Rời khỏi phòng bán vé, Thân Đồ Thành xoa xoa ấn đường, “Mỗi ngày chỉ có
một chuyến xe đi thôn Lũng, chuyến ngày hôm nay đã xuất phát”. So với
Thân Đồ Thành thì Cố Phán Hảo trông có vẻ thoải mái, điềm tĩnh hơn. Cậu
dường như không quá để ý mà gật đầu, đưa túi điểm tâm tới: “Anh ăn chút
gì trước đi”.
Nếu là lúc trước, Thân Đồ Thành sẽ rất có phong độ
với phái nữ, dù cho không muốn nhưng cũng sẽ nhận lấy rồi ăn vài miếng.
Nhưng hiện tại, Thân Đồ Thành đối mặt với Liên Xảo Dã, phong độ gì đó
đều không cần thiết. Vì vậy, hắn trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình:
“Cám ơn, tôi không đói”.
Việc từ chối thẳng thắng ở ngày trước
được Thân Đồ Thành xem là thiếu giáo dục, thậm chí là rất thô lỗ. Thế
nhưng, không biết vì sao, hắn luôn phô bày mặt chân thật nhất của mình
trước mặt Liên Xảo Dã, không hề ngụy trang, không hề phòng bị.
Cố Phán Hảo vẫn bình thường, chỉ tự nhiên thu tay về, sau đó chậm rãi nói: “Không ăn cũng không thay đổi được gì”. Cho dù sẽ nóng ruột, sẽ lo
lắng, nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt _____ bọn họ lỡ chuyến xe,
không đuổi kịp Lư Trọng Huy.
Việc này Thân Đồ Thành hiểu rõ,
nhưng hiểu rõ và thả lỏng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hắn cười khổ, nói: “Tôi thật sự không đói bụng”.
“Không đói bụng và ăn,
hoàn toàn không có mâu thuẫn”. Cố Phán Hảo nhìn hắn một hồi, nói: “Phải
đến khi nào anh mới đói bụng? Tìm được Lư Trọng Huy? Hay là khi mọi
chuyện kết thúc?”. Không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của Thân Đồ Thành,
cậu không chút khách khí nói, “Không dễ dàng như vậy”. Chuyện này không
dễ dàng kết thúc, vòng tròn của Điệp Tiên cũng không bị phá giải đơn
giản như vậy. Cho dù hiện tại, bọn họ đều đang ở trong vòng tròn, thế
nhưng chỉ cần lời nguyền rủa tử vong một ngày không rơi trên người bọn
họ, bọn họ liền một ngày chạy theo manh mối. Sau đó, vĩnh viễn chậm một
bước.
Những điều này Thân Đồ Thành hiểu hết cả, hắn là người cực
kì thông minh, cơ hội hay thất bại đều rất nghĩ thoáng. Nếu như hôm nay
tai họa này rơi trên người hắn, hắn sẽ trấn định hơn so với ai khác,
nhàn nhã ăn vài bữa lớn cũng không là vấn đề. Thế nhưng, vấn đề là lời
nguyền rủa tử vong đang tiếp cận những anh em tốt của hắn! Thế thì làm
sao bảo hắn không nóng nảy, làm sao không khẩn trương. Huống hồ, chuyện
này bắt đầu là do hắn gây ra.
Không sai, điểm yếu của Thân Đồ Thành chính là ở đây.
Ngọc điệp là do hắn nhặt được, cũng do hắn mang về kí túc xá. Tuy rằng người đề nghị chơi trò Điệp Tiên không phải là hắn, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ
rằng đó là trách nhiệm của mình ______ nếu như lúc đó hắn không để ý đến cái vật kia, hoặc là, sau khi nhặt nó lên liền lập tức nộp cho trường
thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Hắn không cố gắng che giấu sự ân hận này, vì thế Cố Phán Hảo vừa nhìn liền hiểu rõ. Nhưng cậu chẳng
những không khuyên bảo, trái lại còn cố tình nói khích vài câu nhằm kích thích đối phương. Cậu mơ hồ cảm thấy Thân Đồ Thành không phải thế này,
hắn hẳn phải mạnh mẽ, tự tin, thậm chí là xấc xược.
Có vấn đề thì tất nhiên phải dốc toàn lực để giải quyết, lòng vòng tại chỗ cũng không có ích gì. Tựa như hiện tại, không mua được vé xe, lẽ nào lại không thể bỏ tiền túi đi taxi? Nếu là trước kia, Thân Đồ Thành không cần người
khác nhắc nhở, hắn sẽ là người đầu tiên đưa ra kế hoạch B, thế nhưng từ
sau khi gặp Vương Thế Vỹ, lòng hắn đã rối tung.
Kỳ thật, nói công bằng một chút, với biểu hiện của một sinh viên chừng hai mươi tuổi mà
nói, Thân Đồ Thành coi như đã rất xuất sắc. Gặp phải thi thể đáng sợ
cũng không kêu la, gặp phải tình huống quỷ dị cũng không tránh né, có
vài lần hắn thậm chí đón lấy khó khăn, mạnh mẽ bảo vệ người bên cạnh.
