“Hiện tại tôi cần xác nhận”. Lưu Hạ đặt ly xuống, nghiêm túc hỏi: “Cậu thực sự nhìn thấy nó sao?”.
Hiểu rằng Lưu Hạ sẽ không truy cứu chuyện đánh mất đồ cổ ngọc điệp nữa, Thân Đồ Thành ngồi ngay ngắn lại, nghiêm chỉnh nói: “Nhìn thấy. Hơn nữa còn
vô cùng rõ ràng”.
“Không phải đa nghi? Không phải ảo giác?”. Lưu Hạ xác nhận lần thứ hai.
“Không phải đa nghi. Không phải ảo giác”. Thân Đồ Thành xác định.
“Được rồi”. Lưu Hạ xoa xoa ấn đường, hắn tin tưởng quỷ thần nhưng điều này
không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận thủ phạm của vụ án hình sự nghiêm trọng này là một con điệp tiên. “Cậu nói tỉ mỉ một chút đi, cậu nhìn
thấy cái gì”.
Thân Đồ Thành suy nghĩ một chút, nói: “Nói chuẩn xác, tôi không nhìn thấy nó ______ thứ tôi thấy chỉ là tay của nó”.
“Ồ, cái tay đột nhiên xuất hiện sao?”. Vậy thì tại sao những người khác không thấy?
“Không”. Thân Đồ Thành nói, “Cái tay xuất hiện ở dưới gầm giường”. Hắn dừng một
hồi, còn nói, “Chỉ có vài giây thôi, đợi khi tôi phản ứng được thì không thấy nữa”.
Thấy Lưu Hạ nhíu mày, Thân Đồ Thành nói tiếp: “Lúc đó mấy người bọn họ ngồi giữa hai cái giường nằm sát cửa, vây quanh một
cái bàn chơi vòng thứ hai. Tôi không có tham gia nên ngồi ở trên ghế, từ góc độ đó có thể nhìn thấy dưới gầm giường bên trái xuất hiện một cái
tay”.
Liên Xảo Dã cướp lời Lưu Hạ: “Vì sao anh không chơi tiếp?”.
Thân Đồ Thành nhún vai: “Trong vòng thứ nhất tôi đã không thích loại trò chơi này”.
“Nói vậy là trong lúc chơi anh đã nới lỏng tay?”.
“Không”. Thân Đồ Thành nói, “Sau khi điệp tiên được mời quay về thì tôi mới buông tay”.
“Lúc đó là mấy giờ?”.
“Bắt đầu chơi là lúc 11 giờ đêm”. Thân Đồ Thành cố gắng nhớ lại, “Vòng thứ
nhất có lẽ mất khoảng nửa tiếng…sau khi kết thúc chúng tôi náo loạn một
hồi, lần thứ hai thỉnh điệp tiên…chắc là hơn 12 giờ 30 phút”.
Liên Xảo Dã cầm lấy quyển sổ nhỏ trước mặt Lưu Hạ, viết viết vẽ vẽ, một lát
sau ngẩng đầu lên: “Thông thường trong quá trình thỉnh điệp tiên không
được buông tay, một khi buông tay sẽ không thể thỉnh điệp tiên quay
về…anh là sau khi thỉnh quay về rồi mới buông tay, theo lý thuyết hẳn là không có vấn đề gì”. Liên Xảo Dã nỗ lực suy nghĩ, cô hỏi: “Các anh
thỉnh điệp tiên như thế nào?”.
Thân Đồ Thành miêu tả cặn kẽ lại quá trình thỉnh điệp tiên ngày đó, Liên Xảo Dã gật đầu: “Không sai, phương pháp rất chính xác”.
Lúc này, Lưu Hạ đột nhiên hỏi: “Cô hiểu rất rõ về điệp tiên sao?”.
Liên Xảo Dã do dự, cẩn thận nói: “Hiểu sơ thôi”.
Lưu Hạ tựa hồ cảm thấy hứng thú: “Thế nào gọi là hiểu sơ?”.
Liên Xảo Dã không nhịn được trả lời: “Có thể thấy được vấn đề nhưng không giải quyết được vấn đề thì gọi là hiểu sơ”.
Thấy khẩu khí không thiện cảm của mỹ nhân, Lưu Hạ sờ sờ mũi, tỏ ý mời cô
tiếp tục đặt câu hỏi. Liên Xảo Dã nhìn vào quyển sổ, bắt đầu phân tích:
“Phương pháp không sai, cũng không phạm vào điều cấm kỵ…vậy chỉ có thể
bắt đầu từ những người thỉnh điệp tiên, đầu tiên là nhân số, thỉnh điệp
tiên thì dùng số lẻ là tốt nhất, bảy người biến thành sáu người, đợt thứ hai đích xác tương đối dễ gặp chuyện không may. Quay về vấn đề sức
khỏe, Điệp tiên tên là tiên nhưng chính xác là quỷ. Chỉ cần là quỷ thì
cần phải có âm khí dẫn đạo, con trai dương khí rất nặng, nhưng các anh
thật sự mời được…đúng rồi, trong các anh có ai có vấn đề về sức khỏe
không?”.
