Nguồn : Tàng Thư Viện
Guild Ranger là nơi người chơi tộc Tiên chuyển nghề Ranger. Tộc Tiên bẩm sinh thù dai, Ranger thậm chí còn đem cái bản sắc dân tộc này đẩy lên hẳn một tầm cao mới.
- Ranger (Người bảo vệ rừng - Kiểm lâm): Mỗi lần tăng 1 cấp sẽ gia tăng 10% tốc độ di chuyển toàn quân, đồng thời đối với ""kẻ địch cũ"" sẽ gây thêm 10% sát thương.
Cái gọi là kẻ địch cũ, nghĩa là khi Ranger giết vài chục trăm một kẻ địch nào đó, có thể dùng kỹ năng nhánh "Báo thù" (Avenger) ghi tạc chúng thành kẻ địch cũ. Các kỹ năng nhánh khác cũng chuyên môn phụ trợ tiêu diệt kẻ bị đánh dấu, ví dụ 30% tỷ lệ gấp đôi sát thương khi tấn công kẻ thù cũ này, còn có bắn chết tất cả kẻ thù cũ trong danh sách "Mưa tên"(Rain of Arrows) v...v Có điều chỉ có quân lính tộc Tiên mới có thể kích hoạt hiệu ứng lên "kẻ thù cũ".
Cũng bởi tộc Tiên có thể gây hàng tấn sát thương lên kẻ địch như vậy, cho nênn giai đoạn đầu bọn họ cũng là những kẻ lên cấp nhanh nhất, còn giai đoạn sau có thuật May mắn, May mắn của tộc Tiên (Elven Luck), bắn chuẩn (Archery)... vừa ra tay đã gấp đôi gấp ba sát thương, sáng mù mắt chó kẻ địch luôn. Hơn nữa quân đội tộc Tiên nhờ có Ranger tăng thêm tốc độ di chuyển, chính là chuyên gia đánh tập kích, đánh nhanh thắng nhanh, cũng là thiên địch của ác ma.
Chỉ có điều khuyết điểm cũng rất rõ ràng, thiếu lính! Bộ đội không thể khô máu! Cao thủ dùng tộc Tiên tất nhiên là tiêu sái, người mới... thôi đừng nghĩ, thua một phát nát một đời. Cũng chính vì thiếu lính, cho nên tộc Tiên ngại nhất là giai đoạn giữa - cuối, phép thuật bay tứ tung, cho nên lính cấp 5 của Sylvan, ngựa một sừng (Unicorn) với kỹ năng "Kết giới kháng phép" chính là phao cứu sinh duy nhất để họ bám víu vào. Và đó cũng là lí do vị anh hùng "Thiếu nữ ngựa một sừng" của Guild Super Nova có giá cao như vậy.
Tóm lại, chơi tộc Tiên tức là phải biết linh động, bùng nổ, chứ không phù hợp để đem lên chiến trường khổng lồ thi gan. Đây cũng là lí do tại sao tộc Tiên mạnh mẽ như vậy lại phải phụ thuộc loài Người. Loài Người không cần phải nói, quan trên vì ích lợi bản thân, sẵn sàng nướng cả chục triệu binh sĩ bình dân đến chiến trường chịu chết. Bởi vậy, nói là tộc Tiên phụ thuộc loài Người, thực ra là lợi dung nhau cả thôi. Liên minh loài Người và tộc Tiên đại khái dựa trên quan hệ như vậy, ngàn năm qua ở chung vui vẻ hòa hợp.
Hiện tại Đại Phi dắt hai mỹ nữ cùng thị trưởng nghênh ngang đi trên phố, à không, là chuyện trò vui vẻ, tiến vào Guild Ranger. Dưới sự điều khiển của lính gác, người chơi nhao nhao né thành 2 hàng mở rộng cửa đón chào. Một đám người chơi khác lác mắt bàn luận.
Ha ha, đây là phong cách, là đẳng cấp! Hâm mộ chưa? Ghen ghét chưa? Thống hận chưa? Âu cũng là lẽ thường tình, ca đi con đường cao cấp, hoàn toàn không cùng một thế giới với lũ bần nông như bọn bay! Cơ mà mọi thứ hiện tại đều xây dựng trên nền tảng ca có thể thắng trận. Thắng, ca lên đời rất nhanh! Thua, có lẽ vẫn sẽ là khách quý của thành phố, nhưng sẽ không còn được tiếp đãi như này nữa rồi. Vãi xoài, nếu như thua, ca xóa mẹ tài khoản! Ca xóa tài khoản thì chắc mọi người sẽ vui mừng lắm đây! Ca là cái loại óc chó hi sinh thân mình đem lại niềm vui cho người khác ư? No no! Tóm lại, lần này bất luận thế nào cũng phải thắng!
Tầng trên cùng của Guild, cả đoàn dắt díu nhau vào gặp hội trưởng Gilraen, một vị tộc Tiên trung niên mặt mũi vẽ đầy họa tiết. Vừa bước qua cửa, lão dùng ánh mắt sắc như dao liếc qua khiến Đại Phi không khỏi cứng người.
Thị trưởng chào hỏi một vài câu, hai bên hàn huyên trò chuyện đôi chút, sau đó ông ta hô.
- Ta còn có việc quan trọng phải làm, hai vị cứ chậm rãi xử lý!
- Đại nhân đi thong thả!
- Đại nhân phí tâm rồi, đi thong thả không tiễn.
Thị trưởng cùng phụ tá rời đi, trong phòng chỉ còn Đại Phi và hội trưởng. Sắc mặt Gilraen chợt sầm xuống, không khí hòa thuận ban nãy bị quét sạch.
