Ngày mười lăm tháng giêng, tuyết rơi dày đặc.
Hắn trở về từ trong gió tuyết, cả người mang theo hơi lạnh. Khi cửa vừa bật mở, vài bông
tuyết nhẹ nhàng bay vào, rơi trên mái tóc dài đen nhánh của Cố Phán Hảo.
Bông tuyết nằm trên mái tóc trông giống như một nụ mai nhỏ, tựa hồ còn mang
theo hương thơm loáng thoáng. Cố Phán Hảo lặng lẽ ngồi cạnh bàn như một
bức họa đang bày ra trước mắt hắn, bức họa chỉ có hai màu, đen cực đen,
trắng cực trắng. Màu đen là màu mái tóc dài và đôi mắt long lanh của y,
màu trắng chính là vài nụ hoa mai trên tóc và làn da trắng như tuyết.
Cảnh đẹp mê hoặc mãnh liệt đánh mạnh vào thị giác của hắn. Hắn đi tới phía
trước, nhìn vào đóa hoa tinh tế trên đầu người kia và không nỡ tay hái
xuống. Màu sắc này rất hợp với y, hắn muốn đưa tay chạm vào gương mặt
của người kia, cảm giác ấm áp tựa như nắng ấm vào mùa đông.
Đầu ngón tay của hắn phảng phất mùi hương của Trụy Mộng, mũi Cố Phán Hảo giật giật.
Hắn nở nụ cười, ôm người vào lòng: “A Hảo, ta đã trở về”.
Cố Phán Hảo vẫn ngồi yên như một con búp bê sứ xinh đẹp. Đôi lông mày nhàn nhạt, vừa mềm mại vừa tựa như đau thương.
“Vì sao ngươi chưa bao giờ mỉm cười?”. Hắn tựa vào trán người nọ, thở dài hỏi.
Trong đôi mắt của Cố Phán Hảo có gợn nước lưu động. Trong ánh mắt y ẩn chứa
nguồn nước sống động nhất thế gian, trong veo mà không người họa sĩ nào
miêu tả được, linh động mà không người nào có thể ngâm xướng. Y chỉ lặng lẽ ngồi ở đó, mặc cho hắn ngắm nhìn đến si mê, điên dại.
“Tại
sao từ trước đến nay ngươi chưa từng mỉm cười?”. Hắn chính là cái kẻ ngu ngốc, điên dại kia, hắn nghĩ, chỉ cần Cố Phán Hảo chịu mỉm cười một lần với hắn, hắn nguyện ý dùng hết tất cả để trao đổi. Còn một vấn đề hắn
chưa từng hỏi __________ tại sao ta vẫn còn yêu ngươi đến thế?
“Ngươi ngửi thử xem”. Hắn cẩn thận đưa tay đến gần mũi Cố Phán Hảo, “Đây là vị đạo của Trụy Mộng, ngươi còn nhớ không, là loại rượu mà ngươi thích
nhất”.
Mùi hương thanh thanh bay vào mũi, hương thơm của Trụy
Mộng. Cố Phán Hảo nhớ về quê nhà của y. Nhà của y cách nơi này rất xa, ở đó không có tuyết. Y thích ngắm nhìn bông liễu bay lả tả trong không
trung khi mùa xuân đến, ca ca của y nói cho y biết nó giống như bông
tuyết. Trắng nõn, mềm mại, lạnh như băng. Y cẩn thận ngắm nhìn bông liễu rơi trên lòng bàn tay, y cau mày, không thể nghĩ ra lạnh như băng là
như thế nào.
Mà hiện giờ y đã thấy được bông tuyết thực sự. Tuyết giống như bông liễu, trắng tinh, mềm mại, lạnh lẽo, tựa như người nam
nhân đang cầm lấy tay y vậy. Người này cầm lấy bàn tay đang nắm lấy bông liễu của y, kéo y lên ngựa, vó ngựa phi nhanh, mang theo y rời xa quê
hương, rời xa ca ca.
Từ nay về sau, y là người của hắn.
“A Hảo, nói chuyện với ta đi”.
Cố Phán Hảo đang chìm đắm trong kí ức về quê nhà, lơ đãng đáp lại một câu: “Nói cái gì?”.
Đôi mắt của hắn lập tức sáng lên, giống như một hài tử được cho kẹo: “A
Hảo!”. Hắn mừng rỡ kêu lên: “Rốt cuộc ngươi đã chịu nói chuyện với ta!”.
“Vì sao ngươi không cho ta về nhà?”. Cố Phán Hảo ngoẹo đầu nhìn hắn, thần
tình đơn thuần mờ mịt. Y không hạnh phúc, y nhớ khoảng thời gian chơi
đùa quanh con suối nhỏ ở quê nhà. Y có một tửu phường nho nhỏ, sáng sớm
tỉnh giấc liền có thể ngửi thấy mùi thơm của Trụy Mộng. Y có ca ca, ca
ca của y gọi là Cố Phán Chi, ca ca đối với y rất tốt. Huynh đệ hai người cùng sinh sống, cuộc sống an tĩnh lại phong phú. Mà hiện giờ, thế giới
của y đã trở nên rất nhỏ, chỉ có mình y và bông tuyết tràn đầy trước
mắt.
