Vài ngày tiếp theo đối Diệp Vô Phong mà nói thì vô cùng bình thường.
Bên phía công ty Hoa Cường cũng vội vàng tiếp nhận công ty của Hoàng gia, ba người Lâm Thư Âm, Tiêu Sắc và Bạch Nhạn Phi phân công công việc rõ ràng rồi cũng vội vàng đi giải quyết.
Đám người Diệp Vô Phong và Tiết Phi vẫn tiếp tục đảm nhiệm việc đưa đón ba cô gái.
Ngày mai là đến ngày tham gia đại hội thi đua.
Diệp Vô Phong sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong đầu cũng đã lên sẵn kế hoạch chu đáo, chi tiết. Anh gọi Bạch Nhạn Phi, Lâm Thư Âm và Tiêu Sắc vào phòng, giải thích cho các cô nghe tỉ mỉ chi tiết kế hoạch mình nghĩ ra.
Ba người nghe xong đều cảm thấy kế hoạch này đúng là hoàn mỹ vô khuyết, có thể cứ thế mà làm là được.
Cảng Hoa Hải được xây dựng lại để tổ chức đại hội thi đua, ở trước cảng Hoa Hải là một dãy những tòa nhà cao tầng chọc trời.
Đầu tiên là văn phòng chính phủ làm tốt các công tác chuẩn bị trước, xung quanh đều có cảnh sát thay phiên nhau canh phòng, trên đường cũng có không ít cảnh sát giao thông đang chỉ huy.
Từ công ty Hoa Cường tới chỗ tổ chức đại hội thì phải đi qua đoạn đường hơn hai mươi kilomet, trong đó có một đoạn đường quốc lộ vòng qua núi, địa hình phức tạp.
Diệp Vô Phong đã sớm điều tra đoạn đường quốc lộ kia, cũng có kế hoạch của riêng anh.
Chưa đến bảy rưỡi sáng, trước tổng công ty Hoa Cường bỗng có một đội cảnh sát được cử đến, đi vào công ty.
Cậu thanh niên giám sát cửa nhìn thấy vậy, lập tức báo cáo với Mộ Dung Nhân: “Tổng giám đốc, có một đám cảnh sát đến công ty Hoa Cường! Tổng cộng có bốn chiếc xe cảnh sát. Đây là tình huống gì thế? Chẳng lẽ công ty Hoa Cường phạm tội gì rồi ư?”
Mộ Dung Nhân bực mình nói: “Cậu đang chất vấn tôi đấy à? Cậu còn không mau chạy đi hỏi thăm đi?”
“Vâng, vâng, tôi lập tức sai người đi hỏi thăm.” Cậu thanh niên giám sát vội vàng đáp lại.
Nhưng mà trước cửa lớn của công ty Hoa Cường một trăm mét đôt lại đều có bảo vệ của công ty đứng gác, bọn họ căn bản không thể tiếp cận được thì làm sao mà có thể nghe ngóng được, chỉ có thể quan sát bằng ống nhòm.
Không bao lâu sau, bọn họ nhìn thấy đám cảnh sát này đi từ cửa lớn ra, sau đó lên xe, mở còi, bốn chiếc xe cảnh sát phi như bay rời đi mất.
Nhưng mà trước cửa lớn của công ty Hoa Cường một trăm mét đôt lại đều có bảo vệ của công ty đứng gác, bọn họ căn bản không thể tiếp cận được thì làm sao mà có thể nghe ngóng được, chỉ có thể quan sát bằng ống nhòm.
Không bao lâu sau, bọn họ nhìn thấy đám cảnh sát này đi từ cửa lớn ra, sau đó lên xe, mở còi, bốn chiếc xe cảnh sát phi như bay rời đi mất.
Cậu thanh niên giám sát hơi bực bội: ‘rốt cuộc cảnh sát tới để làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ là đến kiểm tra phòng cháy chữa cháy à?’
