Thần Cấp Ở Rể

Chương 256: Chương 256: Chênh lệch quá lớn




Nói đến đây, giọng điệu của Tiêu Sắc đều trở nên nghẹn ngào, giống như đang nhớ đến bóng ma tâm lý năm đó.

Mặc dù Diệp Vô Phong rất lạnh lùng nhưng thật sự là đối với Tiêu Sắc này anh không gợi lên chút ý nghĩ thù hận nào cả, bởi vì trước khi anh đến Hoa Hải đã điều tra một lượt, và anh cũng bỏ Tiêu Sắc vào loại đối tượng có thể lợi dụng. Thậm chí anh còn có một kế hoạch rất lớn, nếu nhú lật đổ được thế lực của nhà Mộ Dung, vậy thì thế giới ngầm ở Hoa Hải sẽ cần một người lãnh đạo mới. Lúc đó Diệp Vô Phong nghĩ Tiêu Sắc chính là một ứng cử viên thích hợp.

Thông qua nguồn tin tức tình báo chính xác, Diệp Vô Phong biết suốt năm năm qua, Tiêu Sắc bất kể là ngày hay đêm đều cố gắng nghĩ cách để mở rộng thế lực của mình ở Hoa Hải, có ý đồ chống lại nhà Mộ Dung. Nhưng không có cách nào khác, thế lực của nhà Mộ Dung đã có từ lâu đời, thế lực ấy đã quá to lớn. Cho đến bây giờ, Tiêu Sắc đã rất cố gắng, nhưng chủ có thể xem như châu chấu đá xe, căn bản không hề lay chuyển được thế lực một tay che trời của nhà Mộ Dung.

“Bang chủ Tiêu, nếu như cô đã có thành ý, vậy thì xin giúp tôi làm vài việc.” Diệp Vô Phong lựa chọn tin tưởng cô ta.

“Được thôi! Anh Diệp cứ việc nói.” Tiêu Sắc đã chứng kiến võ công của Diệp Vô Phong, biết rõ công phu của anh hơn mình rất xa, nên cũng rất tự nhiên hạ thấp địa vị của mình xuống.

Hơn nữa, cô lựa chọn lộ mặt cũng khô khác gì là đã công nhận Diệp Vô Phong, nên cô ta cũng muốn thể hiện thành ý của mình cho Diệp Vô Phong thấy.

Diệp Vô Phong nói: “Xin cô nhanh chóng tìm cho chúng ta một vị trí ẩn nấp thật kỹ, tiện thể mang theo ông Mộ Dung Trí đây, để ông ta cứu giúp hai người bạn của tôi. Đồng thời, tôi mối mượn vài người vận chuyển ông Mộ Dung Trí đây đi.”

“Ok, không thành vấn đề.” Tiêu Sắc gọi một cuộc điện thoại, sắp xếp đơn giản một chút. Còn Diệp Vô Phong thì gọi điện cho Mã Vũ và Hàn Kỳ, yêu cầu bọn họ đi đến hỗ trợ Bạch Nhạn Phi và Tiết Phi, đưa họ từ bệnh viện hàng đầu trong thành phố ra ngoài, rồi đưa đến địa điểm đã chủ định.

Mã Vũ và Hàn Kỳ đã hoàn toàn tin tưởng Diệp Vô Phong tù lâu rồi, đối với mệnh lệnh của anh. Hau người không hề có câu hỏi nào thêm, nhanh chóng thực hiện ngay.

Sau hơn bốn mươi phút, Diệp Vô Phong dưới sự dẫn đầu của Tiêu Sắc đi đến một căn biệt thự vắng vẻ cách nơi này hơn ba mươi cây số.

Hơn nữa Tiêu Sắc còn rất cẩn thận. Cô ta sai người dọn dẹp sạch sẽ dấu vết cho thấy thi thể của Mộ Dung Trí ở trong biệt thự.

Chính tai Diệp Vô Phong nghe thấy sắp xếp của cô, sau đó âm thầm gật đầu.

“Anh Diệp, xin mời vào. Anh hài lòng với nơi này chứ?” Tiêu Sắc đung phong thái yểu điệu đi trước dẫn đường, đám đàn em xung quanh đều nấp trong bóng tối. Ít nhất cũng có mười mấy người, phân tán khắp các ngõ ngách.

