Thần Cấp Ở Rể

Chương 305: Chương 305: Giết hay không giết




“Quản lý của anh?” Bạch Kiên Cường giật mình: “Có chuyện gì không?”

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Quản lý của chúng tôi nói, ngài Bạch hôm nay trùng hợp là vị khách thứ 88.888 của chúng tôi. Cho nên mọi chi phí tối nay của ngài được miễn phí, hơn nữa còn thêm 10.000 tiền thưởng, chẳng qua lúc nhận tiền thưởng, khách sạn chúng tôi cần ngài hỗ trợ quay chụp, rất đơn giản.”

“A…? Tốt quá!” Cả nhà nhảy dựng lên vui mừng, đặc biệt là Bạch Tiểu Mao, muốn đi quay video ngay lập tức.

Tề Anh nói: “Tiểu Mao! Chuyện như vậy con không nên tham gia, ở đây ăn với mẹ đi.” Cô cũng là người từng đi làm lâu năm, nhìn mặt đoán người một cái đã biết nhân viên phục vụ chỉ muốn mời một mình Bạch Kiên Cường, chứ không muốn mẹ con họ đi chung.

Quả nhiên nhân vien phục vụ gật đầu nói: “Đúng vậy, quản lý của chúng tôi chỉ mời một mình ngài Bạch, xin mọi người hợp tác, cảm ơn.”

Tề Anh vẫy tay với Bạch Kiên Cường: “Đương nhiên chúng tôi sẽ hợp tác rồi…! Anh mau đi đi! Nhớ nói vài lời khen tốt cho khách sạn mtl, anh nghĩ sẵn trong đầu đi! Haha!”

Tề Anh thực sự vui mừng, miễn phí? Thậm chí có thêm 10.000 tiền thu nhập? Số tiền đó không hề nhỏ với nhà bọn họ…!

“Con trai, con muốn ăn thêm gì không? Cứ việc gọi, không phải tiếc tiền.”

Bạch Tiểu Mao đã năm tuổi to mắt nhìn mẹ mình: “Mẹ, con sao phải tiếc tiền? Người ta miễn phí cho chúng ta đó! Mẹ đừng nghĩ con không hiểu chứ.”

Bạch Kiên Cường đi theo nhân viên phục vụ tới phòng quản lý, gõ cửa đi vào, nhân viên phục vụ đóng cửa phòng ngay sao đó.

Bạch Kiên Cường mặt mày vui vẻ nói: “Ngài quản lý, tôi thực sự là vị khách số 88.888 của khách sạn ư? Thật may mắn quá.”

Trên mặt bàn vị quản lý xếp mười xấp tiền đỏ au, đúng là 10.000 tệ, bên cạnh còn có một túi quà đỏ thẫm, không biết bên trong có cái gì.

Vị quản lý mỉm cười nhìn Bạch Kiên Cường: “Ngài Bạch, chúc mừng ngài.”

Hai người bắt tay một cái, quản lý nói: “Ngài Bạch, ngài thực sự may mắn, chúc mừng ngài.”

Bạch Kiên Cường chuẩn bị nói lời cảm ơn, nhưng lời chưa kịp dứt khỏi môi thì vị quản lý đã xua tay nói: “Ngài Bạch, phần thưởng của anh đây. Cảm ơn đã hợp tác.”

Bạch Kiên Cường lập tức đứng lên, hưng phấn cất tiền vào trong túi quà tặng kia, chuẩn bị rời đi.

Quản lý cầm một con chuột ngọc màu trắng được điêu khắc cực kì tinh xảo, anh ta đưa cho Bạch Kiên Cường xem và nói: “Ngài Bạch, còn có một chuyện nữa. Phiền anh xem cái này một chút, anh có nhận ra nó không?”

Bạch Kiên Cường vừa bỏ tiền vào túi quà, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy con chuột ngọc kia, nụ cười trên mặt cứng lại: “Hử, Vua Chuột? Anh là Vua Chuột?”

Từ năm năm trước, vì cuộc sống mà tham gia vào tổ chức con chuột này, Bạch Kiên Cường đã biết rõ vận mệnh của mình sẽ gắn liền với con chuột, sau này anh phải nhận lệnh từ Vua Chuột, nếu không tổ chưcs con chuột này sẽ không ngại bất kì thủ đoạn nào trừng trị kẻ phản bội, đó không phải thủ đoạn hung ác bình thường, anh từng may mắn nhìn thấy một đoạn video trừng phạt kẻ phản bội.

Từ năm năm trước, vì cuộc sống mà tham gia vào tổ chức con chuột này, Bạch Kiên Cường đã biết rõ vận mệnh của mình sẽ gắn liền với con chuột, sau này anh phải nhận lệnh từ Vua Chuột, nếu không tổ chưcs con chuột này sẽ không ngại bất kì thủ đoạn nào trừng trị kẻ phản bội, đó không phải thủ đoạn hung ác bình thường, anh từng may mắn nhìn thấy một đoạn video trừng phạt kẻ phản bội.

Nhưng mặc kệ mọi chuyện như thế nào, con chuột lúc ấy cung cấp cho Bạch Kiên Cường đủ tài chính để sống, nói cách khác, với thu nhập hiện tại của Bạch Kiên Cường mà muốn mua nhà tại Hoa Hạ chính là nằm mơ giữa ban ngày.

