“Được rồi, bây giờ cậu nghe mình nói, tắt máy tính đi rồi rời khỏi văn
phòng ngay lập tức”. Bàn tay của Hồ Kiến Huy nắm chặt lấy di động, đầu
bên kia truyền đến giọng nói của Thân Đồ Thành, bĩnh tĩnh căn dặn những
điều hắn phải làm.
“Mình tắt máy rồi”. Hồ Kiến Huy vừa nói vừa mở cửa, hắn thò đầu ra thăm dò ______ quả nhiên, tổ kịch đã rời khỏi đây.
Văn phòng làm việc của hắn được đặt ở phía sau ngôi nhà ma, cách cửa ra chỉ khoảng hai phút đi bộ. Đó là lối đi chuyên dụng của nhân viên công tác
tại ngôi nhà ma, từ lúc “Tác mệnh vong âm” khai máy, các fan hâm mộ
trung thành của nữ minh tinh La Dao Dao ngày nào cũng cố thủ ở những nơi gần ngôi nhà ma, để tránh khỏi bọn họ, Hồ Kiến Huy và anh trai của hắn
đã sử dụng con đường này không chỉ một lần. Cũng chính vì vậy, Hồ Kiến
Huy biết rõ đi ra khỏi lối đi chuyên dụng sẽ đụng phải một khu rừng trúc lớn, mà muốn đến chỗ tổ kịch thì phải vòng qua nó, thế này thì thời
gian sẽ bị kéo dài, vượt xa khoảng thời gian “chưa đến mười phút” mà hắn nói với Thân Đồ Thành.
Trước văn phòng là “Hồ xác chết” được bao phủ trong ánh sáng đỏ. Ánh sáng tập trung ở trong hồ, ngoài những “khối xác chết” giả treo lơ lửng trên cao, thậm chí ngay cả “mỡ” trắng vàng
cũng có. Để đạt đến mục đích kinh dị, người thiết kế ngôi nhà ma bố trí
ánh đèn vô cùng u ám, cứ như vậy thì ấn theo bản năng tìm kiếm ánh sáng
của con người, sau khi đi qua khu vực trước đó thì khách tham quan sẽ
không tự chủ tập trung vào trong “Hồ xác chết”.
Hồ Kiến Huy cũng
giống như vậy, ánh mắt của hắn không thể khống chế rơi vào một cái chân
giả. Đó là chân của một đứa bé, chỗ mắt cá chân đã không còn lớp da, đầu khớp xương nhỏ dị dạng lộ ra ngoài, bàn chân nho nhỏ mềm nhũn treo trên đùi, toàn bộ móng chân đều đã bị tróc sạch, chỗ đầu ngón chân còn có
một đoạn xương trắng hếu nhô ra ngoài.
Chỉ mới nhìn một chút mà
Hồ Kiến Huy đã cảm thấy chân như nhũn ra. Nếu không vịn lấy cánh cửa thì hắn gần như co quắp ngồi bệt xuống đất. “Thân Đồ Thành! Thân Đồ Thành!
Cậu còn ở đó không?”. Hắn run rẩy nói, giọng nói trầm thấp uốn lượn
quanh “Hồ xác chết”, vọng lại trong không khí, chợt nghe như có người
trốn trong hồ lập lại những lời hắn nói.
May mắn là Thân Đồ Thành lập tức đáp lại: “Mình ở đây, cậu đừng hoảng”.
“Thân Đồ Thành, Thân Đồ Thành…”. Hồ Kiến Huy sợ đến nói lắp bắp, liên tục lặp lại: “Mình sợ, mình sợ…”.
Cái chân của đứa bé kia khiến hắn run cầm cập!
Hồ Kiến Huy chưa bao giờ là một người nhát gan, trên thực tế, lúc đầu Thân Đồ Thành đưa ngọc điệp cho bọn hắn xem thì người đầu tiên đưa ra quyết
định chơi trò Điệp tiên chính là hắn. Nói đến quỷ thần, hắn xưa nay đều
nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn cũng không sợ. Có lẽ càng có khuynh hướng
không tin thì vô luận là chuyện ma, ảnh ma hay trò chơi gọi hồn đối với
hắn mà nói đó chỉ là một loại phương thức tìm kiếm kích thích.
