pháp nào đưa tôi nhập
mộng lại không?”.
Cậu Liên Xảo Dã đưa cái khăn cho hắn lau mặt, nói: “Không thể, cho dù cậu chịu nổi, nhưng mẹ tôi thì không”.
“Vậy sao?”. Trong nháy mắt, ánh mắt Thân Đồ Thành xuất hiện sát khí, nhưng rồi lập tức bình tĩnh lại.
Gân xà đỏ tươi bị cắt đứt từng đoạn rơi xuống đất, biến thành màu xám
trắng. Thân Đồ Thành lau hết máu trên mặt, gật đầu với cậu Liên Xảo Dã,
“Cám ơn mọi người”. Nói xong liền xoay người rời đi.
Khí thế của
hắn quá mức dọa người, khiến cho Liên Xảo Dã cùng cậu ngây người một lúc lâu. Cuối cùng, cậu lên tiếng: “Xà tinh dù sao vẫn là địa tinh, cho dù
đã từng ngâm qua long huyết nhưng vẫn không vây được đế cốt”. Cậu nhặt
một đoạn gân cầm trên tay, thở dài: “Có lẽ ngay cả đến gân của Chúc Âm,
cũng vô dụng”.
Kỳ thực cho dù cậu không nói thì Liên Xảo Dã cũng
có thể đoán được đôi chút, vừa nãy Thân Đồ Thành khí thế kinh người, chỉ nói lời cảm ơn nhưng cũng lộ ra khí phách của một vị vương giả. Chỉ có
gia tộc đế vương mới có thể dưỡng thành một người như vậy, sinh ra đã
tài trí hơn người, “Không biết là vị hoàng đế nào trong lịch sử đây”. Cô khẽ nói.
Liên Xảo Dã thật ra là một người có tâm tư rất tinh tế, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô chịu nỗ lực nghiên cứu quan sát, không một
ai không bị cô nhìn thấu bảy tám phần. Thân Đồ Thành là người đầu tiên,
người đầu tiên cô quan tâm sâu sắc, nhưng lại không sao nhìn thấu. Vẻ
đẹp và tài năng của cô, những thứ này vô dụng trước mặt người kia. Thái
độ của hắn đối với cô cũng giống như những người khác, không thất lễ
nhưng lại không cho cô đến gần. Những phần mà hắn để lộ cho người khác
thấy, đều là những phần hắn bằng lòng bày ra.
Nếu như có người
khiến cho Liên Xảo Dã cảm thấy bị thua trong việc hiểu rõ Thân Đồ Thành
thì không ai khác chính là Cố Phán Hảo. Một người mà cô chưa từng thấy
qua, nhưng tên người đó lại thường xuyên xuất hiện giữa cuộc sống của
cô. Y là Điệp Tiên trong truyền thuyết, liên tiếp giết hại những nữ sinh phòng 304, cũng là người tốt đẹp nhất trong miệng Thân Đồ Thành. Thậm
chí, Thân Đồ Thành có thể tách màn sương mù dày đặc để nhìn thấy người
đó, ít nhiều cũng nhờ sự trợ giúp của cô.
Liên Xảo Dã cho rằng,
ngay cả khi cô không phải là một trong những người thân thiết nhất với
Thân Đồ Thành thì ít nhất so với người khác, cô cũng có sự khác biệt.
Nhưng, sự thật chứng minh, cô sai rồi.
Suốt cả thời gian nghỉ
đông, cô đã gọi rất nhiều cuộc gọi, đã gửi vô số tin nhắn, nhưng cái cô
nhận được chính là sự thờ ơ của Thân Đồ Thành. Từ nhỏ đến lớn cô chưa
bao giờ bị lạnh nhạt như vậy, Liên Xảo Dã cảm thấy lòng tự trọng kiêu
ngạo của mình đã bị tổn thương. Gọi một lần cuối cùng, cô tự nhủ nắm
chặt điện thoại trong tay, một lần cuối cùng, nếu như Thân Đồ Thành vẫn
không nhận, cô sẽ thu hồi cảm tình của mình, không còn ý nghĩ nào khác
nữa.
Tít…tít…tít…
Một tiếng rồi lại một tiếng, Liên Xảo Dã ngừng thở, cô nghe thấy tim mình đang đập thình thịch liên hồi. Thân Đồ Thành, Thân Đồ Thành, cô hồi hộp đến mức tay cũng run rẩy, suýt nữa đã
đánh rơi điện thoại.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện tại không thể kết nối, xin vui lòng gọi lại sau….Xin lỗi, số…”.
Đầu bên kia truyền đếng giọng nữ êm tai, Liên Xảo Dã hít sâu một hơi, lặng
lẽ khép điện thoại. Sẽ không “Chờ một chút”, cũng sẽ không “Gọi nữa”. So với tình yêu, lòng tự ái càng là thứ bản thân phải quý trọng, cô nở nụ
cười tựa như nữ vương bệ hạ kiêu hãnh, học trưởng Thân Đồ Thành, anh tổn thất lớn rồi.
Lần nữa chỉnh đốn lại tâm trạng, Liên Xảo Dã giẫm
gót giày bước tới căn phòng mới. Hóa ra vì phòng 304 đã liên tiếp xảy ra mấy vụ án mạng nên đã bị nhà trường phong tỏa. Một số nữ sinh ở gần đó
nháo nhào muốn đổi phòng, nhà trường vừa trấn an vừa cảnh cáo, vừa đấm
vừa xoa, cuối cùng mọi chuyện cũng lắng lại một chút. Phòng mới thật ra
là phòng bỏ trống của các nghiên cứu sinh, vốn chỉ ở được hai người,
nhưng lúc này, không gian không được lớn lắm lại bị miễn cưỡng nhét vào
ba cái giường đơn.
“Vì các em, trường học đã tốn không ít tâm tư
đấy”. Chủ nhiệm Vương đưa chìa khóa cho Liên Xảo Dã, “Có hơi chật chội,
nhưng bù lại không gian khá độc lập, hơn nữa nước nóng được cung cấp
24/24, lại nói tiếp, các em có điều kiện tốt nhất so với mấy bạn học
khác đấy”.
Liên Xảo Dã gật đầu, mang theo hành lí đến lầu 3. Vừa
mở cửa thì cô giật mình ________ trong phòng có người. Người nọ nghe
thấy tiếng động liền xoay người lại, là một gương mặt lạnh lùng.