Mười phút sau, có một đội dưới sự vây quanh của bảo vệ đi từ trong công ty đi ra, còn cố ý dùng ô che chắn, mười mấy người được hộ tống lên bốn chiếc xe, nhìn thoáng qua thì là đoàn xe chở cán bộ quản lý cấp cao của công ty Hoa Cường. Đoàn xe bắt đầu khởi động, hướng về phía đại hội thi đua mà đi.
“Báo cáo tổng giám đốc, xà đã xuất động! Tổng cộng là bốn chiếc xe, có tới mười mấy người.” Cậu thiên niên giám sát báo cáo với Mộ Dung Nhân: “Rõ ràng là xe của đám Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi! Diệp Vô Phong hẳn ở bên trong.”
“Cậu chắc chắn Diệp Vô Phong ở bên trong à? Toàn bộ quản lý cấp cao của công ty Hoa Cường đều ở trên đoàn xe đó?” Mộ Dung Nhân lại tiếp tục hỏi.
Cậu thanh niên kia bất đắc dĩ nói: “ Vừa rồi bọn họ ra khỏi cửa đều có ô che, tôi thật sự không thấy rõ lắm. Nhưng mà tôi cũng dám khẳng định đó là đoàn xe chở cán bộ cấp cao của công ty Hoa Cường!”
“Được! Phái người theo dõi bọn họ, báo cáo vị trí bất cứ lúc nào.” Mộ Dung Nhân ra lệnh.
“Vâng!”
“Phía trước là đoạn quốc lộ vòng qua núi, mọi người cẩn thận một chút.” Vì tham gia đại hội thi đua lần này, Diệp Vô Phong trang bị cho mỗi chiếc xe một thiết bị vô tuyến, xe anh lái là chiếc xe việt dã đi đầu tiên, nói với ba người lái ba chiếc việt dã phía sau.
“Vâng! Diệp tiên sinh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ lái cẩn thận.” Phía sau do ba người Tiết Phi, Mã Vũ và Hàn Kỳ lái xe.
Diệp Vô Phong nói: “Người chúng ta chọc vào gia tộc Mộ Dung, yên ổn như thế này vốn là rất bất thường. Cho nên, trên đường chúng ta đi nhất định sẽ có nguy hiểm, mọi người đã chuẩn bị tốt chưa?”
Tiết Phi đi đầu hô to: “Luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng!” Đây là lời mà các chiến sĩ bộ đội đặc chủng thường nói.
Mã Vũ và Hàn Kỳ cũng không chậm hơn chút nào: “ Luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng!”
Diệp Vô Phong liên tục quan sát tình hình trên núi, bên trái là sườn núi dốc, bên phải là vách núi dựng đứng, địa thế của con đường quốc lộ qua núi này vô cùng nguy hiểm.
Ánh mặt trời chiếu xuống xung quanh, nhưng lại mang đến một trận sương mù mờ mịt, giống như đang ở trong tiên cảnh.
Chiều rộng của con đường này chỉ hơn bốn mét một chút, nếu hai xe nhường nhau đi thì không có vấn đề gì, nhưng nếu cố ý mà nói thì chỉ cần để xe nghiêng về giữa đường một chút là có thể ngăn chặn tất cả các xe phía sau, căn bản là không thể đi tiếp được.
Tiết Phi nói: “Anh Phong, nếu em là Mộ Dung Nhân, nhất định em sẽ đặt mai phục ở nơi này!”
Diệp Vô Phong nói: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng! Đã phát hiện tình huống khác thường, cứ dựa theo kế hoạch đã bàn bạc trước của tôi mà làm!”
“Vâng!” Đám người Tiết Phi vô cùng có tinh thần trả lời.
Con đường phía trước càng lúc càng ngoằn ngoèo khó đi.
