“Tôi cũng không tin, chẳng lẽ bọn họ còn có thể lật trời hay sao?!” A Mịch tỏ vẻ phẫn nộ.
Diệp Vô Phong thở dài một hơi, anh biết cô gái hay mất bình tĩnh như A Mịch sẽ không hiểu.
Anh biết hiện tại là tình huống gì, đối phương đã nổi điên, nếu để cho đám người Chu Bách Hoa đến, nhất định sẽ xảy ra một trận bắn nhau tàn khốc.
Mà súng ống đạn dược của đối phương sẽ tốt hơn đám Chu Bách Hoa, hơn nữa về mặt nhân số đối phương cũng chiếm ưu thế.
Cho nên đám người Chu Bách Hoa đến đây chính là tìm cái chết.
Diệp Vô Phong đương nhiên không muốn bọn họ làm như vậy, dù sao anh đã chọn được người thích hợp hơn tới giải quyết trận bắn nhau này.
“Đi thôi, thu dọn đồ đạc, chúng ta mang mấy thứ này theo, chuẩn bị phá vòng vây.” Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn Bạch Nhạn Phi và A Mịch.
A Mịch có chút giật mình nhìn Diệp Vô Phong: “Anh điên rồi sao? Anh có biết hiện tại chúng ta phải đối mặt với bao nhiêu kẻ địch không? Hơn nữa tôi còn không mang súng theo, lúc này ra ngoài không phải là chịu chết sao?”
Diệp Vô Phong nghe vậy chỉ nhún vai.
Mà ngay sau đó, Diệp Vô Phong nghe được tiếng động bên ngoài hành lang.
Có người đang gõ cửa phòng bên cạnh.
Diệp Vô Phong biết đó là phòng mình, lúc này anh vác tủ sắt lên: “Đi theo tôi là được, giúp tôi đại khái tầm hai phút là được.”
A Mịch có chút nghi ngờ nhìn Diệp Vô Phong: “Cho nên ý của anh là kiên trì ở trong này hai phút là được? Nếu chỉ vậy thì chúng ta chờ ở trong phòng không phải càng tốt hơn sao?”
Diệp Vô Phong nhìn A Mịch: “Hiện tại nếu ở lại trong phòng, đến lúc đó bọn họ sẽ bao vây phòng này lại, lúc mở cửa phòng sẽ đồng thời phải đối phó với một trận bắn phá từ bên ngoài, cô cảm thấy cô có thể tránh thoát trận bắn đó sao?”
A Mịch lắc đầu. ngôn tình hay
Diệp Vô Phong nghiêm túc nói: “Nhưng nếu lúc này chúng ta lao ra, cả khách sạn và bọn họ sẽ bị xoay vần, vậy thì có thể tranh thủ đủ thời gian.”
Nếu không phải dẫn theo hai người kia thì anh hoàn toàn có thể trực tiếp xông ra ngoài, mấy tên đần độn kia không thể nào cản trở anh.
Nhưng có thêm Bạch Nhạn Phi và A Mịch, anh không thể không cân nhắc đến hai cô nàng này.
Đám người Đường Trảm còn cần hai phút nữa mới đến, mà anh cần ở đây bảo vệ hai cô gái này an toàn trong vòng hai phút.
Lúc này bên cạnh đã truyền đến tiếng mở cửa, xem ra bọn họ đã bắt khách sạn mang chìa khóa dự phòng lên rồi.
Diệp Vô Phong không do dự, mở cửa xông ra, khoảnh khắc bước ra ngoài hành lang, đám côn đồ cầm côn thép và súng lục đều giật mình.
Bọn họ không biết vì sao Diệp Vô Phong lại đi ra từ trong căn phòng bên cạnh, chẳng lẽ bọn họ đã nhầm số phòng ư?
Nhưng không thể nào đâu?!
Chẳng qua hiện tại bọn họ chỉ có thể đủ thời gian nghĩ đến đây, bởi vì ngay sau đó một bóng mờ vĩ đại bao trùm lấy tầm mắt bọn họ.
Rầm!
Bốn năm tên du côn bị cái tủ sắt bay đến làm cho ngã chổng vó, trong bất chợt không đứng dậy nổi, mà mấy tên đần độn không bị ném trúng thì âm thầm cảm thấy may mắn, đồng thời cũng tính chuẩn bị ra tay.
Nhưng lại không biết từ khi nào Diệp Vô Phong đã đến gần bọn họ rồi.
Tên dẫn đầu phía trước nhìn thấy, đôi con ngươi co rút, chỉ cảm thấy bụng mình như bị đâm thủng, cả người đều té ngã trên mặt đất, hét thảm.
Mà mấy tên du côn khác chỉ kịp nâng vũ khí lên, Diệp Vô Phong đã ra tay, mỗi người đều chỉ cần một chiêu là gục.
Diệp Vô Phong nắm hai tay, giống như chiến thần hạ phàm, chống lại khoảng chừng hai mươi tên du côn giống như lang sói bổ nhào vào bầy dê, chỉ hai ba lượt đã xử xong bọn họ.
