“Anh sao thế?”. Liên Xảo Dã đụng nhẹ vào mu bàn tay Thân Đồ Thành.
Thân Đồ Thành khôi phục tinh thần, nhìn cánh tay trắng bệch của Sở Phi Yến, hắn nói: “Tôi đã từng nhìn thấy”.
“Hả?”.
“Tay của Điệp tiên”. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng bởi vì quá mức chấn
động nên Thân Đồ Thành vẫn còn nhớ rõ, “Cánh tay lúc đó, cũng trắng bệch như cánh tay cô ấy”.
Lưu Hạ đến gần hỏi: “Chính là cô ấy sao?”.
Thân Đồ Thành lắc đầu: “Cánh tay kia tuy cũng mảnh khảnh thế này, nhưng khớp xương lại rất rõ ràng, hẳn là thuộc về nam giới”.
Người phụ trách của trường là chủ nhiệm Vương chạy tới, kéo Lưu Hạ qua một
bên nói nhỏ. Lúc này Lưu Hạ không còn nhẫn nại, trực tiếp mở miệng nói
rằng muốn xem toàn bộ hồ sơ nữ sinh của ký túc xá. Chủ nhiệm Vương liên
tục gật đầu, từ trong túi công văn lấy ra một xấp tài liệu đưa tới. Lưu
Hạ nhanh chóng lật xem, bỗng nhiên dừng lại hỏi: “Lâm Băng Băng?”.
Chủ nhiệm Vương xoa mồ hôi trên trán: “Vâng, trong nhà em ấy xảy ra chút
chuyện, cho nên xin nghỉ một tuần, vì thế lúc xảy ra chuyện không có mặt ở trường”.
“Uh”. Trong tài liệu, mặt Lâm Băng Băng không biểu lộ cảm xúc, thoạt nhìn lạnh lùng như tên gọi. Lưu Hạ để ý khóe miệng cô
hơi sưng, liền hỏi, “Nữ sinh đó bình thường có bị người khác khi dễ
không?”.
Hiển nhiên trước khi tới đây chủ nhiệm Vương đã tìm hiểu cặn kẽ tình huống các nữ sinh trong phòng 308, lúc này đối đáp trôi
chảy: “Không có, quản lí nói rằng em ấy rất có tiếng tăm trong kí túc
xá”.
Lưu Hạ chỉ vào khóe miệng Lâm Băng Băng rồi hỏi: “Vậy thì, mối quan hệ với bạn học không được tốt?”.
“Cũng không phải, Lâm Băng Băng là một nữ sinh rất khiêm tốn…Thậm chí có thể
nói là có cảm giác như em ấy không tồn tại vậy. Theo tôi được biết, em
ấy chưa từng tham gia bất cứ hoạt động nào của trường lớp hay nhóm
nhỏ…thậm chí ngay cả xã đoàn em ấy cũng không đi báo tên”. Chủ nhiệm
Vương nói, “Song không biết nguyên nhân của em ấy là gì, ngược lại em ấy lại vô cùng tốt bụng, nghe nói rất sẵn lòng giúp đỡ bạn học”.
“Ừ”. Lưu Hạ vừa nghe vừa suy nghĩ: “Có nghĩa là làm trâu làm ngựa cho người khác”.
“Không, không”. Chủ nhiệm Vương không ngừng vội vàng phủ nhận, “Sinh viên của
trường chúng tôi đều rất thân thiện…”. Thấy Lưu Hạ không lắng nghe ý tứ
thao thao bất tuyệt của mình, chủ nhiệm Vương lúng túng ngậm miệng lại.
Kỳ thực, tác phong của Đại học lớn nhất thành phố Z này ra sao, mọi
người đều rõ như ban ngày ___________ người đắc thế lên thiên
đường, người thất thế xuống địa ngục.