Nhưng điều Diệp Vô Phong không biết là, người của gia tộc Mộ Dung đã sớm chặn hai đầu ra vào của đoạn quốc lộ này lại, chặn lại toàn bộ các xe khác, không để bất cứ một chiếc xe nào khác đi vào nơi này, tránh tạo ra động tĩnh quá lớn.
Lấy thế lực của gia tộc Mộ Dung, chặn đoạn quốc lộ này lại thật sự là chuyện rất đơn giản.
Mộ Dung Nhân muốn tham gia đại hội thi đua thì đương nhiên sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Nhưng mà Thiết Lôi bị trọng thương mới khỏi lại đang mai phục ở phía trước.
Ở bên cạnh Thiết Lôi đặt hai tảng đá tương đối lớn, anh ta cười ác độc nhìn bốn chiếc xe nhỏ như kiến dưới chân núi đang đi đến, trên tay đột nhiên dùng sức đẩy mạnh: “Haha! Mấy thằng cha này đi chết hết đi!”
Oanh! Đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang trời, hai tảng đá to cách đường khoảng mấy chục mét nhanh như chớp lăn xuống!
Hai tảng đá to lăn xuống cũng không gây ra tiếng động quá lớn, có chút im ắng, nhưng Diệp Vô Phong vẫn luôn cảnh giác đột nhiên cảm thấy được có chuyện gì đó!
“Tình hình có biến! Tiếng gì thế?” Diệp Vô Phong lập tức cảm nhận được có chuyện, là người dẫn đường, anh lập tức nói vào trong bộ đàm vô tuyến, “Có chuyện xảy ra!”
Kít! Tiếng phanh chói tai cùng lúc vang lên.
“Ha ha......” Một tiếng vang vang lên, ở trên sườn núi gần đường quốc lộ có một bóng dáng đang bay nhanh về phía bọn họ!
Nhìn qua giống như là một con chim khổng lồ, cơ hồ là bay trên không trung, không chạm tới đất.
Ầm! Hai tảng đá to rơi xuống trên đường.
“Nguy hiểm quá!” Diệp Vô Phong cũng hoảng sợ, may là anh phanh lại đúng lúc, nếu không, nếu anh tiếp tục chạy với tốc độ đó, hai tảng đá to rơi trước xe bọn họ hơn mười mét kia quả thật có thể đúng lúc rơi vào xe của anh!
Đương nhiên sau khi bụi đất từ hai tảng đá lắng xuống, cũng chặn luôn cả đường đi của bọn họ! Đoàn xe của bọn họ đã không thể đi tiếp.
“Xuống xe! Chú ý ẩn náu! Tựa vào một bên!” Diệp Vô Phong lập tức đưa ra mệnh lệnh của mình.
Nếu đối phương đã tỉ mỉ bày ra lần tập kích này, có lẽ bọn họ sẽ có súng!
Diệp Vô Phong nếu đã mang theo đám người Tiết Phi, đương nhiên anh cũng muốn dùng năng lực của anh, bảo vệ an toàn cho tính mạng của bọn họ
Mười mấy người lập tức xuống xe, đẩy cửa đi ra, ngay cả cửa xe cũng không đóng, cầm theo vũ khí của mình, chạy tới một bên, áp người vào vách đá, chú ý quan sát tình huống bốn phía.
“Đối phương có một cao thủ, đang tới gần đây, mọi người chú ý an toàn của bản thân, tôi tới nghênh chiến.” Diệp Vô Phong liếc mắt đã thấy dáng người của Bát Tí Hải Thần, anh chắc chắn đám Tiết Phi căn bản không phải là đối tượng mà Bát Tí Hải Thần nhắm tới, bởi thế nhất định không thể khiến bọn họ phải hy sinh vô ích.
“Vâng! Mọi người cầm chắc vũ khí, chuẩn bị chiến đấu!” Tiết Phi hét to một tiếng, “Mã Vũ, Hàn Kỳ, giữ chắc súng lục!”