Thần Cấp Anh Hùng

Chương 27: Chương 27: Cái giá phải trả để rời đảo




Huyết Hải Cuồng Đào đúng là tức phát điên rồi.

Khi hắn bị Đại Phi đánh lén, hắn ngoái lại thấy Đại Phi đã lên cấp… cấp 15! Một ngày trong trò chơi, ngoài đời hai tiếng, từ cấp 10 lên 15, tốc độ kinh khủng này đã vượt qua bất cứ cao thủ nào rồi. Mà tất cả những thứ này đều là do nó ăn cắp nhiệm vụ của mình.

Hiện tại mình đã bị nó giết 4 lần, sách phép thuật cũng mất, đường sống cuối cùng cũng bị bịt. Mình thua rồi, thua thảm bại rồi! Ngoại trừ cấp độ, còn lại cái gì mình cũng không có! Thí luyện thần cấp anh hùng đã trở thành một trò hề rồi.

Huyết Hải Cuồng Đào cảm thấy quét ngang, đã như vậy, dứt khoát liền đẳng cấp cũng không cần! Rác rưởi là thứ hồng danh, như vậy tựu lại để cho hắn hồng triệt để, hồng cả đời đều bị người đuổi giết vĩnh viễn không ngày nổi danh! Mệt sức muốn cho cái này rác rưởi tại trong trò chơi rốt cuộc lăn lộn ngoài đời không nổi!

Cho nên Huyết Hải Cuồng Đào không thèm quan tâm trạng thái suy yếu, lập tức lao lên trên thuyền báo thù. Coi như mình có bị giết về 0 cấp cũng được, dù sao 10 cấp đầu tiên không có nhiều vấn đề lắm.

...

Đối mặt với Huyết Hải Cuồng Đào hùng hùng hổ hổ lao tới, Đại Phi cũng không nói nhiều, chọc mấy phát là xong. Chênh lệch bây giờ giữa hai bên đã rất lớn rồi, chưa kể lúc này Huyết Hải Cuồng Đào đang trong trạng thái suy yếu hoàn toàn không có cơ hội. Cho dù Huyết Hải Cuồng Đào có ở trạng thái sung mãn nhất cũng không còn là đối thủ của Đại Phi. Đây chính là gió đổi chiều, lộn cái bàn!

Đối với Đại Phi, trong trò chơi giết người không khác gì ăn cơm uống nước, hoàn toàn không có áp lực. Hắn coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, bắt đầu kiểm tra gian phòng có vẻ như là gian phòng cũ của Markal. Chỉ tiếc là không có lấy bất kỳ một trang bị hay sách kỹ năng nào, thậm chí một tờ giấy đều không có, khác hẳn trong nhật ký của Grint miêu tả.

Được rồi, có bản sách kỹ năng cũng không tệ rồi, dù sao cũng là tân thủ thôn a. Không chuẩn quyển sách này cũng hay là hắn dọn nhà lúc không cẩn thận bỏ sót hay sao?

Thôi rồi, có một quyển sách kỹ năng cũng được, dù sao cũng chỉ là thôn người mới. Không chừng quyển sách này là do hắn bỏ sót đó?

Sửa thuyền nào! Đại Phi tiến về khoang hàng tầng thứ nhất, đang vận chuyển vật liệu gỗ, lại nghe thấy tiếng Huyết Hải Cuồng Đào. Vãi xoài!

- Hệ thống nhắc nhở: Bạn cố tình đánh chết người chơi Huyết Hải Cuồng Đào, danh tiếng – 90.

Ế ế! Không đúng! Nó cố ý hả?

Chỉ chốc lát sau, Huyết Hải Cuồng Đào lại vừa chửi vừa chạy tới tới. Thôi xong, chuẩn rồi, nó cố tình làm thế! Nó ỷ vào lợi thế người mới dễ lên cấp, nên chạy tới hại ca giảm danh tiếng.

- Đậu xanh, mày tính làm gì thế?

- Bố mày nói rồi, cho dù bố không chơi nổi cái tài khoản này nữa, nhưng lúc nào cũng sẽ có người bỏ ra mấy triệu mua lại đấy, bố chỉ cần chơi thoải mái thôi!

- Ờ ờ, vì cái tài khoản này có giá mấy triệu, nên ca cướp của chú không thấy áp lực nữa rồi, mày tranh thủ rao bán tài khoản đi.