Vừa nghe cô nói như vậy, Thân Đồ Thành liền nghĩ tới
Vương Thế Vĩ, tuy rằng Vương Thế Vĩ do ít vận động nên có vẻ hơi yếu,
nhưng tuyệt đối không thể nói là thân thể không tốt.
“Không có”.
“Có người nào tính cách âm u, hoặc là bình thường có chút tố chất thần kinh”.
Thân Đồ Thành bật cười, bọn họ đều là những chàng trai đầy nhiệt huyết, bình thường rất ồn ào, muốn yên tĩnh một chút cũng không được, âm u trầm
tĩnh gì đó thì khỏi phải nói.
“Uhm…”. Xem ra là không có, Liên
Xảo Dã trầm ngâm, “Mấy hôm trước có đi qua nơi nào có âm khí nặng không? Ví dụ như… nghĩa trang?”.
“Việc này tôi không biết”. Thân Đồ Thành mỉm cười, “Chí ít tôi vẫn luôn ở trong trường”.
“Chờ một chút”. Lưu Hạ lần thứ hai cắt lời bọn họ, “Cậu nói trong đám bạn của cậu có người học ngành Y, ngành Khảo cổ?”.
“Không sai”. Thân Đồ Thành đang muốn gật đầu, đột nhiên bắt được trọng điểm, “Anh muốn nói…”.
“Đúng rồi!”. Liên Xảo Dã kêu lên, khí thế băng sơn hoàn toàn biến mất, “Y
học, khảo cổ… Tôi làm sao không nghĩ tới chứ!”. Cô phấn khích đặt câu
hỏi liên tục: “Vương Thế Vĩ là người học khảo cổ đúng không? Anh ta có
từng xuống mấy chỗ như cổ mộ chưa? Âm khí những chỗ khác không thể so
sánh với cổ mộ…Còn có người học ngành Y nữa, ngày đó anh ta có lớp giải
phẫu không? Có thể đã đi qua nhà xác?”. Ánh mắt của cô rất kích động,
hai mắt lấp lánh, bởi vì hưng phấn nên hai gò má ửng hồng khiến cho cô
nhìn đặc biệt hấp dẫn. Lưu Hạ mỉm cười nhìn cô, mang theo chút ý tứ dung túng.
Thân Đồ Thành ho nhẹ cắt lời cô: “Theo như tôi được biết,
Trần Quân ________ chính là học trưởng học ngành Y kia, học kỳ này đích
thực anh ấy có học môn giải phẫu. Thế nhưng thi thể trường sử dụng giải
phẫu là trực tiếp lấy từ bệnh viện hoặc chở tới từ bãi tha ma. Về phần
Vương Thế Vĩ, mặc dù cậu ấy học ngành Khảo cổ nhưng tới giờ vẫn còn học
lý thuyết suông”.
Liên Xảo Dã vừa nghe xong thì tức khắc suy sụp. Tựa như hờn dỗi mà vẽ loạn lên quyển sổ, rồi lại hỏi: “Vậy nói một chút về vị trí kí túc xá bọn anh đi”.
“Chúng tôi chuyển vào kí túc xá này chưa tới hai tháng, nghe nói trước đây là kí túc xá của nhân viên,
nằm ở phía Đông Bắc của trường”.
“Uh…”. Lưu Hạ dần dần học được
phương thức suy xét vấn đề của Liên Xảo Dã ______ chỉ cần tìm tất cả các nơi có liên quan đến “Âm”, “Theo kết cấu trường học của cậu, góc Đông
Bắc đích thực là nơi rất âm u”.
“Chính xác”. Thân Đồ Thành nói, “Một bên kí túc xá là tường cao, một bên là rừng cây nhỏ, hiếm khi thấy được ánh nắng mặt trời”.
“Rừng cây nhỏ”. Hai mắt Liên Xảo Dã lần thứ hai tỏa sáng, “Xung quanh hồ Mỹ Nhân là một rừng cây nhỏ?”
“Đúng vậy, từ ban công kí túc xá là có thể thấy toàn bộ quanh cảnh hồ Mỹ Nhân”.
“A, hồ Mỹ Nhân. Tất cả đều là nước, nước chính là âm”. Liên Xảo Dã lẩm bẩm, lại hỏi: “Các anh ở lầu mấy?”.
“Lầu bốn”.
“Ừ, chỗ nào của lầu bốn?”.
“Cuối hành lang”.
“Vậy là đúng rồi”. Liên Xảo Dã nói, “Phương pháp không có vấn đề, người cũng không có vấn đề, vấn đề ở đây là vị trí các anh thỉnh Điệp tiên”.
Thấy bộ dạng nhất thời khó hiểu của Thân Đồ Thành và Lưu Hạ, Liên Xảo Dã
giải thích: “Là như vầy, tầng cao nhất là nơi có âm khí nặng nhất”. Cô
không nhịn được phải “phổ cập khoa học” cho hai người, “Cho nên mới nói
khi ở ngoài khách sạn không nên ở tầng cao nhất vì rất dễ gặp chuyện
không may”.
