“Hồi Vân Tử chết rồi”
“Có người đã giết sư thúc Hồi Vân Tử rồi!”
“Nhanh báo với các thầy đi~”
Những du khách ở trước Tiềm Long Quan nhìn thấy Hồi Vân Tử đang cúi đầu chết trước cửa Tiềm Long Quan thì đều hoảng hốt, tụ tập thành từng nhóm nhỏ từ ba đến năm người, thì thào không ngớt.
“Rốt cuộc là ai? Sao dám giết đạo sĩ Tiềm Long Quan?”
“Đúng vậy, bốn người này là xui xẻo rồi! Giết chết Hồi Vân Tử, chắc chắn sẽ kéo cả thầy của Hồi Vân Tử ra đây rồi!”
“Chúng ta vẫn nên tránh xa một chút đi, kẻo dính máu đầy người.”
Lúc này, Diệp Vô Phong không muốn nghe những lời thảo luận của bọn họ, bởi vì anh đang chữa trị cho Tiết Phi!
Hai chị em Tiêu Sắc tận mắt chứng kiến Diệp Vô Phong sử dụng một số thủ thuật kỳ lạ lên người Tiết Phi, Tiết Phi dần dần tỉnh lại rồi.
“Anh tỉnh rồi, thật tốt quá!” Tiêu Ngưu Nhi hưng phấn mà xoa xoa hai tay: “Tiết Phi, vừa rồi anh bị gã đạo sĩ dùng phù chú như vậy, tôi còn tưởng rằng anh xong đời rồi.”
Tiết Phi nhìn anh ta nói: “Cậu mới xong đời ấy.”
Tiêu Sắc nói: “Là anh Diệp đã cứu anh, còn giết cả tên đạo sĩ đó. “
“A!” Tiết Phi cố gắng đứng dậy, nhìn về phía Diệp Vô Phong mà gật dầu.
Tiêu Sắc nói: “Tên Hồi Vân Tử này quá kiêu ngạo rồi, chưa nói năng được gì đã xông vào đánh nhau.”
Diệp Vô Phong nói: “Tiêu Sắc, sau này cô nhớ kỹ cho tôi, kẻ nào không nghe lời cô, giết không thương tiếc. Là một người đứng đầu Hoa Hải, không ai được phép xâm phạm danh dự của cô.”
Ánh mắt Tiêu Sắc khẽ đảo: “Đúng vậy, anh Diệp, tôi nhớ rồi.”
Trong mắt Tiêu Ngưu Nhi cũng tỏa ra một tia sáng: “Anh Diệp, anh đừng lo lắng, tôi sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ chị gái của tôi!”
Tiết Phi gật đầu: “Chúng ta kết hợp với nhau.”
“Dám ở đây lộng hành? Nhanh chịu chết đi!” Một giọng nói to mà vang dội vang lên, làm cho lỗ tai của mọi người đều ong ong.
Cánh cổng của Tiềm Long Quan lại mở ra, lúc này trước cổng không có một bóng người.
Mười đạo sĩ trẻ tuổi và hai đạo sĩ trung niên bước ra.
Một trong những đạo sĩ trung niên đi phía trước, thân phận rõ ràng cao hơn hẳn, nên bước chân cũng nhẹ nhàng.
Ngay cả những đạo sĩ đi theo ông ta cũng khí thế hừng hực, hai người đạo sĩ trung niên đi cạnh nhau cũng bừng bừng khí thế.
Diệp Vô Phong thản nhiên mà nhìn hai người đang tới gần, mười đạo sĩ trẻ tuổi kia xếp hàng hai bên, hung tợn nhìn chằm chằm vào bốn người Diệp Vô Phong.
Khách du lịch thì tránh ra xa, không ai dám lại gần.
Tiêu Sắc cao giọng mà nói: “Tiêu Sắc của Hoa Hải, trước tiên là muốn tìm một người anh em Lâm Tiểu Lương, xin thầy hãy mở cổng Tiềm Long Quan, tôi muốn lục soát.”