Đại Phi xiết chặt mông, hắn ta không cao hứng lắm thì phải?
Gilraen này mặc dù tuổi thì kém vị trưởng lão Guild Druid kia, nhưng địa vị hẳn là tương đương. Trưởng lão chỉ cần dùng danh thiếp mời, còn lần này thị trưởng phải đích thân đưa tới cửa, nói cách khác lần này hắn có muốn hay không cũng phải giúp ca OK rồi?
Quả nhiên, Gilraen mặt mày cau có không vui.
- Vốn chỉ có anh hùng trẻ tuổi trác tuyệt mới xứng được gặp ta, mà ai đó chỉ hiến một cái sản vật lại được thị trưởng coi trọng đế như vậy, thậm chí còn dám đánh giá là ưu tú hơn bất cứ anh hùng nào của tộc Tiên, điều này làm lão phu khó có thể tin phục được.
Stop! Lần này hành động quyết định sự sống còn của ca, à tài khoản của ca, lão dù có kiêu ngạo bất tuân thế nào cũng phải làm...!
Đại Phi cười khẩy, hai tay ôm lấy Katarina và Serbia.
- Có lẽ sức mạnh của một mình ai đó không phải mạnh nhất, nhưng tài nguyên của kẻ đó chắc chắn là nhiều nhất. Thử hỏi, dưới gầm trời này có dũng sĩ trẻ tuổi nào có chiến lực vượt qua tôi? Vị anh hùng trẻ tuổi nào có chiến thuyền lớn được như tôi?
- Hừ, đưa đây!
Đại Phi hi hi ha ha móc ra sáo dọc đưa về phía trước.
- Xin ngài cố gắng.
- Đây là quốc bảo của chúng ta, chữa trị tất nhiên không khó, nhưng mà Guild có quy củ, trăm ngàn năm qua chưa từng phá lệ, vậy nên cậu cũng không thể phá lệ.
- Quy định gì?
- Đương nhiên là làm nhiệm vụ tích lũy danh vọng và công huân rồi! Cậu cho rằng một điểm công huân cũng không có mà đòi có xôi gấc để ăn hả?
Vãi xoài! Cố tình hành ca đúng không? Ca đi phong cách cao cấp còn làm nhiệm vụ danh vọng làm cái nồi!
- Nhưng mà vừa rồi thị trưởng đã nói rồi mà!
- Hừ, nhìn mặt mũi thị trưởng nên ta mới gặp cậu, bằng không thì cậu nghĩ cậu có tư cách gì gặp ta?
Hư cấu! Ca chỉ đắc tội người chơi chứ có đắc tội NPC đâu? Ca có thù gì với mày à?
- Tôi sắp xuất chinh, làm sao có thời gian tích lũy công huân đây.
- Quy định không thể phá hư! Hơn nữa, quốc bảo vốn phải được trao tặng bởi hoàng thất, dùng nghi thức trang trọng nhất ban thưởng, như vậy người được tặng mới không bị điều tiếng. Ta không biết cậu làm cách nào thu được nó, nhưng cậu không xứng đáng. Như vậy chỉ có một biện pháp xử lý!
- Là?
- Ta sẽ chữa trị nó, nhưng sửa xong thì nó không còn thuộc về cậu nữa. Không có công huân danh vọng mà đòi có bảo vật, đừng mơ hão! Vì nhiệm vụ lần này, ta có thể cho cậu mượn, hết nhiệm vụ, bất luận thắng hay thua cậu đều phải đem nó trả lại cho ta.
Đại Phi mở to mắt! Có nhầm hay không!
- Kỳ thật cậu cũng không nên kỳ vọng quá nhiều vào nó. Cây sáo này đúng là có thể đem sư tổ Trinh sát trở thành Thần Trinh sát, nhưng chỉ là giả thần, cậu không có cách nào học tập kỹ năng nhánh. Tác dụng lớn nhất của nó là dẫn dắt.
- Dẫn dắt?
- Đúng vậy, nó giúp cậu chạm tới cánh cửa lĩnh ngộ kỹ năng cấp thần. Cậu đã lĩnh ngộ cấp sư tổ, chắc cũng biết khoảnh khắc kỳ diệu khi lĩnh ngộ đúng không, mà kỹ năng cấp thần lại càng khó tìm được cảm giác, nhiều kẻ cả đời đều không thể tìm đến. Cái bảo vật này có thể giúp cậu trước tiên trở thành cấp thần, sau đó chậm rãi tìm kiếm cảm giác, cuối cùng tự thân lĩnh ngộ. Nói như vậy, chỉ cần lần xuất chinh này cậu lĩnh ngộ kỹ năng cấp thần, cái bảo vật này sẽ trở nên vô dụng. Thế nào? Ta rất bận, nếu như cậu không muốn thì tìm người khác đi!
Nói xong lão đem sáo ném trở về tay Đại Phi.
Vãi xoài! Ca làm gì còn thời gian tìm ai khác! Mặc kệ ca có thể lĩnh ngộ hay không, chỉ cần lần này hành động thành công, một cái sáo chả là vấn đề! Coi như đem tặng lão làm quà. Nếu như lần này thất bại, đến tài khoản cũng muốn vứt thì tiếc gì một cây sáo phép?
Đại Phi đem sáo đưa cho hội trưởng, nghiêm mặt nói.
- Tôi đồng ý với điều kiện của ngài. Mong ngài cố gắng!
Thần Cấp Anh Hùng
Tác giả: Gạt Tàn Bự