“Được rồi”. Liên Xảo Dã vỗ tay, như là vừa giải quyết xong một đầu đề rất khó, “Nếu là địa điểm có vấn đề vậy thì đi xem
thôi”. Nói xong cô lập tức gọi nhân viên tính tiền.
Lưu Hạ tự giác rút tiền ra trả, vừa nghĩ lát nữa nhất định phải đi báo lại cho cục, vừa phải lái xe thật nhanh đến đại học Z.
Đúng như lời Thân Đồ Thành, kí túc xá nam nằm ở nơi âm u nhất trong trường.
Liên Xảo Dã và Lưu Hạ vừa bước lên lầu liền cảm giác được một cơn gió
lạnh thổi tới, lại còn mang theo hơi ẩm. Lưu Hạ không khỏi hiếu kỳ: “Cho dù là mùa khô thì hiện tại cũng là tháng 12 rồi, trước không nói cái
khác, quần áo giặt xong thì phải phơi mấy ngày mới khô?”.
Thân Đồ Thành cười đáp lời: “Tòa kí túc này với tòa kí túc cũ cũng không khác
biệt nhiều lắm, chỉ là trước kia nắng làm khô quần áo, hiện tại thì là
gió thổi khô, quần áo mới đem vào cầm trên tay đều mang theo khí lạnh”.
Liên Xảo Dã dẫn đầu đi lên cầu thang, ngẩng đầu nhìn hành lang lầu hai tối
om, không khỏi chê bai: “Điều kiện tồi như vậy, vậy mà các anh vẫn còn ở được sao”.
Thân Đồ Thành lơ đễnh, mỉm cười: “Quen là được rồi”.
Theo nhận thức của những người quen biết Thân Đồ Thành mà nói, hắn là một
người rất thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Thái độ làm người rất rộng rãi
cũng rất hài hước, dễ hòa đồng với người khác, cũng bởi vì tính tình của hắn ôn hòa bình tĩnh hơn những bạn học khác, do đó hắn rất được giảng
viên và bạn học yêu mến. Kỳ thực bọn họ không biết Thân Đồ Thành cũng có lúc không khống chế được bản tính tàn bạo của mình. Vào lúc đó, Thân Đồ Thành sẽ trở nên nhạy cảm và hung hãn. Bất luận một chút biến chuyển
nhỏ cũng có thể khiến hắn không thể kiềm chế được.
Sỡ dĩ mọi
người không biết là bởi vì loại tình trạng này thường xuất hiện vào ban
đêm, nói ví dụ, hiện tại _________ lúc ba người lên tới lầu 4, bóng đèn
nhấp nháy cuối cùng tắt ngúm. Hôm nay trời đầy mây, kí túc xá nam bị vây ở giữa tường cao và rừng cây, nguyên bản đã lạnh lẽo u ám, bây giờ
không còn đèn chiếu sáng, toàn bộ tòa nhà lâm vào bóng tối.
Thần
kinh Thân Đồ Thành lập tức căng lên, hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở
rõ ràng của mình, của Lưu Hạ và Liên Xảo Dã, thế nhưng loại cảm giác có
người sống bên cạnh không làm hắn cảm thấy dễ chịu. Bởi vì hắn cảm giác
được bên cạnh hắn còn có một người. Nơi người kia đứng cách hắn không
tới 1cm, hai người gần như vai kề vai. Nhưng Thân Đồ Thành không nghe
thấy tiếng người kia hít thở.
Không nghe tiếng hít thở nhưng lại
có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương. Thân Đồ Thành cảm giác
được người kia đang đứng phía bên trái hắn, lẳng lặng nhìn hắn. Vậy mà
hắn lại quen thuộc cảm giác này, phảng phất rất rất lâu trước đây, cũng
có một người yên lặng đứng bên cạnh hắn như vậy. Hắn không cần lo lắng,
bởi vì hắn biết người kia sẽ luôn ở bên hắn, vĩnh viễn không rời đi. Hai bên đã từng đồng ý với nhau, sẽ ở bên cạnh đối phương cả đời.
Thân Đồ Thành gần như theo phản xạ chìa tay ôm lấy vai người kia, nhưng ngay khắc cánh tay hắn vừa nâng lên, hắn đột nhiên tỉnh táo
lại _______ không có hơi thở, vậy cái “người” đứng bên cạnh hắn là gì,
không nói cũng biết. Cả người lập tức căng thẳng, thời khắc này Thân Đồ
Thành tựa như một con mãnh thú đang giương vuốt, hung mãnh và nguy hiểm.
“Ai….”. Có người nhẹ thở dài bên cạnh hắn.
Ai?! Con ngươi Thân Đồ Thành trong nháy mắt phóng to, đây là tư thế xuất
thủ _______ mặc kệ đối phương là ai, lúc này Thân Đồ Thành không hề có
cảm giác sợ hãi, ý niệm trong đầu hắn chợt nổ tung_______ có người xâm
nhập vào phạm vi an toàn của hắn, hắn phải bóp chết người đó!
“Ta cũng không biết ta là ai”. Người kia hình như nghe được tiếng quát trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không nhớ ta sao?”