“Haha…lục soát? Tôi là lão đạo sĩ Tiềm Uyên Tử. Tôi là ở nơi thiếu văn minh, căn bản bị nhiễm bụi trần. Hơn nữa, đây là đạo quan được nhà nước bảo hộ. Ngay cả thị trưởng của Hoa Hải đi đến Tiềm Long Quan, cũng phải cung kính hành lễ! Nhưng làm sao một cô gái như cô lại làm ô uế chốn linh thiêng của Tiềm Long Quan tôi hả?”
Đột nhiên, đạo sĩ trung niên bên cạnh nhìn thấy Hồi Vân Tử đang nằm gục trên mặt đất, thấy Hồi Vân Tử chết rồi, không khỏi sửng sốt: “Sư huynh Tiềm Uyên Tử, nhìn xem! Hồi Vân Tử thật sự đã bị bọn họ giết rồi!”
“Sư đệ Tiềm Lôi Tử, đừng hoảng sợ.” Tiềm Uyên Tử giả vờ bình tĩnh, “Súc sinh, là ai đã ra tay ác độc thế hả, nêu tên chịu chết đi!”
Diệp Vô Phong tiến lên, kìm chế tức giận nói: “Tiềm Uyên Tử, Tiêu Sắc trước mặt ông là chị đại của băng nhóm Hoa Hải. Sao ông dám khinh thường cô ấy như vậy? Hơn nữa, chị đại vừa rồi cũng đã nói rõ ràng, chúng ta đến để tìm người. Tuy nhiên, còn chưa kịp nói gì thì Hồi Vân Tử này đã muốn lấy mạng bọn tôi. Vì vậy, Hồi Vân Tử này đáng trừng phạt, tôi chỉ tiễn ông ta đến cõi cực lạc sớm mà thôi.”
“Nói linh tinh! Sư huynh Hồi Vân Tử có năng lực như thế nào cơ chứ, chắc chắn là mày đánh lén, mới giết chết được anh ấy!” Một đạo sĩ trẻ đã chọc tức Diệp Vô Phong.
Tiêu Sắc giễu cợt: “Muốn nói chuyện đánh lén, thì vẫn là Hồi Vân Tử chơi xấu.”
“Tiềm Lôi Tử, cậu đến thử thể lực của cậu ta đi!” Tiềm Uyên Tử vung nhẹ cây phất trần trong tay và chỉ vào Diệp Vô Phong.
“Vâng, sư huynh.” Tiềm Lôi Tử rút một thanh kiếm từ sau lưng ra, một tia sáng lóe lên: “Bọn hèn nhát, báo tên mà chịu chết đi!”
Diệp Vô Phong cười lạnh: “Theo phép lịch sự, có phải là ông nên báo tên trước không?”
Tiềm Lôi Tử ngây người ra nhưng vẫn nói: “Ta là đời sau của phái Long Môn, Tiềm Lôi Tử, xin hỏi cậu đây là ai?”
“Tôi là Diệp Vô Phong, đến tìm Lâm Tiểu Lương, sư huynh gần đây mất tích, xin ông đây tạo điều kiện cho.” Diệp Vô Phong cảm thấy đạo sĩ Tiềm này là một đạo sĩ tốt tuân thủ pháp tắc, giới luật, ít nhất là không tham lam và gây thù chuốc oán.
Hơn nữa, từ dáng người và bước chân của đối phương, Diệp Vô Phong cũng nhìn ra được Tiềm Lôi Tử thật sự có tu vi cấp võ sư!
“Tiềm Long Quan chúng tôi sẽ không tùy tiện cho người ngoài vào, xin hãy bỏ qua cho tôi.” Mặc dù đạo sĩ Tiềm nói như vậy, nhưng rõ ràng là không được hùng hồn cho lắm.
