Thân Đồ Thành ngẩn người, lúc này mới nhớ lại Lư Trọng Huy chính là Lư
Tử. Bởi vì bình thường mọi người đều gọi biệt danh của cậu ta, vì thế
chợt nghe thấy tên thật làm cho hắn không kịp phản ứng.
“Lư Tử hẳn đang ở trường”. Thân Đồ Thành suy nghĩ rồi nói: “Bây giờ tôi đi tìm cậu ấy”.
“Chờ đã”. Lưu Hạ theo bản năng đưa tay ngăn cản, nhưng không kịp chặn lại
bước chân Thân Đồ Thành. Chỉ như thế mà Lưu Hạ cảm thấy tay mình đau
nhức nhối.
Thân Đồ Thành thấy sắc mặt Lưu Hạ thay đổi, cũng giật mình, vội vã đỡ cánh tay đối phương: “Không sao chứ?”.
“Hôm nay cậu… uống lộn thuốc gì”. Lưu Hạ đau khổ xoa xoa tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thực tế là, ngay cả bản thân Thân Đồ Thành cũng không ý thức được, khi bàn
tay của Lưu Hạ chìa tới từ phía sau, hắn vô thức đưa tay vặn ngay động
mạch tay của Lưu Hạ, tốc độ nhanh đến mức hắn cũng không biết mình lén
lút làm vậy như thế nào. (?)
Nhưng Cao Kiệt và Liên Xảo Dã đứng ở một bên nhìn thấy rất rõ ràng. Cao Kiệt nhìn Liên Xảo Dã, giọng nói
không vui: “Cậu đã làm gì cậu ta?”.
Trả lời hắn không phải là
giọng nói nữ tính ngọt ngào, mà là một giọng nam trầm. Giọng nói kia
cũng giống những lần trước, không cần há miệng nhưng âm thanh vẫn có thể truyền trực tiếp vào tai hắn: “Tôi không làm gì cả”.
“Tôi không
nói Lưu Hạ”. Cao Kiệt giận tái mặt, “Tôi nói Thân Đồ Thành, kể từ khi
cậu xuất hiện, cậu ta ngày càng trở nên không giống với chính mình… cậu
ta trở nên… trên người cậu ta có một loại lệ khí thí thần sát
quỷ ______ đến tột cùng cậu đã làm gì cậu ta hả?
Giọng nói kia phản vấn: “Anh ấy trở nên không giống chính mình? Anh có biết tính cách vốn có của anh ấy thế nào không?”.
“Tôi không muốn nghe cậu ngụy biện nữa”.
“Tôi không hề ngụy biện”, cậu thở dài, giọng nói nhuốm đầy u sầu, “Tôi chẳng qua rất muốn biết, anh ấy nguyên lai có tính cách thế nào?”.
Cao Kiệt không nhịn được nữa, quát lên: “Đến lúc này cậu còn không thừa nhận là cậu biết cậu ta?”.
“Tôi rất muốn biết anh ấy”. Cậu lờ đi phẫn nộ của Cao Kiệt, tựa như chìm vào kí ức, tự nói, “Nhưng tôi thực sự… không nhớ ra”.
“Lúc ở thành phố W, trên xe Lưu Ngạn, cậu ta gọi cậu là ‘A Hảo’”.
“Ừ”. Khi cậu nghe cái tên đó, hình như một chút kí ức được thức
tỉnh _____ trên thảo nguyên bao la có một con ngựa đang băng băng chạy,
toàn thân nó màu đen, phía trên vó ngựa có một vòng lông trắng. Cậu biết nó là “Nạp Lộ Già”, dịch sang tiếng quần tộc thì có ý nghĩa là “Thần
Giá”. Có một người từng nói với cậu, Thần Giá, hay còn gọi là tọa giá
của Thiên Thần, mỗi một nam nhi trên thảo nguyên đều muốn có được nó.
Trong hình ảnh đó, người kia ôm lấy cậu bay nhanh trên thảo nguyên, sau đó liên tục gọi tên cậu, A Hảo, A Hảo…
Thế nhưng, cậu không thể nào thấy rõ mặt người kia, vẫn không nhớ nổi tên
quần tộc của hắn. Cậu chỉ nhớ rõ bàn tay người kia rất rộng, rất ấm,
lồng ngực rất vững chãi.
Cậu chỉ nhớ được như thế.
…
“Lúc đó, khi cậu ta gọi cái tên này, cậu đáp ừ”. Cao Kiệt nói lạnh như băng.
“Ừ”.
“Cậu vẫn chưa biết cậu là ai sao?”.
“… A Hảo? Tôi là A Hảo?”.
