Thần Cấp Ở Rể

Chương 566: Chương 566: Bị bao vây




Những người này gật đầu lia lịa, đều mặc quần áo huấn luyện, di chuyển rất nhanh, sau khi Thiết Quyền hét lên, hơn mười giây sau họ đã đến vị trí của Du Kinh Hồng.

Nhưng bọn họ không phát hiện bóng dáng của Du Kinh Hồng, cho nên nhíu mày, Trần Kiệt mạnh mẽ ngồi xổm xuống nhìn dấu vết trên mặt đất, lãnh đạm nói: “Phụ nữ, đi qua phòng an toàn, nhưng hiện tại chắc là đã trốn ra ngoài rồi.”

Những người còn lại gật đầu đuổi theo ra ngoài.

Mỗi người trong số họ đều có thực lực của cảnh giới tông sư, và hào quang phát ra từ một trong những lão giả thậm chí sắp đột phá cảnh giới chiến thần.

Bốn người bọn họ vội vàng chạy về hướng Du Kinh Hồng chạy trốn, Du Kinh Hồng lúc này đang tăng tốc chạy trốn ra ngoài, cô ta biết đêm nay không thu hoạch được gì, tuy rằng có chút khác biệt so với dự kiến, nhưng cũng tạm được rồi.

Cô ta không tham lam chút nào, sau khi biết căn phòng đó có lắp thiết bị cao cấp, vậy thì trong phòng đó nhất định phải có những thứ rất quan trọng.

Thế là đủ rồi!

Tuy nhiên, Du Kinh Hồng đã sớm cảm nhận được những kẻ theo đuổi phía sau mình.

“Muốn bắt được tôi à? Vậy để xem các người có bản lĩnh này không!” Du Kinh Hồng cười khẩy.

Nguyên Tông Kiệt lúc này đã lấy máy bộ đàm ra và nói với các vệ sĩ ở phạm vi bên ngoài: “Có kẻ địch đang chạy trốn bên ngoài, bao vây cô ta lại, tôi không muốn các người để cho cô ta chạy thoát.”

Nhất thời, tất cả vệ sĩ đều vội vàng chạy tới vị trí mà Nguyên Tông Kiệt đã nói.

Sau khi Nguyên Tông Kiệt thay đổi kênh của máy bộ đàm, anh ta đột nhiên có vẻ không vui: “Có cách nào để sửa chữa giám sát ở đó không?”

Người thợ sửa chữa cũng rất bất lực: “Cậu Kiệt, chúng tôi cũng không muốn, nhưng bên kia chính là một cao thủ, chúng tôi không có cách nào tìm được tập tin che chắn màn hình, chắc sẽ mất một lúc!”

Nguyên Tông Kiệt bất mãn hỏi: “Còn bao lâu nữa, lũ khốn kiếp vô dụng, ở thời điểm mấu chốt đều không dùng được, tôi nuôi các người có ích lợi gì, cho các người hai phút, nếu còn không được thì tất cả cút đi hết cho tôi!”

Mấy thợ sửa chữa đều toát mồ hôi trên trán, bọn họ cũng không muốn thế này, nhưng lại phát hiện bên kia thực lực quá lợi hại, hiện tại bọn họ vẫn đang kiểm soát các camera của nhà họ Nguyên, và tất cả các mạng đã bị bên kia kiểm soát. Giờ đây, họ thậm chí không có đủ tư cách để vận hành một máy tính.

Bọn họ chỉ có thể luống cuống, nhưng cũng không thể làm gì.

Họ đã làm được những gì họ có thể làm, nhưng hiệu quả thì không có.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ có thể thở dài, biết sau lần này sẽ phải rời khỏi chức vụ ở nhà họ Nguyên, quyền lợi ở đây tốt như vậy, bọn họ thật sự không muốn rời đi.

Thật đáng tiếc!

Điều khó chịu nhất của Nguyên Tông Kiệt chính là mục đích của bên kia, anh ta biết trong phòng an toàn có những gì, nơi đó có tất cả những bí mật liên quan đến nhà họ Nguyên.

Nếu phòng an toàn xảy ra vấn đề gì, thì nhà họ Nguyên sẽ coi như xong đời.

Có đủ bằng chứng để giết họ, thậm chí khiến cả gia tộc họ Nguyên biến mất trên đất Hoa Hạ.

“Bên kia rất biết kết cấu nhà họ Nguyên của chúng ta, cũng biết vị trí của phòng an toàn. Vị trí rất khuất, người bình thường cũng không biết. Chẳng lẽ...” Anh ta nheo mắt lại.

Ngay lập tức nghi ngờ có người nhà họ Nguyên phản bội nhà họ Nguyên, nhưng anh ta nhanh chóng phủ nhận chuyện này, dù sao anh ta cũng biết tình hình của các thành viên nhà họ Nguyên, tuy có xích mích nhưng dựa trên những nguyên tắc nhất định, các thành viên sẽ tuyệt đối không bán đứng nhà họ Nguyên.