Lúc này bị người phục vụ khống chế đã sợ đến phát run, sau khi anh ta nhìn thấy Diệp Vô Phong đã xử lý xong đám côn đồ thì trong nỗi sợ hãi còn mang theo vẻ không thể tin nổi.
Nơi này đâu phải phim trường gì đâu, làm sao lại có người có thể thật sự một mình xử lý mười mấy tên côn đồ cùng lúc được?
Hơn nữa chiêu nào chiêu nấy xem đều vô cùng thích mắt, trong nhu có cương.
Loại chiêu thức này thật giống mấy món công phu như trên TV.
Diệp Vô Phong nhìn người phục vụ, mỉm cười nói: “Ngại quá, dọa đến anh rồi, hiện tại đã có thể rời khỏi nơi này, nhưng tôi vẫn đề nghị anh nên chờ ở trong phòng, trước khi những tên kia rời khỏi khách sạn, anh tuyệt đối đừng đi ra ngoài.”
Người phục vụ gật đầu, vội vã rời khỏi chỗ này.
Diệp Vô Phong thì nói vọng vào phòng Bạch Nhạn Phi: “Có thể ra rồi, người nơi này bị tôi xử lý hết.”
Lúc này đám người Bạch Nhạn Phi mới đi tới, sau khi nhìn thấy dám côn đồ đều đã bị Diệp Vô Phong xử lý hết, nét mặt Bạch Nhạn Phi vẫn rất bình tĩnh, giống như đây chẳng tính là chuyện gì to tát.
Nhưng A Mịch thì lại là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Vô Phong ra tay, cho nên tràn đầy kinh hãi.
Cô ấy nhìn Diệp Vô Phong: “Không phải anh là chủ tịch công ty Hoa Cường sao? Từ khi nào thì loại chủ tịch công ty như anh lại biết quyền cước rồi?”
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là học chút quyền cước phòng thân thôi, dù sao cô cũng biết đấy, tôi ngồi vào vị trí này, sẽ luôn có rất nhiều người muốn ra tay với tôi, nếu tôi cứ dựa hết vào đám vệ sĩ thuê vê thì cũng không được, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, cô nói có đúng không?”
Lúc này A Mịch chỉ có thể gật đầu, cô ấy cảm thấy lời Diệp Vô Phong nói vẫn rất đúng, nhưng vì sao cô ấy cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ ấy?
Diệp Vô Phong chỉ vào cầu thang: “Chúng ta đi bên kia.”
Bạch Nhạn Phi và A Mịch đều đi về phía trước, chẳng qua lúc đi qua mấy tên côn đồ bị đánh cho lăn quay dưới đất, A Mịch nhặt khẩu súng lục của một tên trong đó lên.
Bạch Nhạn Phi cũng học A Mịch, cầm một khẩu trên tay, bản thân cô ấy làm việc trong công ty vệ sĩ, bình thường cũng có tiếp xúc với súng ống.
Cô ấy thường xuyên tham gia câu lạc bộ súng ống, cho nên không hề xa lạ với loại súng lục mô phỏng này.
Diệp Vô Phong có chút tò mò nhìn hai người, A Mịch cười nói: “Thì chính là không thể cứ dựa mãi vào người khác đó.”
Bạch Nhạn Phi mỉm cười: “Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.”
Diệp Vô Phong nhún vai, dẫn theo hai người đi đến cầu thang, bọn họ đương nhiên không thể dùng thang máy, trong thang máy có camera theo dõi, hơn nữa trong một không gian nhỏ như vậy, người bên ngoài muốn bắn vào bên trong thì Bạch Nhạn Phi và A Mịch nhất định không thể tránh được. Đọc nhanh nhất tại Trùm trrruyen.
Cho nên vẫn nên đi cầu thang bộ có vẻ an toàn hơn.
Trong phòng theo dõi, lúc này Lý Thích và Trịnh Phi đang u ám nhìn hướng đi của ba người Diệp Vô Phong trong camera theo dõi, Phương Thất cầm bộ đàm ra lệnh cho cấp dưới của mình.
Bây giờ bọn họ quả thật triệu tập tất cả lực lượng đến.
Hơn hai trăm người bao vây khách sạn, một trăm người vây kín tất cả cửa ra, còn một trăm người còn lại thì đi thẳng lên trên, chính là muốn bao vây hoàn toàn đám người Diệp Vô Phong.
Tất cả mọi người đều được bố trí rất hợp lý, hơn nữa để cho người bị bao vây không cách nào rời khỏi khách sạn này, bọn họ cũng có thể rút ra một lượng lớn người tiến vào khách sạn.
Phòng theo dõi đã bị bọn họ chiếm cứ, đều có thể biết hết tất cả phương hướng mà đám người Diệp Vô Phong sẽ đi, cho nên bọn họ căn bản không hề hoảng hốt.
Chẳng qua lúc nhìn thấy đám côn đồ ngã trái ngã phải trước cửa phòng Diệp Vô Phong, bọn họ vẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Đám vô dụng này, trên tay có vũ khí mà còn bị Diệp Vô Phong giải quyết, thật đúng là cái thùng cơm!” Lý Thích vô cùng giận dữ nói.