Cuộc sống tốt đẹp năm năm này, cuối cùng cũng kết thúc sao? Vua Chuột sẽ đưa ra mệnh lệnh gì cho anh đây? Tâm tình của Bạch Kiên Cường lập tức trầm xuống.

Tuy anh đã được trải qua đợt huấn luyện đặc biệt, nhưng anh chưa bao giờ thấy bộ mặt thật của Vua Chuột.

Người quản lý lắc đầu: “Tôi chỉ là người đưa tin, Vua Chuột ra lệnh cho anh nghĩ biện pháp giết chết nhóm quản lý cấp cao của Hoa Cường, mỗi lần giết một người, được thưởng 20.000 tệ. Hơn nữa, đây là nhiệm vụ khẩn cấp, chỉ có năm ngày hành động, nếu không…”

Quản lý nhìn qua hướng cửa: “Vợ con anh nhìn rất đáng yêu đó… haha.”

“Không! Mấy người không thể động tới họ!” Bạch Kiên Cường theo bản năng biết được kết cục đáng sợ, gấp gáp biện luận: “Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tôi biết rồi.”

Quản lý mỉm cười gật đầu: “Tốt lắm, ngài Bạch, tôi chúc anh mã đáo thành công.”

Thời điểm anh ta đưa tay với Bạch Kiên Cường, Bạch Kiên Cường vì lo lắng phập phồng, hơn nữa hai tay đều cầm túi quà, căn bản không bắt tay lại với đối phương.

Hồn bay phách lạc quay lại phòng, Tề Anh nhạy cảm nhận ra chồng mình không bình thường lắm: “Kiên Cường, anh làm sao vây? Cầm được nhiều tiền thưởng như thế mà không vui sao? Đối phương đưa ra điều kiện quá đáng gì à?”

Bạch Tiểu Mao lục lọi hai túi quà tặng, lấy được hai cọc tiền thì vui vẻ kêu lên.

“Anh không sao, anh thấy bụng dạ không thoải mái lắm, em cứ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

Bạch Kiên Cường đối mặt với vợ con đáng yêu của mình, anh làm sao có thể nói ra tình hình thực tế? Chỉ có thể nói dối một câu để che đậy.

“Bụng đau lắm hả? Có cần đi khám bác sĩ không?” Tề Anh quan tâm hỏi: “Anh giờ là trụ cột của gia đình, không thể để xảy ra chuyện gì được.”

“Ừ, không cần tới bác sĩ đâu, anh không yếu như vậy.” Bạch Kiên Cường làm một động tác rất ‘man’.

“Hai mẹ con ăn cơm đi.”

Tâm tình Bạch Kiên Cường cực kì phức tạp: Vì sao? Vua Chuột lại sai anh giết nhóm quản lý của Hoa Cường? Ba vị tổng giám đốc xinh đẹp kia đối xử với anh tốt như thế, còn có tổng giám đốc Diệp, tại thời điểm anh bị người ta uy hiếp, đã thẳng tay giúp đỡ, hiện giờ Bạch Kiên Cường anh lại phải hại bọn họ sao?

Vua Chuột cuối cùng thuộc về thế lực nào? Tại sao phải tấn công Hoa Cường? Chẳng lẽ Vua Chuột là đồng minh của nhà Mộ Dung?

“Kiên Cường, chúng ta nên về thôi.” Tề Anh nhẹ nhàng vỗ bả vai Bạch Kiên Cường nhắc nhở.

“A…?” Bạch Kiên Cường thoát khỏi trầm tư, lúng túng nói: “Được, chúng ta về thôi.”

Tề Anh nói: “Anh cũng không ăn được bao nhiêu, có muốn gói mang về không? Tý đói lại ăn thêm?”

Bạch Kiên Cường lắc đầu: “Không cần.”

Bạch Tiểu Mao vui vẻ nhảy chân sáo, không hề để ý tới người cha đang sầu muộn của mình.

Lên xe, Tề Anh phụ trách lái xe: “Chồng à, năm đó anh là kiện tướng môn thể dục đó…! Sao lại đột nhiên đau bụng? Hay chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút?”

Bạch Kiên Cường lắc đầu: “Anh cảm nhận được cơ thể mình mà, không sao đâu.”

Tắm rửa đi ngủ, Bạch Kiên Cường mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà, căn bản không thể ngủ được.

Chuyện anh gia nhập vào tổ chức con chuột, anh vẫn luôn gạt Tề Anh, số tiền lương 2000 tệ mỗi tháng mà Bạch Kiên Cường cần về đều do con chuột cấp, anh cũng gạt Tề Anh, anh chỉ nói đó là tiền lương của công ty.

Nhiều năm tích lũy, số tiền lương bên con chuột kia ít nhất cũng được 100.000 tệ nhỉ?

Không làm việc cho con chuột?

Cuộc sống bây giờ của Bạch Kiên Cường sẽ bị xáo trộn! Thậm chí cả nhà phải chạy trối chết! Còn có thể chưa kịp chạy đã bị con chuột thanh lý!

Trong vòng năm ngày, giết quản lý cao tầng của Hoa Cường? Giết bao người? Bạch Kiên Cường do dự không thể xác định.

Tuy anh đã trải qua huấn luyện bí mật, nhưng khi đó những người anh giết đều là ‘tử tù’ đó…!

Nhóm quản lý cao tầng lại có ăn với anh, chẳng lẽ anh phải giết họ thật sao?

Giết hay không giết? Giết như thế nào? Vấn đề này quấy Raymond tâm trí anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.