Thần Cấp Ở Rể

Chương 291: Chương 291: Gặp phải người nguy hiểm




Diệp Vô Phong lùi ra sau hai bước, lạnh lùng nhìn Long Ba: “Mấy người chúng mày, lập tức quỳ xuống! Nếu không, sẽ có kết cục như Bạo Nha Giang.”

Vù! Sáu người bên Long Ba tận mắt nhìn thấy Diệp Vô Phong chỉ tung một chiêu đã dọn dẹp sạch sẽ bốn con chó lớn, họ đều kinh ngạc không nói nên lời.

Họ cũng là người đã luyện công phu, tất nhiên đã từng thấy một ít cao thủ, nhưng những cao thủ đó, đều đánh nhau với con người! Nếu như phải đối mặt với bốn con chó lớn hung dữ, sợ rằng sẽ bị cắn cho thê thảm.

Nhưng Diệp Vô Phong giống như là một cái máy chiến đấu, lưu loát dẹp bay bốn con chó lớn, không nhận về bất kỳ thương tích nào.

Công phu như này, Long Ba nghĩ, hẳn là Mộ Dung Ngũ Thường của gia tộc Mộ Dung cũng sẽ có trình độ như thế.

Cho dù cả sáu người bọn họ cùng xông lên, cũng sẽ bị đánh cho thê thảm y như vậy.

Nhận rõ được tình hình, ầm ầm vài tiếng, toàn bộ ghế đẩu bị vứt đi.

Long Ba dẫn đầu, phịch phịch hai ba tiếng, quỳ trước mặt Diệp Vô Phong: “Xin ông tha mạng! Ông bảo con làm gì, tất cả đều dễ thương lượng!”

Diệp Vô Phong thản nhiên nói: “Lập tức ngừng ngay việc gây rối công trường, nếu như còn kẻ phá đám nào nữa, Long Ba, mày phụ trách bảo vệ công trường, mỗi tháng tao phát lương cho mày.”

“A?” Toàn thân Long Ba run rẩy: “Vâng vâng vâng, thưa ông, bọn con không dám đi phá rối công trường nữa, ông chứ yên tâm đi!”

Nếu như dựa theo tính cách Long Ba trước kia, có người đánh chết bốn con chó yêu của anh ta, anh ta nhất định sẽ phải bắt đền ít nhất hơn ba trăm!

Nhưng hôm nay, anh ta không cả dám có ý định đó trong đầu, chỉ cần đối phương tha cho anh ta, anh ta đã cảm thấy phải thắp hương cảm tạ trời đất rồi.

Sát khí tỏa ra từ người Diệp Vô Phong, quả thực quá mức đáng sợ! Sợ đến mất gan mất mật.

Bốn anh em Long Ba, quỳ sau Long Ba, cũng đang nơm nớp lo sợ, đến cả nói cũng không nói được gì.

“Tốt lắm! Long Ba, tao tin mày lần này! Nhưng mà, mày bắt buộc phải dẫn tao đi gặp Mộ Dung Đông.” Diệp Vô Phong lạnh lùng nói.

“A? Ông à, Mộ Dung Đông thật sự không nên chọc nào đâu! Chỗ người đó có mười mấy vệ sĩ, vô cùng lợi hại! Ông tuyệt đối không thể đi!” Long Ba luống cuống bày tỏ ý tốt với Diệp Vô Phong, thậm chí bò lên ôm chân Diệp Vô Phong.

Mà đúng lúc này, Long Ba đột nhiên đâm thẳng đầu vào ngực Diệp Vô Phong, đồng thời hét lớn: “Anh em, lên cho anh!”

Long Ba quá xem nhẹ Diệp Vô Phong rồi.

Mặc dù anh ta ôm chân trái Diệp Vô Phong, nhưng cơ thể Diệp Vô Phong chỉ cần xoay một cái là có thế khiến Long Ba nằm sấp trên đất, bốp bốp bốp, vài cái tát hạ xuống: “Thằng khốn! Lại giở trò khôn vặt với tao?”

Năm anh em Long Ba sau khi nghe thấy lời kêu gọi của Long Ba, vốn dĩ đã chuẩn bị xông lên đánh nhau, kết quả sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thương của Long Ba, cả năm người tức thì sợ hãi, họ rụt người như cũ, không dám động đậy,

Diệp Vô Phong túm cổ Long Ba, dùng lực nhấc lên: “Long Ba, mày đây là muốn chết, hay là muốn sống?”

Khi Diệp Vô phỏng hỏi câu này, giọng nói lạnh lẽo đến cùng cực.

“Sống! Ông, Long Ba muốn sống, ông phải tha cho cái mạng nhỏ này của con! Long Ba một phút hồ đồ, thật sự là một phút hồ đồ.” Long Ba cuống quýt giải thích.

Diệp Vô Phong không hề lưu tình, tiếp tục tát thêm vài cái lên mặt anh ta: “Giở trò khôn vặt như này, nếu muốn lật kèo, căn bản không có khả năng! Long Ba, đầu óc mày có phải có vấn đề không?”

Long Ba cầu xin không dứt: “Vâng vâng vâng, ông, đầu Long Ba quả thật có vấn đề!”

Diệp Vô Phong nói: “Cho dù tao nhắm mắt, cái loại người như chúng mày ấy, mấy chục thằng cùng nhau xông lên, tao cũng đo ván được như thường.”