Thế nhưng vào giờ khắc này, hắn nhìn chằm chằm vào cái chân nhỏ kia, vô luận dời mắt đi nơi nào thì hắn vẫn thấy sợ hãi.
Tựa như tất cả sợ hãi của hai mươi mấy năm nay tập trung ở chỗ này rồi đồng loạt bùng nổ, Hồ Kiến Huy càng run rẩy hơn, gần như muốn co giật.
“Kiến Huy?”. Thân Đồ Thành ở đầu bên kia sốt ruột gọi: “Cậu bị sao vậy? Mau đi ra ngoài đi!”.
“Mình…”. Cơ mặt của hắn kéo căng cứ như bệnh nhân bị trúng gió, nói cũng không
thành lời: “ Mình… không cử động được… mình sợ, sợ, sợ…”.
“Bình tĩnh một chút”. Thân Đồ Thành cố gắng ổn định tâm trạng của hắn, “Nghe mình nói này, cậu lập tức đứng lên rồi đi ngoài!”.
“Không, không…”. Như có người kéo lấy mí mắt của hắn, mí mắt của hắn giật không ngừng, nước mắt chảy đầy mặt: “Mình nhìn thấy, nhìn thấy…”.
“Nhìn thấy gì?”.
“Chân… chân”. Hồ Kiến Huy thì thầm trong vô thức, hắn gần như mất đi ý thức.
Thân Đồ Thành bên kia tựa hồ cũng cảm thấy, lập tức cất cao giọng: “Đừng nhìn! Đừng nhìn nó nữa!”.
“Chân… của một đứa bé…”.
“Là giả thôi!”. Thân Đồ Thành la to, “Chẳng phải cậu biết những thứ đó sao? Đó chỉ là đạo cụ thôi!”.
Hồ Kiến Huy ngơ ngác cầm di động, tiếng hít thở nặng nề lơ lửng trong ngôi nhà ma. Khi hắn hít mũi, kèm theo đó hình như còn có một mùi máu tươi
rất nhạt.
Đột nhiên hắn rùng mình, tựa như thoáng cái tỉnh táo
trở lại: “Đúng, chỉ là giả”. Hắn giơ tay che lại một bên mặt của mình,
ngăn lại tầm nhìn. “Bây giờ mình sẽ đi ra ngoài”. Hắn nói với Thân Đồ
Thành.
Bởi vì hắn có tham gia quay phim cho “Tác mệnh vong âm”,
nên hắn khá quen thuộc lối đi của ngôi nhà ma, trong hoàn cảnh gần như
không có ánh sáng, hắn nhanh chóng đi về phía cửa chính.
Chỉ chốc lát sau, một mảng xanh biếc xuyên qua khe cửa đập vào trong mắt của Hồ
Kiến Huy, hắn thở phào nhẹ nhõm, buông xuống cánh tay cứng đờ, khẽ nói
vào điện thoại: “Thân Đồ Thành, mình đã đến “Rừng bách quỷ”, đi qua nó
chính là cửa ra”.
Thân Đồ Thành nghe xong cũng thở phào: “Vậy thì tốt rồi, cậu mau đi ra thôi”.
“Ừ”. Hồ Kiến Huy trả lời, ngẩng đầu nhìn về phía trước ______ nơi đây hoàn
toàn khác biệt với bầu không khí đè nén đẫm máu được cố ý tạo ra ở “Hồ
xác chết”. Bối cảnh của “Rừng bách quỷ” trông khá đẹp và tĩnh mịch, giữa mật độ cây thưa thớt le lói vài ngọn đèn nhỏ xanh biếc, rọi lên lá cây
càng thêm sống động. Nếu không nói đến cảnh tượng của nó thì nơi đây
thậm chí có thể xưng là vùng đất hẹn hò ______ nghĩ đến những thứ sẽ
nhìn thấy khi tiến vào khu vực này, Hồ Kiến Huy không cầm được giơ tay
lau mồ hôi lạnh đổ đầy sau ót.
Nếu như nói “Hồ xác chết” lợi dụng ánh sáng để thu hút sự chú ý của khách thì “Rừng bách quỷ” cũng không
hơn không kém dùng chiêu đánh tâm lý. Người thiết kế lợi dụng phong cảnh xinh đẹp xung quanh để khách tham quan nới lỏng phòng bị, khiến bọn họ
thả lỏng hoàn toàn tiến vào trong rừng. Sau đó, cảnh tượng kinh khủng
đột nhiên xuất hiện, thậm chí có thể phá vỡ sự can đảm của bọn họ.