Cao Kiệt không nói lời nào, khoanh tay lẳng lặng nhìn đối phương đến nỗi
nước mắt rỉ ra _______ hắn thấy sợ. Lúc trước, khi hắn còn là một con
quỷ, hắn đã gặp qua muôn hình vạn trạng dã quỷ quái vật, chúng nó hoặc
là thân thể khiếm khuyết hoặc là mặt mày đáng sợ, vừa hại người vừa hại
quỷ. Thủ đoạn của chúng nó âm ngoan, tàn sát lẫn nhau, không hề có chút
thương xót. Hắn thậm chí từng thấy qua cảnh tượng yêu quái nuốt sống con người. Thế nhưng, tất cả chúng nó, bất luận là quỷ hay là quái, Cao
Kiệt chưa từng sợ hãi.Nhưng bây giờ hắn lại thấy sợ hãi khi đối mặt với một con quỷ điềm đạm thế này, hắn sợ.
Hắn không có cách nào tưởng tượng nghìn năm tịch mịch, người con trai nhìn
có vẻ yếu ớt thế này, dưới tình huống hoàn toàn mơ hồ, lại cô độc vượt
qua mấy nghìn năm.
Khoảng thời giai dài đằng đẵng này, Cao Kiệt
nghĩ cũng không muốn nghĩ, không ai biết hắn, hắn cũng không biết ai.
Thậm chí hắn là ai hắn cũng không biết. Không ai ở bên cạnh hắn, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Hắn cứ như vậy, vẫn tồn tại, vẫn cô độc.
Cô độc là một chuyện rất đáng sợ, nó khác với việc ngây
người. Lúc ngây người, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, có đôi khi Cao
Kiệt nghĩ việc ngây người sẽ giúp cho não bộ được nghỉ ngơi tốt hơn.
Nhưng cô độc không giống vậy, cô độc khiến thời gian dừng lại. Đôi khi
muốn di chuyển, nhưng lại không biết phải đi về hướng nào, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói với ai đây. Loại cảm giác này sẽ khiến con
người ta phát điên.
Cao Kiệt đã từng nghiêm túc suy nghĩ, nếu như người đợi ngàn năm, tìm kiếm ngàn năm chính là hắn, thì hắn sẽ làm gì.
Vấn đề này, hắn suy nghĩ chưa đến năm phút thì đã có đáp án ______ hắn
sẽ trăm phương nghìn kế khiến mình hôi yên phi diệt, ngay cả một chút
hơi thở cũng không lưu lại. Hoặc là, hắn sẽ trăm phương nghìn kế giết
người. Khi đó giết người trở nên đơn giản, trò chơi giết thời gian này,
thời gian càng lâu thì hắn sẽ không còn cảm thấy tội lỗi.
Thế
nhưng con quỷ gọi là A Hảo này không làm như vậy, cậu ta không để cho
mình hôi yên phi diệt, cũng không giết người ______ không biết vì sao
Cao Kiệt khẳng định cậu ta hoàn toàn không giết người. Hắn tựa hồ ngửi
được mùi trên người cậu ta, không phải mùi hôi thối buồn nôn, mà là mùi
vị nhàn nhạt thanh thanh của nước. Cậu ta lặng lẽ sống cuộc sống của
mình, nhưng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm sự thật. Mấy nghìn năm trôi
qua, nước hồ chẳng những không lẫn lộn tạp chất, trái lại càng trở nên
sâu thẳm và trong veo.
Đây là nghị lực mạnh mẽ cỡ nào!
Con quỷ này mạnh mẽ đến mức khiến Cao Kiệt thấy sợ hãi. Hắn chưa bao giờ
chịu thua, nhưng hôm nay hắn phải cảm phục, con quỷ này nói cho hắn
biết, thân thể khỏe mạnh vẫn chưa đủ, sự mạnh mẽ chân chính chính là
dưới tình huống hai bàn tay trắng mà vẫn có thể bảo vệ sự chân thật nhất của bản thân mình.
Bên kia, tranh luận giữa Lưu Hạ và Thân Đồ
Thành cắt đứt suy nghĩ của hắn. Thân Đồ Thành nhíu mày, không đồng ý
nói: “Lá thư đã gửi được một ngày, tôi không thể chờ thêm nữa”.
“Không phải ‘cậu’ mà là ‘chúng ta’”. Lưu Hạ lắc đầu, “Cậu chưa từng coi chúng
ta là một đội… cậu chưa bao giờ cho người khác đến gần cậu”. Lưu Hạ bất
đắc dĩ gãi đầu, “Không phải tôi không sốt ruột, chỉ là cậu nhớ lại xem,
hôm nay là thứ mấy?”.
Thân Đồ Thành im lặng. Ngày cuối tuần cuối cùng của mỗi tháng là ngày Lư Trọng Huy ấn định về quê thăm bà nội.
“Lúc này sợ rằng cậu ta đã đi rồi”. Lưu Hạ khuyên nhủ, “Hơn nữa theo tôi
được biết, thôn của bà nội cậu ta không có mạng Internet. Nói chính xác
là cho dù muốn lên mạng thì cũng phải chờ đến khi quay về, không phải
sao?”.
Nghĩ đến Lư Trọng Huy không có máy tính xách tay, Thân Đồ
Thành thoáng an tâm. “Thế nhưng vạn nhất Lư Tử đã xem thư trước khi về
quê thì sao?”.