- Coi như là bán tài khoản, bố mày cũng sẽ không làm mày sống vui vẻ đâu, mày không giết bố về 0 cấp thì bố không để mày yên! Mà về 0 cấp bố cũng ám quẻ mày, oa ha ha ha!

- Mịa, mày bệnh nặng lắm rồi, để ca chữa cho mày!

Sau đó Huyết Hải Cuồng Đào bắt đầu ngáng chân Đại Phi. Hắn thấy Đại Phi đang vận chuyển vật liệu và công cụ, hắn liền ăn trộm, ép Đại Phi phải giết hắn.

Trước giờ Đại Phi giết người trong trò chơi chưa từng thấy áp lực, chỉ riêng lần này hắn cảm thấy áp lực nặng nề, vô cùng đau khổ. Đại Phi không nhớ đã giết Huyết Hải Cuồng Đào bao nhiêu lần rồi, danh tiếng của gã đã vượt quá -1000, hân hạnh được hệ thống ban cho danh hiệu “Ác ôn”! Danh tiếng mất thì dễ, tích lũy mới khó khăn. Nhưng còn chưa hết! Huyết Hải Cuồng Đào có vẻ như vô cùng thích thú!

Đại Phi im lặng, nước mắt ràn rụa, nhìn lên trời xanh. Ca không sợ kẻ ngu, chỉ sợ thằng điên. Nhất định là mấy năm trước chơi trò chơi, ca trị bệnh nghiện trò chơi cho quá nhiều người, nên thần trò chơi liền phái một kẻ điên đến phạt ca! Ca sai rồi ối thần linh ơi!

Một ngày này cứ như vậy trôi qua, tốc độ sửa thuyền vẫn cứ ì ạch.

Ngày hôm sau, 7h sáng, thực tế cũng là sáng hôm sau, cuối cùng Huyết Hải Cuồng Đào cũng không di chuyển được rồi. Hắn đã sử dụng hết lương thực cho người mới trong 7 ngày, đói khát lại thêm trạng thái suy yếu sau tử vong, khiến cho hắn đi chậm như rùa bò. Cảm ơn thần linh, cuối cùng ca cũng có thể sửa thuyền rồi.

- Này nhóc, chú mày cũng chơi thâu đêm à? Không ăn sáng à?

- Đói quá muốn ăn cứt phải không? Đi đi, mày đi phát bố mày lập tức chém nát cái thuyền này!

Vãi xoài! Báo ứng! Đại Phi chán nản.

- Chú muốn chết như thế thì để ca giúp một tay!

- Giết đi giết đi! Mày không giết thì mày là con tao.

Mạnh mồm như vậy, nhưng thực ra Huyết Hải Cuồng Đào đã tranh thủ đăng xuất gọi một suất điểm tâm đặc biệt, Đại Phi cũng hô tầng dưới mang lên hai chiếc bánh bao. Cả hai vội vã ngấu nghiến sau đó tái chiến.

Lại thêm hai ngày nữa trôi qua, Huyết Hải Cuồng Đào đã sớm 0 cấp, Đại Phi cũng đã -3000 danh tiếng, được hệ thống quang vinh đặt cho danh hiệu “Tiếng xấu bay xa”!

Cuối cùng, sau khi Đại Phi đạp bay thằng điên nào đó, đổi lại dây cột buồm mới, thì…

- Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng bạn! Bạn đã sửa xong thuyền buồm tốc độ cao St.Anthony! Đạt được 10.000 kinh nghiệm.

Đã sửa xong, cuối cùng cũng sửa xong! Không đơn giản, thật sự không đơn giản, Đại Phi kích động, nước mắt tuôn rơi, thần trò chơi ơi! Van cầu ngài cho tí gió đi, càng mạnh càng tốt, ca không chịu nổi cái đồ rác rưởi này rồi!

Có lẽ do nghe được Đại Phi cầu nguyện, cũng có thể là sự kiện sau khi sửa chữa xong thuyền được kích hoạt, tóm lại, từ xa xa mây đen bất ngờ ùn ùn kéo tới, khung cảnh trở nên tối sầm, gió thổi tung bay, sóng biển cuồn cuộn!

Đây rồi! Cuối cùng cũng có bão rồi! Đại Phi lập tức điều khiển hướng buồm theo chiều gió, sau đó bung ra, bập! Chiếc buồm lập tức căng phồng, thân thuyền chấn động, thuyền di chuyển rồi! Đại Phi kích động, tiếp tục đi xử lý nốt ba chiếc buồm còn lại, thuyền bắt đầu chậm rãi di động. Oa ha ha ha, thoát khỏi nước cạn rồi! Một chiếc thuyền lớn như vậy có thể dùng một người để điều khiển sao? Đương nhiên có thể!