“Chu Dĩnh và Lâm Băng Băng
hiện đang ở đâu? Chuẩn bị cho tôi một căn phòng an tĩnh một chút, tôi có chuyện muốn hỏi”. Lưu Hạ bắt đầu ra vẻ.
Chủ nhiệm Vương vội vàng gọi vài cuộc điện thoại, khi biết hai sinh viên kia không có ở trường,
ông ngượng ngùng nói với Lưu Hạ: “Hôm nay là lễ tang của Bạch Lộ, Chu
Dĩnh và Lâm Băng Băng cùng nhau đi viếng rồi”.
Lưu Hạ vừa nghe xong thì kinh hãi vô cùng: “Lễ tang của Bạch Lộ? Tìm được thi thể của em ấy rồi!?”
Chủ nhiệm Vương khó hiểu nhìn Lưu Hạ: “Không phải người của sở cảnh sát đưa thi thể Bạch Lộ về nhà sao?”. May là ông ấy không hỏi thêm gì nữa, chỉ
nói là: “Không thì tôi gọi hai em ấy trở về trường?”.
Lưu Hạ tự biết mình nói lỡ, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Không cần, chúng tôi sẽ đến đó…Vừa lúc, tôi có vài vấn đề muốn làm rõ”.
Không để ý tới ánh mắt hiếu kỳ của chủ nhiệm Vương. Lưu Hạ gọi Liên Xảo Dã và Thân Đồ Thành, cả ba cùng đi xe tới nhà tang lễ Minh Sơn.
Nhà
tang lễ Minh Sơn nằm ở phía Tây thành phố Z, xe xuất phát từ thành phố
Z, phải đi qua ba khu mới đến được Minh Sơn. Vào cuối tuần đường lúc nào cũng đông nghẹt, Thân Đồ Thành tựa vào cửa sổ xe, từ từ chìm vào giấc
ngủ.
…
Tia nắng chói chang xuyên vào tầm mắt, Thân Đồ
Thành lầm bầm một tiếng, nghe thấy tiếng cười khẽ gần sát lỗ tai hắn.
Thanh âm kia quen thuộc vô cùng, Thân Đồ Thành muốn mở mắt nhưng mí mắt
lại cứ dính sát lại với nhau, mặc hắn cố gắng thế nào cũng không thể hé
ra một chút.
“Heo lười, dậy mau”. Người nọ vừa nói vừa bóp mũi hắn, “Bên ngoài người quỳ đầy sân rồi”.
Thân Đồ Thành cảm giác được bản thân đang trở mình, chôn mặt vào mái tóc mềm mại của người nọ. Người nọ nhẹ nhàng đẩy hắn: “Đừng làm nũng, mau rời
giường”.
“Đừng…”. Thân Đồ Thành đưa tay kéo người nọ vào lòng, cọ cọ vào cổ người nọ rồi nỉ non: “Đừng nhúc nhích, để ta ngủ thêm một
chút”.
“Không được”. Người nọ né tránh cái hôn của hắn, vẫn khăng khăng, “Náo loạn suốt đêm cũng đủ rồi”. Sau đó, thân mật vuốt ve hắn,
“Cho phép bọn họ đứng lên được không?”.
Thân Đồ Thành hôn lên mí mắt người nọ: “Không được”.
“Vì sao?”. Người nọ tựa như làm nũng nhích người sát thêm một chút.
Thân Đồ Thành kinh ngạc phát hiện trong thân thể của hắn hình như có hai
người, một là hắn, rộng rãi lại không màng danh lợi, và một người khác
hoàn toàn tương phản với hắn, Thân Đồ Thành có thể cảm giác được “hắn”
rất hung ác tàn nhẫn. Hung ác tàn nhẫn nhưng lại thâm tình vô cùng. Mà
tất cả thâm tình của “hắn” lúc này đều đang dành cho người đang nũng nịu trong lòng mình kia __________ không, phải nói là trong lòng của “hắn”.
