Khiếu Điêu Kiếm không hiểu ý của Diệp Vô Phong nên cười lạnh nói: “Hừ, ngài Diệp, đừng nói vớ vẩn nữa, nói ra điều kiện của anh đi! Nếu như có thể làm cho tôi hài lòng thì chúng ta sẽ bàn tiếp, nếu không, Điêu Kiếm nào đó sẽ xoay người rời đi.”
Diệp Vô Phong cười nhạt: “Trưởng phòng Điêu Kiếm, đừng nói lời tuyệt tình như vậy. Chỗ này của tôi có một phần tài liệu, làm phiền ông nhìn qua một chút, có lẽ, ông sẽ thay đổi suy nghĩ đấy.”
Nói xong thì Diệp Vô Phong ra hiệu với Tiêu Sắc, Tiêu Sắc đưa một tập tài liệu cho Khiếu Điêu Kiếm.
Khiếu Điêu Kiếm xem qua, phía trên là phần nội dung chằng chịt, là bất động sản và người phụ trách trông coi nhà của Khiếu Điêu Kiếm ở các nơi, còn có người ở trong phòng và tình huống cụ thể.
Khiếu Điêu Kiếm tiếp tục nhìn xuống thì phát hiện, vậy mà đối phương điều tra rất rõ ràng! Còn rõ ràng hơn Ban Kỷ Luật Thanh tra! Mấu chốt nhất là, tất cả các cô gái của ông ta đều bị điều tra, vì Khiếu Điêu Kiếm có con, còn viết cả tình huống cụ thể của con ông ta, tỉ như ngày sinh, đi học ở nơi nào, bình thường thích hoạt động bên trong phạm vi nào, bản điều tra này đơn giản tường tận đến trình độ làm cho người giận sôi.
Trên trán Khiếu Điêu Kiếm bắt đầu đổ mồ hôi.
Ông ta hiểu hơn bất kỳ kẻ nào, một khi phần tài liệu này bị báo cáo thì cuộc sống tốt đẹp của Khiếu Điêu Kiếm ông ta sẽ đặt dấu chấm tại đây.
Khiếu Điêu Kiếm cụp ánh mắt, tay bắt đầu run.
Ông ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, căm tức nhìn hai người Diệp Vô Phong: “Thế mà các anh thật sự điều tra tôi? Mấy người là có ý gì? Quả thực là sói đội lốt người! Tôi xem thường các anh!”
Diệp Vô Phong cười nhạt: “Ông có nhìn nổi tôi hay không, căn bản là không quan trọng. Có điều làm cho người khó chịu là, phần tài sản mà chúng ta in ra trên phần tài liệu này thật sự giàu nứt đổ vách nha! Trưởng phòng Điêu Kiếm ông thật sự rất am hiểu vơ vét của cải. Nhưng ông cũng biết, chỉ cần tôi nguyện ý giao những tài liệu này cho ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố, vậy có thể biết được kết cục của ai đó tên Điêu Kiếm.”
“Anh dám sao?!” Khiếu Điêu Kiếm hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong: ‘Nếu mày dám nộp phần văn kiện này, họ Mộ Dung sẽ để làm cho anh chết không có chỗ chôn!”
“Ha ha, lộ ra đuôi cáo rồi sao? Trưởng phòng Điêu Kiếm ông đặc biệt nhằm vào công ty Hoa Cường chúng tôi là bởi vì sau lưng có cấu kết với nhà họ Mộ Dung? Đúng không?” Diệp Vô Phong vô tình nhìn ông ta.
Khiếu Điêu Kiếm cười lạnh: “Đó là đương nhiên! Tôi là bạn cũ của Mộ Dung Lễ nhà họ Mộ Dung! Các anh biết là được rồi!”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Ừm. Thật ra, tôi cũng không định báo cáo cho ông, có điều, nhất định ông phải đồng ý điều kiện của tôi mới được.”
“Điều kiện gì?” Mặc dù Khiếu Điêu Kiếm cảm thấy không ổn, nhưng vẫn muốn biết ranh giới cuối cùng của đối phương ở nơi nào.
Diệp Vô Phong nói: “Thứ nhất, lập tức khôi phục cung ứng vật liệu thép cho công ty Hoa Cường, đồng thời giá cả vật liệu thép giảm xuống một phần trăm so với lúc đầu. Thứ hai...”
“Không thể nào!” Không đợi Diệp Vô Phong nói xong, Khiếu Điêu Kiếm đã giận dữ đứng lên: ‘Đó là vật liệu thép nhà nước! Tôi không có quyền lực nhường lợi cho Hoa Cường các anh!”
“Ôi? Đến bây giờ mới biết đây là vật liệu thép của đất nước à?” Diệp Vô Phong cười lạnh: ‘Nếu ngay cả điều kiện thứ nhất ông cũng không thể đồng ý, Tiêu Sắc, tôi cảm thấy, phần báo cáo chúng ta, thật sự cần phải giao cho ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố.”
“Không muốn!” Khiếu Điêu Kiếm chán nản ngồi xuống, giống quả cầu da xì hơi: ‘Được, điều kiện thứ nhất tôi đồng ý.”
Diệp Vô Phong mỉm cười gật đầu: “Ai, bây gờ mới ngoan nha. Vậy chúng ta tiếp tục, điều kiện thứ hai, Khiếu Điêu Kiếm ông cố ý đoạn mất cung ứng vật liệu thép của công ty Hoa Cường chúng tôi, nên phải bù đắp tổn thất cho Hoa Cường chúng tôi, cho nên, ít nhất ông phải bồi thường chúng tôi bay mươi tỷ đồng.”