“Không phải ngươi thích tuyết sao?”. Hắn nói, “Quê nhà của ngươi không có tuyết”.
“Nhưng có ca ca”. Cố Phán Hảo tựa trên bờ vai rộng của hắn, thương tâm nói, “Ta muốn ca ca của ta…”.
“Chỉ có ta, A Hảo”. Hắn nói, “Không có ca ca”.
…
“Trở thành người duy nhất của ta, có được không?”.
…
“A Hảo”.
…
“A Hảo…”. Thân Đồ Thành lẩm bẩm thay đổi tư thế. Trên cổ truyền đến cảm giác đau nhức, hắn tỉnh lại.
Trời đã tối sầm, bên trong thư viện đen như mực, đợi khi hai mắt đã thích
ứng với bóng tối, hắn mới lục lọi trong túi để tìm điện thoại, đã 12 giờ 40 phút.
Trong thư viện không một bóng người, tiếng hít thở của
Thân Đồ Thành bị khuyếch đại đến vô tận, quanh quẩn trong không khí,
mang theo vị đạo lạnh lẽo. Vô số chuyện kinh dị xẹt qua đầu hắn,
xác chết không đầu, quỷ áo đỏ, phảng phất một khắc sau sẽ
xuất hiện rõ rệt ở trước mặt hắn.Thân Đồ Thành xoa xoa trán,
nhớ tới mục đích mình đến đây. Sau khi đánh mất quyển sổ ghi
chép, hắn liên tục nằm mơ thấy cùng một người, có đôi khi tỉnh
lại thì lập tức quên mất, có đôi khi chỉ nhớ rõ một đoạn
ngắn, nhưng không làm sao nhớ được tên người đó. Thẳng đến khi
hắn nhặt được cái ngọc điệp kia, tất cả dần dần trồi lên mặt nước __________ hắn nhìn thấy tay của Điệp tiên.
Điệp tiên trong truyền thuyết đã xuất hiện bên cạnh hắn.
Thân Đồ Thành hoàn toàn có lí do tin tưởng thứ tạo thành bóng ma
tử vong của các nữ sinh phòng 308 chính là cái thứ được đặt
tên là tiên nhưng thực chất lại là ma quỷ kia. Thế nhưng tại sao lại là những nữ sinh đó? Các cô gái ấy hoàn toàn không hề có liên quan. Nếu tính là có liên quan thì người đứng hứng mũi
chịu sào thì hẳn là hắn – người nhặt được cái ngọc điệp trước đây mới đúng?
Tại sao lại như vậy? Thân Đồ Thành không cách nào giải thích được.
Không…có thể nó đã bắt đầu hành động. Thân Đồ Thành bỗng nhiên nghĩ
đến tinh thần thất thường của Vương Thế Vĩ, cậu ta chính là
người bị Điệp tiên bắt trúng, ngoại trừ hắn ra thì cậu ta là
người duy nhất có tiếp xúc với Điệp tiên. Cậu ta sau hai tháng
bặt vô âm tín thì lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Thân Đồ
Thành, hơn nữa còn trong hoàn cảnh có chút quỷ dị _______ lễ
tang Bạch Lộ.
Thân Đồ Thành nhớ tới cánh tay chằng chịt
lỗ kim của Vương Thế Vĩ, sau đó xác định là do cậu ta tự đâm
lấy. Khi các chuyên gia khoa tâm thần đang làm giám định cho cậu
ta, Vương Thế Vĩ nói cậu ta muốn bức quỷ ra khỏi người mình.
Cậu ta sợ hãi nắm lấy ống tay áo của Thân Đồ Thành, môi trắng bệch run rẩy nói: “Nó ở trên người của mình, nó muốn mình
tự đi tìm chết”.
Cuốn cùng, kết quả giám định là Vương
Thế Vị bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Trước khi bị cưỡng chế kéo
lên xe, Vương Thế Vĩ sống chết nắm lấy cánh tay Thân Đồ Thành, liên tục
nói: “Nó tới…không một ai trong chúng ta có thể trốn thoát…đều phải
chết, đều phải chết…chết…”.
Thân Đồ Thành nhìn Vương Thế Vĩ như
vậy, trong lòng không khỏi chua xót. Nếu trước đây mình không nhặt được
cái ngọc điệp kia là tốt rồi.
“Hối hận sao?”. Có một âm thanh nhẹ nhàng nói bên tai hắn.
Là ai?! Thân Đồ Thành tựa như một cây cung lên dây trong bóng đêm, chỉ chờ ra sức phát động mũi tên nhọn.
“Ta không biết ta là ai”. Âm thanh đó nói, “Ngươi không nhớ ta sao?”.
“Đi ra”. Thân Đồ Thành cắn chặt răng, nói gằn từng chữ.
…
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Âm thanh kia đã biến mất. Thân Đồ Thành cảnh giác quan sát xung quanh mình _________ không có gì cả.
Cảm giác quen thuộc biến mất, “người” kia cũng không thấy nữa.
