Diệp Vô Phong chỉ vào bên trong tối đen như mực: “Rõ ràng là có bom cài bên trong. Chúng ta đi vào lúc này chỉ là tự đâm đầu vào chỗ chết.”
Đường Trảm bày ra vẻ mặt đau khổ: “Nếu biết vậy thì sao còn đến đây, không phải em vừa mới nói chắc là có bom trong đó sao?”
Diệp Vô Phong chỉ vào vách tường: “Chúng ta có thể đi lên từ đây.”
“Leo ống nước?”
Diệp Vô Phong gật đầu nói: “Đây là cách duy nhất chúng ta có thể né truy kích của bọn họ, tôi đã tính toán rồi, cho dù có bom bên trong, chỉ cần đi dọc vách tường, bom nổ thì cũng sẽ không gây bất kỳ tổn hại nào cho chúng ta đâu.”
Đường Trảm gật đầu: “Được rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta đi lên, em sẽ nghe lời anh, lão đại.”
Cả hai nhanh chóng leo lên tường, lúc này những tay súng đuổi theo đã từ từ tiến về phía bên này, họ rất thận trọng, dù sao họ cũng biết mình đang phải đối mặt với kẻ thù nào. Sức mạnh của Diệp Vô Phong và Đường Trảm, người nhà họ Nguyên đều biết, và những người lính đánh thuê này cũng đã được nhà họ Nguyên giới thiệu qua.
Đại khái cũng hiểu được đám người Diệp Vô Phong đều là những nhân vật có thực lực cường đại, cho nên nhiệm vụ giết Diệp Vô Phong lần này đương nhiên rất nguy hiểm.
Vì thế bọn họ càng cảnh giác hơn, mỗi bước đi đều phải hết sức cẩn thận.
Sau khi đến góc của tòa nhà, lại phát hiện ra không có ai ở cổng của tòa nhà cả.
“Họ vào rồi à?” Một lính đánh thuê nghi ngờ hỏi.
“Nếu họ đi vào, tại sao quả bom bên trong không nổ?” Một lính đánh thuê khác tò mò hỏi.
Nhất thời, mười mấy tên lính đánh thuê có chút tò mò, đội trưởng Cage của bọn họ chỉ vào dấu vết trên tường: “Bọn họ đi lên theo vách tường.”
Khoảng hơn chục lính đánh thuê đã rất kinh ngạc, họ thực sự khâm phục trực giác của Diệp Vô Phong và kỹ năng của anh.
“Công phu Hoa Hạ!” Một lính đánh thuê xúc động nói.
Cage cười toe toét: “Nhưng không quan trọng, họ đã vượt qua chúng ta, càng đi vào, họ sẽ càng trở nên tuyệt vọng hơn, bởi vì họ đã không còn đường lui nữa rồi.”
Hơn một chục lính đánh thuê đã rất vui mừng sau khi nghe điều đó, những lời của Cage tất nhiên là chính xác.
Bây giờ toàn bộ nhà họ Nguyên đều đã bị bao vây rồi.
Không ai có thể thoát ra khỏi nhà họ Nguyên cả.
Sau khi Diệp Vô Phong và Đường Trảm đổi đạn, lúc này nhìn từ trên nóc nhà chỉ có thể nhìn thấy một nơi sáng rực cách đó một km, hai người đều biết nơi đó là khu nhà ở của nhà họ Nguyên.
Nguyên Chẩn đang ở nơi đó.
Diệp Vô Phong lấy điện thoại ra, ngồi xuống nói: “Trước tiên nghỉ ngơi một chút đi.”
Đường Trảm thở hổn hển ngồi đối diện với Diệp Vô Phong: “Lão đại, mặc dù em cũng rất muốn nghỉ ngơi, nhưng anh nên biết rằng nếu chúng ta ở lại đây, bọn họ sẽ sớm đuổi kịp, hơn nữa những tay súng bắn tỉa đang tìm kiếm bóng dáng của chúng ta, nơi này không phải quá lộ sao?”
Diệp Vô Phong cười nói: “Tôi đã xem qua rồi, nơi này là điểm mù của tất cả các tay súng bắn tỉa, cũng chỉ có một nơi duy nhất này, cho nên các tay súng bắn tỉa tuyệt đối không có cách nào bắn chúng ta ở nơi này đâu.”
Đường Trảm nhanh chóng chú ý thấy trên sân thượng của tòa nhà này, thực sự có một cái thùng chứa nước phía trước chắn tầm nhìn của các tay súng bắn tỉa.
Lúc này Đường Trảm mới cảm thấy nhẹ nhõm: “Còn bọn lính đánh thuê phía dưới thì sao?”