Thân Đồ Thanh hiểu rất rõ, thân thể của mình đã bị “hắn” khống chế. “Hắn”
dùng thân thể của hắn ôm người nọ, dùng đôi môi của hắn hôn người kia …
Lạ lùng rằng Thân Đồ Thành lại không cảm thấy phản cảm. Hắn thậm chí vui vẻ khi người kia ngoan ngoãn nằm trong lòng mình. Hơi thở ấm áp phả vào người hắn, Thân Đồ Thành nghĩ người này vốn phải thuộc về mình. Bọn họ
tương hợp như vậy, người này vì hắn sở sinh, hắn vì người này sở trường. Thân Đồ Thành chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như lúc này, hắn siết chặt vòng tay ôm người nọ, khẽ nói: “A Hảo…”.
Đúng rồi, hắn đã nhớ ra, người này là Cố Phán Hảo. Hắn đã yêu người này rất lâu rồi.
Trên mặt truyền đến cảm giác hơi đau, Thân Đồ Thành rốt cuộc mở mắt. Một
gương mặt đập vào mắt hắn, làn da mịn màng, sóng mũi thanh cao, khóe
miệng nhếch thành nụ cười…còn có đôi mắt. Đây là đôi mắt xinh đẹp nhất
mà Thân Đồ Thành đã từng nhìn thấy.
Thân Đồ Thành vươn tay nâng
mặt người kia lên, tựa như đang nâng một viên trân bảo hiếm thế, hắn đối diện với đôi mắt kia, trong mắt tràn ngập si mê: “Cố phán sinh huy,
tĩnh tú quyên hảo…”. Lời thơ này quả thật sáng tác chỉ dành cho người
trước mắt này, hắn nghĩ tất cả những lời thơ tốt đẹp nhất trên thế giới
đều được sáng tác dành cho người nọ. Y tốt đẹp như thế, khiến cho con
tim của hắn như bị bóp đến đau nhức.
Bàn tay Cố Phán Hảo vuốt ve khuôn mặt thất thần của hắn, y chồm mình ngồi lên người Thân Đồ Thành: “Mau dậy đi”.
Thân Đồ Thành thuận thế nắm lấy thắt lưng người nọ, ăn vạ: “Không dậy nổi”.
Thấy người phía dưới không nghe theo, y vùng vẫy trên người hắn: “Dậy đi, dậy đi”.
“Đừng nhúc nhích”. Thân Đồ Thành khàn giọng nói, dùng tay đè lại người: “Ngoan, đừng nháo nữa”.
Cố Phán Hảo lập tức cảm nhận được, đôi mắt cong gợn nước lại suýt nữa hút
mất hồn phách của Thân Đồ Thành. Y suy nghĩ một lúc, rồi lại không cam
lòng lầm bầm: “Heo lười, heo lười”.
Thân Đồ Thành vừa bực mình vừa buồn cười, hắn nắm lấy cằm người nọ: “Vậy còn ngươi?”.
Cố Phán Hảo chớp chớp mắt, cười tủm tỉm: “Ta là gì?”.Trong mắt của y như
có gợn nước lưu động, Thân Đồ Thành không nhịn được hôn lên môi y.
Nụ hôn này kéo dài tựa như thiên hoang địa lão, cuối cùng, y thở hồng hộc
nằm trên người Thân Đồ Thành, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của con tim
hắn, cảm giác từng nụ hôn của hắn rơi trên trán, nghe hắn nói: “Như châu như bảo”.
Ngươi chính là trân bảo của ta, chỉ thuộc về một mình ta, là trân bảo quý giá nhất trên thế gian này.
“Ngươi biết không, nếu như ngươi nói thế với một người, người đó nhất định nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì”.
“Ta chỉ muốn ngươi ở bên cạnh ta”. Thân Đồ Thành ôm chặt y vào lòng, “Những lời này ta chỉ nói với một mình ngươi”.