Tiêu Sắc rất chắc chắn một điều, với việc cô ta bố trí đám đàn em ẩn nấp xung quanh đây, nhất định Diệp Vô Phong chỉ cần liếc mắt cũng đã nhìn ra.

Đối với Tiêu Sắc mà nói, Diệp Vô Phong càng tài giỏi thì cô ta càng vui mừng, bởi vì cô ta có thể hợp tác với một người rất mạnh, chuyện báo thù mố có thể có thêm hi vọng.

Tiêu Sắc nhạy bén cảm thấy, Diệp Vô Phong đang từng bước tán thành cô ta. Chuyện này khiến trái tim cô ta âm thầm mừng rỡ không thôi.

“Chị, đây là ai?” Một giọng nói tràn đầy ý thù địch mạnh mẽ vang lên.

Diệp Vô Phong nhanh chóng nhìn thấy một người thanh niên có khí thế vô cùng cường tráng, trợn to mắt đang nhìn về phía anh.

Tiêu Sắc nói: “Đây là anh Diệp, Tiêu Ngưu Nhi, em không thể vô lễ.”

Tiêu Ngưu Nhi đánh giá Diệp Vô Phong một lượt, cậu ta cảm thấy đối phương còn thấp hơn mình một đoạn thì không khỏi khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Anh Diệp? Đến đây làm gì?”

“Tiêu Ngưu Nhi! Anh Diệp có huyện quan trọng cần xử lý ở đây! Nhanh chóng đi ra đằng sau đi!” Tiêu Sắc lạnh giọng nói.

“Vâng.” Tiêu Ngưu Nhi lập tức đồng ý, rồi lui sang một bên. Nhưng ánh mắt của cậu ta vẫn tràn ngập ý không phục.

“Anh Ngưu, chị lớn hình như có ý gì đó với người tên anh Diệp này.” Một tên đàn em ép giọng xuống cực thấp, nói nhỏ bên tai Tiêu Ngưu Nhi.

“Anh ta xứng sao?” Tiêu Ngưu Nhi khinh thường bĩu môi: “Đợi lát nữa xem tôi dạy dỗ anh ta thế nào.”

Lúc này có người dùng cáng cứu thương khiêng Mộ Dung Trí vào, Tiêu Ngưu Nhi bước lên nhìn kỹ: “Hả! Mộ Dung Trí? Cuối cùng ông cũng rơi vào tay chúng tôi. Lên đây, trói ông ta lại, cắt thành tám mảnh, ông đây muốn lấy ruột gan ông ta làm mồi nhắm rượu!”

Một lời nói của Tiêu Ngưu Nhi vang lên, lập tức có sáu tên đàn em bước lên, vén tay áo đi đến bên cạnh cáng cứu thương: “lạch cạch” một tiếng, ngăn chiếc cáng cứu thương lại. Mộ Dung Trí lập tức kêu lên đau đớn một câu, té ngã xuống đất.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Vô Phong nhạy bén phát giác ra tình huống bên này, anh vội vàng quay lại, chạy về bên đó.

Tiêu Sắc cũng nhận ra được gì đó: “Tiêu Ngưu Nhi! Em không được hành động linh tinh! Mộ Dung Trí là do anh Diệp bắt được, ông ta vẫn còn tác dụng lớn!”

Tiêu Ngưu Nhi giận dữ hét lên: “Chị! Mẹ em bị ông ta dùng bùa chú ép cho phát điên, cuối cùng phải thắt cổ tự sát. Em quyết không đội trường hung với ông ta! Em nhất định phải băm vằm ông ta!”

“Bỏ ông ta ra!” Tiêu Sắc và Diệp Vô Phong đồng thời quát lên.

Điều khác biệt duy nhất là tốc độ của Diệp Vô Phong cực kỳ nhanh, bóng dáng của anh vừa lóe lên đã đi đến trước mặt Tiêu Ngưu Nhi rồi.

Tiêu Ngưu Nhi nắm lấy bả vai của Mộ Dung Trí, đang chuẩn bị bẻ gãy cổ của ông ta thì đột nhiên cảm thấy cánh tay tê rần. Vậy mà Mộ Dung Trí kia có thể thoát khỏi tay cậu ta!