“Không thể nào! Anh đây là dọa dẫm!” Khiếu Điêu Kiếm vụt một cái lại đứng lên: ‘Diệp Vô Phong, anh đây là tại cố ý chơi tôi đúng không? Có tin tôi thà rằng cá chết lưới rách, cũng sẽ không đồng ý loại hiệp ước không bình đẳng như anh hay không?”
Diệp Vô Phong nói: “Nếu như ông muốn cá chết lưới rách, được! Bây giờ chúng ta cùng đi Ban Kỷ Luật Thanh tra? Hoặc là đi cục công an? Ông lựa chọn đi!”
“Đây...” Khiếu Điêu Kiếm lập tức tịt ngòi, cắm đầu thở mạnh.
Diệp Vô Phong nói: “Bảy mươi tỷ, không được thiếu một đồng! Mà nhất định phải có trong hôm nay! Nếu không, ngày mai sẽ là trăm tỷ, không được thiếu một đồng! Qua ngày mai, ông cứ chờ Ban Kỷ Luật Thanh tới cửa đi! Đừng có dùng nhà họ Mộ Dung hù dọa tôi, tôi không sợ nhà họ Mộ Dung.”
Khiếu Điêu Kiếm sợ: “Nhưng sao tôi có được bảy mươi tỷ tiền mặt đây!”
Diệp Vô Phong nói: “Tìm Lưu Vũ, nhất định bà ta có thể giúp ông lấy được bay mươi tỷ.”
Khiếu Điêu Kiếm hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Được, tôi đồng ý.”
Diệp Vô Phong nói: “Thứ ba...”
“Cái gì? Còn có thứ ba sao? Đã hết chưa vậy?” Khiếu Điêu Kiếm nhảy dựng lên lần nữa! Hôm nay trái tim ông ta đã nhận mấy lần khiêu chiến lớn, từ đám mây xuống đến Địa Ngục, mỗi lần đều đau lòng như vậy.
Diệp Vô Phong nói: “Muốn tôi tố cáo ông sao, điều kiện của tôi chính là muốn sau này ông làm người cho tốt. Cho nên, điều thứ ba này, tôi nghĩ, những bất động sản trong tay ông, sớm muộn cũng là tai họa. Hay là sang tên ra, tôi sẽ phái người giúp ông giữ thật tốt.”
“Nhưng những bất động sản kia, đều là đăng ký dưới tên tình nhân của tôi hoặc là người thân các cô! Căn bản cũng không ở chỗ tôi!” Mặt Khiếu Điêu Kiếm sắp tái mét rồi, cảm giác ở trước mặt Diệp Vô Phong ông ta không mặc quần áo, cả người trân chuồng.
Diệp Vô Phong muốn cướp đoạt gia sản của ông ta! Nhãi này chính là ác ma!
“Dù dưới tên tôi, tôi cũng sẽ không đưa cho ông.” Khiếu Điêu Kiếm cắn răng hàm, bờ môi run rẩy.
Diệp Vô Phong cười nhẹ một tiếng: “Đương nhiên, cảm giác cắt thịt có chút đau, nhưng có nhiều thứ còn quý giá hơn cho với những bất động sản này của ông. Tỉ như nói ông xem cái này.”
Diệp Vô Phong ấn mở một video trong điện thoại, bên trong có một đứa bé trai, đang chơi đùa.
“Đại Bảo? Đại Bảo của tôi! Anh đã làm gì nó?” Đương nhiên Khiếu Điêu Kiếm nhận ra cậu bé này, đây chính là đứa con trai của ông ta với một tình nhân trong căn nhà ở thủ đô! Mà ông ta chỉ có hai đứa con trai, nhưng tất cả đều lại do tình nhân đẻ, vợ chỉ sinh một đứa con gái.
Diệp Vô Phong nói: “Tôi không có làm gì nó, chỉ là phái người chơi đùa với nó.”
Thấy Khiếu Điêu Kiếm trầm mặc xuống, Tiêu Sắc lại chìa màn hình điện thoại của mình ra, chuyển hướng Khiếu Điêu Kiếm, bên trong lại là một cậu bé nhỏ hơn, đang khóc lớn.
“Nhị Bảo? Trời ạ! Các anh... Các anh lại làm gì nó?” Khiếu Điêu Kiếm giống như dã thú bị thương, đỏ mắt hỏi.
Tiêu Sắc nói: “Ông yên tâm, Nhị Bảo còn ở Hàng Châu, chỉ là, người của tôi đang dẫn nó đi ăn nhưng nó lại không phối hợp.”
“Các anh chính là ác ma!” Khiếu Điêu Kiếm chán nản nói, lùi về ghế, chỉ cảm thấy cả người đều không có sức lực, dường như sức lực cả người, bị rút khô trong nháy mắt.
Diệp Vô Phong nói: “Thật ra tôi là người nhân từ, trong hơn trăm căn bất động sản của ông, tôi cũng chỉ muốn một bộ phận trong đó.”
“Một bộ phận sao? Là bao nhiêu?” Khiếu Điêu Kiếm triệt để sợ.
Diệp Vô Phong nói: “Tất cả phòng của ông, tổng cộng là một trăm linh tám căn. Tôi chỉ cần chín mươi tám bộ ở ngoài thành phố này, để lại những căn trong thành phố Hỏa Hải cho ông. Thế nào? Tôi còn chưa đủ tốt sao?”