Thần Cấp Anh Hùng

Chương 37: Chương 37: Đại Phi và "em rể"




Đại Phi đánh một giấc đẫy đà đến tận chín giờ sáng hôm sau, hắn chợt nhớ ra hôm nay là ngày em gái về quê. Không còn sớm nữa, tranh thủ thời gian đi ra nhà ga tiễn nó thôi, hình như giữa trưa có một chuyến thì phải!

Đại Phi không kịp ăn điểm tâm, đi thẳng đến ga tàu điện ngầm. Hiện tại chưa đến kì nghỉ xuân, nhưng nhà ga vẫn đông nghịt như mọi năm. Đại Phi nghe ngóng một lúc mới biết hôm nay chuyến xe nào sẽ đưa em gái về. Hắn liền đứng đó nhìn ngó xung quanh.

Hai mắt hắn bỗng bừng sáng! Đùi thon đẹp, tất giấy đen, giày cao gót màu trắng, váy ngắn màu đen, hàng ngon! Hắn tiếp tục nhìn lên trên, áo lông trắng kết hợp với khăn quàng cổ màu hồng, tóc buộc đuôi gà ngây thơ chân chất – đây rồi! Không hổ là em gái của ca, chỉ cần mấy món đồ vỉa hè mặc vào cũng đẹp như người mẫu mặc hàng hiệu! Bất luận là học tập hay ngoại hình đều không thua kém một ai! Người ta thường nói, năm nhất đầu đất, năm hai xinh đẹp, năm ba kiêu ngạo, năm bốn nhà giàu tranh nhau cầu hôn đó!

Bên cạnh em nó là một thằng oắt mặc áo sơ mi Harness, khoác bên ngoài là áo lông cừu. Hai đứa đang trò chuyện rất vui vẻ.

Đại Phi sầm mặt, lại là cái thằng khố rách áo ôm đẹp trai này! Ba hoa xỏ lá lừa gạt con gái nhà lành giỏi phết nhỉ, giỏi thì lừa đại tiểu thư con nhà giàu đi, đừng có quấy rối tương lai tiểu Lệ nhà tao! May mà hôm nay gặp được, hôm nay ca phải thông não cho nó.

Đại Phi chen khỏi dòng người, hô lớn:

- Tiểu Lệ!

- Anh! Em bảo anh đừng đến rồi còn gì?

Thằng nhóc cao lớn đẹp trai kia liền cúi người chào Đại Phi:

- Dạ em chào anh ạ!

- Ai là anh mày! Đại Phi nghiêm mặt. Ai cũng có thể gọi Đại Phi là anh, riêng thằng này không thể!

- Anh nói cái gì đấy? Đại Vĩ là bạn em! Hôm nay cậu ý bỏ hẳn một buổi ra giúp em xách đồ đấy, à đúng rồi, tại sao mắt anh thâm quầng vậy? Thức đêm hả?

Hừ! Thằng oắt, lát nữa ca sẽ tính sổ tiếp với mày!

- Anh thức hai đêm liền, tinh thần không được tốt lắm. Anh định mua ít quà để em mang về, nhưng nghĩ lại một thân một mình em xách nhiều đồ như vậy không hay lắm, nên thôi.

Thật ra là hắn vội quá nên quên. Về việc Đại Phi quyết định trở thành người chơi chuyên nghiệp, hắn tuyệt đối không dám nhắc tới. Năm đó hắn phát điên chơi trò chơi, khiến cho người nhà ức chế, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hãi.

- Haizz! Anh nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng có cố quá đấy nhé.

Vãi! Bình thường làm gì có chuyện nó hiền như thế này, rõ ràng là giả nai trước mặt thằng ranh này mà? Đã đến mức này rồi! Ca chết cũng không thể cho chúng mày thành đôi!

- Đã là đàn ông, không liều mạng kiếm tiền gây dựng sự nghiệp không được, nếu không phụ nữ sẽ coi thường, không thèm liếc lấy một lần.

Nói xong, Đại Phi liếc mắt nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy thằng đẹp trai kia cúi đầu xấu hổ. Hừ hừ, mày cũng biết mày không có tiền hả? Có cần ca phải dạy cho cách lợi dụng ngoại hình kiếm tiền không?