Bởi vì bọn họ đều biết nếu nhà Nguyên bị diệt thì tất cả sẽ bị tiêu diệt, nếu vết nhơ của nhà Nguyên lộ ra thì không ai có thể thoát được.

Nếu nhà Nguyên đi đời, thì tất cả các thành viên của nhà Nguyên sẽ bị pháp luật trừng trị.

Không thành viên nào của nhà họ Nguyên có thể trốn thoát, vì vậy điều này tương đương với máu chảy ruột mềm.

Bọn họ đều biết phải làm gì bây giờ, chính là phải bảo vệ tốt nhà họ Nguyên, bảo đảm cho nhà họ Nguyên không bị diệt vong, để bọn họ có thể vượt trội ở Liêu Tây.

“Nếu không phải như vậy, nghĩa là bên kia có thể sử dụng vệ tinh của Hoa Hạ. Chỉ bằng cách này, họ mới có thể nhanh chóng hiểu được cấu trúc của ngôi nhà.” Nguyên Tông Kiệt hít một hơi thật sâu và dễ dàng tìm ra thân phận của đối phương.

“Những người phía trên cuối cùng cũng định ra tay chống lại chúng ta. Tôi biết nhà họ Nguyên đang phát triển rất thuận lợi, hiện tại đã dự định phát triển sang các thành phố lân cận. Cuối cùng, phía trên thực sự không định để cho nhà họ Nguyên sống dễ chịu.” Nguyên Tông Kiệt cười khẩy.

Tuy nhiên, anh ta vẫn cần nói chuyện này với Nguyên Chẩn, dù sao những người phía trên đã để mắt đến nhà họ Nguyên, chuyện này không phải là chuyện tầm thường.

“Đã từng có rất nhiều người bị phái tới đây, cuối cùng kết cục vẫn thê thảm. Bây giờ lại phái tới, những người phía trên quả thực không muốn từ bỏ ý định mà. Để xem lần này nên giết bọn họ như thế nào, cách giết nên thê thảm một chút, như thế mới khiến người phía trên biết nhà họ Nguyên không dễ bắt nạt.”

Nguyên Tông Kiệt đã suy nghĩ về cách trừng phạt Du Kinh Hồng sau khi cô ta bị bắt.

Năm mươi sáu mươi vệ sĩ bao vây lối ra để đảm bảo rằng Du Kinh Hồng không có cách nào thoát khỏi họ.

Năm cao thủ của cảnh giới tông sư đang đuổi theo từ phía sau đã nhìn thấy bóng lưng của Du Kinh Hồng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Bởi vì bọn họ biết Du Kinh Hồng tuyệt đối không thể thoát khỏi tay bọn họ, một khi đã vào nhà họ Nguyên thì không có khả năng đi ra!

Nơi này có nhiều người ngăn cản như vậy, cho dù là hỗ trợ cận chiến hay tầm xa đều có.

Dinh thự của nhà họ Nguyên được thiết lập theo sức mạnh phòng thủ của căn cứ quân sự, tất cả các thủ vệ và vị trí của thủ vệ đều rất đặc biệt.

Du Kinh Hồng đang trốn ra ngoài thì một vệ sĩ đột nhiên xuất hiện bên cạnh, tốc độ của tên vệ sĩ này không hề chậm, hơn nữa đột nhiên xuất hiện khiến Du Kinh Hồng giật nảy mình.

Đối thủ cầm một con dao găm trên tay và đâm về phía Du Kinh Hồng.

Du Kinh Hồng tiến về phía trước dọc theo cánh tay của tên vệ sĩ, và nhanh chóng nắm lấy cổ tay của tên vệ sĩ, đồng thời kéo về phía anh ta, tránh được cú đâm của con dao găm.

Lúc này, tên vệ sĩ đã ở sau lưng cô ta, cô ta đá vào ngực tên vệ sĩ, tốc độ của cô ta không bị ảnh hưởng gì.

Ngược lại, tên vệ sĩ bị đánh bất ngờ bởi một lực rất lớn nên gãy vài chiếc xương sườn.

Năm vị cao thủ cảnh giới tông ứ đều nheo mắt lại.

Trần Kiệt lạnh lùng nói: “Xem ra cũng là một cường giả cảnh giới tông sư, có thể nhiều hơn thế.”

Nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn không sợ hãi, bởi vì nhà họ Nguyên chính là địa bàn của bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ không sợ hãi trên địa bàn của chính mình.

Du Kinh Hồng cũng nhanh chóng nhận thấy rằng lối thoát trước mặt có rất nhiều vệ sĩ đang chặn đường.

Hơn nữa còn có một số vệ sĩ bên cạnh đang cầm súng chĩa vào cô ta.

Cô ta dường như bị người nhà họ Nguyên bao vây rồi.

Trần Kiệt bật cười: “Cô gái, cô trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn đầu hàng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.