Chiếc di động xinh xắn bị siết chặt đến nóng hổi, Hồ Kiến Huy vẫy vẫy mồ hôi
lạnh trên tay, hít sâu một hơi rồi gạt cành liễu đi vào trong rừng.
Vào thời điểm này, không phải toàn bộ ngôi nhà ma đều nằm trong trạng thái
kinh doanh, Hồ Kiến Huy cẩn thận nhớ lại, bối cảnh hôm nay tổ quay chọn
không bao gồm khu vực này. Vì thế, cơ quan cỡ lớn đều đã được đóng lại,
thứ tiếp theo cần phải chú ý chính là một số cơ quan cỡ
nhỏ ________ loại cơ quan cỡ nhỏ này là do các nhân viên cùng nhau nghĩ
ra trong lúc rảnh rỗi, chúng không cần điện mà chỉ cần sử dụng một ít
kiến thức vật lý, cũng không hề gây sát thương. Tuy nhiên, chúng lại
thắng ở số lượng. Chúng nó được đặt trên lá cây, mỗi khi có người không
cẩn thận mở ra thì trên cây sẽ chợt có một cái chân người giả rơi xuống, vừa vặn đối diện với khách tham quan, không ít khách nữ đã bị chiêu này dọa đến bật khóc. Có lúc chúng được lắp bên trong thân cây, nếu có
khách bị hù dọa rồi cuống cuồng chạy đi, sau đó bị mất phương hướng mà
chạm vào thân cây, cơ quan sẽ lập tức mở ra, một túi lưới lớn xuất hiện, bên trong túi lưới được cột đủ loại đạo cụ kinh khủng dị thường.
Tuy nhiên, nơi cất giấu nhiều cơ quan nhất chính là mặt đất. Khi mọi người
tiến vào ngôi nhà ma, tinh thần khẩn trương cao độ, lực chú ý cũng tăng
lên, khi bọn họ toàn tâm toàn lực phòng bị cảnh tượng kinh khủng có thể
xuất hiện bất cứ lúc nào thì cũng chính lúc này, mặt đất dưới chân là
nơi không được đề phòng nhất.
Hồ Kiến Huy có thể biết được đại
khái chủng loại và vị trí có khả năng bố trí cơ quan nhưng lại không
biết vị trí cụ thể của chúng nó, cũng bởi vì càng hiểu rõ tình hình bên
trong nên khu vực hắn cần phải đề phòng càng thêm nhiều, cước bộ cũng
không tránh được chậm hơn rất nhiều.
“Kiến Huy”. Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thân Đồ Thành, Hồ Kiến Huy bị dọa đến tim như ngừng đập.
Hắn vội vã dừng lại, vỗ nhẹ lên vị trí tim, đợi khi hồi phục rồi mới nói: “Có chuyện gì?”.“Cậu đang ở đâu?”.
“Ở trong rừng”.
Thân Đồ Thành nghe xong liền im lặng vài giây, hỏi: “Còn chưa ra khỏi đó?”.
“Ừ, ở đây cơ quan nhiều lắm”.
“Không có thời gian đâu”. Giọng nói của Thân Đồ Thành hơi mất kiên nhẫn,
“Không phải cậu biết hết những trò lừa này sao? Nếu biết rõ thời điểm sẽ có vật xuất hiện thì cho dù có kích động cũng không có việc gì!”.
Hồ Kiến Huy cười khổ nói: “Nếu bị cái lưới chụp lấy mà không có ai giúp
thì rất sượng mặt”. Hắn suy nghĩ một chút, còn muốn nói thêm nhưng chợt
cảm thấy đầu ngón chân đụng phải cái gì đó rất cứng.
Xong… trong
lớp đất dưới chân chợt có một cánh tay vươn ra, móng tay đỏ chót níu lấy ống quần của hắn, phịch một tiếng, hắn ngã lăn quay trên đất.
Xem ra là đạp phải cơ quan. Hồ Kiến Huy chụp ếch, di động trong tay cũng văng ra ngoài.
“Kiến Huy, làm sao vậy?”. Giọng nói của Thân Đồ Thành khuếch tán trong không khí.