Tuy nhiên, chỉ như vậy là không đủ. Thân Đồ Thành không nên chỉ dừng lại ở mức độ này. Hắn có một cơ thể cường tráng, tư duy cẩn thận, bản lĩnh
nhạy bén, năng lực nhận thức tuyệt vời… những điều này không nên bị lãng phí.
Khi cậu đang suy nghĩ vấn đề này, Thân Đồ Thành tựa như đã
nghĩ thông suốt, hắn không nói một lời bắt đầu cầm lấy điểm tâm rồi
ăn ______ thật sự đã dồn ép hắn rất nhiều sao, Cố Phán Hảo thở dài một
hơi, đưa tay vẫy một chiếc taxi.
Mãi đến khi xe chạy được mười
mấy phút, Thân Đồ Thành mới khôi phục lại tinh thần, lúng túng ho khụ
một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi quá nóng
nảy…”.
Cố Phán Hảo thu hồi ánh nhìn từ ngoài cửa sổ, cậu nhìn đối phương hơn nửa ngày, mới hiểu rõ mà “Ừ” một tiếng.
Thời tiết hiếm khi tốt được thế này ______ kể từ trung tuần tháng ba, không
khí lạnh lẽo mấy ngày liền đã khiến cho bầu trời thành phố Z lúc nào
cũng u ám. Lúc taxi chạy băng băng trên đường cao tốc, mặt trời đang
mọc. Ánh nắng vàng ươm rơi vào vành đai xanh ven đường, tỏa ra một vòng
sang rực. Một gốc cây long não mới ra lá non màu xanh nhạt, trông như
một chiếc dĩa nhỏ tinh xảo. Một giọt nước trong suốt long lanh nương
trên đỉnh lá, chẳng biết thế nào, Thân Đồ Thành như thể nhìn thấy vài
tia sáng nhu hòa xuyên qua giọt nước, xuyên qua cửa kính, từng đốm sáng
nhỏ rơi trên mặt Liên Xảo Dã ______ cô thoạt nhìn… rất ấm áp. Thân Đồ
Thành không khỏi cảm thấy hoài niệm.
“Liên…”. Một chữ vừa ra khỏi miệng, Thân Đồ Thành nhanh chóng thu lại ______ hắn luôn cảm thấy người trước mặt không phải là Liên Xảo Dã, chí ít không phải là Liên Xảo Dã
trước kia.
Cố Phán Hảo chớp mắt, bỗng nhiên cười rộ lên. Đây là
lần đầu tiên cậu nở nụ cười với Thân Đồ Thành sau khi cậu phụ thân Liên
Xảo Dã. Khóe miệng hơi cong, phác họa đường cung hoàn hảo. Thân Đồ Thành ngây ngốc nhìn cậu, hình như xuyên thấu qua gương mặt xinh đẹp này, hắn nhìn thấy một người khác.
Người kia khi cười rộ lên trông rất
đẹp. Người kia vẫn luôn có biện pháp khiến cho mọi thứ xung quanh trở
nên ấm áp, khi người kia mỉm cười thì tựa hồ tuyết đọng trên núi Ô Nhĩ
Nặc Y cũng sẽ tan chảy.
“Anh đang nhìn ai?”.
“Cố Phán Hảo”.
“Ừ”. Hắn thấy Liên Xảo Dã gật đầu, nói, “Đó là tên của tôi”.
Trong khoảnh khắc, Thân Đồ Thành muốn bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của Liên Xảo
Dã, trong cơ thể có một âm thanh đang điên cuồng gào thét ầm
ĩ ______ không ai, không ai có thể trở thành Cố Phán Hảo!
Cố Phán Hảo, ba chữ này là thần sơn thánh hồ được hắn cất giữ trong tim, nơi đó là cấm địa với tất cả mọi người. Ngoài ra, đó là nơi hắn can tâm tình
nguyện cúi đầu cung phụng.
Không ai có thể uốn cong sống lưng thẳng tắp của Thân Đồ Thành, không ai có thể bước vào thành lũy kiên cố của Thân Đồ Thành.
Thế nhưng, người kia có thể. Chỉ dựa vào ba chữ này, Cố Phán Hảo, người kia là thần trong mắt của Thân Đồ Thành.
Chỉ dựa vào điểm này, Thân Đồ Thành sẽ không kiêng dè hành động, những
chuyện khác có thể bình tĩnh, có thể không tính toán, thế nhưng Cố Phán
Hảo, hắn không cho phép bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì dấy bẩn cậu. Thế nhưng, khi Thân Đồ Thành đối mặt với đôi mắt ánh nước, hắn buông
lỏng nắm tay ______ ở trong mộng cảnh của hắn, cũng có một đôi mắt ánh
nước như vậy. Nó thuộc về Cố Phán Hảo. Khoa Ngói Đặc Nhĩ Đa, giọt nước
mắt của Thần Nữ, là thứ nước tốt nhất trên đời. Hiện tại, chúng nó đang
lưu chảy trong đôi mắt này.