Đây thật sự không phải là chém gió, cho dù Diệp Vô Phong đánh vớ đánh vẩn, cũng có thể đánh cho mấy người này kêu cha gọi mẹ.

Long Ba luôn mồm đồng ý, Diệp Vô Phong kéo anh ta ra khỏi vườn như kéo chó chết, vứt anh ta lên xe: “Đi!”

Mã Vũ không nói một lời, trực tiếp lái xe đi.

Năm anh em Long Ba nhìn thấy chiếc xe ô tô nhanh chóng rời đi, không nhịn được phải thảo luận.

“Anh, mấy người nhìn rõ biển số xe chưa?”

“Không thấy! Tối như thế, ai nhìn rõ được.”

“Sao bây giờ! Hay là báo cáo với anh Mộ Dung Đông một tiếng?”

“Báo cáo? Báo cáo thế nào? Nói là anh Ba dẫn người xấu đi tìm anh ta rồi?”

“Đúng thế, đúng là phải báo cáo như vậy, mấy người chúng ta nhất định không chiếm được đâu!”

“Đúng! Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”

“Còn làm sao nữa? Anh ba bị người ta bắt đi rồi, chúng ta cũng không cứu được anh ấy đâu.”

Lúc này Bạo Nha Giang đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy, người bắt anh Ba đi quá lợi hại. Vậy nên, chúng ta vẫn là đi trị thương trước đi.”

Anh ta cười nịnh hót với mấy người kia: “Mấy người các anh à, phiền các anh đỡ tôi và đưa tôi đến bệnh viện được không?”

Thực ra Long Ba cũng đang lo lắng, nhỡ đâu anh em của mình nói ra bí mật, Diệp Vô Phong nhất định sẽ không tha cho anh ta!

Thậm chí, anh ta thậm chí còn không muốn đưa Diệp Vô Phong đi tìm Mộ Dung Đông, nhưng anh ta còn lựa chọn nào khác sao?

Diệp Vô Phong để anh ta gọi điện thoại, anh ta nào dám không gọi?

Xác định được vị trí Mộ Dung Đông, Long Ba thầm cầu nguyện: “Ông Đông à, tốt nhất là anh tạm thời đi đâu đó có việc đi, nếu không, tôi làm sao để giải thích với anh đây.”

Tất nhiên, cầu nguyện của anh ta, căn bản là không làm nên chuyện gì.

“Đây là chỗ kim ốc tàng kiều của Mộ Dung Đông sao?” Diệp Vô Phong nhìn tiểu viện, lại lạnh lùng nhìn Long Ba.

“Vâng vâng vâng, ông, con nào dám nói dối? Đây nhất định là chỗ ở của Mộ Dung Đông.” Long Ba luôn mồm trả lời.

“Rồi, anh trông chừng tên này.” Diệp Vô Phong ra hiệu với Mã Vũ, “Tôi đi vào một lát.”

Mã Vũ gật đầu: “Được!”

Khi Diệp Vô Phong đến trước cửa tiểu viện, nhìn thấy bốn vệ sĩ đang chơi Đấu địa chủ trong phòng bảo vệ.

Khi anh chuẩn bị xông vào, lại vị một vệ sĩ phát hiện: “Đứng lại! Làm gì thế? Giữa đêm hôm xông loạn lên làm gì?”

Diệp Vô Phong tươi cười đi vào phòng bảo vệ: “Tôi đến tìm Mộ Dung Đông.”

“A? Tìm cậu Đông? Có hẹn trước không? Anh là ai thế? Có đăng ký không?” Cho dù khi Diệp Vô Phong gọi thẳng tên Mộ Dung Đông, nhưng cảnh giác của vệ sĩ vẫn là rất cao.

Diệp Vô Phong tát một cái lên mặt vệ sĩ kia: “Tao muốn tìm Mộ Dung Đông, lắm lời như thế làm gì?”

Vệ sĩ bị đánh cho ngẩn người, ba vệ sĩ còn lại cũng giật mình, kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong, không biết anh là loại người gì.

“Cái người này, anh vẫn chưa báo tên đấy, sao tôi biết được anh là ai chứ! Phiền anh nói rõ cho chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ gọi điện thoại cho cậu Đông, như thế là được chứ gì?” Các vệ sĩ đã thấy rất nhiều cậu ấm kiêu ngạo, bởi vậy, hành động thô lỗ này của Diệp Vô Phong, lại khiến họ lập tức mềm dẻo.

Mặt đau rát, nhưng cũng không làm sau, nhỡ đâu đắc tội ai đó quyền cao chức trọng, không chừng đến bát cơm ăn còn không giữ nổi, sợ rằng vợ con đều sẽ bị liên lụy.

Diệp Vô Phong nói: “Không được, tao phải vào ngay lập tức, tao tìm Mộ Dung Đông có việc quan trọng.”

“A? Cậu Đông đang ở phòng cuối cùng phía đông trên tầng hai.” Vệ sĩ kia không biết tại sao lại giải thích vô cùng cặn kẽ.

“Biết rồi! Cảm ơn.” Diệp Vô Phong đá một cước vào ngực vệ sĩ đó, vệ sĩ đó ngã ra sau, lập tức mất mạng!

Khi những người còn lại chuẩn bị xông lên, Diệp Vô Phong đã xông vào, một quyền hạ một người, giải quyết dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.