Lông mày cau chặt, Thân Đồ Thành do dự có nên lập tức rời khỏi đây hay
không. Trong cơ thể của hắn tựa hồ có dòng máu dã thú đang chảy, nhận
biết nguy hiểm và tùy thời di động là bản năng của hắn. Thông thường,
khi gặp phải tình huống khiến cho hệ thống phòng ngự của hắn phát ra
cảnh báo thì hắn càng có khuynh hướng án binh bất động, giống như con
báo săn mai phục trong bụi cỏ, chờ đợi con mồi mắc câu.
Nhưng rất dễ nhận thấy, hắn hiện tại là con mồi của người khác. Có lẽ nên nói,
hắn và đối thủ của hắn đang đứng ở vị trí bất bình đẳng __________ “Hắn” thấy được hắn, nhưng hắn không thấy được “hắn”.
Nhưng Thân Đồ
Thành cũng không tính bỏ đi, nếu như có thể thì hắn rất muốn gặp vị
“Điệp tiên” kia. Không rõ xuất phát từ lí do gì, Thân Đồ Thành rất muốn
gặp người đó. Có lẽ là bởi vì, cái tai họa này là do hắn dẫn tới, Thân
Đồ Thành nghĩ về tình về lý thì không nên liên lụy tới người khác.
Nghĩ như vậy, Thân Đồ Thành lại buông lỏng __________ cùng lắm thì chết thôi. Huống chi, ai thua ai thắng vẫn còn chưa xác định.
Như toàn bộ thanh niên khác, Thân Đồ Thành không sợ cái chết. Nhưng hắn lại không giống với những người cùng trang lứa ở chỗ, lí do hắn không sợ
cái chết không phải là vì hắn còn trẻ, không biết trời cao đất dày.
Nhiều hơn so với không sợ hãi, đó chính là điềm nhiên. Sống cũng tốt,
chết cũng được, cũng không có gì quan trọng. Cho tới nay hắn đều nghĩ
như vậy. Theo hắn, không phải là hắn coi nhẹ sinh mạng hay không có
trách nhiệm với nó, mà là trên thế giới này không có gì khiến cho hắn
cảm thấy lưu luyến. Tựa như nếu một khắc sau hắn chết đi, hắn cũng sẽ
không tiếc nuối. Tình thân, tình yêu, tình bạn, những tình cảm tốt đẹp
nhất trên thế gian này, hắn chưa từng trải qua, cuộc sống của hắn bình
thản như nước chảy ngày qua ngày, thậm chí ngay cả một hai sở thích hắn
cũng không có. Biết đâu Điệp tiên sẽ trở thành vị thuốc điều hòa duy
nhất trong cuộc sống vô vị của hắn. Thân Đồ Thành không khỏi bật cười
khi nghĩ đến đây.
Đáng tiếc là một đêm này bình yên vô sự. Âm
thanh kia cũng không còn xuất hiện nữa. Trong đêm đen dài đằng đẵng,
Thân Đồ Thành hồi tưởng lại toàn bộ giấc mơ của mình, lần này rõ ràng
hơn trước đó, lần đầu tiên hắn thận trọng ngắm nhìn Cố Phán Hảo, tựa như tên của y, cố phán sinh huy, tĩnh tú quyên hảo. Trong mắt của y có gợn
nước lưu động, đó là đôi mắt làm say lòng người nhất mà Thân Đồ Thành đã từng gặp qua. Lông mày nhàn nhạt nằm trên gương mặt mềm mại, ôn hòa,
Thân Đồ Thành nhớ lại một lần rồi một lần, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trên bàn tích một lớp bụi dày, Thân Đồ Thành đưa ngón tay ra, suốt cả đêm
dài chỉ viết ba chữ, Cố Phán Hảo. Nét thứ nhất viết, hoành, phiết, tổng
cộng hai mươi sáu nét. Hắn tô lại một lần rồi một lần, phảng phất vĩnh
viễn sẽ không mệt mỏi, tựa như ba chữ này hắn đã viết qua vô số lần,
vững vàng khắc trong trái tim hắn, vô luận thế nào cũng không thể xóa
sạch.
Trên bầu trời hiện lên vài vệt màu trắng bạc, trời vào đông nhưng vẫn mờ mịt, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa sổ chưa bao giờ được
kéo lại, ánh nắng trong trẻo lạnh lẽo rơi trên mặt Thân Đồ Thành, hiện
lên hương vị cô đơn.
Thân Đồ Thành duỗi người, nhìn xung quanh một vòng, cả phòng thanh tịch. Cuối cùng, hắn đẩy cửa, bước ra ngoài.
Dáng đi của hắn rất tiêu sái, thong dong, tựa như dáng đi kiên định của bậc vương giả.
Hắn không quay đầu lại.
Hắn không hề nhìn thấy.
Hắn không hề nhìn thấy trong nháy mắt cánh cửa khép lại, có một thân ảnh
xuất hiện giữa luồng ánh sáng lạnh lẽo, gương mặt hướng về ba chữ hắn
lưu lại kia, tràn đầy đau thương