“Không có việc gì, không có việc gì”. Hồ Kiến Huy ngồi dậy, đưa tay tìm kiếm
di động. Hắn đặt di động lên tai, đang muốn nói thì chợt có một vật thể
màu trắng thu hút sự chú ý của hắn _______
“A! A a a _______”.
Chân của đứa bé kia! Chân của đứa bé kia!
Nó lại xuất hiện! Lần này không phải trong “Hồ xác chết” mà nó ở cách hắn không xa.
“Chạy! Kiến Huy! Chạy mau!”. Thân Đồ Thành gào lên ở đầu bên kia.
Nhưng Hồ Kiến Huy đã mất đi lí trí. Hắn điên cuồng nắm lấy cái tay kia mà
kéo, móng tay bén nhọn móc lấy ống quần của hắn, mặc cho hắn kéo như thế nào cũng không gỡ ra được, hắn tựa như phát rồ bẻ gẫy cổ tay của cánh
tay kia, cánh tay trắng nõn bị hắn ném ra ngoài, đập vào đôi chân gầy gò kia, đôi chân chịu một lực tác động nhẹ nẩy lên, trông như thể một giây tiếp theo sẽ đứng lên vậy.
“A a!”. Hồ Kiến Huy bổ nhào về phía
trước _______ hắn đã không còn quan tâm phương hướng mà chỉ muốn cách
đôi chân kia thật xa, đi nơi nào cũng được. Hắn bị dọa đến đứng dậy
không nổi, chỉ có thể tay chân chạm đất, bò đi tựa như động vật.
Hồ Kiến Huy đã mất sạch lý trí, hắn bò tán loạn trong rừng, hắn cảm thấy
mình điên rồi! Hắn nhìn thấy quỷ! Con quỷ kia mặc trường bào màu trắng,
mái tóc đen nhánh dài đến chân, nó vẫn luôn quay lưng về phía hắn, đứng
ngăn trước mặt hắn.
“Đừng đến đây, đừng đến đây…”. Hắn gào khóc, van xin, cũng liều mạng chạy trốn.
Thế nhưng vô luận hắn chạy đến nơi nào thì con quỷ kia vẫn luôn nhẹ nhàng
xuất hiện trước mặt hắn, cố gắng ngăn cản đường đi của hắn.
“Rốt
cuộc mày muốn gì…”. Hồ Kiến Huy ôm lấy đầu, giọng nói lúc cao lúc thấp,
“Rốt cuộc mày muốn gì! Rốt cuộc mày muốn gì! Tại sao lại muốn hại tao!
Tao đã làm sai cái gì hả!”.
Hắn tựa như phát điên vừa đập đầu vào thân cây, vừa nắm lấy tóc ra sức kéo xuống. Đúng lúc đó, hắn nghe thấy
Thân Đồ Thành nói rằng: “Kiến Huy, cậu mau ra đây, mình chờ cậu ở cửa
ra!”.
Tựa như bắt được tia hi vọng sống sót, Hồ Kiến Huy hét lên phóng tới chỗ con quỷ đang đứng cản đường.
“Đừng đi…”. Một giọng nói bay vào lỗ tai hắn.
Hồ Kiến Huy vừa khóc vừa cười, vừa hét lên: “Có người tới đón tao! Mày đừng nghĩ sẽ hại được tao! Đừng nghĩ!”
…
Đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, Hồ Kiến Huy thấy mình đã chạy đến lối
ra. Hắn lập tức té quỵ xuống đất, khóc thật to rồi hét vào điện thoại:
“Thân Đồ Thành, mình ra ngoài rồi!”.
Đầu bên kia im lặng.
“Thân Đồ Thành, Thân Đồ Thành!”.
“Mình ở đây”. Giọng nói của Thân Đồ Thành truyền đến, nhưng lại ở cách đó không xa, từ trên một cái notebook.
“Cậu… cậu ở đâu?”. Hồ Kiến Huy lui về sau từng bước.
“Ở chỗ này”. Hồ Kiến Huy cảm giác có người kéo ống quần của hắn. Hắn cúi
đầu _______ không biết từ lúc nào bàn tay móc lấy ống quần của hắn đã
biến thành một bàn tay trẻ con.
Bàn tay bé nhỏ nắm chặt bắt lấy ống quần của hắn.
Và phía sau lưng hắn, một đôi chân dị dạng đã đứng đó, từ xa đến gần là một hàng dấu chân đỏ tươi…