“Yên tâm đi”. Lưu Hạ vỗ vỗ vai Thân đồ thành,
“Trên đường về tôi có gọi điện hỏi rồi, trước khi thư được gửi đi, vừa
khéo trường học các cậu xảy ra sự cố lớn, vì thế cúp điện toàn diện,
thẳng tới buổi chiều hôm nay mới khôi phục”.
Thân Đồ Thành nghiêm túc suy tính: Quách Khải gửi thư lúc 3h30 sáng hôm nay, Lư Tử chưa bao
giờ thức đêm, chắc chắn lúc đó đã ngủ rồi. Dựa theo thói quen lúc trước, vào thứ 6, sau khi Lư Trọng Huy ăn trưa xong sẽ tranh thủ đón xe về
quê. Buổi sáng có tiết học, cơ hội cậu ta tiếp xúc với máy tính không
lớn… Cho dù có tiết tin học thì hôm đó trường bị cúp điện. Suy xét rõ
ràng, cuối cùng Thân Đồ Thành cũng an tâm.
“Hiện tại, người nên
lo lắng chính là Quách Khải”. Nghĩ đến thi thể động vật trong WC nhà
Quách Khải, Lưu Hạ đau đớn nói, “Chỗ đó có rất nhiều điểm đáng ngờ”.
“Đầu tiên là QQ”. Cao Kiệt tiếp lời, “Chúng ta điều tra được số QQ cuối cùng Tôn Chí Triết sử dụng là thuộc về Quách Khải, cùng một số nhưng đăng
nhập ở hai nơi, lại còn cùng thời điểm… Mọi người không cảm thấy kì lạ
sao? Bình thường chúng ta muốn đăng nhập QQ khác thì phải thoát QQ trước đó, nhưng bọn họ lại có thể đăng nhập cùng một lúc”.
“Tiếp theo, trước đó chúng ta từng phân tích qua cách thức Điệp Tiên giết người”.
Lưu Hạ ăn ý nói tiếp, “Theo phán đoán của chúng ta: Kỳ thực Điệp Tiên
chỉ giết một người, sau đó, người bị giết sẽ giết người thứ
hai _____ điểm này chúng ta nghiêng về suy luận Bạch Lộ là người bị giết đầu tiên. Bọn họ thông qua một vật gì đó là môi giới, khiến cho nữ sinh phòng 308… ”. Nói đến đây Lưu Hạ dừng lại, lo lắng nhìn Liên Xảo Dã.
“Tôi không sao”. Liên Xảo Dã nói, nhìn thần sắc như không bị ảnh hưởng.
Lưu Hạ hơi đau lòng sờ sờ đầu Liên Xảo Dã, kinh ngạc phát hiện đối phương
không hề nổi giận, vả lại còn không thèm để ý để hắn. Hắn nghi ngờ thu
tay về, nói tiếp: “Tín hiệu tử vong của nữ sinh phòng 308 được đoán
trước khi chúng ta nhìn thấy người chết trước đó, tôi nhớ kĩ lúc Liên
Xảo Dã cho lời khai ở sở cảnh sát đã từng nói rằng trước khi chết Hùng
Linh Linh có kêu tên Bạch Lộ, sau đó chúng ta phát hiện quần áo và đồ
dùng hằng ngày của Sở Phi Yến trong vali của Chu Dĩnh”.
“Tín hiệu tử vong của phòng nam sinh lại rõ ràng hơn, diễn đàn, QQ, thư điện tử…
Dễ nhận thấy là nó được truyền thông qua Internet”. Lưu Hạ tựa người
trên tường, cẩn thận suy xét, “Dựa vào đó, vấn đề đã xuất
hiện ______ từng người một trong phòng 308 chết đi, nói chính xác sau
khi có người chết thì người tiếp theo mới chết. Như vậy hiện tại, Quách
Khải đã gửi thư…”.
Có phải việc này chứng tỏ Quách Khải đã chết không? Nếu như vậy, thi thể cậu ấy ở đâu?
Thân Đồ Thành cau mày, cố gắng kiềm chế yếu tố hung bạo trong cơ thể. Về cái chết của các nữ sinh, nói thật ra, hắn rất đồng cảm với họ, cũng từng
trách chính mình không nên nhặt cái ngọc điệp kia, nhưng hắn không hề
căm phẫn. Nhưng khi cái chết phủ xuống các nam sinh, hắn không chịu được nữa. Bọn họ không chỉ là bạn học của hắn, mà còn là bạn bè tốt nhất của hắn, là anh em của hắn. Có lẽ Thân Đồ Thành hắn trời sinh có tính cách
đạm bạc, nhưng tuyệt đối không phải kẻ bạc tình.
Hắn chưa từng
thân thiết với ai, cũng chưa từng để ý trong lòng người khác nghĩ gì.
Tâm tư của hắn kỳ thật rất đơn giản ______ không cần thân thiết, chỉ cần người khác thật lòng đối đãi với hắn, thì Thân Đồ Thành này sẽ một lòng đáp lại.