- Tiền đúng là rất quan trọng, nhưng không phải người con gái nào cũng chú ý đến tiền! Anh phải thay đổi cách nghĩ đi, phải dùng tình cảm thuyết phục người ta chứ. Bố mẹ ở quê đang lo cho tương lai của anh lắm đấy. Tiểu Lệ đương nhiên nghe ra ẩn ý trong câu của Đại Phi, lập tức phản bác.

Ối vãi cả xoài! Con ranh này lông còn chưa mọc hết mà đã dám dạy ca cách làm người trước mặt người khác rồi! Vãi cả gái không thèm tiền? Cả đời này chắc cũng chỉ có mình mày được như thế thôi em ơi! Ca càng không thể để thằng ranh này cướp cưng được!

- Ha ha yên tâm yên tâm, lần này anh gặp được dịp rồi, sắp giàu rồi.

- Hả đừng đùa chứ? Làm ơn đừng có bảo em là anh mặc com lê đi xe buýt – đa cấp nhé!

- Không không! Đảm bảo hợp pháp! Lần này anh tìm được ông chủ tốt, chí ít cũng sẽ có 20.000 tiền lương đấy! Hừ hừ, ông chủ đương nhiên là công ty sản xuất trò chơi rồi, ca sợ nói 200.000 mày đái luôn ra quần, lại bảo ca đi buôn lậu thì chết.

- Ha ha, thế thì tốt, anh nhất định phải cố gắng đấy nhé.

Em gái ta! Ca phiền nhất tựu là nghe nữ nhân nói ngươi nhất định phải cố gắng ah! Ngươi cho rằng nam nhân không muốn cố gắng à?

Ôi cưng ơi! Ca ghét nhất là nghe đàn bà lải nhải cái gì mà nhất định phải cố gắng v…v! Cưng cho rằng làm đàn ông, thằng nào không muốn cố gắng?

Trong mấy tiếng kế tiếp, Đại Phi và Giai Lệ lảm nhảm đủ thứ từ chuyện trên trời dưới đất đến cô cậu dì cả hai ba bốn v…v, nói chung là cố ý gạt Đại Vĩ sang một bên.

Cuối cùng thì loa phát thanh cũng vang lên, Giai Lệ phải lên xe rồi.

Đại Vĩ rốt cuộc cũng tìm lại được mục đích đứng ở đây nãy giờ, vội vàng đi tới chỗ hành lý định xách lên.

Xí, mày nghĩ mày là ai vậy? Đại Phi bước vội lên giật lấy hành lý:

- Không cần phiền cậu, tôi xách được

- Không phiền đâu anh ơi, để em xách cho ạ!

- Tôi nói tôi xách là tôi xách! Đại Phi giận dữ giật lấy hành lý. Xí! Hành lý chỗ cứng chỗ mềm không đều, là sách hở? Về quê nghỉ mang theo sách, vãi em, đã vậy còn báo hại ca không kịp ăn sáng, ca tự dưng thấy ngu ngu…

Xe lửa mở, đại phi cùng Đại Vĩ tại sân ga bên trên khua tay nói đừng cửa sổ xe trong tiểu Lệ. Tuy nhiên nghe không được nàng tại cửa sổ xe trong đang nói cái gì, nhưng cái kia miệng hình thấy thế nào đều không giống nói "Gặp lại" hai chữ, chẳng lẽ là "Đừng đánh nhau" ? Cắt, ca điểm tâm đều không ăn, vừa rồi ba lô xếp hàng tiến tràng eo chân đều khiêng đau xót (a-xit) rồi, vậy thì tha hắn một lần.

Đoàn tàu chậm rãi lăn bánh. Đại Phi cùng Đại Vĩ đứng trên sân ga, cùng nhau vẫy tay tạm biệt Giai Lệ qua ô cửa kính. Mặc dù đứng ngoài này ca không nghe được lời nó, nhưng nhìn miệng nó sao ca không thấy giống chữ “Tạm biệt” mà lại thấy giống “Đừng đánh nhau” nhỉ? Xùy, ca còn chưa ăn sáng, vừa rồi xách nặng giờ mệt như cờ hó rồi, thôi tha cho thằng này một lần.

Đại Phi móc ra một điếu thuốc, Đại Vĩ vội xua tay.

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.