Đại Phi cảm thấy nhẹ nhõm, cảm khái đi lên trên mạn thuyền, nhìn về phía Huyết Hải Cuồng Đào đang trợn mắt há mồm, cho hắn một ngón giữa! Đậu xanh rau má, mày về đất liền kiểu gì? Ca sẽ không chở mày đâu, tranh thủ rao báo tài khoản đi.

Lúc này Huyết Hải Cuồng Đào đúng là đang chết đứng. Mặc dù khi nhìn Đại Phi vất vả liều mạng sửa thuyền, hắn cũng đã biết rõ thuyền mất rồi, nhưng đến khi chính thức nhìn hắn giương buồm ra đi, Huyết Hải Cuồng Đào vẫn cảm thấy sốc nặng! Một gã lính mới, tại giai đoạn đầu có được một chiếc thuyền lớn có ý nghĩa gì?

Trong trò chơi, giết quái, đào mỏ, đọc sách, buôn bán đều có thể thu được kinh nghiệm, thuyền của hắn to như vậy, sẽ vận chuyển được lượng hàng gấp mấy chục lần người khác. Nếu hắn giao dịch thành công chẳng phải sẽ thu được kinh nghiệm nhiều hơn người mấy chục lần ư? Đúng lúc này…

- Hệ thống nhắc nhở: Vô cùng đáng tiếc! Nhiệm vụ thí luyện của bạn thất bại! Bạn bị truyền trở về đại sảnh định mệnh.

Khung cảnh thay đổi, Huyết Hải Cuồng Đào lại quay trở lại căn phòng rộng lớn, dát vàng, trang nghiêm ban đầu hắn rời đi.

Hóa ra thất bại có thể trở lại à, bố còn tưởng là bị kẹt trên đảo chờ anh em đến đón chứ.

Vị thiên sứ kia lại xuất hiện, dùng âm điệu mỉa mai nói.

- Khi ngươi bị lợi ích che kín hai mắt, ngươi sẽ bỏ qua rất nhiều cơ hội đáng lẽ ngươi không bao giờ bỏ qua. Cũng may ngươi đã tỉnh ngộ, ngươi hiểu rằng mình không có đủ tư chất, ngươi đã nhường nhiệm vụ cho người có năng lực giỏi giang hơn. Ta vô cùng khiếp sợ và khâm phục tinh thần vô tư hiến dâng đó của ngươi, ta rất cảm động, cho nên ta cho phép ngươi bắt đầu lại như người bình thường, ha ha, oa ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười vang vọng, quanh quẩn khắp đại sảnh. Khung cảnh xung quanh Huyết Hải Cuồng Đào chợt biến đổi, hắn được ném tới một khoảng sân rộng trong một tòa thành lớn, người chơi khác đang hối hả tấp nập qua lại.

Chỗ tốt của bố bị người khác cướp mà gọi là “vô tư hiến dâng”? Huyết Hải Cuồng Đào tức cười! Nụ cười kia sao mà đau đớn, sao mà bất đắc dĩ, không cam lòng. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trò chơi này không còn thú vị nữa.

Bất ngờ điện thoại vang lên, Huyết Hải Cuồng Đào mở ra xem, có rất nhiều cuộc gọi lỡ, là thằng Mã và anh Thiên! Vừa rồi tập trung chém giết quá không để ý!

- Này Đào Đào? Tỉnh ngủ chưa? Bọn anh lên cấp 8 rồi đấy!

Huyết Hải Cuồng Đào tự dưng thấy ấm lòng, trên đời này, không có ai đối tốt với hắn như những người anh em này. Đúng, tuyệt đối không thể cho hắn sống khá giả, ông mày sẽ truy nã hắn toàn server! Ông mày đem bôi xấu danh tiếng của mày, đâm chọc mày trên diễn đàn, để cho cả server cô lập mày! Bố mày ám mày đến cùng rồi!

Huyết Hải Cuồng Đào cười ha ha. “Để anh dẫn các chú…”

- Cút, 0 cấp mà đòi dẫn bố mày 8 cấp!

- Tin anh mày 0 cấp có thể chém chết chú không?

- Được, đánh cược! Chú thua thì đưa bạn gái đây cho anh em tâm tư tí!

- Cút!

Thần Cấp Anh Hùng

Tác giả: Gạt Tàn Bự

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.