Sau đó cậu ta đành phải trơ mắt đứng nhìn Mộ Dung Trí bị cái tên họ Diệp kia bắt được vào tay.

“Anh…” Cảm giác tê dại còn lưu lại trên cánh tay khiến cho lòng Tiêu Ngưu Nhi bị chấn động mạnh mẽ. Cái tên họ Diệp này lại lợi hại thế này sao?

“Anh dám đánh lén tôi sao?” Trên cánh tay Tiêu Ngưu Nhi bị thương, chỉ trong chớp mắt lập tức khôi phục, dậm chân bước lên phía trước, tung một đấm về phía sau lưng của Diệp Vô Phong.

“Dừng tay!” Tiêu Sắc giật nảy mình, cô ta biết mặc dù Tiêu Ngưu Nhi có hơi bồng bột, nhưng luyện võ thì rất chuyên tâm. Đạt cấp bậc rất cao trong giới võ học, tuổi tác còn trẻ mà đã đạt đến trình độ Tông Sư. Một chiêu này cậu ta dùng hết sức lực, dù Diệp Vô Phong có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, thì lúc nhận lấy một cú này, nhất định sẽ khiến cả thân bị trọng thương.

Huống chi, trong tay Diệp Vô Phong còn mang theo một người là Mộ Dung Trí đang bị điểm huyệt, chắc chắn hành động của anh sẽ không tiện.

Nhưng cô không ngăn cản kịp Tiêu Ngưu Nhi! Nhìn thấu tình cảnh hiểu lầm chuẩn bị xảy ra, cô ta cảm thấy rất bất lực.

“Tránh ra!” Tiêu Sắc nhìn thấy Diệp Vô Phong giống như không phát hiện ra nắm đấm của Tiêu Ngưu Nhi, lo lắng đến mức giơ tay múa chân.

Ngay lúc Tiêu Ngưu Nhi nghĩ một chiêu này của mình có thể đánh trúng Diệp Vô Phong, thì Tiêu Sắc chỉ thấy cả người Diệp Vô Phong khẽ lay động: “Quá kỳ diệu!”

Diệp Vô Phong chỉ cúi người xuống, đồng thời lùi lại về sau nửa bước, anh dùng cản cơ thể của mình đụng vào người Tiêu Ngưu Nhi.

“A!” Một chiêu này của Tiêu Ngưu Nhi lướt qua vai phải của Diệp Vô Phong, cánh tay cậu ta vẫn còn giữ ngang tư thế nằm ngang trên vai người ta, nhưng cơ thể của cậu ta thì lại bị chấn động!

Phần dưới của Tiêu Ngưu Nhi bị nhận cú tấn công, thân thể rắn rỏi đột nhiên bị đình trệ. Cậu ta chủ cảm thấu từng đợt huyết khí cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực và bụng của cậu ta. Vì vậy mà chỉ trong một thoáng đầu óc đã bị làm cho choáng váng!

Trong cái nhìn của những tên đàn em khác thì là lúc Tiêu Ngưu Nhi đánh một quyền về phía Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong chỉ dừng chân lại một chút rồi sau đó tiếp tục đứng lên. Trong tay anh vẫn mang theo người tên là Mộ Dung Trí.

“A! Tốt quá rồi!” Tiếu Sắc nhìn thấu rõ đợt phản kích kỳ diệu của Diệp Vô Phong, nhất là Diệp Vô Phong vẫn chưa khiến Tiêu Ngưu Nhi bị thương, vậy là cô yên tâm rồi.

Tiêu Ngưu Nhi ngây người đứng yên tại chỗ, hơn nửa ngày mới đè nén được khí huyết dâng lên trong lồng ngực. Hai lần ra tay cả hai lần đều gặp khó khăn đã vậy lần hai này còn bị đối phương dùng một chiêu lập tức khống chế, ngay cả khi anh ta không hề phòng bị chút nào. Tiêu Ngưu Nhi lập tức hiểu rõ, khoảng cách chênh lệch giữa cậu ta và người họ Diệp này không chỉ là loại lớn bình thường đâu!

“Chị hai, xe từ bệnh viện đã đến rồi.” Lúc này có một tên đàn em đi vào báo cáo.

“Mau mở đường cho bọn họ đi vào!” Tiêu Sắc ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.