Diệp Vô Phong lại cười nói: “Những tên lính đánh thuê kia thật sự không có cách nào lên được đâu. Toàn bộ tòa nhà đầy bom. Nếu bọn họ xông lên, bên trong sẽ kích hoạt bom.”
Diệp Vô Phong nhìn bản đồ do Du Kinh Hồng gửi trên điện thoại, ngẫm nghĩ một hồi, anh vẫn không hiểu được cách sắp xếp binh lực này.
Vào lúc này, giọng nói của Du Kinh Hồng vang lên trong tai nghe.
“Diệp Vô Phong, bây giờ vị trí của anh là ở sau vườn hoa. Vị trí của anh là điểm mù duy nhất sẽ không bị bắn tỉa.” Du Kinh Hồng nói.
Diệp Vô Phong cười nói: “Cái này tôi biết rồi.”
Du Kinh Hồng tiếp tục nói: “Thực ra nơi này cũng rất nguy hiểm, bởi vì một khi lính đánh thuê chặn đường ra của anh, anh sẽ không có cách nào rời khỏi vị trí kia.”
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Yên tâm đi, tôi có chừng mực, tôi chỉ chờ bọn họ vây lại đây.”
Đường Trảm nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Phong, Du Kinh Hồng cũng không biết Diệp Vô Phong muốn làm gì.
Cô ta biết tư duy chiến đấu của Diệp Vô Phong khác với bọn họ, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, nếu bị bao vây thì thật sự sẽ xong đời.
Đám người Diệp Vô Phong hoàn toàn không có cơ hội thoát khỏi năm mươi sáu mươi hoặc thậm chí hàng trăm lính đánh thuê.
Cô ta không biết Diệp Vô Phong đang nghĩ gì.
Diệp Vô Phong chuyển kênh sang kênh của Lâm Thư Âm.
“Vợ à, đã đến lúc phải hành động rồi, về phương diện thương mại cũng có thể đánh một đòn nghiêm trọng cho bọn họ.”
Sau khi Lâm Thư Âm nghe thấy giọng nói của Diệp Vô Phong, cô rất vui vẻ: “Anh không sao chứ? Có bị thương không?”
Diệp Vô Phong cười nói: “Đương nhiên không có. Cũng không phải em không biết thực lực của anh. Sao bọn họ có thể đánh bại anh được chứ? Đều là một đám binh tôm tướng tép thôi.”
Lâm Thư Âm thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở máy tính lên, ra lệnh cho đám người Hoa Vũ, lúc này nhà họ Nguyên đã bị bao vây, tín hiệu bên trong đã bị phong tỏa, tất cả tình hình đều tốt cho bọn họ.
Vì vậy, bây giờ chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời để sử dụng các phương tiện thương mại để trực tiếp hạ bệ nhà họ Nguyên.
Lúc này, theo lời của Diệp Vô Phong, A Mịch trực tiếp đến trụ sở của Xí nghiệp Chu Tinh, sau đó phong tỏa trụ sở của Xí nghiệp Chu Tinh.
Ngay sau đó, cô ta dẫn người đến ngã tư đường cao tốc, trước đó, một đồng nghiệp đã nhìn thấy Chu Tinh chuẩn bị bỏ trốn cùng thư ký.
Xe của Chu Tinh bị ngăn lại, Chu Tinh và nữ thư ký ngồi trên ghế phụ xuống xe.
Chu Tinh chỉ có thể thở dài khi nhìn thấy A Mịch, ông ta nhìn A Mịch, toàn thân đều suy sụp, cúi đầu xuống và không nói gì cả.
Về phần thư ký, tất nhiên, cô ta sợ hãi đứng sang một bên.
Cô ta cũng biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, có chút bối rối hoảng hốt, nhưng A Mịch chỉ lạnh lùng nhìn Chu Tinh: “Ông Chu, ông tính đi đâu vậy? Đã khuya lắm rồi.”
Chu Tinh thản nhiên nói: “A Mịch, tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói cả.”
A Mịch lấy những bức ảnh ra: “Tôi biết ông và tôi không có gì để nói, nhưng ông và thẩm phán thì có đó, hơn nữa không chỉ những điều trên những bức ảnh, mà vợ của ông cũng đã thú nhận tất cả mọi thứ về ông rồi.”
Sắc mặt Chu Tinh đại biến: “Làm sao có thể chứ? Vợ của tôi...”
A Mịch chỉ dửng dưng nói: “Sau khi vợ ông phát hiện ra chuyện của ông và nữ thư ký, bà ta đã quyết định nói hết mọi chuyện.”
Chu Tinh muốn nói lại thôi, nhưng trong lòng không chịu nổi lửa giận, sắc mặt đỏ bừng, khi hai người cảnh sát bước tới, ông ta chỉ có thể duỗi tay ra, bị còng tay lại.