Hai cơ thể chặt chẽ dán sát, giữa lúc thân mật, Thân Đồ Thành phảng phất nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.
…
Có người vỗ vỗ vào vai của hắn, Thân Đồ Thành ngẩng đầu, gương mặt xinh
đẹp của Liên Xảo Dã gần ngay trước mắt. Trong nháy mắt, người trong lòng biến mất, giường lớn biến mất, phòng ốc biến mất…Hết thảy tất cả vừa
rồi đều biến mất. Thân Đồ Thành nhìn quanh bốn phía, đây là xe của Lưu
Hạ, cảnh vật ngoài cửa xe nhanh chóng lùi về sau…Đúng rồi, bọn họ đang
trên đường đến nhà tang lễ.
“Ngồi trên xe cũng có thể nằm mộng, anh cũng hay quá đi”. Liên Xảo Dã quay người trở về.
Mộng? Chỉ là mộng thôi sao? Thân Đồ Thành ngây ngẩn nhìn Liên Xảo Dã, nhưng
mà cảm giác kia rất rõ ràng, xúc cảm, độ ấm, thậm chí khóe miệng mỉm
cười của người kia. Làm sao đó chỉ là một giấc mơ?
Lưu Hạ xoay đầu lại: “Nó ở ngay phía trước, hai người xuống xe trước đi, tôi phải đi tìm chỗ đậu xe đã”.
Thân Đồ Thành tựa hồ đắm chìm vào trong giấc mộng, thần tình mờ mịt trong
mắt Liên Xảo Dã lại là biểu cảm hết sức đáng yêu. Liên Xảo Dã không nhịn được nhéo nhéo mặt của hắn: “Nghĩ gì thế?”.
Đừng…Người kia cũng vân vê mặt của hắn như thế. Thân Đồ Thành nhớ lại.
Thấy hắn không có phản ứng, cô khẽ đẩy hắn một cái: “Này! Học trưởng Thân Đồ Thành!”.
“Uh?”. Thân Đồ Thành vô thức lên tiếng, giọng nói vô cùng ôn nhu.
Âm thanh trầm thấp mang theo âm mũi khiến Thân Đồ Thành nhất thời trở nên
hấp dẫn, mái tóc rối bời do ngủ khiến cho hắn thoạt nhìn cuồng dã và
mang đầy tính xâm lược ___________ đây là một người, một người đàn ông đích thực. Đây không phải cậu bé cũng không phải nam sinh, Liên Xảo Dã
chỉ thấy một người đàn ông gợi cảm mà lại thâm sâu, cuồng ngạo nhưng ẩn
dấu, phảng phất như một cây huyết bảo đao im lặng đã ngàn năm. Ngay khi ý thức được điểm này, mặt Liên Xảo Dã lặng lẽ nổi lên một mảng hồng nhạt. Liên Xảo Dã gần như điều chỉnh giọng nói đạt tới chuẩn mực kiều mị nhất rồi hỏi: “Anh đang suy nghĩ điều gì?”.
Thân Đồ Thành nhìn cô nói: “Một…giấc mơ”.
“Mơ thấy chuyện gì tốt sao?”. Liên Xảo Dã cười nói: “Lúc anh ngủ nhìn anh rất hạnh phúc”.
“Thật vậy sao?”. Thân Đồ Thành nhắm mắt rồi xoa nhẹ mi tâm. Vậy mà hắn quên
mất mình mơ thấy cái gì! Hắn chỉ nhớ có một người nói với hắn như vầy,
nếu như ngươi nói thế với một người, người đó nhất định sẽ nguyện ý vì
ngươi làm bất cứ chuyện gì. Người kia khiến cho hắn cảm thấy hạnh phúc
và thỏa mãn.
Thân Đồ Thành đồng ý với Liên Xảo Dã, hắn nói: “Như châu như bảo”.
“Sao?”. Liên Xảo Dã giật mình.
“Không có gì”. Thân Đồ Thành thở dài.