Do dự một hồi, Thân Đồ Thành mở miệng hỏi, “Cô biết… Cố Phán Hảo?”. Hắn khẩn cấp muốn biết người kia là ai,
người kia thuộc về giấc mơ của hắn, hay là thuộc về một thời điểm khác,
hay là cách hắn không xa? Còn những chuyện xảy ra trong giấc mơ của hắn, những lời bọn họ nói với nhau, thật sự từng xảy ra sao?
Trên
thực tế, cho dù là nhập mộng, nhưng Thân Đồ Thành cũng nửa tin nửa ngờ
đối với những chuyện xảy ra trong mộng _____ cho dù cảm xúc chân thật
như vậy, nhưng Thân Đồ Thành không thể nào tưởng tượng được mình sẽ yêu
một người đến mức độ này. Tựa như muốn vò nát người nọ rồi nuốt vào
bụng, một khắc cũng không muốn rời khỏi người đó.
Thứ tình yêu
này thật đáng sợ. Nó như một con rắn độc xinh đẹp quấn chặt lấy hắn. Hắn vẫy không ra, trốn cũng không thoát. Có lẽ, là không muốn vẫy cũng
không muốn trốn, từ đại não cho đến thân thể, mỗi một tế bào đều nói cho hắn biết ______ không buông tay. Có chết cũng không buông người kia.
Trước kia, Thân Đồ Thành cảm thấy mình là người thiếu hụt tình cảm, chí ít,
hắn thiếu hụt tình cảm rất nhiều so với người khác. Hắn vững vàng bảo vệ tài phú của riêng mình, chưa từng phân chia cho kẻ khác. Hắn không cách nào tưởng tượng rằng không chỉ tình yêu, mà còn tất cả cảm xúc khác,
thậm chí cả cơ thể và linh hồn của mình đều giao hết cho một người. Thứ
tình yêu không giữ lại chút nào, thứ tình yêu không hề phòng bị khiến
cho hắn thoạt nhìn yếu đuối như vậy, tựa như chỉ cần một ánh mắt chán
ghét của đối phương cũng có thể ném hắn vào địa ngục.
Có lẽ, đây
không chỉ là yêu. Thứ tình cảm xẻo tim móc cốt này hắn không muốn thể
nhiệm, bản năng của hắn không muốn chính mình bị tổn thương. Thế nhưng,
hắn cũng rất khẩn trương muốn biết người kia, tựa như niềm mong mỏi đã
dung nhập vào máu, hắn khao khát nhìn thấy người khiến hắn si mê.
Khi bản thân đang mắc kẹt trong tình cảnh khó xử, Thân Đồ Thành nghe Liên Xảo Dã nhàn nhạt nói: “Tôi không biết”.
Không biết mà lại nói mình là Cố Phán Hảo?
Thân Đồ Thành nhíu mày, đang nghĩ muốn kết thúc đề tài này rồi lại nghe đối
phương hỏi một câu: “Anh tin có kiếp trước kiếp sau không?”.
Thân Đồ Thành há miệng nhưng lại không nói thành lời. Lúc này, tư duy của
hắn đang vô cùng hỗn loạn, ngay cả chính hắn cũng không biết hắn rốt
cuộc mong là có hay là không.
“Có người nói tôi biết, tôi tên là Cố Phán Hảo”.
“Cô là Liên Xảo Dã”. Thân Đồ Thành hơi mất kiên nhẫn, trầm mặt nói.
Cố Phán Hảo lại lắc đầu: “Không phải”. Cậu bình tĩnh nói: “Tôi là Cố Phán Hảo”.
Sự tao nhã lịch sự của Thân Đồ Thành biến mất, hắn gần như cáu kỉnh gắt
lên: “Cô dựa vào cái gì? Cô dựa vào cái gì cô nói cô là cậu ấy? Cô có tư cách gì? Cậu ấy là người ấm áp nhất trên đời, cậu ấy có thể khiến cho
mọi tình cảm của tôi thăng trầm theo cậu ấy, cậu ấy có thể khiến tôi từ
bỏ mọi thứ kể cả danh lợi, nụ cười của cậu ấy tựa như ánh mặt trời trên
Thần sơn, đôi mắt cậu ấy chứa đựng thứ nước tốt nhất trên đời… cậu ấy
khiến tôi yêu đến như vậy”.
Cô dựa vào cái gì!
So với sự
phẫn nộ điên cuồng của hắn, Cố Phán Hảo rất bình thản. Đối diện với đôi
mắt đỏ tươi của Thân Đồ Thành, cậu bình tĩnh hỏi: “Nói cho tôi biết,
nhìn xuyên qua gương mặt này, anh nhìn thấy gì?”.