Lúc này có hai tên đạo sĩ trẻ, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
Diệp Vô Phong nói: “Điều tôi muốn biết là Mộ Dung Trí có đang ở Tiềm Long Quan không?”
“Diệp Vô Phong! Mày làm Mộ Dung Trí bị thương, giờ còn muốn đuổi cùng giết tận sao hả? Mày thật là máu lạnh!” Một đạo sĩ trẻ mặt nghiêm nghị nói.
Cậu ta cho rằng mình đủ thông minh, nhưng câu này lại lộ ra mấu chốt vấn đề: Mộ Dung Trí đang ở trong Tiềm Long Quan.
Diệp Vô Phong nói: “Đạo sĩ Tiềm, ông vừa rồi nói Tiềm Long Quan không cho người ngoài vào, nhưng bây giờ Mộ Dung Trí ở trong Tiềm Long Quan, ông giải thích thế nào?”
Thanh kiếm của Tiềm Lôi Tử kẽ rung lê, mũi kiếm hướng xuống dưới, cúi đầu nói: “Cậu này, Mộ Dung Trí là học trò của tôi, đương nhiên không thể coi là người ngoài được.”
Lúc này Tiềm Uyên Tử tức giận nói: “Tiềm Lôi Tử, sao lại phải giải thích với loại người ác độc này làm gì? Giết đi là được rồi!
“Vâng, sư huynh.” Tiềm Lôi Tử vung kiếm, trên mũi kiếm xuất hiện bốn đóa hoa mận, tiến tới phía Diệp Vô Phong!
Con dao ngắn trong tay Diệp Vô Phong cứ như một bóng ma, cố gắng xuất ra, leng keng một hồi, hai người liền xông vào đánh nhau, trong chốc lát đã xuất ra hơn năm mươi chiêu, khiến những người xung quanh hoa hết cả mắt.
Hai chị em Tiêu Sắc nhìn thấy mà như bị mê hoặc. Diệp Vô Phong đang biểu diễn cho bọn họ thấy được làm sao để đối phó được cao thủ võ sư. Cuộc chiến như thế này như là đang hướng dẫn cho bọn họ.
Về phần người của Tiềm Long Quan, chỉ có Tiềm Lôi Tử mới thực sự hiểu được trận chiến giữa hai người, càng xem càng kinh hãi: Chẳng trách Hồi Vân Tử sẽ chết bởi kiếm của người thanh niên này. Tên nhóc này lại có thể đánh đàn áp được cả Tiềm Lôi Tử sao?
Chính vào lúc này Tiềm Lôi Tử cứ bước thụt lùi, lùi đến một đoạn cách Tiềm Uyên Tử không xa.
Tiềm Uyên Tử nói: “Đức Phật vô lượng! Tao sẽ thay trời hành đạo, loại bỏ nghiệp chướng này.”
Lời nói vô cùng cao đẹp, rồi ông ta phất cây phất trần lên, xông vào trận chiến!
“Hai đánh một? Có phải là quá trơ trẽn rồi không?” Tiểu Ngưu Nhi mang theo một cây khảm đao mà xông vào.
Tiêu Sắc lắc đầu: “Ngưu Nhi à, em cứ xem cho kỹ đi!”
Tiêu Ngưu Nhi lui về phía sau hai bước: “Đám đạo sĩ này đúng là một đám không biết xấu hổ! Hai đánh một, còn là đạo sĩ già nữa, vứt hết mặt mũi đi đâu rồi không biết.”
Nhưng Tiềm Uyên Tử vờ như không nghe thấy gì hết, mà sử dụng cây trượng như một thanh bảo kiếm, và hợp lực với Tiềm Lôi Tử để đánh lại Diệp Vô Phong!
Quả nhiên, sau khi Tiềm Uyên Tử xông vào, chiến thuật của Diệp Vô Phong có phần chặt chẽ hơn.